Chương 41: Con Không Thể Lấy Nó
Lạc Lạc
22/03/2020
"Mẹ...." Hạo Thiên đứng dậy đi đến chỗ bà, Thượng Nhiên hơi ngơ ngác vì không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Con trai, mẹ về rồi đây"
"Sao lại về đây? Chẳng phải đang rất hạnh phúc bên người khác sao?" Hạo Hiên nhìn cảnh mẹ cùng với Hạo Thiên thì tức giận nói.
Thượng Nhiên thấy có lẽ hôm nay không được rồi, cô lẳng lặng cúi đầu chào mọi người rồi ra về, vốn dĩ hôm nay trong đầu của cô ta đang có một âm mưu nhưng chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô ta nên đành để hôm khác vậy.
Bà ngồi xuống kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe, thì ra sau khi đưa Hạo Thiên và Hạo Hiên từ Mỹ về thì bà đã đến với một người đàn ông sống bên nhau cũng mấy năm thì đường ai nấy đi.
Bà vốn dĩ là người không chịu được sự cô đơn, nên sau khi đến với ông ta bà đã gửi hai đứa con mình về nước, bà biết hai người họ rất hận bà vì không làm tròn bổn phận một người mẹ.
Thực sự bà về đây cũng thân tàn ma dại, ông ta vốn dĩ cũng chỉ lợi dụng bà mà thôi nên bây giờ bà là kẻ trắng tay chỉ còn một ít tiền để đủ về nước.
"Bà bị như vậy cũng đáng mà thôi" Hạo Hiên hả hê nói, hắn cũng đợi ngày này lâu lắm rồi, một người mẹ không lo chăm sóc con cái mà lại có đàn ông bên ngoài sau đó còn gửi hai đứa con về nước để được sống cuộc sống riêng tư, ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi về như thế bà ta có đáng là mẹ của hắn hay không chứ?
"Anh hai, anh đừng nặng lời với mẹ, dù không chăm sóc chúng ta nhưng mẹ luôn âm thầm gửi tiền giúp đỡ chúng ta để xây dựng công ty" Hạo Thiên thấy anh mình hơi quá lời thì liền nói.
"Mẹ biết bây giờ không đáng để được các con tha thứ, nhưng mẹ về đây nghe con lập gia thất rồi mẹ vui lắm" bà vừa nói vừa nhìn sang cô, Nhã Tịnh nhìn thấy bà trong hoàn cảnh này thật sự rất tội nghiệp nhưng hiện tại người có quyền quyết định là Hạo Hiên chứ không phải cô.
"Hạo Hiên.... anh cho dì ấy ở lại đi được không?" Nãy Tịnh níu lấy vạt áo của hắn.
"Em không hiểu đâu, anh rất hận bà ta, anh không thể tha thứ được"
"Cám ơn cô, cô là một cô gái tốt, tôi tin con trai tôi lựa chọn đúng" Bà nhìn Nhã Tịnh cười hiền.
Bà thấy tình hình không được tốt, tính của Hạo Hiên lại rất nóng nên chắc hiện tại bà không được hắn chấp nhận cho ở lại đâu.
Bà đứng dậy định đi thì Hạo Hiên trầm giọng nói.
"Cho bà ở lại đấy, nhưng tôi chưa đồng ý bỏ qua cho bà đâu"
Hạo Hiên nói rồi đi thẳng về phòng, Nhã Tịnh đi đến ôm lấy bà sau đó xách túi và vali lên phòng giúp bà, cô dọn lại căn phòng ngăn nắp giúp bà mang quần áo xếp gọn gàng vào tủ.
"Con tên là gì?"
"Con tên Nhã Tịnh"
"Hai đứa lấy nhau được bao lâu rồi?"
"Dạ cũng khoảng gần nữa năm rồi ạ"
"Chà, mà con cứ gọi ta là mẹ cũng được, dù sao cũng là người một nhà" bà lấy ra trong túi cùng mình một chiếc vòng cẩm thạch rất đẹp, bà đặt vào tay cô.
"Mong con giữ lấy nó"
"Con không thể lấy, nó rất đắt"
"Không sao con cứ lấy"
Bà đeo vào cho cô, cô đành phải chấp nhận, một lát sau cô trở về phòng, Hạo Hiên đang nằm trên giường nhắm mắt lại, không lẽ ngủ rồi sao?
"Mẹ đừng bỏ con" Hạo Hiên trong cơn mơ gọi mẹ của mình, Nhã Tịnh nhìn hắn mà đau lòng, có lẽ hắn đã tha thứ cho bà ấy nhưng tại vì bà ấy đã tạo cho hắn một vết thương quá lớn nên hắn vẫn chưa thể chấp nhận bà.
"Ngoan, bà ấy sẽ không bỏ đi nữa đâu" Nhã Tịnh nắm lấy tay hắn.
"Con trai, mẹ về rồi đây"
"Sao lại về đây? Chẳng phải đang rất hạnh phúc bên người khác sao?" Hạo Hiên nhìn cảnh mẹ cùng với Hạo Thiên thì tức giận nói.
Thượng Nhiên thấy có lẽ hôm nay không được rồi, cô lẳng lặng cúi đầu chào mọi người rồi ra về, vốn dĩ hôm nay trong đầu của cô ta đang có một âm mưu nhưng chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô ta nên đành để hôm khác vậy.
Bà ngồi xuống kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe, thì ra sau khi đưa Hạo Thiên và Hạo Hiên từ Mỹ về thì bà đã đến với một người đàn ông sống bên nhau cũng mấy năm thì đường ai nấy đi.
Bà vốn dĩ là người không chịu được sự cô đơn, nên sau khi đến với ông ta bà đã gửi hai đứa con mình về nước, bà biết hai người họ rất hận bà vì không làm tròn bổn phận một người mẹ.
Thực sự bà về đây cũng thân tàn ma dại, ông ta vốn dĩ cũng chỉ lợi dụng bà mà thôi nên bây giờ bà là kẻ trắng tay chỉ còn một ít tiền để đủ về nước.
"Bà bị như vậy cũng đáng mà thôi" Hạo Hiên hả hê nói, hắn cũng đợi ngày này lâu lắm rồi, một người mẹ không lo chăm sóc con cái mà lại có đàn ông bên ngoài sau đó còn gửi hai đứa con về nước để được sống cuộc sống riêng tư, ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi về như thế bà ta có đáng là mẹ của hắn hay không chứ?
"Anh hai, anh đừng nặng lời với mẹ, dù không chăm sóc chúng ta nhưng mẹ luôn âm thầm gửi tiền giúp đỡ chúng ta để xây dựng công ty" Hạo Thiên thấy anh mình hơi quá lời thì liền nói.
"Mẹ biết bây giờ không đáng để được các con tha thứ, nhưng mẹ về đây nghe con lập gia thất rồi mẹ vui lắm" bà vừa nói vừa nhìn sang cô, Nhã Tịnh nhìn thấy bà trong hoàn cảnh này thật sự rất tội nghiệp nhưng hiện tại người có quyền quyết định là Hạo Hiên chứ không phải cô.
"Hạo Hiên.... anh cho dì ấy ở lại đi được không?" Nãy Tịnh níu lấy vạt áo của hắn.
"Em không hiểu đâu, anh rất hận bà ta, anh không thể tha thứ được"
"Cám ơn cô, cô là một cô gái tốt, tôi tin con trai tôi lựa chọn đúng" Bà nhìn Nhã Tịnh cười hiền.
Bà thấy tình hình không được tốt, tính của Hạo Hiên lại rất nóng nên chắc hiện tại bà không được hắn chấp nhận cho ở lại đâu.
Bà đứng dậy định đi thì Hạo Hiên trầm giọng nói.
"Cho bà ở lại đấy, nhưng tôi chưa đồng ý bỏ qua cho bà đâu"
Hạo Hiên nói rồi đi thẳng về phòng, Nhã Tịnh đi đến ôm lấy bà sau đó xách túi và vali lên phòng giúp bà, cô dọn lại căn phòng ngăn nắp giúp bà mang quần áo xếp gọn gàng vào tủ.
"Con tên là gì?"
"Con tên Nhã Tịnh"
"Hai đứa lấy nhau được bao lâu rồi?"
"Dạ cũng khoảng gần nữa năm rồi ạ"
"Chà, mà con cứ gọi ta là mẹ cũng được, dù sao cũng là người một nhà" bà lấy ra trong túi cùng mình một chiếc vòng cẩm thạch rất đẹp, bà đặt vào tay cô.
"Mong con giữ lấy nó"
"Con không thể lấy, nó rất đắt"
"Không sao con cứ lấy"
Bà đeo vào cho cô, cô đành phải chấp nhận, một lát sau cô trở về phòng, Hạo Hiên đang nằm trên giường nhắm mắt lại, không lẽ ngủ rồi sao?
"Mẹ đừng bỏ con" Hạo Hiên trong cơn mơ gọi mẹ của mình, Nhã Tịnh nhìn hắn mà đau lòng, có lẽ hắn đã tha thứ cho bà ấy nhưng tại vì bà ấy đã tạo cho hắn một vết thương quá lớn nên hắn vẫn chưa thể chấp nhận bà.
"Ngoan, bà ấy sẽ không bỏ đi nữa đâu" Nhã Tịnh nắm lấy tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.