Chương 43: Kế Hoạch Thành Công
Lạc Lạc
22/03/2020
"Cám ơn cô, tôi nghĩ nó hợp đấy, thôi chúng ta xuống dưới đi!!"
"Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
"Đằng kia, cô đi đi"
Nhã Tịnh không thể lường trước được chuyện gì có thể xảy ra, cô quá sơ xuất khi để lại chiếc túi xách của mình đã tạo cơ hội cho Thượng Nhiên ra tay.
"Có trò vui rồi" Thượng Nhiên nhếch môi cười sau đó rời đi.
Thượng Nhiên đi xuống trước cô ta đi đến ve vãn Hạo Hiên, nhưng đối với Hạo Hiên những hành động của cô ta thật rẻ tiền, ban đầu cứ tưởng cô ta là người đàng hoàn nhưng nhìn lại bây giờ thật chướng mắt.
"Nhã Tịnh đâu?" Hạo Hiên thấy cô ta đi một mình, rõ là lúc nãy Nhã Tịnh đi cùng cô ta mà.
"Cô ấy đi vệ sinh rồi, Hạo tổng mời anh một ly" Hạo Hiên lịch sự nhận lấy ly của cô ta.
Hạo Hiên ngày thường làm việc gì cũng thận trọng nên khi cô ta đưa ly rượu cho Hạo Hiên, hắn không uống liền mà ngửi thử, sau đó giả vờ như đã nhấp môi.
Thượng Nhiên mừng rỡ trong lòng, bắt đầu màn kịch chỉ chờ hắn ngã vào vòng tay của cô ta mà thôi, nhưng mấy chiêu này quá cũ rồi.
"Hạo tổng, anh ổn chứ?" Giả vờ như hỏi thăm hắn để biết được tình hình của thuốc.
"Đương nhiên tôi rất ổn"
"Thấy mặt anh hơi đỏ"
"Do nãy giờ tôi uống nhiều thôi"
Lúc này Nhã Tịnh đi xuống thấy Hạo Hiên đang ngồi cùng Thượng Nhiên, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ta không chờ cô cùng xuống vì muốn đến quyến rũ Hạo Hiên đây mà.
Nhã Tịnh đi đến ngồi giữa chen ngang hai người họ, Thượng Nhiên khẽ lườm Nhã Tịnh nhìn cảnh hai người ngọt ngào, Nhã Tịnh nhìn sang cô ta hình như cô ta không có đeo sợi dây chuyền lúc nãy, cô nhớ cô đã đeo cho cô ta rồi mà nhỉ? Nhã Tịnh cũng mặc kệ chắc Thượng Nhiên không thích đeo nữa rồi.
"Để xem hai người bên nhau được bao lâu" Thượng Nhiên hậm hực nghĩ.
"Sao cô đi tiếp khách đi, chúng tôi tự nhiên được rồi" Hạo Hiên đuổi khéo cô ta.
Thượng Nhiên hơi sửng người sau đó lịch sự đứng dậy khẽ chào Hạo Hiên rồi đi, cô ta đứng từ xa quan sát nhưng không thấy động tĩnh gì, hay là liều thuốc của cô ta không đủ mạnh hay sao?
"Vậy thì tôi đành thất lễ rồi" Thượng Nhiên khẽ lườm Nhã Tịnh.
Khoảng một lúc sau, tiếng thông báo vang lên.
"Hiện tại có kẻ trộm đã trộm sợi dây chuyền quý giá nhất của cô Thượng Nhiên, đề nghị mọi người không được rời khỏi sảnh để chúng tôi tiến hành kiểm xoát"
"Cái gì vậy?"
"Nghe nói cô ấy có nhiều trang sức quý giá lắm"
"Sao lại mất nhỉ? Bảo vệ ở xung quang và cả có camera mà"
Xung quanh bắt đầu bàn tán, Nhã Tịnh nhớ lại lúc nãy từ lúc trở ra là không thấy cô ta đeo dây chuyền rồi, Hạo Hiên nhìn nét mặt của cô hình như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
"Sợi dây chuyền luac nãy cô ta đâu có đeo đâu nhỉ?"
"Em biết chuyện gì sao?"
"Lưc nãy cô ta bảo em lên phòng chọn giúp cô ta một sợi dây chuyền hợp với váy của cô ta, em cũng đã giúp cô ta lựa và đeo giúp cô ta nhưng khi em đi vệ ainh trở ra thì thấy cô ta không đeo nữa"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? Hay là lúc cô ta đi xuống đã tiếp xúc với ai đó và bị lấy trộm sao?"
Trong lúc cả hai đang suy nghĩ thì bảo vệ đến và lịch sự mượn túi xách của cô, Nhã Tịnh biết mình không thể nào lấy nó nên rất bình tĩnh đưa cho họ.
"Sợi dây chuyền, cô Thượng Nhiên có phải nó không?" Người bảo vệ cầm sợi dây chuyền lên và đi đến chỗ Thượng Nhiên.
"Đúng rồi, là nó, sợi dây chuyền quý giá của tôi" Thượng Nhiên liền cầm lấy nó gương mặt giả vờ nhưng bên trong cô ta vui mừng vì đã hoàn thành được một mà kịch hay.
"Tiểu thư cô còn gì để nói không?" Những người xung quanh bắt đầu bàn tán về cô những lời chỉ trích vang lên.
"Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
"Đằng kia, cô đi đi"
Nhã Tịnh không thể lường trước được chuyện gì có thể xảy ra, cô quá sơ xuất khi để lại chiếc túi xách của mình đã tạo cơ hội cho Thượng Nhiên ra tay.
"Có trò vui rồi" Thượng Nhiên nhếch môi cười sau đó rời đi.
Thượng Nhiên đi xuống trước cô ta đi đến ve vãn Hạo Hiên, nhưng đối với Hạo Hiên những hành động của cô ta thật rẻ tiền, ban đầu cứ tưởng cô ta là người đàng hoàn nhưng nhìn lại bây giờ thật chướng mắt.
"Nhã Tịnh đâu?" Hạo Hiên thấy cô ta đi một mình, rõ là lúc nãy Nhã Tịnh đi cùng cô ta mà.
"Cô ấy đi vệ sinh rồi, Hạo tổng mời anh một ly" Hạo Hiên lịch sự nhận lấy ly của cô ta.
Hạo Hiên ngày thường làm việc gì cũng thận trọng nên khi cô ta đưa ly rượu cho Hạo Hiên, hắn không uống liền mà ngửi thử, sau đó giả vờ như đã nhấp môi.
Thượng Nhiên mừng rỡ trong lòng, bắt đầu màn kịch chỉ chờ hắn ngã vào vòng tay của cô ta mà thôi, nhưng mấy chiêu này quá cũ rồi.
"Hạo tổng, anh ổn chứ?" Giả vờ như hỏi thăm hắn để biết được tình hình của thuốc.
"Đương nhiên tôi rất ổn"
"Thấy mặt anh hơi đỏ"
"Do nãy giờ tôi uống nhiều thôi"
Lúc này Nhã Tịnh đi xuống thấy Hạo Hiên đang ngồi cùng Thượng Nhiên, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ta không chờ cô cùng xuống vì muốn đến quyến rũ Hạo Hiên đây mà.
Nhã Tịnh đi đến ngồi giữa chen ngang hai người họ, Thượng Nhiên khẽ lườm Nhã Tịnh nhìn cảnh hai người ngọt ngào, Nhã Tịnh nhìn sang cô ta hình như cô ta không có đeo sợi dây chuyền lúc nãy, cô nhớ cô đã đeo cho cô ta rồi mà nhỉ? Nhã Tịnh cũng mặc kệ chắc Thượng Nhiên không thích đeo nữa rồi.
"Để xem hai người bên nhau được bao lâu" Thượng Nhiên hậm hực nghĩ.
"Sao cô đi tiếp khách đi, chúng tôi tự nhiên được rồi" Hạo Hiên đuổi khéo cô ta.
Thượng Nhiên hơi sửng người sau đó lịch sự đứng dậy khẽ chào Hạo Hiên rồi đi, cô ta đứng từ xa quan sát nhưng không thấy động tĩnh gì, hay là liều thuốc của cô ta không đủ mạnh hay sao?
"Vậy thì tôi đành thất lễ rồi" Thượng Nhiên khẽ lườm Nhã Tịnh.
Khoảng một lúc sau, tiếng thông báo vang lên.
"Hiện tại có kẻ trộm đã trộm sợi dây chuyền quý giá nhất của cô Thượng Nhiên, đề nghị mọi người không được rời khỏi sảnh để chúng tôi tiến hành kiểm xoát"
"Cái gì vậy?"
"Nghe nói cô ấy có nhiều trang sức quý giá lắm"
"Sao lại mất nhỉ? Bảo vệ ở xung quang và cả có camera mà"
Xung quanh bắt đầu bàn tán, Nhã Tịnh nhớ lại lúc nãy từ lúc trở ra là không thấy cô ta đeo dây chuyền rồi, Hạo Hiên nhìn nét mặt của cô hình như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
"Sợi dây chuyền luac nãy cô ta đâu có đeo đâu nhỉ?"
"Em biết chuyện gì sao?"
"Lưc nãy cô ta bảo em lên phòng chọn giúp cô ta một sợi dây chuyền hợp với váy của cô ta, em cũng đã giúp cô ta lựa và đeo giúp cô ta nhưng khi em đi vệ ainh trở ra thì thấy cô ta không đeo nữa"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? Hay là lúc cô ta đi xuống đã tiếp xúc với ai đó và bị lấy trộm sao?"
Trong lúc cả hai đang suy nghĩ thì bảo vệ đến và lịch sự mượn túi xách của cô, Nhã Tịnh biết mình không thể nào lấy nó nên rất bình tĩnh đưa cho họ.
"Sợi dây chuyền, cô Thượng Nhiên có phải nó không?" Người bảo vệ cầm sợi dây chuyền lên và đi đến chỗ Thượng Nhiên.
"Đúng rồi, là nó, sợi dây chuyền quý giá của tôi" Thượng Nhiên liền cầm lấy nó gương mặt giả vờ nhưng bên trong cô ta vui mừng vì đã hoàn thành được một mà kịch hay.
"Tiểu thư cô còn gì để nói không?" Những người xung quanh bắt đầu bàn tán về cô những lời chỉ trích vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.