Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê
Chương 11
Khiết Băng
08/12/2020
Suốt một tuần tiếp theo, Mạc Hinh rất ít khi chạm mặt Sở Khắc Uy,
nhiều lần anh cho gọi cô vào văn phòng của mình nhưng Mạc Hinh cũng tìm
cớ từ chối. Nhiều người còn đồn đại ở bên ngoài là Mạc Hinh và Tổ trưởng Tiền đang yêu đương hẹn hò, hiển nhiên... Cái tin lá cải này đã truyền
đến tai của Sở Khắc Uy. Anh cảm thấy rất khó chịu, vì thế... Tối hôm
nay, anh đã ngồi sẵn ở nhà đợi cô về.
Lúc Mạc Hinh về nhà thì thấy nhà không sáng đèn, cô cứ nghĩ là chưa có ai về nên cứ tự nhiên mở đèn lên. Thì cô nhìn thấy Sở Khắc Uy ngồi khoanh tay ở ghế sofa.
- Em tránh tôi?
- Hả? Tránh gì? Ai tránh gì đâu?
Sở Khắc Uy đứng dậy, anh bước nhanh đến gần cô, ép sát cô vào tường. Trái tim bé nhỏ của Mạc Hinh run lên kịch liệt, mẹ nó... Gần quá rồi!
- Em và Tiền Chí An có quan hệ gì?
- Tiền tổ trưởng? Đương nhiên là đồng nghiệp rồi...
- Em không nghe thấy người ta đồn gì bên ngoài công ti sao?
- Tin đồn mãi vẫn là tin đồn. Dù sao thì Tiền tổ trưởng cũng rất tốt... Nếu như... Ưm...
Khi Sở Khắc Uy nghe thấy hai từ "rất tốt" thì sự kiềm nén bao lâu nay đã bị phá vỡ. Anh liền không để cô nói thêm bất cứ cái gì, cứ mạnh mẽ chiếm lấy môi của cô... Ra sức hôn, lúc đầu... Đầu óc của Mạc Hinh tựa như quay cuồng... Ôi mẹ nó... Thế mà hôn rồi? Từ trước đến giờ cô và Hạ An Nghiêm yêu nhau bốn năm, nhưng mà hai người họ nhiều nhất là hôn lên má hay lên trán thôi.... Bây giờ... Chưa quen anh đến một tháng đã bị mất nụ hôn đầu là sao?
Một lúc sau, khi ý thức đang dần khôi phục, Mạc Hinh mới giật mình đẩy anh ra. Ôi ôi ôi, cái liêm sỉ của tui! Thế mà lúc nảy tui còn tận hưởng nữa chứ! Đúng là xấu hổ màaaa.
Sở Khắc Uy tuy bị cô đẩy ra nhưng tâm tình rất thỏa mãn. Dường như anh biết đây là nụ hôn đầu của cô, với lại...
- Chẳng phải em cũng rất chịu phối hợp sao?
- Sở Khắc Uy anh...!!
Sở Khắc Uy cười cười, anh dịu dàng vén tóc của cô sang một bên. Rồi dịu dàng hôn lên trán của cô, nói
- Lúc nảy em định nói nếu như cái gì?
- Nếu như... Nếu như tổ trưởng Tiền cũng thích tôi như lời đồn thì tôi đương nhiên sẽ thử tìm.... A...
Lần này Sở Khắc Uy không còn hôn lên môi của cô nữa, mà thay đổi chỗ chính là ở cổ. Anh hôn mạnh lên cổ của cô, rồi mút mạnh làm cho gương mặt của Mạc Hinh nhăn lại vì đau.
- Mạc Hinh, anh đã đóng dấu rồi. Em là của anh.
- Cái gì mà của anh cơ chứ?
- Hửm? Hay chúng ta thử cách khác đi. Anh cũng không ngại.
- Anh... Anh... Vô liêm sỉ!
Sắc mặt của Mạc Hinh từ từ đỏ bừng lên, rồi cô đẩy anh ra nhanh chóng bỏ về phòng của mình. Đứng ngây ngốc ở dưới nhà, Sở Khắc Uy chạm nhẹ lên môi của mình, cười thỏa mãn.
- Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
[.....................]
Sáng ngày tiếp theo, Mạc Hinh cứ bị những lời nói của Sở Khắc Uy ám ảnh đến không thể chợp mắt được. Chốc chốc cô lại phi vào nhà vệ sinh nhìn xem vết tích do anh để lại. Chốc chốc lại vùi đầu vào chăn. Cả đêm như vậy, Mạc Hinh không thể nào ngủ ngon. Thế mà đêm hôm qua Sở Quyên lại báo rằng sáng nay cô ấy sẽ đến Trác Thành. Còn bảo Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đi đón nữa chứ.
Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, tuy là che lại rất cẩn thận nhưng tâm lý của Mạc Hinh vẫn nơm nớp lo sợ sẽ có người thấy. Lúc đứng bên cạnh Sở Khắc Uy tại sân bay, cô cứ nhìn ngó xung quanh... Vì sợ bản thân sẽ xấu hổ, riêng Sở Khắc Uy lại vui vẻ, trêu chọc cô
- Hay là em cũng để lại cho anh một cái như vậy đi. Tránh để em bị ngại.
- Vô sỉ!
Mạc Hinh liếc anh một cái. Ôi thiên ơi! Rõ ràng nhiều người nói rằng Sở Tổng bá đạo lạnh lùng. Bây giờ thì, bá thì có đó.... Nhưng thay vì lạnh lùng thì anh lại vô sỉ đến mức này là sao?
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Sở Quyên ra, Mạc Hinh có chút mất nhẫn nại. Cô ngồi xổm xuống, hai tay chóng cằm lên chờ đợi mòn mỏi. Sở Khắc Uy đứng bên cạnh thật sự vừa thương vừa muốn cười. Cô gái này bình thường luôn ra vẻ bản thân đã trưởng thành thế nào, thế mà bây giờ lại bày ra vẻ mặt trẻ con như thế này sao?
- Lên đây, anh cõng em. Cho em nghỉ ngơi, ngồi ở đấy một chốc nữa sẽ có người nghĩ em là trái banh đấy!.
Mạc Hinh phụng phịu đứng dậy, Sở Khắc Uy mỉm cười rồi kéo cô vào lòng. Thay vì cõng cô trên lưng thì anh lại bế cô như kiểu công chúa. Làm cho nhiều người con gái ở đây ganh tị. Không chỉ có những cô gái, ngay cả những bà mẹ có con nhỏ hay những cô bé nhỏ cũng ganh tị đến đỏ mặt. Bỗng nhiên, có người kéo kéo quần của mình, Sở Khắc Uy và Mạc Hinh đồng loạt nhìn xuống và nhìn thấy một bé gái mũm mĩm đáng yêu và chìa tay đang cầm một thanh kẹo cho anh, bập bẹ nói
- Chú ơi, dì chắc rất mệt... Nên Á Á chia cho dì một cây kẹo nè.
Mạc Hinh thật sự bây giờ xấu hổ muốn độn thổ rồi. Còn Sở Khắc Uy chỉ ra lệnh cho vệ sĩ phía sau nhận lấy kẹo rồi nói
- Cảm ơn cháu bé, vợ của chú rất hay như vậy. Cháu đừng để ý nhé.
Cô bé mỉm cười ngọt ngào rồi nói
- Cha cháu nói, con gái luôn được yêu thương chăm sóc. Dì à, dì với mẹ cháu đều được chú và cha chăm sóc như vậy a ~
- Cô bé... Không phải...
Sở Khắc Uy đương nhiên không để ý đến Mạc Hinh muốn nói gì, liền cúi xuống hôn lấy môi của cô. Còn cô bé lúc nảy rất biết điều, liền dùng bàn tay mũm mĩm của mình che mắt lại, cười khúc khích.
- Ây da! Anh họ à, anh làm như vậy là không được rồi. Cẩu lương kiểu này nghẹn chết em đấy!
Lúc Mạc Hinh về nhà thì thấy nhà không sáng đèn, cô cứ nghĩ là chưa có ai về nên cứ tự nhiên mở đèn lên. Thì cô nhìn thấy Sở Khắc Uy ngồi khoanh tay ở ghế sofa.
- Em tránh tôi?
- Hả? Tránh gì? Ai tránh gì đâu?
Sở Khắc Uy đứng dậy, anh bước nhanh đến gần cô, ép sát cô vào tường. Trái tim bé nhỏ của Mạc Hinh run lên kịch liệt, mẹ nó... Gần quá rồi!
- Em và Tiền Chí An có quan hệ gì?
- Tiền tổ trưởng? Đương nhiên là đồng nghiệp rồi...
- Em không nghe thấy người ta đồn gì bên ngoài công ti sao?
- Tin đồn mãi vẫn là tin đồn. Dù sao thì Tiền tổ trưởng cũng rất tốt... Nếu như... Ưm...
Khi Sở Khắc Uy nghe thấy hai từ "rất tốt" thì sự kiềm nén bao lâu nay đã bị phá vỡ. Anh liền không để cô nói thêm bất cứ cái gì, cứ mạnh mẽ chiếm lấy môi của cô... Ra sức hôn, lúc đầu... Đầu óc của Mạc Hinh tựa như quay cuồng... Ôi mẹ nó... Thế mà hôn rồi? Từ trước đến giờ cô và Hạ An Nghiêm yêu nhau bốn năm, nhưng mà hai người họ nhiều nhất là hôn lên má hay lên trán thôi.... Bây giờ... Chưa quen anh đến một tháng đã bị mất nụ hôn đầu là sao?
Một lúc sau, khi ý thức đang dần khôi phục, Mạc Hinh mới giật mình đẩy anh ra. Ôi ôi ôi, cái liêm sỉ của tui! Thế mà lúc nảy tui còn tận hưởng nữa chứ! Đúng là xấu hổ màaaa.
Sở Khắc Uy tuy bị cô đẩy ra nhưng tâm tình rất thỏa mãn. Dường như anh biết đây là nụ hôn đầu của cô, với lại...
- Chẳng phải em cũng rất chịu phối hợp sao?
- Sở Khắc Uy anh...!!
Sở Khắc Uy cười cười, anh dịu dàng vén tóc của cô sang một bên. Rồi dịu dàng hôn lên trán của cô, nói
- Lúc nảy em định nói nếu như cái gì?
- Nếu như... Nếu như tổ trưởng Tiền cũng thích tôi như lời đồn thì tôi đương nhiên sẽ thử tìm.... A...
Lần này Sở Khắc Uy không còn hôn lên môi của cô nữa, mà thay đổi chỗ chính là ở cổ. Anh hôn mạnh lên cổ của cô, rồi mút mạnh làm cho gương mặt của Mạc Hinh nhăn lại vì đau.
- Mạc Hinh, anh đã đóng dấu rồi. Em là của anh.
- Cái gì mà của anh cơ chứ?
- Hửm? Hay chúng ta thử cách khác đi. Anh cũng không ngại.
- Anh... Anh... Vô liêm sỉ!
Sắc mặt của Mạc Hinh từ từ đỏ bừng lên, rồi cô đẩy anh ra nhanh chóng bỏ về phòng của mình. Đứng ngây ngốc ở dưới nhà, Sở Khắc Uy chạm nhẹ lên môi của mình, cười thỏa mãn.
- Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
[.....................]
Sáng ngày tiếp theo, Mạc Hinh cứ bị những lời nói của Sở Khắc Uy ám ảnh đến không thể chợp mắt được. Chốc chốc cô lại phi vào nhà vệ sinh nhìn xem vết tích do anh để lại. Chốc chốc lại vùi đầu vào chăn. Cả đêm như vậy, Mạc Hinh không thể nào ngủ ngon. Thế mà đêm hôm qua Sở Quyên lại báo rằng sáng nay cô ấy sẽ đến Trác Thành. Còn bảo Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đi đón nữa chứ.
Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, tuy là che lại rất cẩn thận nhưng tâm lý của Mạc Hinh vẫn nơm nớp lo sợ sẽ có người thấy. Lúc đứng bên cạnh Sở Khắc Uy tại sân bay, cô cứ nhìn ngó xung quanh... Vì sợ bản thân sẽ xấu hổ, riêng Sở Khắc Uy lại vui vẻ, trêu chọc cô
- Hay là em cũng để lại cho anh một cái như vậy đi. Tránh để em bị ngại.
- Vô sỉ!
Mạc Hinh liếc anh một cái. Ôi thiên ơi! Rõ ràng nhiều người nói rằng Sở Tổng bá đạo lạnh lùng. Bây giờ thì, bá thì có đó.... Nhưng thay vì lạnh lùng thì anh lại vô sỉ đến mức này là sao?
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Sở Quyên ra, Mạc Hinh có chút mất nhẫn nại. Cô ngồi xổm xuống, hai tay chóng cằm lên chờ đợi mòn mỏi. Sở Khắc Uy đứng bên cạnh thật sự vừa thương vừa muốn cười. Cô gái này bình thường luôn ra vẻ bản thân đã trưởng thành thế nào, thế mà bây giờ lại bày ra vẻ mặt trẻ con như thế này sao?
- Lên đây, anh cõng em. Cho em nghỉ ngơi, ngồi ở đấy một chốc nữa sẽ có người nghĩ em là trái banh đấy!.
Mạc Hinh phụng phịu đứng dậy, Sở Khắc Uy mỉm cười rồi kéo cô vào lòng. Thay vì cõng cô trên lưng thì anh lại bế cô như kiểu công chúa. Làm cho nhiều người con gái ở đây ganh tị. Không chỉ có những cô gái, ngay cả những bà mẹ có con nhỏ hay những cô bé nhỏ cũng ganh tị đến đỏ mặt. Bỗng nhiên, có người kéo kéo quần của mình, Sở Khắc Uy và Mạc Hinh đồng loạt nhìn xuống và nhìn thấy một bé gái mũm mĩm đáng yêu và chìa tay đang cầm một thanh kẹo cho anh, bập bẹ nói
- Chú ơi, dì chắc rất mệt... Nên Á Á chia cho dì một cây kẹo nè.
Mạc Hinh thật sự bây giờ xấu hổ muốn độn thổ rồi. Còn Sở Khắc Uy chỉ ra lệnh cho vệ sĩ phía sau nhận lấy kẹo rồi nói
- Cảm ơn cháu bé, vợ của chú rất hay như vậy. Cháu đừng để ý nhé.
Cô bé mỉm cười ngọt ngào rồi nói
- Cha cháu nói, con gái luôn được yêu thương chăm sóc. Dì à, dì với mẹ cháu đều được chú và cha chăm sóc như vậy a ~
- Cô bé... Không phải...
Sở Khắc Uy đương nhiên không để ý đến Mạc Hinh muốn nói gì, liền cúi xuống hôn lấy môi của cô. Còn cô bé lúc nảy rất biết điều, liền dùng bàn tay mũm mĩm của mình che mắt lại, cười khúc khích.
- Ây da! Anh họ à, anh làm như vậy là không được rồi. Cẩu lương kiểu này nghẹn chết em đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.