Chương 545
Vô Danh
18/04/2019
Gương mặt Tô Nhiễm cương cứng, nhìn thấy ánh mắt rất mong nhận được câu trả lời của Tô Tối, ông nhẹ nhàng gật đầu!
Cả trái tim của cô tức khắc như rơi xuống vực thẳm!
Cô nắm chặt nắm đấm, miệng nghiến răng, trong mắt toàn sự hận thù!
Lão già của Tô gia! Hại chết hai người mẹ của cô, sao cô có thể tha thứ được đây! Nếu như không có ông ta, cô đã không phải lớn lên trong cô nhi viện, cũng không trở thành như ngày hôm nay, sẽ càng không có việc khi gặp được Mạc Tầm, cô chỉ vì một chút tốt mà hắn đối với mình đã dễ siêu lòng đến vậy, tất cả chỉ vì cô chưa từng có được sự yêu thương chiều chuộng mà cô đáng được có ấy!
Nếu vậy càng không có những bi kịch phía sau!
Toàn bộ chuyện này, đều do một tay lão già của Tô gia gây nên!
Tô Tố cắn răng ken két, mắt cô thăm thẳm nhìn vào Tô Nhiễm, “Không phải bố nói, mẹ của con khi mang thai con đã rời khỏi Kinh Thành rồi sao? Con vẫn còn một số ký ức về mẹ con, lúc đó vào khoảng 4,5 tuổi, mẹ mới mất, khi đó bà ấy dã sớm rời khỏi Kinh Thành rồi, sao Tô lão đầu vẫn không tha cho bà ấy!”
Tô Nhiễm cụp mắt xuống, nói tiếp, “Khi trước, lúc ta nói chia tay với bà ấy ta không hề biết bà ấy đã có thai, khi đó sau khi cô ấy đồng ý chia tay, liền lập tức rời Kinh Thành, ta lo sẽ làm liên lụy đến cô ấy nên cũng không dám liên lại cho cô ấy! Cũng không hỏi rốt cục cô ấy đi đâu! Sau này.....ta vẫn không nhịn được, lại lén liên hệ với mẹ con, lúc đó đã là hai năm sau rồi.....con đã ra đời, lúc đó.....thực ra khi ta ở với mẹ con, chúng ta cũng đã từng mơ về tương lai, vì chuyện đứa con gái lớn.....cho nên ta đã nói với mẹ con rằng, nếu sau này có con rồi, vẫn cứ lấy tên là Tô Tố đi. Như vậy, cũng coi như ta bù đắp lỗi lầm với đứa con gái lớn.....
“......khi ta một lần nữa liên hệ với mẹ của con, cô ấy nói cô ấy đã kết hôn rồi, lúc đó sau khi nghe được tin, trong lòng ta không còn cảm nhận được gì nữa, ta vốn nghĩ, nếu là như vậy, ta sẽ không làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa, chỉ cần cô ấy sống hạnh phúc là được rồi! Nhưng trong một lần gọi điện, ta vô tình nghe thấy tiếng khóc i i a a của một đứa trẻ, hơn nữa còn nói là đói rồi.....mẹ của con mới rời xa ta hai năm, cứ coi như cô ấy vừa rời khỏi Kinh Thành đã quen với người đàn ông khác, thì đứa trẻ đó cũng chưa thể nói được mới đúng.....cho nên, ta mới nghi đứa trẻ đó là con của ta.”
Tô Nhiễm nhớ lại câu chuyện của ngày trước, ông tiếp tục nói, “Lúc đó bố có gặng hỏi mẹ con thế nào, cô ấy cũng không công nhận đứa con đó là của ta! Sau này ta cũng không hỏi nữa, bởi vì có một lần, khi đang gọi điện ta có nghe thấy tiếng ai đó gọi Tô Tố.....nên cũng đã xác định được rồi! Khi trước, điện thoại không phổ biến như bây giờ, không thể dựa vào điện thoại mà biết được vị trí của cô ấy, cô ấy cũng không cho ta biết rốt cuộc đang sống ở đâu, chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại liên lạc.....”
Tô Tố truy hỏi, “ Sau đó thì sao!”
“Sau đó thì.....” Tô Nhiễm lại cười ngoắc khóe miệng, “Sau đó, chuyện này vẫn bị phụ thân của ta biết được, khi đó ta cũng không biết làm thế nào mà ông ta biết được. Phụ thân là một người khó lòng tha thứ cho kẻ đã lừa dối ông, đợi đến khi ta biết hết mọi việc, mẹ của con đã.....gặp tai nạn giao thông, mất rồi.”
“Cho nên.....mẹ của con đã bị mưu sát! Bà ấy bị mưu sát!”
“Đúng thế, cô ấy đã bị phụ thân của ta mưu sát!”
Trong mắt Tô Tố giặc một nỗi hận thù!
Không trách được, không trách mẹ lại để lại di chúc cho cô, chắc chắn lúc đó bà đã phát hiện ra điều gì đó nên mới làm như vậy!
“Bố..... Không nhận được sự cầu cứu từ mẹ con sao?”
Với tình trạng khi đó, theo lý, đáng nhẽ mẹ sẽ gọi điện cho bố để cầu cứu, nếu như vậy có lẽ đã thoát được tai ương!
Tô Nhiễm lắc lắc đầu, “Không có.....trên thực tế, hai ngày trước khi mẹ con gặp chuyện, cô ấy vẫn giữ liên lạc với ta, nhưng giọng điệu của cô ấy khá bình thường, không hề có bất cứ điều khác lạ nào!”
“Nhưng nếu như vậy.....sao mẹ lại để lại một tờ di chúc cho con chứ!”
Tô Nhiễm giật mạnh đầu, “Di chúc gì cơ?”
“Hơn 3 năm trước con có phát hiện được chiếc hòm mẹ chôn trước cửa nhà, trong đó có một lá thư mẹ để lại.....”Giọng Tô Tố nghẹn lại, cô khẽ nói, “Mẹ con nói với con, bố ruột của con là một anh hùng cái thế, còn nói sau này bà ấy không thể chăm sóc con được nữa, bảo con rằng nhất định phải kiên cường.....Bà ấy đã sớm biết phụ thân của bố sẽ hạ thủ với bà, tại sao bà ấy không trốn đi!”
“Mẹ của con, bà ấy nói như vậy sao?”
Tô Tố ngấn nước mắt, gật đầu!
Tô Nhiễm ôm lấy mặt, giọng ông rất buồn, “Là bố xin lỗi mẹ con, bố không nên liên lạc với bà ấy, nếu như không liên lại với bà ấy, phụ thân của ta cũng sẽ không biết chuyện này, cũng sẽ không có chuyện làm hại bà ấy!”
Tô Cẩn.....
Không ngờ cô ấy còn nói với con gái, ông là anh hùng cái thế!
Ông mà là anh hùng gì cơ chứ!
Đến người phụ nữ ông yêu và các con gái của mình còn không bảo vệ được!
Tô Nhiễm hận đến mức tay ông bứt lấy tóc mình, ông như đã nghĩ ra tại sao Tô Cẩn không bỏ chạy, nhất định, nhất định là phụ thân của ông đã dùng thủ đoạn vô cùng bỉ ổi nào đó để uy hiếp cô, nhất định là như vậy! Nói không chừng.....Ông lấy chính mạng của Tô Tố để đe dọa!
Ông đã quá hiểu phụ thân của mình!
Tô Cẩn rời đi lúc đã mang thai, dưới mi mắt của phụ thân, cô dám làm một chuyện lớn như vậy, sao phụ thân của ông có thể tha thứ!
Thậm chí.....
Tô Nhiễm không ngừng nghĩ đến, nếu như Tô Tố không phải con của ông, nếu trong người cô không chảy dòng máu nóng của Tô gia, có khi nào con bé cũng chết cùng mẹ trong vụ tai nạn giao thông đó không!
Tô Nhiễm gần như không dám tưởng tượng!
Cả ba người đều im lặng không ai nói gì!
Trong cả gian phòng đặc quánh bầu không khí bi thương.
Tô Tố chưa từng hận một ai sâu đậm hơn Mạc Tầm!
Lão già đó!
Ông ta có thể dựa vào cái gì mà định đoạt sinh mạng của người khác!
Dựa vào cái gì mà giết hại hai người mẹ của cô!
“Lão già đó, ông ta đã chết chưa!”
Tô Nhiễm cũng hồi hồn tỉnh lại, ông cười buồn, “Phụ thân của ta vẫn còn sống, hơn nữa.....Bây giờ toàn bộ công việc kinh doanh đang nằm trong tay ông ấy, bấy giờ ông ấy còn đang huấn luyện cả Bạch Linh để nó bắt tay nắm bắt các mối làm ăn của ông.....”
“Bố.....Bố không hận lão ta sao!”
Mắt của Tô Nhiễm đột nhiên trở nên u uất!
Hận!
Sao có thể không hận!
Nếu phụ thân chỉ tách ông ra khỏi người ông yêu, ông cũng không đến nỗi hận phụ thân mình! Nhưng thủ đoạn của ông ta quá cực đoan, ông ta ra tay giết hại hai người phụ nữ mà ông vô cùng yêu thương ấy, làm cho cả 3 đứa con gái của ông phải chịu khó khăn cùng cực!
Nếu không phải do phụ thân của ông!
Đứa con gái lớn của ông đã không phải chết
Có sự dạy dỗ của ông, Bạch Linh cũng không trở thành như bây giờ, còn Tô Tố.....cũng đỡ phải trải qua bao đau khổ như vậy!
“Bố, lão ta hại mẹ của con, con sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”
Tô Nhiễm giật mình, “Con định làm gì? Tố Tố, con đừng dại dột! Thế lực của Tô gia không phải thứ con có thể tưởng tượng được đâu, nếu quá kích động, sợ rằng đến mạng cũng phải bỏ theo đấy, hơn nữa còn không đòi được bất cứ thứ gì!”
“Không sai!” Tiêu Lăng cũng thở dài nói, “Tô Tố, nhạc phụ nói không sai, Thế lực của Tô gia không đơn giản như em nghĩ đâu, đây là một cái hố sâu ngàn trùng đấy, em đừng bị kích động quá, sẽ rất nguy hiểm!”
Cả trái tim của cô tức khắc như rơi xuống vực thẳm!
Cô nắm chặt nắm đấm, miệng nghiến răng, trong mắt toàn sự hận thù!
Lão già của Tô gia! Hại chết hai người mẹ của cô, sao cô có thể tha thứ được đây! Nếu như không có ông ta, cô đã không phải lớn lên trong cô nhi viện, cũng không trở thành như ngày hôm nay, sẽ càng không có việc khi gặp được Mạc Tầm, cô chỉ vì một chút tốt mà hắn đối với mình đã dễ siêu lòng đến vậy, tất cả chỉ vì cô chưa từng có được sự yêu thương chiều chuộng mà cô đáng được có ấy!
Nếu vậy càng không có những bi kịch phía sau!
Toàn bộ chuyện này, đều do một tay lão già của Tô gia gây nên!
Tô Tố cắn răng ken két, mắt cô thăm thẳm nhìn vào Tô Nhiễm, “Không phải bố nói, mẹ của con khi mang thai con đã rời khỏi Kinh Thành rồi sao? Con vẫn còn một số ký ức về mẹ con, lúc đó vào khoảng 4,5 tuổi, mẹ mới mất, khi đó bà ấy dã sớm rời khỏi Kinh Thành rồi, sao Tô lão đầu vẫn không tha cho bà ấy!”
Tô Nhiễm cụp mắt xuống, nói tiếp, “Khi trước, lúc ta nói chia tay với bà ấy ta không hề biết bà ấy đã có thai, khi đó sau khi cô ấy đồng ý chia tay, liền lập tức rời Kinh Thành, ta lo sẽ làm liên lụy đến cô ấy nên cũng không dám liên lại cho cô ấy! Cũng không hỏi rốt cục cô ấy đi đâu! Sau này.....ta vẫn không nhịn được, lại lén liên hệ với mẹ con, lúc đó đã là hai năm sau rồi.....con đã ra đời, lúc đó.....thực ra khi ta ở với mẹ con, chúng ta cũng đã từng mơ về tương lai, vì chuyện đứa con gái lớn.....cho nên ta đã nói với mẹ con rằng, nếu sau này có con rồi, vẫn cứ lấy tên là Tô Tố đi. Như vậy, cũng coi như ta bù đắp lỗi lầm với đứa con gái lớn.....
“......khi ta một lần nữa liên hệ với mẹ của con, cô ấy nói cô ấy đã kết hôn rồi, lúc đó sau khi nghe được tin, trong lòng ta không còn cảm nhận được gì nữa, ta vốn nghĩ, nếu là như vậy, ta sẽ không làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa, chỉ cần cô ấy sống hạnh phúc là được rồi! Nhưng trong một lần gọi điện, ta vô tình nghe thấy tiếng khóc i i a a của một đứa trẻ, hơn nữa còn nói là đói rồi.....mẹ của con mới rời xa ta hai năm, cứ coi như cô ấy vừa rời khỏi Kinh Thành đã quen với người đàn ông khác, thì đứa trẻ đó cũng chưa thể nói được mới đúng.....cho nên, ta mới nghi đứa trẻ đó là con của ta.”
Tô Nhiễm nhớ lại câu chuyện của ngày trước, ông tiếp tục nói, “Lúc đó bố có gặng hỏi mẹ con thế nào, cô ấy cũng không công nhận đứa con đó là của ta! Sau này ta cũng không hỏi nữa, bởi vì có một lần, khi đang gọi điện ta có nghe thấy tiếng ai đó gọi Tô Tố.....nên cũng đã xác định được rồi! Khi trước, điện thoại không phổ biến như bây giờ, không thể dựa vào điện thoại mà biết được vị trí của cô ấy, cô ấy cũng không cho ta biết rốt cuộc đang sống ở đâu, chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại liên lạc.....”
Tô Tố truy hỏi, “ Sau đó thì sao!”
“Sau đó thì.....” Tô Nhiễm lại cười ngoắc khóe miệng, “Sau đó, chuyện này vẫn bị phụ thân của ta biết được, khi đó ta cũng không biết làm thế nào mà ông ta biết được. Phụ thân là một người khó lòng tha thứ cho kẻ đã lừa dối ông, đợi đến khi ta biết hết mọi việc, mẹ của con đã.....gặp tai nạn giao thông, mất rồi.”
“Cho nên.....mẹ của con đã bị mưu sát! Bà ấy bị mưu sát!”
“Đúng thế, cô ấy đã bị phụ thân của ta mưu sát!”
Trong mắt Tô Tố giặc một nỗi hận thù!
Không trách được, không trách mẹ lại để lại di chúc cho cô, chắc chắn lúc đó bà đã phát hiện ra điều gì đó nên mới làm như vậy!
“Bố..... Không nhận được sự cầu cứu từ mẹ con sao?”
Với tình trạng khi đó, theo lý, đáng nhẽ mẹ sẽ gọi điện cho bố để cầu cứu, nếu như vậy có lẽ đã thoát được tai ương!
Tô Nhiễm lắc lắc đầu, “Không có.....trên thực tế, hai ngày trước khi mẹ con gặp chuyện, cô ấy vẫn giữ liên lạc với ta, nhưng giọng điệu của cô ấy khá bình thường, không hề có bất cứ điều khác lạ nào!”
“Nhưng nếu như vậy.....sao mẹ lại để lại một tờ di chúc cho con chứ!”
Tô Nhiễm giật mạnh đầu, “Di chúc gì cơ?”
“Hơn 3 năm trước con có phát hiện được chiếc hòm mẹ chôn trước cửa nhà, trong đó có một lá thư mẹ để lại.....”Giọng Tô Tố nghẹn lại, cô khẽ nói, “Mẹ con nói với con, bố ruột của con là một anh hùng cái thế, còn nói sau này bà ấy không thể chăm sóc con được nữa, bảo con rằng nhất định phải kiên cường.....Bà ấy đã sớm biết phụ thân của bố sẽ hạ thủ với bà, tại sao bà ấy không trốn đi!”
“Mẹ của con, bà ấy nói như vậy sao?”
Tô Tố ngấn nước mắt, gật đầu!
Tô Nhiễm ôm lấy mặt, giọng ông rất buồn, “Là bố xin lỗi mẹ con, bố không nên liên lạc với bà ấy, nếu như không liên lại với bà ấy, phụ thân của ta cũng sẽ không biết chuyện này, cũng sẽ không có chuyện làm hại bà ấy!”
Tô Cẩn.....
Không ngờ cô ấy còn nói với con gái, ông là anh hùng cái thế!
Ông mà là anh hùng gì cơ chứ!
Đến người phụ nữ ông yêu và các con gái của mình còn không bảo vệ được!
Tô Nhiễm hận đến mức tay ông bứt lấy tóc mình, ông như đã nghĩ ra tại sao Tô Cẩn không bỏ chạy, nhất định, nhất định là phụ thân của ông đã dùng thủ đoạn vô cùng bỉ ổi nào đó để uy hiếp cô, nhất định là như vậy! Nói không chừng.....Ông lấy chính mạng của Tô Tố để đe dọa!
Ông đã quá hiểu phụ thân của mình!
Tô Cẩn rời đi lúc đã mang thai, dưới mi mắt của phụ thân, cô dám làm một chuyện lớn như vậy, sao phụ thân của ông có thể tha thứ!
Thậm chí.....
Tô Nhiễm không ngừng nghĩ đến, nếu như Tô Tố không phải con của ông, nếu trong người cô không chảy dòng máu nóng của Tô gia, có khi nào con bé cũng chết cùng mẹ trong vụ tai nạn giao thông đó không!
Tô Nhiễm gần như không dám tưởng tượng!
Cả ba người đều im lặng không ai nói gì!
Trong cả gian phòng đặc quánh bầu không khí bi thương.
Tô Tố chưa từng hận một ai sâu đậm hơn Mạc Tầm!
Lão già đó!
Ông ta có thể dựa vào cái gì mà định đoạt sinh mạng của người khác!
Dựa vào cái gì mà giết hại hai người mẹ của cô!
“Lão già đó, ông ta đã chết chưa!”
Tô Nhiễm cũng hồi hồn tỉnh lại, ông cười buồn, “Phụ thân của ta vẫn còn sống, hơn nữa.....Bây giờ toàn bộ công việc kinh doanh đang nằm trong tay ông ấy, bấy giờ ông ấy còn đang huấn luyện cả Bạch Linh để nó bắt tay nắm bắt các mối làm ăn của ông.....”
“Bố.....Bố không hận lão ta sao!”
Mắt của Tô Nhiễm đột nhiên trở nên u uất!
Hận!
Sao có thể không hận!
Nếu phụ thân chỉ tách ông ra khỏi người ông yêu, ông cũng không đến nỗi hận phụ thân mình! Nhưng thủ đoạn của ông ta quá cực đoan, ông ta ra tay giết hại hai người phụ nữ mà ông vô cùng yêu thương ấy, làm cho cả 3 đứa con gái của ông phải chịu khó khăn cùng cực!
Nếu không phải do phụ thân của ông!
Đứa con gái lớn của ông đã không phải chết
Có sự dạy dỗ của ông, Bạch Linh cũng không trở thành như bây giờ, còn Tô Tố.....cũng đỡ phải trải qua bao đau khổ như vậy!
“Bố, lão ta hại mẹ của con, con sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”
Tô Nhiễm giật mình, “Con định làm gì? Tố Tố, con đừng dại dột! Thế lực của Tô gia không phải thứ con có thể tưởng tượng được đâu, nếu quá kích động, sợ rằng đến mạng cũng phải bỏ theo đấy, hơn nữa còn không đòi được bất cứ thứ gì!”
“Không sai!” Tiêu Lăng cũng thở dài nói, “Tô Tố, nhạc phụ nói không sai, Thế lực của Tô gia không đơn giản như em nghĩ đâu, đây là một cái hố sâu ngàn trùng đấy, em đừng bị kích động quá, sẽ rất nguy hiểm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.