Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu
Chương 53: Ý nguyện ban đầu
Xuân Phong Lựu Hỏa
11/10/2021
Biên tập: Hạt É nhỏ (Hội chạy Deadlines)
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Vở kịch Giselle rất ít khi được các vũ công lựa chọn, nhất là khi phải tham gia cuộc thi vì phần lớn nội dung của vở kịch này nghiêng về kịch lãng mạn, đòi hỏi khả năng biểu diễn và biểu cảm gương mặt ở mức độ khó khi biểu diễn.
Nói cách khác, đây là phần trình diễn yêu cầu cao về kỹ thuật. Chỉ có kỹ năng múa ba lê thôi là không đủ.
Về phương diện truyền đạt cảm xúc trên sân khấu lại là thế mạnh của Khương Vũ. Cô không hề do dự khi chọn vở kịch này. Mặc dù kỹ thuật chưa tập đến mức xuất sắc nhưng theo như lời Cừu Lệ thì không có gì phải lo cả.
Chỉ cần khán giả xem cô biểu diễn và chỉ cần cô biểu diễn cho họ xem bằng trạng thái tốt nhất là đủ rồi.
Ánh đèn màu chầm chậm đổi thành màu xanh da trời, chiếu vào cô gái đang đứng bên trái của sân khấu. Khương Vũ mặc một chiếc váy ba lê xuông làm bằng tơ tằm màu trắng dài đến mắt cá chân. Cô khiễng mũi chân, đi từ từ ra giữa sân khấu.
Vở kịch này kể về những linh hồn đã chết sau khi bị người yêu phản bội. Khi đêm xuống, những linh hồn đó sẽ dụ dỗ những tên đàn ông phản bội vào rừng để báo thù, mê hoặc những tên phụ tình này nhảy múa cho đến khi kiệt sức mà chết.
Nhưng linh hồn Giselle đã nghe thấy những lời ăn năn hối lỗi từ tận đáy lòng của người mình yêu trước mộ, linh hồn ấy lựa chọn tha thứ cho hắn, giúp hắn thoát khỏi cái chết.
Trong lúc người yêu đang hối hận trong đau khổ, Giselle và những linh hồn khác biến mất khi tiếng chuông sáng sớm vang lên.
Khương Vũ vào vai Giselle, thực hiện một đoạn múa đơn kinh điển trong vở kịch trên sân khấu.
Toàn bộ phần biểu diễn của cô được thực hiện dưới ánh sáng màu lam. Cô nhảy lên thật nhẹ, tựa như một linh hồn của khu rừng. Theo tiết tấu của bản nhạc, cô múa từ từ chậm lại.
Điểm nổi bật và đẹp nhất của ba lê chính là ở những bước nhảy của mũi chân. Điệu múa của đoạn này cần phải phối hợp kỹ thuật ở mũi chân vô cùng phức tạp. Nhờ đó mà các vũ công ba lê có thể phô diễn kỹ thuật múa của mình.
Ánh mắt của Khương Vũ luôn hướng xuống dưới, giữa hai đầu chân mày hiện ra sự bi thương không thể nói thành lời. Đặc biệt là lúc nhìn thấy người yêu ngã xuống đất, đoạn vũ khúc tuyệt mỹ này đã thể hiện xuất sắc ánh sáng và bóng tối, tình yêu và hoài nghi, cái chết và giải thoát.
Khi khán giả theo dõi phần trình diễn này của Khương Vũ, toàn bộ quá trình như lặng đi. Cảm xúc của cô đều được truyền tải vào trong vở kịch, giai điệu tao nhã đưa họ mơ về khu rừng xanh huyền ảo.
Dưới khán đài, Ôn Luân nhìn những bước nhảy cuối cùng của Khương Vũ, đáy mắt hiện ra những tia sáng chưa từng có.
Biểu diễn lần này của Khương Vũ không khó để nhận ra rằng nó chưa được điêu luyện. Có vẻ là do thời gian gấp rút.
Tuy nhiên, nói theo cách khác thì phần biểu này đem đến cho khán giả một cảm giác khó nói thành lời.
Còn về hiệu ứng trên sân khấu, chỉ cần nhìn phản ứng của khán giả bên dưới là đủ rồi.
Những tiết mục được biểu diễn trước đó đều là các vở ba lê nổi tiếng nhưng tiết mục có thể khiến khán giả chăm chú trong suốt phần trình diễn và cảm xúc còn động lại trong lòng họ đến khi kết thúc lại không mấy ai làm được.
Nhưng Khương Vũ lại làm được.
Vào lúc này, có thể nói cô đã chiến thắng tất cả mọi người.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Ôn Luân. Không có nghĩa là ban giám khảo và Bạch Thư Ý cũng sẽ hài lòng với phần biểu diễn của Khương Vũ
Ngay cả Trầm Ngạo Tình ngồi bên cạnh Ôn Luân cũng phải dõi mắt theo phần biểu diễn của Khương Vũ tới cuối cùng. Cô ta ngạo mạn đánh giá một câu: “Không được đào tạo bài bản.”
Ôn Luân nói: “Đúng thật là không được đào tạo bài bản. Khá giống với Bộ Đàn Yên năm đó.”
Thẩm Ngạo Tình liếc Ôn Luân, giọng nói có hơi chút ghen tị: “Cậu nói cậu ta giống với Bộ Đàn Yên là đang đánh giá cao cậu ta sao?”
“Bây giờ vẫn còn kém nhưng không có nghĩa là tương lai cô ấy không làm được.” Ôn Luân thản nhiên nói: “Đừng quên, cô ấy chỉ chuẩn bị điệu múa này trong ba ngày.”
Thẩm Ngạo Tình không nói thêm gì nữa, khoanh tay nhìn về phía Khương Vũ, ánh mắt hiện ra tia bất an kín kẽ.
Đúng như vậy. Thẩm Ngạo Tình tự hỏi nếu chỉ còn ba ngày như Khương Vũ, cô ta có thể làm được như thế không. Câu trả lời chắc chắn là không.
***
Ở khu vực bàn của ban giám khảo, những giáo viên chủ nhiệm lớp E F D C đều đánh giá cao phần múa của Khương Vũ.
“Từ phản ứng của khán giả bên dưới, chúng ta có thể thấy được phần trình diễn của Khương Vũ rất xuất sắc.”
“Đúng vậy, không hổ là học trò cưng của cô giáo Bạch Thư Ý”
“Có thể nói đây là tiết mục xuất sắc nhất của đêm nay.”
***
Khương Vũ lễ phép cảm ơn những lời đánh giá của ban giám khảo. Thật ra thì những lời khen có cánh dành cho cô có một phần là thật lòng, chín phần còn lại là để nịnh nọt Bạch Thư Ý.
Khương Vũ nhìn về phía Bạch Thư Ý – người mãi mà không thấy mở miệng.
Sắc mặt Bạch Thư Ý hình như không được tốt lắm. Vẻ mặt căng thẳng, nghiêm túc.
“Khương Vũ, suốt khoảng thời gian này tôi đã luôn dạy em thế nào. Chính vì vậy cho phép tôi nói thẳng, tôi vô cùng không hài lòng với cách múa ngày hôm nay của em.”
Bà ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Múa như vậy mà còn không hài lòng, nói không ngoa thì Bạch Thư Ý đúng là nghiêm khắc.
Ai nấy đều không thể tin được. Mà ngay cả nó cũng nằm ngoài dự liệu của Khương Vũ, “Cô Bạch, đúng là có nhiều đoạn em múa không được tốt, là lỗi của em.”
Lúc này, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn ở phía sau cũng vội vàng giải thích thay cho Khương Vũ: “Cậu ấy chỉ có ba ngày để luyện tập!”
“Ai đó nói là tập nhảy cùng với cậu ấy nhưng gần đến ngày thi thì ‘bỏ bom’. Không phải Khương Vũ muốn múa thế đâu!”
Khương Vũ lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho hai cô bạn không nên tiếp tục giải thích.
Giáo viên của Esmeralda có tiếng nghiêm khắc. Mà đây cũng không phải là nơi để lắng nghe những lời giải thích.
Cũng giống như khi vũ công mắc lỗi trên sân khấu, không thể nào mà đến cuối màn thì nói đủ kiểu lý do cho khán giả nghe được.
Không chuẩn bị tốt chính là không chuẩn bị tốt, cô không kiếm cớ cho mình.
Bạch Thư Ý nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Vấn đề lớn nhất không phải là thời gian luyện tập ngắn, mà là em không để tâm đến những lời tôi dạy. Hay em cho là những gì tôi dạy cho em không đúng?”
Sự việc trở nên nghiêm trọng khi bà ta nói như vậy. Hai cô bạn phía sau bốn mắt nhìn nhau, đổ mồ hôi thay cho Khương Vũ. Còn có thành phần quần chúng hóng hớt trưng vẻ mặt nhiều chuyện chờ câu trả lời của Khương Vũ.
Khương Vũ hơi khựng lại, “Đúng là em đã không nghe theo những lời cô Bạch khi đã tập trung vào hình thức bên ngoài.”
Vì cô không nhiều thời gian. Lúc còn diễn chung với với Ôn Luân, cô cũng tìm hiểu từng động tác một sau đó chỉnh sửa cho chính xác nhất.
Vừa phải tập múa trong thời gian ngắn nhất, vừa phải biểu diễn hoàn hảo nhất trên khấu nên cô đã tập trung vào việc thiết kế vào hình thức bên ngoài. Kể cả nét mặt, cảm xúc và cách truyền đạt câu chuyện của bản thân.
Từ khi còn nhỏ, Khương Vũ đã xem video biểu diễn của Bộ Đàn Yêu không dưới một lần. Đồng thời, cô cũng so sánh cách biểu diễn của bà ấy với những vũ công khác.
Vì sao Bộ Đàn Yên có thể trở thành một huyền thoại trong trong giới ba lê? Là bởi vì bà ấy không giống như mọi người. Khi múa, bà ấy không phải múa lại các động tác mà là đang kể lại những câu chuyện truyền thuyết đẹp đẽ và động lòng người.
Chỉ khi giá trị của câu chuyện được thể hiện qua những điệu múa thì mới có thể khơi dậy sự đồng cảm và chạm đến trái tim của khán giả.
Khương Vũ muốn múa giống như Bộ Đàn Yên. Không phải là múa như một con robot được lập trình sẵn.
Bạch Thư Ý bác bỏ cách nhìn của Khương Vũ, “Nếu về sau em vẫn còn như vậy, tôi không thể nào dạy được em.”
Khương Vũ im lặng, bầu không khí xung quanh trở nên cứng đơ.
Lúc này, Tiết Gia Di – người từ nãy giờ không lên tiếng nở nụ cười: “Nghe nói Khương Vũ chỉ có ba ngày để tập múa mà đã được như thế này. Cũng khá đấy chứ.”
“Cảm ơn cô Tiết.”
Tiết Gia Di không phải đang nói đỡ cho Khương Vũ. Bà ta chỉ đơn giản muốn Bạch Thư Ý nổi nóng mà thôi.
Bà ta biết rõ, Bạch Thư Ý đang ghen tị.
Giống như vào những năm trước, khi hai người đứng ở một góc xem Bộ Đàn Yên múa. Chính bầu không khí, cảm xúc và sự lôi cuốn này, tuyệt vời không ai sánh bằng.
Bà ấy có thể khiến cho khán giả đang xem chảy nước mắt, có thể làm cho cả khán phòng yên lặng thật lâu sau khi vở diễn kết thúc.
Cho đến nay, vẫn không ai làm theo được phong cách biểu diễn của bà ấy!
Nhưng Khương Vũ hết lần này đến lần khác mang lại cho mọi người cảm giác giống với Bộ Đàn Yên. Qua một khoảng thời gian nữa, con đường phía trước của em ấy sẽ rất sáng lạn!
Tiết Gia Di biết rằng cổ họng Bạch Thư Ý lúc này đã nghẹn cứng.
Bà ta khoanh tay, sợ chuyện còn chưa đủ lớn, ung dung nói: “Thư Ý, tôi cảm thấy cô quá nghiêm khắc với Khương Vũ. Hơn nữa, kiểu người luôn theo quy tắc như cô nhất định không phù hợp với em ấy.”
Bạch Thư Ý lạnh nhạt liếc Tiết Gia Di.
Những gì Tiết Gia Di nói đã đâm trúng tim đen của bà ta.
Không sai. Từ nhỏ, bà ta đã được học múa ba lê theo kiểu chính thống, yêu cầu từng động tác một đều phải thật hoàn mỹ, không thể có bất kỳ một sai lầm nào cả.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác…
Năm 16 tuổi, bà ta quen Bộ Đàn Yên. Điệu múa của cô bé đó đã phá vỡ hoàn toàn những hiểu biết của bà ta về ba lê.
Những thứ bà ta buộc phải thật hoàn mỹ không tồn tại trên người Bộ Đàn Yên. Bộ Đàn Yên muốn múa như thế nào thì múa như thế ấy. Chỉ cần nó nằm trong một khuôn khổ cho phép, còn lại bà ấy sẽ tự do phát huy theo cảm xúc của mình để thể hiện toàn bộ cảm xúc của vở diễn.
Khán giả khóc vì bà ấy, điên cuồng vì bà ấy.
Còn Bạch Thư Ý, bà ta lại hết lòng tin theo những gì được dạy. Tuy không sai, nhưng không phải là hoàn mỹ nhất.
Tất cả những gì bà ta cố gắng từ nhỏ tới lớn đều bị gạt đi sạch sẽ.
Tại sao chứ!
May mắn thay, Bộ Đàn Yên đã chết. Sẽ không bao giờ xuất hiện một Bộ Đàn Yên thứ hai. Cuối cùng, Bạch Thư Ý cũng có thể sống thoải mái sau ngần ấy năm, dần dần công thành danh toại.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một người tên Khương Vũ khiến Bạch Thư Ý lại rơi vào ác mộng. Bà ta sao có thể cam tâm.
“Khương Vũ. Nếu như em cứ khư khư cố chấp như vậy, tôi không dạy em được nữa.” Bạch Thư Ý thể hiện vị thế của mình. Bà ta đứng lên, nói với Khương Vũ: “Cô nghĩ không ai muốn dạy một học sinh không biết nghe lời.”
Bà ta vừa dứt lời, những học viên xung quanh đều bất ngờ.
Là, là muốn đánh rớt Khương Vũ sao!
Nếu như buổi biểu diễn lần này của Khương Vũ không đạt, vậy họ cũng không đạt được mất!
Khương Vũ không ngờ khi Bạch Thư Ý lại nói vậy. Mặc dù cô múa không tốt nhưng tuyệt đối không đến mức không đạt!
“Tất nhiên là những bạn vào được Esmeralda đã phải trải qua nhiều khó khăn, tôi sẽ không cho điểm không đạt ngay.” Bạch Thư Ý đổi ý, “Chỉ cần em chịu nhận lỗi, thừa nhận cách nhảy vừa rồi của em là sai. Đồng thời cam đoan rằng em sẽ không tái phạm thì em vẫn có thể ở lại. Tôi vẫn sẽ nhận em làm học trò.”
Tiết Gia Di quay qua quan sát Bạch Thư Ý. Bà ta hơi kinh ngạc.
Bạch Thư Ý luôn duy trì sự giản dị như trà, dịu dàng hiền lành như một người mẹ thứ hai. Không ngờ hôm nay lại vì Khương Vũ mà phá nát hình tượng ấy.
Tiết Gia Di biết rõ việc đuổi học Khương Vũ không phải là ý muốn của Bạch Thư Ý. Bà ta chỉ muốn em ấy cuối đầu nhận lỗi mà thôi.
Thừa nhận hướng đi của mình là sai, thừa nhận hướng đi như Bộ Đàn Yên là sai!
Nhìn thái độ của bà ta kìa. Tranh qua đấu lại nhiều năm như vậy, người thì cũng đã chết rồi nhưng bà ta vẫn không nuốt trôi.
Khóe miệng Tiết Gia Di nhếch lên đầy lạnh lùng.
***
Khương Vũ nắm chặt tay, cô không muốn nhận lỗi. Cô cũng không biết thần tượng và phong cách của thần tượng mà cô chọn rốt cuộc đã sai ở đâu.
Rõ ràng là Bạch Thư Ý không thích Bộ Đàn Yên.
Nhưng Khương Vũ không thể vì muốn lấy lòng cô giáo Bạch Thư Ý mà chối bỏ con đường mình đã chọn nhiều năm qua.
Cách múa là để cho khán giả thưởng thức. Còn cảm xúc là lay động được cả trái tim của khán giả.
Mà khả năng truyền đạt của vũ công mới mang lại cái hồn của câu chuyện được truyền tải.
Cô không phải người máy biết múa. Mà cô cũng không đồng ý biến mình thành người máy biết múa. Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô.
Esmeralda không phải là điểm cuối cùng của cô, nhưng là con đường ngắn nhất đưa cô tới điểm cuối. Nhưng nếu vì muốn ở lại Esmeralda, mà buông bỏ mong muốn ban đầu… Khương Vũ không làm được!
Giống như Cừu Lệ đã nói, chỉ cần còn được múa, không phải là chuyện hạnh phúc nhất rồi sao.
Không thể trở thành nữ hoàng thiên nga, bốn con thiên nga chính,… cũng không sao cả. Chỉ cần cô có thể múa thì cho dù ở ven đường đông người qua lại cũng chẳng sao.
“Em không sai.” Khương Vũ cắn chặt răng nhìn Bạch Thư Ý, giọng nói đầy kiên quyết: ” Bộ Đàn Yên là người em hâm mộ. Khi chưa tới được điểm cuối cùng thì em tuyệt đối sẽ không buông bỏ!”Trang chuyển tên miền từ trumtruyen.org sang trumtruyen.me nha mọi người.
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Vở kịch Giselle rất ít khi được các vũ công lựa chọn, nhất là khi phải tham gia cuộc thi vì phần lớn nội dung của vở kịch này nghiêng về kịch lãng mạn, đòi hỏi khả năng biểu diễn và biểu cảm gương mặt ở mức độ khó khi biểu diễn.
Nói cách khác, đây là phần trình diễn yêu cầu cao về kỹ thuật. Chỉ có kỹ năng múa ba lê thôi là không đủ.
Về phương diện truyền đạt cảm xúc trên sân khấu lại là thế mạnh của Khương Vũ. Cô không hề do dự khi chọn vở kịch này. Mặc dù kỹ thuật chưa tập đến mức xuất sắc nhưng theo như lời Cừu Lệ thì không có gì phải lo cả.
Chỉ cần khán giả xem cô biểu diễn và chỉ cần cô biểu diễn cho họ xem bằng trạng thái tốt nhất là đủ rồi.
Ánh đèn màu chầm chậm đổi thành màu xanh da trời, chiếu vào cô gái đang đứng bên trái của sân khấu. Khương Vũ mặc một chiếc váy ba lê xuông làm bằng tơ tằm màu trắng dài đến mắt cá chân. Cô khiễng mũi chân, đi từ từ ra giữa sân khấu.
Vở kịch này kể về những linh hồn đã chết sau khi bị người yêu phản bội. Khi đêm xuống, những linh hồn đó sẽ dụ dỗ những tên đàn ông phản bội vào rừng để báo thù, mê hoặc những tên phụ tình này nhảy múa cho đến khi kiệt sức mà chết.
Nhưng linh hồn Giselle đã nghe thấy những lời ăn năn hối lỗi từ tận đáy lòng của người mình yêu trước mộ, linh hồn ấy lựa chọn tha thứ cho hắn, giúp hắn thoát khỏi cái chết.
Trong lúc người yêu đang hối hận trong đau khổ, Giselle và những linh hồn khác biến mất khi tiếng chuông sáng sớm vang lên.
Khương Vũ vào vai Giselle, thực hiện một đoạn múa đơn kinh điển trong vở kịch trên sân khấu.
Toàn bộ phần biểu diễn của cô được thực hiện dưới ánh sáng màu lam. Cô nhảy lên thật nhẹ, tựa như một linh hồn của khu rừng. Theo tiết tấu của bản nhạc, cô múa từ từ chậm lại.
Điểm nổi bật và đẹp nhất của ba lê chính là ở những bước nhảy của mũi chân. Điệu múa của đoạn này cần phải phối hợp kỹ thuật ở mũi chân vô cùng phức tạp. Nhờ đó mà các vũ công ba lê có thể phô diễn kỹ thuật múa của mình.
Ánh mắt của Khương Vũ luôn hướng xuống dưới, giữa hai đầu chân mày hiện ra sự bi thương không thể nói thành lời. Đặc biệt là lúc nhìn thấy người yêu ngã xuống đất, đoạn vũ khúc tuyệt mỹ này đã thể hiện xuất sắc ánh sáng và bóng tối, tình yêu và hoài nghi, cái chết và giải thoát.
Khi khán giả theo dõi phần trình diễn này của Khương Vũ, toàn bộ quá trình như lặng đi. Cảm xúc của cô đều được truyền tải vào trong vở kịch, giai điệu tao nhã đưa họ mơ về khu rừng xanh huyền ảo.
Dưới khán đài, Ôn Luân nhìn những bước nhảy cuối cùng của Khương Vũ, đáy mắt hiện ra những tia sáng chưa từng có.
Biểu diễn lần này của Khương Vũ không khó để nhận ra rằng nó chưa được điêu luyện. Có vẻ là do thời gian gấp rút.
Tuy nhiên, nói theo cách khác thì phần biểu này đem đến cho khán giả một cảm giác khó nói thành lời.
Còn về hiệu ứng trên sân khấu, chỉ cần nhìn phản ứng của khán giả bên dưới là đủ rồi.
Những tiết mục được biểu diễn trước đó đều là các vở ba lê nổi tiếng nhưng tiết mục có thể khiến khán giả chăm chú trong suốt phần trình diễn và cảm xúc còn động lại trong lòng họ đến khi kết thúc lại không mấy ai làm được.
Nhưng Khương Vũ lại làm được.
Vào lúc này, có thể nói cô đã chiến thắng tất cả mọi người.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Ôn Luân. Không có nghĩa là ban giám khảo và Bạch Thư Ý cũng sẽ hài lòng với phần biểu diễn của Khương Vũ
Ngay cả Trầm Ngạo Tình ngồi bên cạnh Ôn Luân cũng phải dõi mắt theo phần biểu diễn của Khương Vũ tới cuối cùng. Cô ta ngạo mạn đánh giá một câu: “Không được đào tạo bài bản.”
Ôn Luân nói: “Đúng thật là không được đào tạo bài bản. Khá giống với Bộ Đàn Yên năm đó.”
Thẩm Ngạo Tình liếc Ôn Luân, giọng nói có hơi chút ghen tị: “Cậu nói cậu ta giống với Bộ Đàn Yên là đang đánh giá cao cậu ta sao?”
“Bây giờ vẫn còn kém nhưng không có nghĩa là tương lai cô ấy không làm được.” Ôn Luân thản nhiên nói: “Đừng quên, cô ấy chỉ chuẩn bị điệu múa này trong ba ngày.”
Thẩm Ngạo Tình không nói thêm gì nữa, khoanh tay nhìn về phía Khương Vũ, ánh mắt hiện ra tia bất an kín kẽ.
Đúng như vậy. Thẩm Ngạo Tình tự hỏi nếu chỉ còn ba ngày như Khương Vũ, cô ta có thể làm được như thế không. Câu trả lời chắc chắn là không.
***
Ở khu vực bàn của ban giám khảo, những giáo viên chủ nhiệm lớp E F D C đều đánh giá cao phần múa của Khương Vũ.
“Từ phản ứng của khán giả bên dưới, chúng ta có thể thấy được phần trình diễn của Khương Vũ rất xuất sắc.”
“Đúng vậy, không hổ là học trò cưng của cô giáo Bạch Thư Ý”
“Có thể nói đây là tiết mục xuất sắc nhất của đêm nay.”
***
Khương Vũ lễ phép cảm ơn những lời đánh giá của ban giám khảo. Thật ra thì những lời khen có cánh dành cho cô có một phần là thật lòng, chín phần còn lại là để nịnh nọt Bạch Thư Ý.
Khương Vũ nhìn về phía Bạch Thư Ý – người mãi mà không thấy mở miệng.
Sắc mặt Bạch Thư Ý hình như không được tốt lắm. Vẻ mặt căng thẳng, nghiêm túc.
“Khương Vũ, suốt khoảng thời gian này tôi đã luôn dạy em thế nào. Chính vì vậy cho phép tôi nói thẳng, tôi vô cùng không hài lòng với cách múa ngày hôm nay của em.”
Bà ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Múa như vậy mà còn không hài lòng, nói không ngoa thì Bạch Thư Ý đúng là nghiêm khắc.
Ai nấy đều không thể tin được. Mà ngay cả nó cũng nằm ngoài dự liệu của Khương Vũ, “Cô Bạch, đúng là có nhiều đoạn em múa không được tốt, là lỗi của em.”
Lúc này, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn ở phía sau cũng vội vàng giải thích thay cho Khương Vũ: “Cậu ấy chỉ có ba ngày để luyện tập!”
“Ai đó nói là tập nhảy cùng với cậu ấy nhưng gần đến ngày thi thì ‘bỏ bom’. Không phải Khương Vũ muốn múa thế đâu!”
Khương Vũ lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho hai cô bạn không nên tiếp tục giải thích.
Giáo viên của Esmeralda có tiếng nghiêm khắc. Mà đây cũng không phải là nơi để lắng nghe những lời giải thích.
Cũng giống như khi vũ công mắc lỗi trên sân khấu, không thể nào mà đến cuối màn thì nói đủ kiểu lý do cho khán giả nghe được.
Không chuẩn bị tốt chính là không chuẩn bị tốt, cô không kiếm cớ cho mình.
Bạch Thư Ý nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Vấn đề lớn nhất không phải là thời gian luyện tập ngắn, mà là em không để tâm đến những lời tôi dạy. Hay em cho là những gì tôi dạy cho em không đúng?”
Sự việc trở nên nghiêm trọng khi bà ta nói như vậy. Hai cô bạn phía sau bốn mắt nhìn nhau, đổ mồ hôi thay cho Khương Vũ. Còn có thành phần quần chúng hóng hớt trưng vẻ mặt nhiều chuyện chờ câu trả lời của Khương Vũ.
Khương Vũ hơi khựng lại, “Đúng là em đã không nghe theo những lời cô Bạch khi đã tập trung vào hình thức bên ngoài.”
Vì cô không nhiều thời gian. Lúc còn diễn chung với với Ôn Luân, cô cũng tìm hiểu từng động tác một sau đó chỉnh sửa cho chính xác nhất.
Vừa phải tập múa trong thời gian ngắn nhất, vừa phải biểu diễn hoàn hảo nhất trên khấu nên cô đã tập trung vào việc thiết kế vào hình thức bên ngoài. Kể cả nét mặt, cảm xúc và cách truyền đạt câu chuyện của bản thân.
Từ khi còn nhỏ, Khương Vũ đã xem video biểu diễn của Bộ Đàn Yêu không dưới một lần. Đồng thời, cô cũng so sánh cách biểu diễn của bà ấy với những vũ công khác.
Vì sao Bộ Đàn Yên có thể trở thành một huyền thoại trong trong giới ba lê? Là bởi vì bà ấy không giống như mọi người. Khi múa, bà ấy không phải múa lại các động tác mà là đang kể lại những câu chuyện truyền thuyết đẹp đẽ và động lòng người.
Chỉ khi giá trị của câu chuyện được thể hiện qua những điệu múa thì mới có thể khơi dậy sự đồng cảm và chạm đến trái tim của khán giả.
Khương Vũ muốn múa giống như Bộ Đàn Yên. Không phải là múa như một con robot được lập trình sẵn.
Bạch Thư Ý bác bỏ cách nhìn của Khương Vũ, “Nếu về sau em vẫn còn như vậy, tôi không thể nào dạy được em.”
Khương Vũ im lặng, bầu không khí xung quanh trở nên cứng đơ.
Lúc này, Tiết Gia Di – người từ nãy giờ không lên tiếng nở nụ cười: “Nghe nói Khương Vũ chỉ có ba ngày để tập múa mà đã được như thế này. Cũng khá đấy chứ.”
“Cảm ơn cô Tiết.”
Tiết Gia Di không phải đang nói đỡ cho Khương Vũ. Bà ta chỉ đơn giản muốn Bạch Thư Ý nổi nóng mà thôi.
Bà ta biết rõ, Bạch Thư Ý đang ghen tị.
Giống như vào những năm trước, khi hai người đứng ở một góc xem Bộ Đàn Yên múa. Chính bầu không khí, cảm xúc và sự lôi cuốn này, tuyệt vời không ai sánh bằng.
Bà ấy có thể khiến cho khán giả đang xem chảy nước mắt, có thể làm cho cả khán phòng yên lặng thật lâu sau khi vở diễn kết thúc.
Cho đến nay, vẫn không ai làm theo được phong cách biểu diễn của bà ấy!
Nhưng Khương Vũ hết lần này đến lần khác mang lại cho mọi người cảm giác giống với Bộ Đàn Yên. Qua một khoảng thời gian nữa, con đường phía trước của em ấy sẽ rất sáng lạn!
Tiết Gia Di biết rằng cổ họng Bạch Thư Ý lúc này đã nghẹn cứng.
Bà ta khoanh tay, sợ chuyện còn chưa đủ lớn, ung dung nói: “Thư Ý, tôi cảm thấy cô quá nghiêm khắc với Khương Vũ. Hơn nữa, kiểu người luôn theo quy tắc như cô nhất định không phù hợp với em ấy.”
Bạch Thư Ý lạnh nhạt liếc Tiết Gia Di.
Những gì Tiết Gia Di nói đã đâm trúng tim đen của bà ta.
Không sai. Từ nhỏ, bà ta đã được học múa ba lê theo kiểu chính thống, yêu cầu từng động tác một đều phải thật hoàn mỹ, không thể có bất kỳ một sai lầm nào cả.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác…
Năm 16 tuổi, bà ta quen Bộ Đàn Yên. Điệu múa của cô bé đó đã phá vỡ hoàn toàn những hiểu biết của bà ta về ba lê.
Những thứ bà ta buộc phải thật hoàn mỹ không tồn tại trên người Bộ Đàn Yên. Bộ Đàn Yên muốn múa như thế nào thì múa như thế ấy. Chỉ cần nó nằm trong một khuôn khổ cho phép, còn lại bà ấy sẽ tự do phát huy theo cảm xúc của mình để thể hiện toàn bộ cảm xúc của vở diễn.
Khán giả khóc vì bà ấy, điên cuồng vì bà ấy.
Còn Bạch Thư Ý, bà ta lại hết lòng tin theo những gì được dạy. Tuy không sai, nhưng không phải là hoàn mỹ nhất.
Tất cả những gì bà ta cố gắng từ nhỏ tới lớn đều bị gạt đi sạch sẽ.
Tại sao chứ!
May mắn thay, Bộ Đàn Yên đã chết. Sẽ không bao giờ xuất hiện một Bộ Đàn Yên thứ hai. Cuối cùng, Bạch Thư Ý cũng có thể sống thoải mái sau ngần ấy năm, dần dần công thành danh toại.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một người tên Khương Vũ khiến Bạch Thư Ý lại rơi vào ác mộng. Bà ta sao có thể cam tâm.
“Khương Vũ. Nếu như em cứ khư khư cố chấp như vậy, tôi không dạy em được nữa.” Bạch Thư Ý thể hiện vị thế của mình. Bà ta đứng lên, nói với Khương Vũ: “Cô nghĩ không ai muốn dạy một học sinh không biết nghe lời.”
Bà ta vừa dứt lời, những học viên xung quanh đều bất ngờ.
Là, là muốn đánh rớt Khương Vũ sao!
Nếu như buổi biểu diễn lần này của Khương Vũ không đạt, vậy họ cũng không đạt được mất!
Khương Vũ không ngờ khi Bạch Thư Ý lại nói vậy. Mặc dù cô múa không tốt nhưng tuyệt đối không đến mức không đạt!
“Tất nhiên là những bạn vào được Esmeralda đã phải trải qua nhiều khó khăn, tôi sẽ không cho điểm không đạt ngay.” Bạch Thư Ý đổi ý, “Chỉ cần em chịu nhận lỗi, thừa nhận cách nhảy vừa rồi của em là sai. Đồng thời cam đoan rằng em sẽ không tái phạm thì em vẫn có thể ở lại. Tôi vẫn sẽ nhận em làm học trò.”
Tiết Gia Di quay qua quan sát Bạch Thư Ý. Bà ta hơi kinh ngạc.
Bạch Thư Ý luôn duy trì sự giản dị như trà, dịu dàng hiền lành như một người mẹ thứ hai. Không ngờ hôm nay lại vì Khương Vũ mà phá nát hình tượng ấy.
Tiết Gia Di biết rõ việc đuổi học Khương Vũ không phải là ý muốn của Bạch Thư Ý. Bà ta chỉ muốn em ấy cuối đầu nhận lỗi mà thôi.
Thừa nhận hướng đi của mình là sai, thừa nhận hướng đi như Bộ Đàn Yên là sai!
Nhìn thái độ của bà ta kìa. Tranh qua đấu lại nhiều năm như vậy, người thì cũng đã chết rồi nhưng bà ta vẫn không nuốt trôi.
Khóe miệng Tiết Gia Di nhếch lên đầy lạnh lùng.
***
Khương Vũ nắm chặt tay, cô không muốn nhận lỗi. Cô cũng không biết thần tượng và phong cách của thần tượng mà cô chọn rốt cuộc đã sai ở đâu.
Rõ ràng là Bạch Thư Ý không thích Bộ Đàn Yên.
Nhưng Khương Vũ không thể vì muốn lấy lòng cô giáo Bạch Thư Ý mà chối bỏ con đường mình đã chọn nhiều năm qua.
Cách múa là để cho khán giả thưởng thức. Còn cảm xúc là lay động được cả trái tim của khán giả.
Mà khả năng truyền đạt của vũ công mới mang lại cái hồn của câu chuyện được truyền tải.
Cô không phải người máy biết múa. Mà cô cũng không đồng ý biến mình thành người máy biết múa. Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô.
Esmeralda không phải là điểm cuối cùng của cô, nhưng là con đường ngắn nhất đưa cô tới điểm cuối. Nhưng nếu vì muốn ở lại Esmeralda, mà buông bỏ mong muốn ban đầu… Khương Vũ không làm được!
Giống như Cừu Lệ đã nói, chỉ cần còn được múa, không phải là chuyện hạnh phúc nhất rồi sao.
Không thể trở thành nữ hoàng thiên nga, bốn con thiên nga chính,… cũng không sao cả. Chỉ cần cô có thể múa thì cho dù ở ven đường đông người qua lại cũng chẳng sao.
“Em không sai.” Khương Vũ cắn chặt răng nhìn Bạch Thư Ý, giọng nói đầy kiên quyết: ” Bộ Đàn Yên là người em hâm mộ. Khi chưa tới được điểm cuối cùng thì em tuyệt đối sẽ không buông bỏ!”Trang chuyển tên miền từ trumtruyen.org sang trumtruyen.me nha mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.