Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê
Chương 10
Khiết Băng
08/12/2020
Về đến nhà
Mạc Hinh trở về phòng với gương mặt có chút mất tự nhiên. Lúc nảy Sở Khắc Uy nói thích cô? Cái này thật hay là anh chỉ trêu đùa cô thôi vậy? Nhưng cô không phủ nhận là gương mặt, ngoại hình và điều kiện của anh thật sự rất ngưỡng mộ. Nhưng mà, nếu như cô đến với anh thì có sai trái không nhỉ? Dù sau thì tính ra cô cũng là em dâu họ hụt của anh kia mà. Nghĩ đến, gương mặt nhỏ nhắn của cô lại phiếm hồng, thật sự ngượng muốn chết đây này!
Cả ngày hôm đó, Mạc Hinh chỉ ngồi ngoan ngoãn ở trong phòng để gọi điện và nhắn với Sở Quyên. Ở cái đất Trác Thành này, ngoài Mạc Hoàng Bảo thì cô chỉ còn có Sở Quyên là bạn thân thôi. Vì thế cô quyết định, gọi điện cho cô bạn này
- [Alo, honey!! Tớ đang định gọi cho cậu đâyyy!]
- Quyên Quyên... Tớ và Hạ An Nghiêm hủy hôn rồi.
- [Ây da, tớ biết rồi. Từ đầu tớ đã nói với cậu nên cẩn thận với Mạc Thư kia, nam cặn bã nữ đê tiện đó... Chậc chậc... Chỉ tội nghiệp tình yêu bé nhỏ của tớ. Cậu chịu ấm ức rồi]
Mạc Hinh cười cười qua điện thoại, Sở Quyên này vốn dĩ lớn hơn cô một tuổi, nhưng tính cách thì rất trẻ con, không chỉ vậy... Cô ấy còn rất tốt với cô nữa chứ. Chỉ là, gia đình định cư ở nước ngoài, nên hai người bọn cô cũng ít có dịp để gặp
- [ À đúng rồi, tớ nghe Jackson nói cậu đến Trác Thành rồi? ]
- Đúng vậy.
- [Ahihi, Honey, cậu gặp may rồi! Tớ sắp về Trác Thành để tìm vợ cho anh họ đây! Đúng dịp sẽ đến gặp cậu]
- A! Nhắc mới nhớ... Quyên Quyên... Hình như tớ... Tớ sắp động tâm rồi! Sáng nay, sáng nay anh ấy chỉ buộc miệng nói thích tớ... Vậy mà tớ... Aizzz.... Tớ xấu hổ đến đỏ mặt!
Lúc này, đầu dây bên kia cười khoái chí, dường như cô cũng đoán được Sở Quyên đã nhảy dựng lên rồi háo hức nói
- [ Nào nào, baby! Nói cho tớ nghe là ai... Là học trưởng trường kế bên, hay là cái cậu thi đấu bóng rổ năm đó? Hay là Học trưởng Lý? Aaaaa... Hay... Hay là anh Trương Diện?? Hay là... ]
- Là Tổng Giám Đốc mới của tớ. Họ Sở... Sở Khắc Uy!
*TÚT, TÚT, TÚT*
Mạc Hinh: "..............." Ơ? Cúp máy rồi?
Mạc Hinh vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Sở Quyên đã gọi điện lại một lần nữa. Lần này không để Mạc Hinh nói câu gì, Sở Quyên vẫn lên tiếng trước
- [Cậu nói ai? Cậu thích ai? Tên gì?]
- Tổng Giám Đốc mới của tớ. Họ Sở, tên đầy đủ là Sở Khắc Uy.
*TÚT, TÚT, TÚT*
Mạc Hinh: "............" Mẹ nó? Chơi trò gì thế?
Mạc Hinh dường như sắp bốc hỏa đến nơi rồi, Sở Quyên này bị thần kinh à? Tự dưng lại tắt máy ngang thế? Còn Sở Quyên ở bên kia phải định hình lại tinh thần rồi mới gọi một lần nữa
- [Này Mạc Hinh, cậu là Mạc Hinh đúng không? Điện thoại của cậu có bị ai lấy không? Hay là ai đó đang giả dạng Mạc Hinh vậy?]
- Sở Tiểu Quyên! Tớ là Mạc Hinh!
- [Vậy lúc nảy cậu nói... ]
- Là thật!
Sở Quyên: "............"
Mạc Hinh: "............"
Cả hai rơi vào trạng thái im lặng, Mạc Hinh thì lo sợ những lời tiếp theo mà Sở Quyên nói sẽ rất có thể gây tổn thương cho mình. Còn Sở Quyên thật sự shock đến mất máu. Một lúc sau, Sở Quyên thở dài một tiếng, cũng nhanh chóng lấy một hơi dài... Rồi hét lớn qua điện thoại
- [À ha! Hóa ra là cậu! Người mà Bác cả nhắc đến hóa ra là cậu! Ôi thần linh ơi, ngó xuống mà xem này! Mạc Tiểu Hinh từ bạn học, đến bạn thân, bây giờ sắp làm chị dâu tôi rồi này!]
- Quyên Quyên...
- [Thật ra cái chuyện anh Khắc Uy thích cậu tớ biết rồi. Ngay cả ông cũng đã chấp nhận rồi. Với cả, cậu với anh ấy có yêu nhau hay không cũng không ảnh hưởng kinh tế nhà tớ!]
Mạc Hinh ngây ngốc, khoan đã... Nói như vậy, chẳng lẽ Sở Quyên chính là em họ mà Hồ Chân Chân đã nhắc đến tối qua? Anh họ Sở... Quyên Quyên cũng họ Sở... Ôi trời ơi...
- [Mạc Tiểu Hinh ơi Mạc Tiểu Hinh, xem như cậu ngốc lần đầu... Nhưng lần thứ hai này tớ chúc mừng cậu, tìm đúng người rồi đấy!]
Dừng một lúc, Sở Quyên nói tiếp
- [Anh Khắc Uy trước giờ chưa bao giờ thừa nhận mình thích ai. Cậu là người con gái đầu tiên anh ấy yêu, sau cái cô gái cứu anh ấy tám năm trước. Nhưng đối với cô gái cứu anh ấy thì anh ấy chỉ có cảm kích. Mạc Tiểu Hinh! Cậu giỏi thật đấy!]
Mạc Hinh suy nghĩ, bây giờ cô có nên nói với Sở Quyên là... Cô gái năm đó cứu anh cũng là cô không nhỉ? Liệu Sở Quyên có shock đến ngất hay không nhỉ? Nghĩ đến việc này, Mạc Hinh lại gạt qua một bên. Thôi bỏ đi, tin shock phải từ từ... Dồn dập quá không thú vị nữa rồi.
- Khi nào cậu về nước?
- [Cuối tuần này nhé. À đúng rồi, Tiểu Hinh... Cậu gặp anh Khắc Huy chưa?]
- Có gặp. Nhưng mà tớ cảm thấy tình cảm giữa hai anh em nhà này không tốt.
- [Tiểu Hinh, anh Khắc Uy rất thương anh Khắc Huy, nhưng mà anh ấy luôn che giấu cảm xúc của mình. Còn Sở Diệu Ương thì... Đã sắp làm mẹ nhưng tính cách vẫn còn con nít lắm! Cậu nhớ chăm sóc anh họ tớ cho tốt... Chị dâu họ à, chúc chị may mắn!]
Nói xong, Sở Quyên liền nhanh chóng tắt mảy bỏ lại gương mặt vốn dĩ bình thường khi nghe đến ba từ "chị dâu họ" liền đỏ lên đầy ngượng ngùng.
- Chị dâu sao? Chẳng phải mình cũng nên gọi cậu một tiếng chị dâu à?
Mạc Hinh trở về phòng với gương mặt có chút mất tự nhiên. Lúc nảy Sở Khắc Uy nói thích cô? Cái này thật hay là anh chỉ trêu đùa cô thôi vậy? Nhưng cô không phủ nhận là gương mặt, ngoại hình và điều kiện của anh thật sự rất ngưỡng mộ. Nhưng mà, nếu như cô đến với anh thì có sai trái không nhỉ? Dù sau thì tính ra cô cũng là em dâu họ hụt của anh kia mà. Nghĩ đến, gương mặt nhỏ nhắn của cô lại phiếm hồng, thật sự ngượng muốn chết đây này!
Cả ngày hôm đó, Mạc Hinh chỉ ngồi ngoan ngoãn ở trong phòng để gọi điện và nhắn với Sở Quyên. Ở cái đất Trác Thành này, ngoài Mạc Hoàng Bảo thì cô chỉ còn có Sở Quyên là bạn thân thôi. Vì thế cô quyết định, gọi điện cho cô bạn này
- [Alo, honey!! Tớ đang định gọi cho cậu đâyyy!]
- Quyên Quyên... Tớ và Hạ An Nghiêm hủy hôn rồi.
- [Ây da, tớ biết rồi. Từ đầu tớ đã nói với cậu nên cẩn thận với Mạc Thư kia, nam cặn bã nữ đê tiện đó... Chậc chậc... Chỉ tội nghiệp tình yêu bé nhỏ của tớ. Cậu chịu ấm ức rồi]
Mạc Hinh cười cười qua điện thoại, Sở Quyên này vốn dĩ lớn hơn cô một tuổi, nhưng tính cách thì rất trẻ con, không chỉ vậy... Cô ấy còn rất tốt với cô nữa chứ. Chỉ là, gia đình định cư ở nước ngoài, nên hai người bọn cô cũng ít có dịp để gặp
- [ À đúng rồi, tớ nghe Jackson nói cậu đến Trác Thành rồi? ]
- Đúng vậy.
- [Ahihi, Honey, cậu gặp may rồi! Tớ sắp về Trác Thành để tìm vợ cho anh họ đây! Đúng dịp sẽ đến gặp cậu]
- A! Nhắc mới nhớ... Quyên Quyên... Hình như tớ... Tớ sắp động tâm rồi! Sáng nay, sáng nay anh ấy chỉ buộc miệng nói thích tớ... Vậy mà tớ... Aizzz.... Tớ xấu hổ đến đỏ mặt!
Lúc này, đầu dây bên kia cười khoái chí, dường như cô cũng đoán được Sở Quyên đã nhảy dựng lên rồi háo hức nói
- [ Nào nào, baby! Nói cho tớ nghe là ai... Là học trưởng trường kế bên, hay là cái cậu thi đấu bóng rổ năm đó? Hay là Học trưởng Lý? Aaaaa... Hay... Hay là anh Trương Diện?? Hay là... ]
- Là Tổng Giám Đốc mới của tớ. Họ Sở... Sở Khắc Uy!
*TÚT, TÚT, TÚT*
Mạc Hinh: "..............." Ơ? Cúp máy rồi?
Mạc Hinh vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Sở Quyên đã gọi điện lại một lần nữa. Lần này không để Mạc Hinh nói câu gì, Sở Quyên vẫn lên tiếng trước
- [Cậu nói ai? Cậu thích ai? Tên gì?]
- Tổng Giám Đốc mới của tớ. Họ Sở, tên đầy đủ là Sở Khắc Uy.
*TÚT, TÚT, TÚT*
Mạc Hinh: "............" Mẹ nó? Chơi trò gì thế?
Mạc Hinh dường như sắp bốc hỏa đến nơi rồi, Sở Quyên này bị thần kinh à? Tự dưng lại tắt máy ngang thế? Còn Sở Quyên ở bên kia phải định hình lại tinh thần rồi mới gọi một lần nữa
- [Này Mạc Hinh, cậu là Mạc Hinh đúng không? Điện thoại của cậu có bị ai lấy không? Hay là ai đó đang giả dạng Mạc Hinh vậy?]
- Sở Tiểu Quyên! Tớ là Mạc Hinh!
- [Vậy lúc nảy cậu nói... ]
- Là thật!
Sở Quyên: "............"
Mạc Hinh: "............"
Cả hai rơi vào trạng thái im lặng, Mạc Hinh thì lo sợ những lời tiếp theo mà Sở Quyên nói sẽ rất có thể gây tổn thương cho mình. Còn Sở Quyên thật sự shock đến mất máu. Một lúc sau, Sở Quyên thở dài một tiếng, cũng nhanh chóng lấy một hơi dài... Rồi hét lớn qua điện thoại
- [À ha! Hóa ra là cậu! Người mà Bác cả nhắc đến hóa ra là cậu! Ôi thần linh ơi, ngó xuống mà xem này! Mạc Tiểu Hinh từ bạn học, đến bạn thân, bây giờ sắp làm chị dâu tôi rồi này!]
- Quyên Quyên...
- [Thật ra cái chuyện anh Khắc Uy thích cậu tớ biết rồi. Ngay cả ông cũng đã chấp nhận rồi. Với cả, cậu với anh ấy có yêu nhau hay không cũng không ảnh hưởng kinh tế nhà tớ!]
Mạc Hinh ngây ngốc, khoan đã... Nói như vậy, chẳng lẽ Sở Quyên chính là em họ mà Hồ Chân Chân đã nhắc đến tối qua? Anh họ Sở... Quyên Quyên cũng họ Sở... Ôi trời ơi...
- [Mạc Tiểu Hinh ơi Mạc Tiểu Hinh, xem như cậu ngốc lần đầu... Nhưng lần thứ hai này tớ chúc mừng cậu, tìm đúng người rồi đấy!]
Dừng một lúc, Sở Quyên nói tiếp
- [Anh Khắc Uy trước giờ chưa bao giờ thừa nhận mình thích ai. Cậu là người con gái đầu tiên anh ấy yêu, sau cái cô gái cứu anh ấy tám năm trước. Nhưng đối với cô gái cứu anh ấy thì anh ấy chỉ có cảm kích. Mạc Tiểu Hinh! Cậu giỏi thật đấy!]
Mạc Hinh suy nghĩ, bây giờ cô có nên nói với Sở Quyên là... Cô gái năm đó cứu anh cũng là cô không nhỉ? Liệu Sở Quyên có shock đến ngất hay không nhỉ? Nghĩ đến việc này, Mạc Hinh lại gạt qua một bên. Thôi bỏ đi, tin shock phải từ từ... Dồn dập quá không thú vị nữa rồi.
- Khi nào cậu về nước?
- [Cuối tuần này nhé. À đúng rồi, Tiểu Hinh... Cậu gặp anh Khắc Huy chưa?]
- Có gặp. Nhưng mà tớ cảm thấy tình cảm giữa hai anh em nhà này không tốt.
- [Tiểu Hinh, anh Khắc Uy rất thương anh Khắc Huy, nhưng mà anh ấy luôn che giấu cảm xúc của mình. Còn Sở Diệu Ương thì... Đã sắp làm mẹ nhưng tính cách vẫn còn con nít lắm! Cậu nhớ chăm sóc anh họ tớ cho tốt... Chị dâu họ à, chúc chị may mắn!]
Nói xong, Sở Quyên liền nhanh chóng tắt mảy bỏ lại gương mặt vốn dĩ bình thường khi nghe đến ba từ "chị dâu họ" liền đỏ lên đầy ngượng ngùng.
- Chị dâu sao? Chẳng phải mình cũng nên gọi cậu một tiếng chị dâu à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.