Chương 81: Sơn Vương Điền Nam
Ngô Cửu Điện
06/09/2023
—— tôi giúp anh họ làm quá nhiều chuyện rồi.
[Tôi] ở đây rõ ràng là ám chỉ chưởng trại trấn Cốt Thiêu - Mộc Sùng Mạt. Người cùng dòng họ lại có thể sai khiến một chưởng trại, ngoại trừ [anh họ] thổ ty Thập Ngũ Mãnh thì không còn ai khác.
Đây là một quyển nhật ký do Mộc Sùng Mạt để lại.
Dường như bắt đầu viết từ khi ông ta nghi ngờ thổ ty muốn giết mình.
Vị trí của Vệ Ách có lẽ đang ở trong minh đường của phủ chưởng trại, lúc này cửa chính minh đường đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, Vệ Ách có thể nhìn ra cửa đã bị đóng đinh từ bên ngoài mà không cần đẩy vào. Cả minh đường, ngay cả ô cửa sổ phía trên cũng bị đóng đinh bằng ván gỗ. Phủ chưởng trại bên ngoài hoàn toàn im lặng.
Cậu không phá vỡ sự im lặng này.
Minh đường bị phong kín tạm thời coi như an toàn, Vệ Ách mang theo bọc vải dầu, mở trang thứ hai của sách khâu lại bằng chỉ, vẫn viết bằng chữ cổ Điền Miêu, nét chữ nguệch ngoạc đầy tức giận:
"Mộc Sùng Viên, anh muốn giết tôi, đừng trách tôi bất nghĩa."
"Tuần phủ Tây Nam sẽ đến Tây Nam vào mùa hè năm nay, tôi sẽ tố cáo hết những việc anh làm cho thân sư của thánh thượng. Thiên binh của thân sư chắc chắn sẽ đến. Mộc Sùng Viên, ngày lành của anh không còn lâu nữa đâu!"
Không biết Mộc Sùng Mạt đã dùng cách gì, xác định được ý định giết người của Mộc Sùng Viên với ông ta. Cậu nhanh chóng lật trang, có một trang nhật ký chi tiết có ghi ngày tháng.
—— hiển nhiên, rất lâu trước khi thổ ty Thập Ngũ Mãnh - Mộc Sùng Viên muốn giết Mộc Sùng Mạt, Mộc Sùng Mạt đã chuẩn bị và bí mật ghi lại từng việc mình làm cho gã ta. Một khi tin chắc Mộc Sùng Viên có ý định giết người, ông ta liền nhặt những phần quan trọng trong nhật ký mấy chục năm này và sắp xếp chúng ra."
"Mùa xuân năm Canh Thân, tôi phụng mệnh anh họ Mộc Sùng Viên, đi tới Hạp Giang tìm kiếm khoáng mạch của Thập Ngũ Mãnh."
"Mộc Sùng Viên nghe tin Trung Nguyên gặp tai họa, kinh thành không có sức đâu chú ý hướng Nam, bởi vậy sinh ra dã tâm muốn thống trị một phương. Thế nhưng Thập Ngũ Mãnh đầy núi nghèo không có mỏ giàu để tìm, nuôi không nổi binh mã. Chỉ có điều, không biết Mộc Sùng Viên nghe được chuyện xưa ở đâu đó —— Thập Ngũ Mãnh có một hang động, có hai bộ tộc, có thể hỏi núi. Nếu núi mở ra, vàng bạc sẽ lăn ra."
"Anh ta nhờ tôi tìm ra nguồn gốc của hai bộ tộc này, tìm hiểu 'gõ núi xin bạc' có thật hay không."
"Tôi đi tới đi lui nhiều ngày ở hai con sông Hồng Hà và Hắc Giang, biên soạn một bản đồ về mạch quặng nhưng vẫn không tìm thấy."
"Mộc Sùng Viên liên tục mắng tôi kém cỏi không được tích sự, nhưng dường như anh ta cũng đã từ bỏ việc vô nghĩa hư vô mờ mịt này. Chỉ có điều, hai tháng sau, một người đàn ông mặc áo vàng không biết từ đâu đến, vào Thập Ngũ Mãnh tìm Mộc Sùng Viên."
"Mộc Sùng Viên bí mật nói chuyện với người đó ba ngày, đột nhiên lại gọi tôi đi."
"Năm Canh Thân, tháng tư, người mặc đạo bào vàng lấy được một tấm bản đồ da người kỳ lạ. Tôi dẫn binh đi tìm kiếm theo bản đồ, quả nhiên giữa sự bao vây của núi non, tôi đã thấy một trại cổ, người ở đó tự xưng là 'hai tộc Thoán Bặc'. Những người này đều mặc cổ phục, đeo mặt nạ hình thú bằng đồng, nhà nào cũng có bạc, nhà nào cũng có đồng nhưng không chịu nói ra những việc liên quan đến hang mỏ."
"Điêu dân như thế, tất nhiên tôi phải báo với anh họ."
[Thoán] và [Bặc] là hai bộ tộc, Thoán Bặc là hai trại tộc. Mà cách "gõ núi lấy bạc" cũng bắt nguồn từ họ.
Đoàn ngựa thồ họ Thốn đưa tặng "cờ đi núi Thoán Long" ngay trong cột đạo cụ, lông mày Vệ Ách hơi nhướng lên, đảo qua "người mặc đạo bào áo vàng" được nhắc tới trong trang này rồi nhanh chóng lật trang nhật ký tiếp theo.
Trang tiếp theo là dòng chữ nguệch ngoạc:
"Truyền thuyết hóa ra là có thật."
"Những giáp bạc do lũ man rợ mang ra từ ngọn đồi hoang thực sự đã biến thành bạc và đồng."
Khi thấy trang này, hai giáp bạc mà Vệ Ách lấy được từ "núi tế người" hơi lóe lên một chút. Cậu nhanh chóng lật sang trang tiếp theo, Mộc Sùng Mạt mô tả chi tiết ông ta tuân theo mệnh lệnh của Mộc Sùng Viên như thế nào, bí mật huy động binh lính từ các khu vực xung quanh, bằng chứng ở đâu.
Điều thực sự khiến Vệ Ách chú ý là câu cuối cùng:
"—— mùa hạ, tàn sát trại. Ghi lại hơn 600 nhân khẩu."
Sau khi nghiệm chứng phương pháp gõ núi lấy bạc có hiệu quả, Mộc Sùng Mạt và thổ ty đã tàn sát trại của hai bộ tộc. Sau vài ba chữ ít ỏi có vài ghi chép khác nhau, có vẻ như "Mộc Sùng Mạt" đang nghe lệnh thổ ty giết sạch hai bộ tộc Thoán, Bặc rồi sau đó ông ta bị điều đi làm những việc mờ ám khác.
Mãi cho đến tháng 11 năm Canh Thân, mới xuất hiện ghi chép liên quan:
"Tháng mười một năm Canh Thân, trong phủ thổ ty bắt đầu có người chết. 'Long Thần Thoán Bặc' trong miệng lũ man rợ bắt đầu trả thù, anh họ rất lo lắng. Nếu để tôi nói, lúc trước không nên có tâm tư kia, những dân man rợ đó gõ núi lấy bạc đến cuối cùng chỉ lấy được một ngàn lạng bạc đồng, nửa con voi đều nuôi không nổi, sớm biết như thế thì sao còn làm như thế!"
"Tháng mười hai, dì hai của anh họ cũng chết, ban đêm tôi nghe tiếng núi động, đáng sợ quá."
"Đáng lẽ tôi phải xin anh họ chuyển đến Mãnh làm việc, nhưng điều đó quá rõ ràng sẽ khiến anh họ nổi giận."
Sau hai trang liên tiếp về chuyện lạ của phủ thổ ty, cuối trang xuất hiện một dòng chữ:
"Người mặc đạo bào vàng đến rồi, có thể xoay chuyển rồi."
Ngón tay Vệ Ách không ngừng lật từng trang của nhật ký, trang tiếp theo vẫn bắt đầu bằng "người mặc đạo bào vàng" nhưng giọng điệu lại cung kính hơn trước, thậm chí còn mơ hồ mang theo vài phần sợ hãi:
"... Người mặc áo bào vàng Trường Sinh Môn nói anh họ làm việc không đủ tàn nhẫn, nếu muốn giết nên giết Long Thần Thoác Bặc mà bọn họ gọi."
"Long Thần há có thể giết? Khẩu khí của đạo sư này thật lớn. Tôi hi vọng anh họ tỉnh táo một chút."
"..."
Sau gần nửa trang lo lắng, giọng điệu của "Mộc Sùng Mạt" đột nhiên biến đổi:
"Phủ thổ ty lại chết hai người, nó sắp ăn thịt chúng tôi —— Đạo sư này nói đúng! Tôi nên thuyết phục anh họ mình thờ Sơn Chủ, tôi nên đi thuyết phục anh ấy!"
"Sơn chủ phù hộ tôi!"
Bốn chữ cuối xiêu vẹo, nỗi sợ hãi của "Mộc Sùng Mạt" quả thực có thể tràn ra khỏi trang giấy.
[Nó] 80-90% là chỉ Long Thần mà hai tộc Thoán Bặc cung phụng. Nói theo nghĩa đen, có vẻ như để có được phương pháp "gõ núi lấy bạc" mà Mộc Sùng Mạt và thổ ty đã tra tấn rồi tàn sát tộc Thoán Bặc đang nắm giữ bí thuật.
Đó là lý do tại sao Long Thần Thoán Bặc trả thù.
Mặt mày Vệ Ách lạnh lùng, trực giác cảm giác được chuyện này có gì đó kỳ quái.
—— từ cái tên Long Thần Thoác Bặc đều sẽ đưa tới phản ứng khủng bố như vậy, hai tộc cung phụng nó bị thổ ty tàn sát, giáng xuống tại họa mà chỉ đơn giản chết một hai người?
Cậu lật trang giấy, ba trang tiếp theo dày đặc nội dung về thổ ty nghe theo người mặc đạo bào vàng như thế nào, đào núi và đào đường hầm, điều động trại dân xung quanh vào hang mỏ làm thợ mỏ. Sau đó làm thế nào để tổ chức tế lễ "vật tế" đầu tiên Chữ viết vừa nhỏ vừa dày đặc, đổi lại là người khác nếu không có kẻ ô thì chẳng thể nào có tốc độ đọc nhanh như Vệ Ách.
[Đậu xanh, Vệ Thần đây là lật sách hay xé sách thế, lật nhanh như vậy, cậu ấy đọc xong rồi?]
[Nếu đến lượt bạn, bạn tìm manh mối trong đống thây ma, đảm bảo bạn muốn đọc nhanh hơn Vệ Thần.]
[... Muốn đọc nhanh và có thể đọc nhanh là hai việc khác nhau.]
Trong bình luận kinh ngạc của phòng livestream, thông báo toàn server đột nhiên xuất hiện.
[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi "Vệ Ách" đã thu thập được ba manh mối trong "Trấn Cốt Thiêu", tiến độ phó bản +10%!]
[Tiến độ phó bản hiện tại: 45%]
Bình luận vẫn đang tranh cãi trong phòng livestream đột nhiên dừng lại.
Thông báo đỏ tươi chói mắt treo trên đỉnh phòng livestream, mọi người vô thức nhìn về phía thanh niên trong công thự thổ ty, cậu đã lật đến cuối trang của quyển nhật ký khâu lại bằng chỉ.
Phó bản sẽ không cho người chơi có cơ hội từ từ sắp xếp ra manh mối, bất cứ manh mối nào không nhanh chóng nắm bắt, vừa quay đầu 80-90% sẽ không có cơ hội bắt lại. Người chơi bình thường nhặt được cuốn sách bìa da màu xanh phải đọc và nắm vững mọi manh mối có sẵn trong thời gian ngắn nhất, nhưng đổi lại là người khác, đối mặt với cuốn nhật ký dày đặc và lộn xộn như vậy của "Mộc Sùng Mạt", xung quanh là quỷ âm trầm, đừng nói đọc nhanh và làm rõ có thể giữ vững bàn tay cầm cuốn nhật ký đã tốt lắm rồi.
—— phải biết rằng, tuy hệ thống đã phiên dịch, nhưng bản địch đưa ra vẫn là chữ phồn thể, thói quen đọc 99% hoàn toàn trái ngược với người hiện đại.
Những người chơi đã quen với cách đọc đơn giản theo chiều ngang giản thể, dù bình thường tốc độ đọc rất nhanh, bỗng cầm lấy kiểu này chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đáng kể, nhưng trên người Vệ Ách dường như không tồn tại "thói quen đọc sách".
Hoặc là nói, chỉ cần thì cậu có thể ép mình làm quen.
Bố cục dọc hay ngang chẳng ảnh hưởng gì đến Vệ Ách, tốc độ đọc của cậu nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Chỉ một lát ngắn ngủi, sách khâu lại bằng chỉ đã bị Vệ Ách lật đến trang cuối. Càng đến cuối, chữ viết của Mộc Sùng Mạt càng trở nên méo mó, dường như tinh thần của ông ta đã bắt đầu không ổn. Cuối cùng, "Mộc Sùng Mạt" cũng có cùng suy nghĩ với người chơi muốn nhờ đoàn họ Thốn chạy ra khỏi trấn Cốt Thiêu.
"... Người mặc đạo bào vàng nói trấn Cốt Thiêu là đường sống duy nhất của tôi, nhưng sau khi đến đây mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn."
"Bọn chúng đang tìm tôi, mỗi đêm đều đang tìm tôi, tôi nghe thấy chúng, tôi nhìn thấy chúng."
"Người mặc áo vàng là tà đạo! Người nọ cũng giống như Mộc Sùng Viên đều đang hại ta ——"
"..."
" Đoàn họ Thốn sắp tới rồi."
"Nhờ đoàn ngựa thồ họ Thốn thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh, tai họa đẫm máu sắp ập tới Thập Ngũ Mãnh, muốn sống thì thừa dịp nó lên núi chạy đi."
Khi đoàn họ Thốn ngày càng đến gần trấn Cốt Thiêu, chữ viết của Mộc Sùng Mạt càng lúc càng gấp gáp.
Chỉ có điều, ở trang cuối cùng, tong nét chữ mừng như điên và hi vọng hoàn toàn dừng lại, chỉ còn lại những vết mực đứt quãng:
"Thì ra là thế, thì ra là thế... Chẳng trách năm năm trước, anh ta đồng ý cho tôi đến chưởng trại trấn Cốt Thiêu, khổ cho tôi khi đó còn tưởng anh ta còn có chút cố kỵ, không ngờ tới bọn họ đều đang tính kế tôi! Hóa ra nơi này chính là Sơn Chủ Thoán bặc, Sơn Chủ che chở mỏ Thoán Bặc núi ——"
Chữ núi đột nhiên bị kéo đứt, chữ viết màu mực đến đây bỗng nhiên biến thành vết máu đầm đìa chảy xuống:
"Tôi đã thấy con Ba Xà hư thối."
(*) Ba Xà là một con rắn khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc giống trăn ăn thịt voi.
"Nó chính là..."
"Chính là" sau vết máu chợt dừng lại, bốn chữ "Ba Xà hư thối" trong nét chữ Điền Miêu giống như một đàn giòi đổ sụp xuống và tan rã, bò đầy máu trên giấy, mang đến một cảm giác kinh hãi không thể giải thích được.
Năm chữ đó khi được viết ra dường như đang thối rữa.
Ba Xà hư thối... hư thối, đoàn ngựa thồ họ Thốn đang hộ tống rương đá màu trắng xám đó, nhanh như chớp hiện lên ở trong đầu Vệ Ách —— trong chiếc rương đá trắng xám đó có một khối thịt quỷ hôi thối khó tả!
Gần như cùng lúc khi Vệ Ách thấy bốn chữ "Ba Xà hư thối", một tiếng rương đá nứt ra từ chưởng trại phủ phía nam truyền tới.
—— rương đá chứa đống thịt thối rữa đã bị phá hủy hoàn toàn.
** ** **
Tiếng kêu "ùng ục", "ùng ục" vang lên trong thị trấn.
Âm thanh đó cũng không biết tới từ nơi nào, nhưng rõ ràng đến mức như dính chặt ở bên tai, trong tầm mắt cả trấn Cốt Thiêu màu xám trắng bỗng nhiên dâng lên từng làn sương đen —— giống như khói đen nhóm lửa bắt bếp ở nông thôn.
Vừa đáp xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị sương đen từ trên mặt đất bốc lên ập vào mặt. Trần Trình kéo Hoàng Nghĩa Hành ra khỏi một trại lâu với mặt mày đầy tro bụi.
Dương thọ trên bảng điều khiển rơi mạnh, rơi mất mười năm.
Trần Trình thốt ra một tiếng "đậu má".
—— cậu ta cũng không phải Vệ Ách bị trừ dương thọ như cơm bữa, bỗng thấy dương thọ tụt nhiều như thế, tóc gáy cậu ta dựng cả lên.
[Cảnh báo: Sự kỳ lạ bất thường ở trấn Cốt Thiêu [ba Xà hư thối] đã mở khóa, xin mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu.]
[Cảnh báo: Sự kỳ lạ bất thường ở trấn Cốt Thiêu [ba Xà hư thối] đã mở khóa, xin mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu.]
[Xin hãy nhanh chóng rời khỏi trấn Cốt Thiêu.]
Lời nhắc máy móc và lạnh lẽo của hệ thống phát ra ba lần liên tiếp, Trần Trình nắm lấy bả vai của Hoàng Nghĩa Hành, chật vật mà chống đỡ tiết côn, né tránh hai hàng hình người đang tiếp cận từ hai bên trái phải. Người ở giữa không trung, nghe được thông báo lập tức mắng một tiếng "chết tiệt".
Cái thông báo vớ vẩn này là nghiêm túc?
Họ đối phó với những thứ trắng bệch đi đâu cũng nắm tay nhau đã đủ thảm rồi.
Hiện tại lại mở khóa thêm một quỷ quái "Ba Xà hư thối" dị thường, phó bản này sợ người chơi không chết đúng không?
Hơn nữa "Ba Xà", đây là thứ gì?
Quỷ quái như thế nào còn có thể hư thối nữa?
Tin tốt là ngay khi hệ thống thông báo [mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu] vừa vang lên, âm thanh thịt thối sôi sục trong tai Trần Trình càng trở nên dữ dội hơn, chuyển động của những hình người trắng bệch vốn đang tới gần cũng chậm lại một chút. Cùng lúc đó, Trần Trình cảm thấy bóng đen ở ba mặt vách núi của trấn Cốt Thiêu loáng thoáng trở nên có chút không đúng.
Hai mặt trái phải của trấn Cốt Thiêu gần núi, sau lưng dựa vào vách núi, là một vị trí lõm tự nhiên.
Trại trấn nằm trong một vùng trũng hình chữ "凹"
Lúc này, bóng núi ba phía áp tới, Trần Trình còn chưa kịp nhìn xem những bóng núi đó có gì kỳ quái.
Một tia sét nổ tung trên con phố cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy một ít khói màu sặc sỡ trong tia sét —— đó là Tống Nguyệt Mi! Còn có Giải Nguyên Chân!
Dường như họ cũng cảm nhận được những thay đổi đang diễn ra ở trấn Cốt Thiêu và đang từ bỏ việc ẩn náu, gây ra tiếng động lớn nhất để triệu tập tất cả thành viên trong đội bị mắc kẹt trong trấn Cốt Thiêu. Trần Trình không do dự túm lấy Hoàng Nghĩa Hành, nhào tới chỗ sấm sét nổ tung.
** ** **
Tiếng rương đá nứt ra rất rõ ràng.
Rõ ràng khoảng cách còn rất xa, nhưng âm thanh đó lại như văng vẳng bên tai —— tiếng thịt thối sôi vang lên bên tai. Bảng điều khiển của Vệ Ách lập tức hiện ra, một cảnh báo chói lóa hiện lên trên võng mạc của cậu. Vệ Ách không dừng lại, đao Hộ Tát trượt ra khỏi tay áo, gọn gàng cắt vào ngón tay đeo quan ấn của thi thể Mộc Sùng Mạt.
Ngón tay thi thể bị cắt đứt rơi vào lòng bàn tay Vệ Ách.
Cậu ném dây máu trói xác, cuối sợi dây quấn lấy ô cửa sổ cao trong chưởng trại phủ.
Ngay sau đó, Vệ Ách kéo dây máu trói xác, trực tiếp phá cửa sổ phòng chưởng trại của Mộc Sùng Mạt, đáp xuống sân phủ chưởng trại.
Bốn phía sân vây kín không thấy một bóng người nào.
Ban ngày, Giải Nguyên Chân thấy chiếc xe phủ vải đen đặt cạnh chân tường lúc này tất cả đều mục nát thành một cái giá gỗ nát nằm khắp sàn nhà. Còn có một bộ xương đứng cạnh chân tường —— cái xác gồ ghề và teo tóp rõ ràng là xác của nô lệ mỏ. Bộ xương của nô lệ mỏ giống như từng khúc gỗ khảm trên tường.
Có những "khảm gỗ hình người" này ở đây, tuy rương đá trong sương phòng phía nam vỡ nát, nhưng [Ba Xà hư thối] không tràn ra khỏi hợp viện như khi ở trên đường núi.
Những lớp thịt đen thối rữa chất đống trong sân, chồng chất trong hợp viện.
Những vết dầu kinh tởm đang lắng đọng và lan rộng trong phủ chưởng trại.
Trước khi những thứ như dầu ô nhiễm trên mặt biển quấn lấy mình, Vệ Ách đã kéo dây máu trói xác, chịu đựng áp lực của cái lạnh rồi đáp xuống đỉnh bức tường đá xám.
Ngay khi Vệ Ách nhảy ra phủ chưởng trại, cậu nghe thấy ngay tiếng răng rắc thật nhỏ.
Ngay sau đó, mặt tường xuất hiện vết nứt nhỏ, một vết "sợi thịt đen" thối rữa rỉ ra từ đó, xúc tu bay về phía Vệ Ách đang giảm bớt lực trên mặt đất.
[Ba Xà hư thối] có vẻ canh cánh trong lòng với Vệ Ách, "đồ ăn" suýt nữa đưa vào miệng nó.
—— cứ thế mà mạnh mẽ chui ra khỏi "khảm gỗ hình người", chộp về phía Vệ Ách rơi ở ngoài tường.
[Cảnh báo...]
Ngay khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa mới vang lên, cổ tay Vệ Ách run lên trâm cài điểm thúy của "Thập Tam Nguyên Quân Phúc Kiến" xuất hiện giữa các ngón tay cậu, trước khi cậu kịp mời giáng thế. Trong không gian tối tăm xám xịt trước mặt, trước khi thắp lên hương hỏa, ba nén hương xé tan bóng tối mông lung.
Một đôi bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ khe nứt, giữ chặt cổ tay Vệ Ách, gần như giữ chặt cổ tay cậu kéo cậu qua khe hở.
[—— chúc mừng người chơi "Vệ Ách" là người đầu tiên rời khỏi "Trấn Cốt Thiêu"! Thông báo thành tựu toàn server.]
[Tôi] ở đây rõ ràng là ám chỉ chưởng trại trấn Cốt Thiêu - Mộc Sùng Mạt. Người cùng dòng họ lại có thể sai khiến một chưởng trại, ngoại trừ [anh họ] thổ ty Thập Ngũ Mãnh thì không còn ai khác.
Đây là một quyển nhật ký do Mộc Sùng Mạt để lại.
Dường như bắt đầu viết từ khi ông ta nghi ngờ thổ ty muốn giết mình.
Vị trí của Vệ Ách có lẽ đang ở trong minh đường của phủ chưởng trại, lúc này cửa chính minh đường đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, Vệ Ách có thể nhìn ra cửa đã bị đóng đinh từ bên ngoài mà không cần đẩy vào. Cả minh đường, ngay cả ô cửa sổ phía trên cũng bị đóng đinh bằng ván gỗ. Phủ chưởng trại bên ngoài hoàn toàn im lặng.
Cậu không phá vỡ sự im lặng này.
Minh đường bị phong kín tạm thời coi như an toàn, Vệ Ách mang theo bọc vải dầu, mở trang thứ hai của sách khâu lại bằng chỉ, vẫn viết bằng chữ cổ Điền Miêu, nét chữ nguệch ngoạc đầy tức giận:
"Mộc Sùng Viên, anh muốn giết tôi, đừng trách tôi bất nghĩa."
"Tuần phủ Tây Nam sẽ đến Tây Nam vào mùa hè năm nay, tôi sẽ tố cáo hết những việc anh làm cho thân sư của thánh thượng. Thiên binh của thân sư chắc chắn sẽ đến. Mộc Sùng Viên, ngày lành của anh không còn lâu nữa đâu!"
Không biết Mộc Sùng Mạt đã dùng cách gì, xác định được ý định giết người của Mộc Sùng Viên với ông ta. Cậu nhanh chóng lật trang, có một trang nhật ký chi tiết có ghi ngày tháng.
—— hiển nhiên, rất lâu trước khi thổ ty Thập Ngũ Mãnh - Mộc Sùng Viên muốn giết Mộc Sùng Mạt, Mộc Sùng Mạt đã chuẩn bị và bí mật ghi lại từng việc mình làm cho gã ta. Một khi tin chắc Mộc Sùng Viên có ý định giết người, ông ta liền nhặt những phần quan trọng trong nhật ký mấy chục năm này và sắp xếp chúng ra."
"Mùa xuân năm Canh Thân, tôi phụng mệnh anh họ Mộc Sùng Viên, đi tới Hạp Giang tìm kiếm khoáng mạch của Thập Ngũ Mãnh."
"Mộc Sùng Viên nghe tin Trung Nguyên gặp tai họa, kinh thành không có sức đâu chú ý hướng Nam, bởi vậy sinh ra dã tâm muốn thống trị một phương. Thế nhưng Thập Ngũ Mãnh đầy núi nghèo không có mỏ giàu để tìm, nuôi không nổi binh mã. Chỉ có điều, không biết Mộc Sùng Viên nghe được chuyện xưa ở đâu đó —— Thập Ngũ Mãnh có một hang động, có hai bộ tộc, có thể hỏi núi. Nếu núi mở ra, vàng bạc sẽ lăn ra."
"Anh ta nhờ tôi tìm ra nguồn gốc của hai bộ tộc này, tìm hiểu 'gõ núi xin bạc' có thật hay không."
"Tôi đi tới đi lui nhiều ngày ở hai con sông Hồng Hà và Hắc Giang, biên soạn một bản đồ về mạch quặng nhưng vẫn không tìm thấy."
"Mộc Sùng Viên liên tục mắng tôi kém cỏi không được tích sự, nhưng dường như anh ta cũng đã từ bỏ việc vô nghĩa hư vô mờ mịt này. Chỉ có điều, hai tháng sau, một người đàn ông mặc áo vàng không biết từ đâu đến, vào Thập Ngũ Mãnh tìm Mộc Sùng Viên."
"Mộc Sùng Viên bí mật nói chuyện với người đó ba ngày, đột nhiên lại gọi tôi đi."
"Năm Canh Thân, tháng tư, người mặc đạo bào vàng lấy được một tấm bản đồ da người kỳ lạ. Tôi dẫn binh đi tìm kiếm theo bản đồ, quả nhiên giữa sự bao vây của núi non, tôi đã thấy một trại cổ, người ở đó tự xưng là 'hai tộc Thoán Bặc'. Những người này đều mặc cổ phục, đeo mặt nạ hình thú bằng đồng, nhà nào cũng có bạc, nhà nào cũng có đồng nhưng không chịu nói ra những việc liên quan đến hang mỏ."
"Điêu dân như thế, tất nhiên tôi phải báo với anh họ."
[Thoán] và [Bặc] là hai bộ tộc, Thoán Bặc là hai trại tộc. Mà cách "gõ núi lấy bạc" cũng bắt nguồn từ họ.
Đoàn ngựa thồ họ Thốn đưa tặng "cờ đi núi Thoán Long" ngay trong cột đạo cụ, lông mày Vệ Ách hơi nhướng lên, đảo qua "người mặc đạo bào áo vàng" được nhắc tới trong trang này rồi nhanh chóng lật trang nhật ký tiếp theo.
Trang tiếp theo là dòng chữ nguệch ngoạc:
"Truyền thuyết hóa ra là có thật."
"Những giáp bạc do lũ man rợ mang ra từ ngọn đồi hoang thực sự đã biến thành bạc và đồng."
Khi thấy trang này, hai giáp bạc mà Vệ Ách lấy được từ "núi tế người" hơi lóe lên một chút. Cậu nhanh chóng lật sang trang tiếp theo, Mộc Sùng Mạt mô tả chi tiết ông ta tuân theo mệnh lệnh của Mộc Sùng Viên như thế nào, bí mật huy động binh lính từ các khu vực xung quanh, bằng chứng ở đâu.
Điều thực sự khiến Vệ Ách chú ý là câu cuối cùng:
"—— mùa hạ, tàn sát trại. Ghi lại hơn 600 nhân khẩu."
Sau khi nghiệm chứng phương pháp gõ núi lấy bạc có hiệu quả, Mộc Sùng Mạt và thổ ty đã tàn sát trại của hai bộ tộc. Sau vài ba chữ ít ỏi có vài ghi chép khác nhau, có vẻ như "Mộc Sùng Mạt" đang nghe lệnh thổ ty giết sạch hai bộ tộc Thoán, Bặc rồi sau đó ông ta bị điều đi làm những việc mờ ám khác.
Mãi cho đến tháng 11 năm Canh Thân, mới xuất hiện ghi chép liên quan:
"Tháng mười một năm Canh Thân, trong phủ thổ ty bắt đầu có người chết. 'Long Thần Thoán Bặc' trong miệng lũ man rợ bắt đầu trả thù, anh họ rất lo lắng. Nếu để tôi nói, lúc trước không nên có tâm tư kia, những dân man rợ đó gõ núi lấy bạc đến cuối cùng chỉ lấy được một ngàn lạng bạc đồng, nửa con voi đều nuôi không nổi, sớm biết như thế thì sao còn làm như thế!"
"Tháng mười hai, dì hai của anh họ cũng chết, ban đêm tôi nghe tiếng núi động, đáng sợ quá."
"Đáng lẽ tôi phải xin anh họ chuyển đến Mãnh làm việc, nhưng điều đó quá rõ ràng sẽ khiến anh họ nổi giận."
Sau hai trang liên tiếp về chuyện lạ của phủ thổ ty, cuối trang xuất hiện một dòng chữ:
"Người mặc đạo bào vàng đến rồi, có thể xoay chuyển rồi."
Ngón tay Vệ Ách không ngừng lật từng trang của nhật ký, trang tiếp theo vẫn bắt đầu bằng "người mặc đạo bào vàng" nhưng giọng điệu lại cung kính hơn trước, thậm chí còn mơ hồ mang theo vài phần sợ hãi:
"... Người mặc áo bào vàng Trường Sinh Môn nói anh họ làm việc không đủ tàn nhẫn, nếu muốn giết nên giết Long Thần Thoác Bặc mà bọn họ gọi."
"Long Thần há có thể giết? Khẩu khí của đạo sư này thật lớn. Tôi hi vọng anh họ tỉnh táo một chút."
"..."
Sau gần nửa trang lo lắng, giọng điệu của "Mộc Sùng Mạt" đột nhiên biến đổi:
"Phủ thổ ty lại chết hai người, nó sắp ăn thịt chúng tôi —— Đạo sư này nói đúng! Tôi nên thuyết phục anh họ mình thờ Sơn Chủ, tôi nên đi thuyết phục anh ấy!"
"Sơn chủ phù hộ tôi!"
Bốn chữ cuối xiêu vẹo, nỗi sợ hãi của "Mộc Sùng Mạt" quả thực có thể tràn ra khỏi trang giấy.
[Nó] 80-90% là chỉ Long Thần mà hai tộc Thoán Bặc cung phụng. Nói theo nghĩa đen, có vẻ như để có được phương pháp "gõ núi lấy bạc" mà Mộc Sùng Mạt và thổ ty đã tra tấn rồi tàn sát tộc Thoán Bặc đang nắm giữ bí thuật.
Đó là lý do tại sao Long Thần Thoán Bặc trả thù.
Mặt mày Vệ Ách lạnh lùng, trực giác cảm giác được chuyện này có gì đó kỳ quái.
—— từ cái tên Long Thần Thoác Bặc đều sẽ đưa tới phản ứng khủng bố như vậy, hai tộc cung phụng nó bị thổ ty tàn sát, giáng xuống tại họa mà chỉ đơn giản chết một hai người?
Cậu lật trang giấy, ba trang tiếp theo dày đặc nội dung về thổ ty nghe theo người mặc đạo bào vàng như thế nào, đào núi và đào đường hầm, điều động trại dân xung quanh vào hang mỏ làm thợ mỏ. Sau đó làm thế nào để tổ chức tế lễ "vật tế" đầu tiên Chữ viết vừa nhỏ vừa dày đặc, đổi lại là người khác nếu không có kẻ ô thì chẳng thể nào có tốc độ đọc nhanh như Vệ Ách.
[Đậu xanh, Vệ Thần đây là lật sách hay xé sách thế, lật nhanh như vậy, cậu ấy đọc xong rồi?]
[Nếu đến lượt bạn, bạn tìm manh mối trong đống thây ma, đảm bảo bạn muốn đọc nhanh hơn Vệ Thần.]
[... Muốn đọc nhanh và có thể đọc nhanh là hai việc khác nhau.]
Trong bình luận kinh ngạc của phòng livestream, thông báo toàn server đột nhiên xuất hiện.
[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi "Vệ Ách" đã thu thập được ba manh mối trong "Trấn Cốt Thiêu", tiến độ phó bản +10%!]
[Tiến độ phó bản hiện tại: 45%]
Bình luận vẫn đang tranh cãi trong phòng livestream đột nhiên dừng lại.
Thông báo đỏ tươi chói mắt treo trên đỉnh phòng livestream, mọi người vô thức nhìn về phía thanh niên trong công thự thổ ty, cậu đã lật đến cuối trang của quyển nhật ký khâu lại bằng chỉ.
Phó bản sẽ không cho người chơi có cơ hội từ từ sắp xếp ra manh mối, bất cứ manh mối nào không nhanh chóng nắm bắt, vừa quay đầu 80-90% sẽ không có cơ hội bắt lại. Người chơi bình thường nhặt được cuốn sách bìa da màu xanh phải đọc và nắm vững mọi manh mối có sẵn trong thời gian ngắn nhất, nhưng đổi lại là người khác, đối mặt với cuốn nhật ký dày đặc và lộn xộn như vậy của "Mộc Sùng Mạt", xung quanh là quỷ âm trầm, đừng nói đọc nhanh và làm rõ có thể giữ vững bàn tay cầm cuốn nhật ký đã tốt lắm rồi.
—— phải biết rằng, tuy hệ thống đã phiên dịch, nhưng bản địch đưa ra vẫn là chữ phồn thể, thói quen đọc 99% hoàn toàn trái ngược với người hiện đại.
Những người chơi đã quen với cách đọc đơn giản theo chiều ngang giản thể, dù bình thường tốc độ đọc rất nhanh, bỗng cầm lấy kiểu này chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đáng kể, nhưng trên người Vệ Ách dường như không tồn tại "thói quen đọc sách".
Hoặc là nói, chỉ cần thì cậu có thể ép mình làm quen.
Bố cục dọc hay ngang chẳng ảnh hưởng gì đến Vệ Ách, tốc độ đọc của cậu nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Chỉ một lát ngắn ngủi, sách khâu lại bằng chỉ đã bị Vệ Ách lật đến trang cuối. Càng đến cuối, chữ viết của Mộc Sùng Mạt càng trở nên méo mó, dường như tinh thần của ông ta đã bắt đầu không ổn. Cuối cùng, "Mộc Sùng Mạt" cũng có cùng suy nghĩ với người chơi muốn nhờ đoàn họ Thốn chạy ra khỏi trấn Cốt Thiêu.
"... Người mặc đạo bào vàng nói trấn Cốt Thiêu là đường sống duy nhất của tôi, nhưng sau khi đến đây mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn."
"Bọn chúng đang tìm tôi, mỗi đêm đều đang tìm tôi, tôi nghe thấy chúng, tôi nhìn thấy chúng."
"Người mặc áo vàng là tà đạo! Người nọ cũng giống như Mộc Sùng Viên đều đang hại ta ——"
"..."
" Đoàn họ Thốn sắp tới rồi."
"Nhờ đoàn ngựa thồ họ Thốn thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh, tai họa đẫm máu sắp ập tới Thập Ngũ Mãnh, muốn sống thì thừa dịp nó lên núi chạy đi."
Khi đoàn họ Thốn ngày càng đến gần trấn Cốt Thiêu, chữ viết của Mộc Sùng Mạt càng lúc càng gấp gáp.
Chỉ có điều, ở trang cuối cùng, tong nét chữ mừng như điên và hi vọng hoàn toàn dừng lại, chỉ còn lại những vết mực đứt quãng:
"Thì ra là thế, thì ra là thế... Chẳng trách năm năm trước, anh ta đồng ý cho tôi đến chưởng trại trấn Cốt Thiêu, khổ cho tôi khi đó còn tưởng anh ta còn có chút cố kỵ, không ngờ tới bọn họ đều đang tính kế tôi! Hóa ra nơi này chính là Sơn Chủ Thoán bặc, Sơn Chủ che chở mỏ Thoán Bặc núi ——"
Chữ núi đột nhiên bị kéo đứt, chữ viết màu mực đến đây bỗng nhiên biến thành vết máu đầm đìa chảy xuống:
"Tôi đã thấy con Ba Xà hư thối."
(*) Ba Xà là một con rắn khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc giống trăn ăn thịt voi.
"Nó chính là..."
"Chính là" sau vết máu chợt dừng lại, bốn chữ "Ba Xà hư thối" trong nét chữ Điền Miêu giống như một đàn giòi đổ sụp xuống và tan rã, bò đầy máu trên giấy, mang đến một cảm giác kinh hãi không thể giải thích được.
Năm chữ đó khi được viết ra dường như đang thối rữa.
Ba Xà hư thối... hư thối, đoàn ngựa thồ họ Thốn đang hộ tống rương đá màu trắng xám đó, nhanh như chớp hiện lên ở trong đầu Vệ Ách —— trong chiếc rương đá trắng xám đó có một khối thịt quỷ hôi thối khó tả!
Gần như cùng lúc khi Vệ Ách thấy bốn chữ "Ba Xà hư thối", một tiếng rương đá nứt ra từ chưởng trại phủ phía nam truyền tới.
—— rương đá chứa đống thịt thối rữa đã bị phá hủy hoàn toàn.
** ** **
Tiếng kêu "ùng ục", "ùng ục" vang lên trong thị trấn.
Âm thanh đó cũng không biết tới từ nơi nào, nhưng rõ ràng đến mức như dính chặt ở bên tai, trong tầm mắt cả trấn Cốt Thiêu màu xám trắng bỗng nhiên dâng lên từng làn sương đen —— giống như khói đen nhóm lửa bắt bếp ở nông thôn.
Vừa đáp xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị sương đen từ trên mặt đất bốc lên ập vào mặt. Trần Trình kéo Hoàng Nghĩa Hành ra khỏi một trại lâu với mặt mày đầy tro bụi.
Dương thọ trên bảng điều khiển rơi mạnh, rơi mất mười năm.
Trần Trình thốt ra một tiếng "đậu má".
—— cậu ta cũng không phải Vệ Ách bị trừ dương thọ như cơm bữa, bỗng thấy dương thọ tụt nhiều như thế, tóc gáy cậu ta dựng cả lên.
[Cảnh báo: Sự kỳ lạ bất thường ở trấn Cốt Thiêu [ba Xà hư thối] đã mở khóa, xin mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu.]
[Cảnh báo: Sự kỳ lạ bất thường ở trấn Cốt Thiêu [ba Xà hư thối] đã mở khóa, xin mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu.]
[Xin hãy nhanh chóng rời khỏi trấn Cốt Thiêu.]
Lời nhắc máy móc và lạnh lẽo của hệ thống phát ra ba lần liên tiếp, Trần Trình nắm lấy bả vai của Hoàng Nghĩa Hành, chật vật mà chống đỡ tiết côn, né tránh hai hàng hình người đang tiếp cận từ hai bên trái phải. Người ở giữa không trung, nghe được thông báo lập tức mắng một tiếng "chết tiệt".
Cái thông báo vớ vẩn này là nghiêm túc?
Họ đối phó với những thứ trắng bệch đi đâu cũng nắm tay nhau đã đủ thảm rồi.
Hiện tại lại mở khóa thêm một quỷ quái "Ba Xà hư thối" dị thường, phó bản này sợ người chơi không chết đúng không?
Hơn nữa "Ba Xà", đây là thứ gì?
Quỷ quái như thế nào còn có thể hư thối nữa?
Tin tốt là ngay khi hệ thống thông báo [mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu] vừa vang lên, âm thanh thịt thối sôi sục trong tai Trần Trình càng trở nên dữ dội hơn, chuyển động của những hình người trắng bệch vốn đang tới gần cũng chậm lại một chút. Cùng lúc đó, Trần Trình cảm thấy bóng đen ở ba mặt vách núi của trấn Cốt Thiêu loáng thoáng trở nên có chút không đúng.
Hai mặt trái phải của trấn Cốt Thiêu gần núi, sau lưng dựa vào vách núi, là một vị trí lõm tự nhiên.
Trại trấn nằm trong một vùng trũng hình chữ "凹"
Lúc này, bóng núi ba phía áp tới, Trần Trình còn chưa kịp nhìn xem những bóng núi đó có gì kỳ quái.
Một tia sét nổ tung trên con phố cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy một ít khói màu sặc sỡ trong tia sét —— đó là Tống Nguyệt Mi! Còn có Giải Nguyên Chân!
Dường như họ cũng cảm nhận được những thay đổi đang diễn ra ở trấn Cốt Thiêu và đang từ bỏ việc ẩn náu, gây ra tiếng động lớn nhất để triệu tập tất cả thành viên trong đội bị mắc kẹt trong trấn Cốt Thiêu. Trần Trình không do dự túm lấy Hoàng Nghĩa Hành, nhào tới chỗ sấm sét nổ tung.
** ** **
Tiếng rương đá nứt ra rất rõ ràng.
Rõ ràng khoảng cách còn rất xa, nhưng âm thanh đó lại như văng vẳng bên tai —— tiếng thịt thối sôi vang lên bên tai. Bảng điều khiển của Vệ Ách lập tức hiện ra, một cảnh báo chói lóa hiện lên trên võng mạc của cậu. Vệ Ách không dừng lại, đao Hộ Tát trượt ra khỏi tay áo, gọn gàng cắt vào ngón tay đeo quan ấn của thi thể Mộc Sùng Mạt.
Ngón tay thi thể bị cắt đứt rơi vào lòng bàn tay Vệ Ách.
Cậu ném dây máu trói xác, cuối sợi dây quấn lấy ô cửa sổ cao trong chưởng trại phủ.
Ngay sau đó, Vệ Ách kéo dây máu trói xác, trực tiếp phá cửa sổ phòng chưởng trại của Mộc Sùng Mạt, đáp xuống sân phủ chưởng trại.
Bốn phía sân vây kín không thấy một bóng người nào.
Ban ngày, Giải Nguyên Chân thấy chiếc xe phủ vải đen đặt cạnh chân tường lúc này tất cả đều mục nát thành một cái giá gỗ nát nằm khắp sàn nhà. Còn có một bộ xương đứng cạnh chân tường —— cái xác gồ ghề và teo tóp rõ ràng là xác của nô lệ mỏ. Bộ xương của nô lệ mỏ giống như từng khúc gỗ khảm trên tường.
Có những "khảm gỗ hình người" này ở đây, tuy rương đá trong sương phòng phía nam vỡ nát, nhưng [Ba Xà hư thối] không tràn ra khỏi hợp viện như khi ở trên đường núi.
Những lớp thịt đen thối rữa chất đống trong sân, chồng chất trong hợp viện.
Những vết dầu kinh tởm đang lắng đọng và lan rộng trong phủ chưởng trại.
Trước khi những thứ như dầu ô nhiễm trên mặt biển quấn lấy mình, Vệ Ách đã kéo dây máu trói xác, chịu đựng áp lực của cái lạnh rồi đáp xuống đỉnh bức tường đá xám.
Ngay khi Vệ Ách nhảy ra phủ chưởng trại, cậu nghe thấy ngay tiếng răng rắc thật nhỏ.
Ngay sau đó, mặt tường xuất hiện vết nứt nhỏ, một vết "sợi thịt đen" thối rữa rỉ ra từ đó, xúc tu bay về phía Vệ Ách đang giảm bớt lực trên mặt đất.
[Ba Xà hư thối] có vẻ canh cánh trong lòng với Vệ Ách, "đồ ăn" suýt nữa đưa vào miệng nó.
—— cứ thế mà mạnh mẽ chui ra khỏi "khảm gỗ hình người", chộp về phía Vệ Ách rơi ở ngoài tường.
[Cảnh báo...]
Ngay khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa mới vang lên, cổ tay Vệ Ách run lên trâm cài điểm thúy của "Thập Tam Nguyên Quân Phúc Kiến" xuất hiện giữa các ngón tay cậu, trước khi cậu kịp mời giáng thế. Trong không gian tối tăm xám xịt trước mặt, trước khi thắp lên hương hỏa, ba nén hương xé tan bóng tối mông lung.
Một đôi bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ khe nứt, giữ chặt cổ tay Vệ Ách, gần như giữ chặt cổ tay cậu kéo cậu qua khe hở.
[—— chúc mừng người chơi "Vệ Ách" là người đầu tiên rời khỏi "Trấn Cốt Thiêu"! Thông báo thành tựu toàn server.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.