Chương 544
Vô Danh
18/04/2019
Tiêu Lăng nhẹ nhàng khoác lấy vai Tô tố.
Anh cũng không biết câu chuyện của Tô gia, nên cũng khá chăm chú nghe.
“Lúc đó bố cũng được 6,7 tuổi rồi, nhớ được mọi chyện xảy ra, còn mẫu thân của bố lại là một người phụ nữ vô cùng nhân hậu, sau khi phụ thân giết nhiều người như vậy, bà bị mắc bệnh tim, từ đó nằm liệt trên giường. Nói đến đây Tô Nhiễm hơi nhếch khóe miệng cười mỉa mai, “Phụ thân là một người có thể ác độc, nhẫn tâm với bất kỳ ai, nhưng chỉ riêng với mẫu thân và ta là đặc biệt, ông thật lòng quan tâm đến ta và bà! Sau khi mẫu thân bị bệnh, ông mời các bác sĩ giỏi nhất đến để chữa trị cho bà! Nhưng bất kể ai đến bắt bệnh đều có một kết luận duy nhất, mẫu thân bị tâm bệnh, trừ khi tự bà có thể gỡ bỏ nút thắt trong tim mình, không thì không cách nào khỏe lên!
“Mẫu thân rất sợ ta trở thành người như phụ thân, ngày nào bà cũng gắng gượng dạy cho ta biết làm người phải hiền lương, nhất định phải làm người chính trực, không được làm điều xấu! Cứ như vậy, bà gắng gượng được cho đến lúc ta 15, 16 tuổi, thì mất!”
Tô Tố thấy trong lòng hơi quặn lại!
“Sau khi Mẫu thân qua đời, phụ thân như một kẻ điên, ông bắt đầu huấn luyện ta, ông muốn ta học cách vận hành những mối làm ăn kia, nhưng ta không hề có chút hứng thú nào với những món lợi và những mối làm ăn tanh mùi máu của ông ấy! Đến khi ta 18 tuổi, có thể cuối cùng ông ấy cũng nhận ra không thể trông mong vào đứa con này nữa! Rồi sắp đặt một cuộc hôn nhân cho ta! Gia đình của đối phương cũng là một danh gia vọng tộc ở Kinh Thành, chắc ông ấy tính sẽ để ta sinh cho ông ấy một người nối dõi khác! Nhưng bắt ta kết hôn lúc 20 tuổi! Chắc chắn ta không thể nghe theo! Nên vào năm 19 tuổi, ta bỏ nhà chạy trốn! Sau đó gặp được mẹ của Bạch Linh!”
Lồng ngực Tô Tố đập mạnh!
Lẽ nào!
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Nhiễm!
Tô Nhiễm cười buồn, “Không sai, Bạch Linh là người chị cùng cha khác mẹ của con!”
Cả người Tô Tố run lên!
Cho nên
Thực ra người cha kiếp trước của Tô Tố cũng là Tô Nhiễm!
Cô của kiếp trước và cô bây giờ hóa ra là hai chị em ruột?
Tô Nhiễm tiếp tục nói, “Bố gặp được mẹ của Bạch Linh, tình yêu như sét đánh, bà ấy là một người phụ nữ hiền lành với gương mặt đẹp tinh khôi, hai người bọn ta rất yêu thương nhau, sau này bà ấy có thai, khi biết tin này bọn ta đã rất vui mừng, lúc đó ta còn nghĩ rằng cả đời này cứ ở lại cái thôn đó cũng được! Hai chúng ta không dám đến viện để kiểm tra, sợ rằng sẽ gặp người của phụ thân, cho nên không biết bà ấy đang mang trong mình một cặp song sinh, khi đó chúng ta đã hẹn, nếu sinh con ra, con gái sẽ đặt là Tô Tố, con trai sẽ là Tô Dương!”
Tô Tố nắm chặt bàn tay mình, “Sau đó thì sao, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vì Sao cô lại trở thành một đứa trẻ mồ côi và lưu lạc đến cô nhi viện kia chứ!
“Sau đó! Chuyện chẳng tốt đẹp được bao lâu, ngay lúc bà ấy chuẩn bị chuyển dạ, chúng ta bị phụ thân tìm thấy!”
Tô Tố lo lắng hỏi, “Sau đó thì sao!”
“Ta bị ông ấy cưỡng chế bắt đưa ra khỏi thôn làng! Bị buộc rời xa mẹ của Bạch Linh, sau này.....” mắt Tô Nhiễm đã đỏ hoe, “Ta như điên, tìm đủ mọi cách để trốn ra ngoài xem xem mẹ con bà ấy có được bình an không, nhưng cảnh vệ quá nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể trốn thoát! Tô Vi Túc luôn bên cạnh phụ thân ta,ông ấy cũng nhìn ta lớn lên từ bé, không nhẫn tâm thấy ta như vậy, bèn nói cho ta biết tình hình lúc đó!”
Tâm tính của Tô Nhiễm đột ngột kích động lên, cả người ông run đùng đùng, “Sau khi ta bị phụ thân đem về nhà, ông ta đã cho người rạch bụng của mẹ Bạch Linh để lấy ra hai đứa bé! Kết quả, sau khi phát hiện cả hai đều là con gái, ông ta đã vứt hai đứa nó bên bãi cỏ ven đường!”
Tô Tố mắt ướt nhạt nhòa!
Cô khó nhọc hỏi ông, “Vậy mẹ của Bạch Linh thì sao, sau đó thì thế nào?”
“Chết rồi” Tô Nhiễm vuốt mặt, “Sau khi phụ thân của ta và đám thủ hạ đi mất, người trong thôn liền đến nhà xem xét, đưa bà ấy đi bệnh viện nhưng vì mất máu quá nhiều, chỉ kịp nói với dân làng, đứa con lớn tên là Tô Tố rồi qua đời.”
Nước mắt chảy xuống từ khóe mi của Tô Tố.
Hóa ra là vậy!
Không ngờ rằng lại là vậy!
Khi Cô lớn lên ở cô nhi viện, trong lòng một đứa trẻ như cô còn uất hận bố mẹ của mình, hận họ sao không cần đứa con này, tại sao lại vứt cô cho cô nhi viện!
Hóa ra đây mới là chân tướng của sự việc!
“Vậy sau này bố không đi tìm hai đứa con của mình sao?”
“Có, bố chưa bao giờ dừng việc đó lại!” Tô Nhiễm cười buồn, “Ta bị nhốt ở trong nhà không được ra ngoài, cuối cùng phải đồng ý kết hôn, phụ thân mới để ta có lại được tự do, sau khi được trả tự do, ta lập tức đi tìm tung tích của hai chị em nó, nhưng trong biển người mênh mang này, toàn bộ tung tích liên quan đến hai chị em nó đều bị phụ thân ta xóa đi hết rồi. Ta không thể tìm thấy chúng. Sau này, ta có hỏi người trong thôn, nhưng họ cũng sợ thế lực của phụ thân nên không dám nói, từ đó về sau, ta hoàn toàn thất lạc hai đứa nó. 3 năm trước, Bạch Linh được phụ thân đón về, ta mới biết hóa ra, bao nhiêu năm nay, ông ấy hoàn toàn rõ tung tích của hai chị em nó, và còn cho người theo dõi liên tục.”
“Bạch Linh đã bị đưa về nhà tổ?”
Tô Nhiễm gật gật đầu, “Đúng thế, tuy ta đồng ý cuộc hôn nhân sau này, nhưng không có tình cảm với người vợ thứ hai, cô ấy bị ép buộc gả cho ta, thực ra cô ấy cũng đã có một người trong lòng, cho nên hai chúng ta luôn lấy lễ tương đãi, chưa từng đi quá giới hạn với nhau, mãi không thấy ta có con, phụ thân lại quá gấp chuyện người thừa kế, nên mới tìm đến Bạch Linh!”
“Những chuyện khi trước Bạch Linh làm ông ta đều biết?”
Tô Nhiễm gật đầu, “Đúng vậy! Ông chính là nhìn thấy sự độc ác của nó mới nghĩ nó hợp với việc làm người kế thừa gia tộc! Nhưng đấy là ông ta!” Tô Nhiễm cắn chặt răng, “Nhưng bố không thể nào tha thứ cho Bạch Linh vì nó đã hại chết chính chị em ruột của nó!”
Cuối cùng Tô Tố mới thấy được an ủi một chút!
Nói gì bố cô cũng thật lòng quan tâm cô.
“Sau đó thì sao? Bố làm thế nào mà quen được với mẹ của con?”
Người mẹ của cơ thể cô bây giờ thì sao? người tên Tô Cẩn!
“Mẹ của Bạch Linh sau khi qua đời, ta đã sống một quãng thời gian khá lâu trong dằn vặt, ta hối hận không nên lại gần cô ấy, nếu không cô ấy cũng chẳng phải bỏ mạng oan uổng! Cho nên khi đó ta đã hạ quyết tâm không yêu thêm một ai nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, ta vẫn gặp được mẹ của con! Ta quen với mẹ con trong một buổi tiệc, mẹ con cũng là người sinh ra và lớn lên ở Kinh Thành này, nhưng gia thế của cô ấy lại không đủ để phụ thân ta chấp nhận! Sau này, hai chúng ta giấu tất cả mọi người mà đến với nhau, nhưng có những chuyện không thể giấu được, nhất là đối với người phụ thân thông minh của ta!”
Tay Tô Tố bấu chặt vào ghế sofa.
“Phụ thân của ta nhanh chóng biết được chuyện của hai đứa, ông cực lực phản đối, ta sợ rằng ông ấy sẽ làm chuyện như đối với mẹ của Bạch Linh, cho nên ta đã nói chia tay với mẹ của con! Mà không biết mẹ con nghe ở đâu được chuyện phụ thân đã từng làm, cô ấy lúc đó đã có thai, tuy nhiên vẫn quyết định đem con rời khỏi Kinh Thành!”
Tô Tố chỉ muốn biết một chuyện, “Cái chết của mẹ con có liên quan đến phụ thân của bố không!”
Anh cũng không biết câu chuyện của Tô gia, nên cũng khá chăm chú nghe.
“Lúc đó bố cũng được 6,7 tuổi rồi, nhớ được mọi chyện xảy ra, còn mẫu thân của bố lại là một người phụ nữ vô cùng nhân hậu, sau khi phụ thân giết nhiều người như vậy, bà bị mắc bệnh tim, từ đó nằm liệt trên giường. Nói đến đây Tô Nhiễm hơi nhếch khóe miệng cười mỉa mai, “Phụ thân là một người có thể ác độc, nhẫn tâm với bất kỳ ai, nhưng chỉ riêng với mẫu thân và ta là đặc biệt, ông thật lòng quan tâm đến ta và bà! Sau khi mẫu thân bị bệnh, ông mời các bác sĩ giỏi nhất đến để chữa trị cho bà! Nhưng bất kể ai đến bắt bệnh đều có một kết luận duy nhất, mẫu thân bị tâm bệnh, trừ khi tự bà có thể gỡ bỏ nút thắt trong tim mình, không thì không cách nào khỏe lên!
“Mẫu thân rất sợ ta trở thành người như phụ thân, ngày nào bà cũng gắng gượng dạy cho ta biết làm người phải hiền lương, nhất định phải làm người chính trực, không được làm điều xấu! Cứ như vậy, bà gắng gượng được cho đến lúc ta 15, 16 tuổi, thì mất!”
Tô Tố thấy trong lòng hơi quặn lại!
“Sau khi Mẫu thân qua đời, phụ thân như một kẻ điên, ông bắt đầu huấn luyện ta, ông muốn ta học cách vận hành những mối làm ăn kia, nhưng ta không hề có chút hứng thú nào với những món lợi và những mối làm ăn tanh mùi máu của ông ấy! Đến khi ta 18 tuổi, có thể cuối cùng ông ấy cũng nhận ra không thể trông mong vào đứa con này nữa! Rồi sắp đặt một cuộc hôn nhân cho ta! Gia đình của đối phương cũng là một danh gia vọng tộc ở Kinh Thành, chắc ông ấy tính sẽ để ta sinh cho ông ấy một người nối dõi khác! Nhưng bắt ta kết hôn lúc 20 tuổi! Chắc chắn ta không thể nghe theo! Nên vào năm 19 tuổi, ta bỏ nhà chạy trốn! Sau đó gặp được mẹ của Bạch Linh!”
Lồng ngực Tô Tố đập mạnh!
Lẽ nào!
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Nhiễm!
Tô Nhiễm cười buồn, “Không sai, Bạch Linh là người chị cùng cha khác mẹ của con!”
Cả người Tô Tố run lên!
Cho nên
Thực ra người cha kiếp trước của Tô Tố cũng là Tô Nhiễm!
Cô của kiếp trước và cô bây giờ hóa ra là hai chị em ruột?
Tô Nhiễm tiếp tục nói, “Bố gặp được mẹ của Bạch Linh, tình yêu như sét đánh, bà ấy là một người phụ nữ hiền lành với gương mặt đẹp tinh khôi, hai người bọn ta rất yêu thương nhau, sau này bà ấy có thai, khi biết tin này bọn ta đã rất vui mừng, lúc đó ta còn nghĩ rằng cả đời này cứ ở lại cái thôn đó cũng được! Hai chúng ta không dám đến viện để kiểm tra, sợ rằng sẽ gặp người của phụ thân, cho nên không biết bà ấy đang mang trong mình một cặp song sinh, khi đó chúng ta đã hẹn, nếu sinh con ra, con gái sẽ đặt là Tô Tố, con trai sẽ là Tô Dương!”
Tô Tố nắm chặt bàn tay mình, “Sau đó thì sao, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vì Sao cô lại trở thành một đứa trẻ mồ côi và lưu lạc đến cô nhi viện kia chứ!
“Sau đó! Chuyện chẳng tốt đẹp được bao lâu, ngay lúc bà ấy chuẩn bị chuyển dạ, chúng ta bị phụ thân tìm thấy!”
Tô Tố lo lắng hỏi, “Sau đó thì sao!”
“Ta bị ông ấy cưỡng chế bắt đưa ra khỏi thôn làng! Bị buộc rời xa mẹ của Bạch Linh, sau này.....” mắt Tô Nhiễm đã đỏ hoe, “Ta như điên, tìm đủ mọi cách để trốn ra ngoài xem xem mẹ con bà ấy có được bình an không, nhưng cảnh vệ quá nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể trốn thoát! Tô Vi Túc luôn bên cạnh phụ thân ta,ông ấy cũng nhìn ta lớn lên từ bé, không nhẫn tâm thấy ta như vậy, bèn nói cho ta biết tình hình lúc đó!”
Tâm tính của Tô Nhiễm đột ngột kích động lên, cả người ông run đùng đùng, “Sau khi ta bị phụ thân đem về nhà, ông ta đã cho người rạch bụng của mẹ Bạch Linh để lấy ra hai đứa bé! Kết quả, sau khi phát hiện cả hai đều là con gái, ông ta đã vứt hai đứa nó bên bãi cỏ ven đường!”
Tô Tố mắt ướt nhạt nhòa!
Cô khó nhọc hỏi ông, “Vậy mẹ của Bạch Linh thì sao, sau đó thì thế nào?”
“Chết rồi” Tô Nhiễm vuốt mặt, “Sau khi phụ thân của ta và đám thủ hạ đi mất, người trong thôn liền đến nhà xem xét, đưa bà ấy đi bệnh viện nhưng vì mất máu quá nhiều, chỉ kịp nói với dân làng, đứa con lớn tên là Tô Tố rồi qua đời.”
Nước mắt chảy xuống từ khóe mi của Tô Tố.
Hóa ra là vậy!
Không ngờ rằng lại là vậy!
Khi Cô lớn lên ở cô nhi viện, trong lòng một đứa trẻ như cô còn uất hận bố mẹ của mình, hận họ sao không cần đứa con này, tại sao lại vứt cô cho cô nhi viện!
Hóa ra đây mới là chân tướng của sự việc!
“Vậy sau này bố không đi tìm hai đứa con của mình sao?”
“Có, bố chưa bao giờ dừng việc đó lại!” Tô Nhiễm cười buồn, “Ta bị nhốt ở trong nhà không được ra ngoài, cuối cùng phải đồng ý kết hôn, phụ thân mới để ta có lại được tự do, sau khi được trả tự do, ta lập tức đi tìm tung tích của hai chị em nó, nhưng trong biển người mênh mang này, toàn bộ tung tích liên quan đến hai chị em nó đều bị phụ thân ta xóa đi hết rồi. Ta không thể tìm thấy chúng. Sau này, ta có hỏi người trong thôn, nhưng họ cũng sợ thế lực của phụ thân nên không dám nói, từ đó về sau, ta hoàn toàn thất lạc hai đứa nó. 3 năm trước, Bạch Linh được phụ thân đón về, ta mới biết hóa ra, bao nhiêu năm nay, ông ấy hoàn toàn rõ tung tích của hai chị em nó, và còn cho người theo dõi liên tục.”
“Bạch Linh đã bị đưa về nhà tổ?”
Tô Nhiễm gật gật đầu, “Đúng thế, tuy ta đồng ý cuộc hôn nhân sau này, nhưng không có tình cảm với người vợ thứ hai, cô ấy bị ép buộc gả cho ta, thực ra cô ấy cũng đã có một người trong lòng, cho nên hai chúng ta luôn lấy lễ tương đãi, chưa từng đi quá giới hạn với nhau, mãi không thấy ta có con, phụ thân lại quá gấp chuyện người thừa kế, nên mới tìm đến Bạch Linh!”
“Những chuyện khi trước Bạch Linh làm ông ta đều biết?”
Tô Nhiễm gật đầu, “Đúng vậy! Ông chính là nhìn thấy sự độc ác của nó mới nghĩ nó hợp với việc làm người kế thừa gia tộc! Nhưng đấy là ông ta!” Tô Nhiễm cắn chặt răng, “Nhưng bố không thể nào tha thứ cho Bạch Linh vì nó đã hại chết chính chị em ruột của nó!”
Cuối cùng Tô Tố mới thấy được an ủi một chút!
Nói gì bố cô cũng thật lòng quan tâm cô.
“Sau đó thì sao? Bố làm thế nào mà quen được với mẹ của con?”
Người mẹ của cơ thể cô bây giờ thì sao? người tên Tô Cẩn!
“Mẹ của Bạch Linh sau khi qua đời, ta đã sống một quãng thời gian khá lâu trong dằn vặt, ta hối hận không nên lại gần cô ấy, nếu không cô ấy cũng chẳng phải bỏ mạng oan uổng! Cho nên khi đó ta đã hạ quyết tâm không yêu thêm một ai nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, ta vẫn gặp được mẹ của con! Ta quen với mẹ con trong một buổi tiệc, mẹ con cũng là người sinh ra và lớn lên ở Kinh Thành này, nhưng gia thế của cô ấy lại không đủ để phụ thân ta chấp nhận! Sau này, hai chúng ta giấu tất cả mọi người mà đến với nhau, nhưng có những chuyện không thể giấu được, nhất là đối với người phụ thân thông minh của ta!”
Tay Tô Tố bấu chặt vào ghế sofa.
“Phụ thân của ta nhanh chóng biết được chuyện của hai đứa, ông cực lực phản đối, ta sợ rằng ông ấy sẽ làm chuyện như đối với mẹ của Bạch Linh, cho nên ta đã nói chia tay với mẹ của con! Mà không biết mẹ con nghe ở đâu được chuyện phụ thân đã từng làm, cô ấy lúc đó đã có thai, tuy nhiên vẫn quyết định đem con rời khỏi Kinh Thành!”
Tô Tố chỉ muốn biết một chuyện, “Cái chết của mẹ con có liên quan đến phụ thân của bố không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.