Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê
Chương 9
Khiết Băng
08/12/2020
Sáng hôm sau
Sáng nay Sở Khắc Uy nghe theo lời của Sở Chính Quốc và Hồ Chân Chân cùng đến Tru Vĩ Thôn để tìm Sở Khắc Huy. Lúc đầu, anh còn chả muốn đi vì anh biết Sở Khắc Huy tùy không nhìn rõ được mặt Mạc Hinh, nhưng trên người của cô có một nốt ruồi ngay trên cổ bên trái và hiển nhiên người tinh tế quan sát như Sở Khắc Huy đã nhớ rõ như in rồi.
Tru Vĩ Thôn này không quá nhỏ cũng không quá lớn, nhưng mà muốn đi vào nhà của người bạn kia thì quả thực có chút khó khăn. Cả bốn người đi vào một con đường mòn hoang vắng, hai bên là rừng cây, lúc đi vào Sở Khắc Uy còn cố ý đưa áo khoác cho cô. Một là vì anh cảm thấy nơi này nhiệt độ có chút lạnh, hai là anh muốn giấu nốt ruồi kia của cô tránh để Sở Khắc Huy nhìn thấy.
Ngôi nhà này là của một cô gái tên là Cố Hỉ cùng với một người em trai là Cố Hiên, sau khi hai người này được đến Quý Thành thì vô tình được Mạc Hinh cứu giúp lúc bị cướp. Bây giờ, hai người này được Mạc Tấn Du sắp xếp cho ở Tru Vĩ Thôn, ở nơi này gần với Dạ Lai thôn của Mạc lão phu nhân, nên khi Mạc Hinh muốn đến thăm Mạc lão phu nhân cũng sẽ đi qua nơi này.
Bước vào nhà, Hồ Chân Chân và Sở Chính Quốc nhìn đứa con trai thứ đang ngồi trên một chiếc xe lăn, với bản tính kiêu ngạo của mình, đương nhiên Sở Khắc Huy không than vãn một lời, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn cha mẹ mình
- Anh đến đây để cười tôi sao?
- Ừ. Thì sao?
Mạc Hinh lắc đầu ngáo ngán, rõ ràng Sở Khắc Uy cũng là người coi trọng gia đình, khi nghe cô nói muốn đến Tru Vĩ Thôn anh cũng rất muốn đến nhưng vì thể diện nên mới không đi. Nhưng sau đó do bị cha mẹ của mình ép, nên anh "miễn cưỡng" mới đến nơi này. Trên đường đến đây, cô luôn đi sát bên cạnh anh nên cô nghe rất rõ những lời nhận xét của anh về nơi này. Rõ ràng cũng lo cho em trai muốn chết vậy mà khi nói ra lời nào là muốn đánh à.
Mạc Hinh ngồi xuống xem xét chân của Sở Khắc Huy, tuy cô không phải bác sĩ chuyên nghiệp nhưng trong lúc cô đi học thì có học lén được một vài cái. Sở Khắc Huy thấy cô quan sát chân của mình liền nhướn nhướn mày, so với sự bài xích của anh ta đối với Cố Hỉ thì trái lại, đối với người con gái mới gặp này anh ta lại không có ý gì gọi là bài xích hay khó chịu, ngoài ra anh ta còn thấy mùi hương trên người của cô rất dễ chịu.
- Hỉ Hỉ, em có đưa cậu ta đến kiểm tra thường xuyên chứ?
- Chị Hinh, chị yên tâm đi... Tiểu Hiên vẫn đưa anh ta, nhưng có điều bác sĩ nói muốn chữa hẳn thì rất lâu. Còn phải kiên trì nữa.
Mạc Hinh gật đầu, đối với tình trạng của Sở Khắc Huy hiện tại tất nhiên là rất khó lành lặn hẳn, vì anh ta bị gãy xương... Bác sĩ chỉ mới giúp anh ta nối lại, còn đi được hay không thì phải dựa vào bản thân anh ta. Nhưng mà, tính cách của anh ta quá ngang ngạnh! Ngay cả bác sĩ cũng phải bó tay thôi.
- Anh cố gắng tập đi lại. Sẽ có ngày anh đứng được trên đôi chân của mình.
- Mạc tiểu thư, không cần cô bận tâm.
- Tôi cũng không bận tâm đến anh, dù anh sống hay chết cũng không liên quan đến tôi. Chỉ là có điều, nếu anh thật sự chết thì người đau lòng là gia đình của anh thôi!
Sở Khắc Huy nhướn mày, cái cô gái này cũng thật là... Anh ta cũng chỉ buộc miệng nói như vậy thôi mà, ấy thế mà cái cô gái vô lương tâm này không chỉ không an ủi và còn bới móc anh ta nữa chứ!
- Không biết, anh hai đến đây cười nhạo xong rồi cũng không về à?
Sở Khắc Uy nhìn em trai của mình một hồi, rồi tự ý ngồi xuống ghế nhàn nhạt nói
- Ừ, ở đây cười cậu thêm một lúc vậy.
- Anh...
Sở Chính Quốc lắc đầu, hai đứa con này... Thật là khiến người ta đau đầu mà. Một lúc sau, Mạc Hinh vô tình đặt áo khoác của anh lên ghế, từ từ quỳ xuống xoa bóp cho chân cho anh ta. Sở Khắc Huy cảm thấy bây giờ có chút ngượng ngùng, gương mặt vô cảm cũng dần đỏ lên.
- Tiểu Hỉ, lại đây, chị dậy em xoa bóp... Sau này mỗi ngày em đều làm như vậy với Sở nhị thiếu, có thể sẽ giúp được cậu ấy.
- Chị Hinh, chị dậy em làm gì. Em có chạm được vào anh ta đâu. Cái con người gì đâu mà cục súc!
Sở Khắc Uy đen mặt, cái gì đây? Thỏ con nhà anh đang nuôi thế mà đi xoa bóp cho em trai của anh à? Đâu có dễ. Chưa để Sở Khắc Huy nói gì thì anh đã bước đến bên cạnh Mạc Hinh, kéo cô dậy... Nhàn nhạt nói
- Ngày mai anh sẽ đưa một vài điều dưỡng đến đây.
Mạc Hinh không hiểu lắm nha, Sở Khắc Uy cái biểu hiện này là sao đây? Dù sao thì người kia cũng là em trai ruột của anh mà? Cô cũng chỉ tốt bụng xoa bóp giúp thôi mà. Có cần phản ứng mạnh vậy không???
- Anh trai thân mến, đừng nói với tôi... Anh thích Mạc tiểu thư nhé?
- Nếu vậy thì sao? Chẳng lẽ cậu ghen với Mạc Hinh. Cậu thích tôi à?
Mạc Hinh: "..............." Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ đây?
Sáng nay Sở Khắc Uy nghe theo lời của Sở Chính Quốc và Hồ Chân Chân cùng đến Tru Vĩ Thôn để tìm Sở Khắc Huy. Lúc đầu, anh còn chả muốn đi vì anh biết Sở Khắc Huy tùy không nhìn rõ được mặt Mạc Hinh, nhưng trên người của cô có một nốt ruồi ngay trên cổ bên trái và hiển nhiên người tinh tế quan sát như Sở Khắc Huy đã nhớ rõ như in rồi.
Tru Vĩ Thôn này không quá nhỏ cũng không quá lớn, nhưng mà muốn đi vào nhà của người bạn kia thì quả thực có chút khó khăn. Cả bốn người đi vào một con đường mòn hoang vắng, hai bên là rừng cây, lúc đi vào Sở Khắc Uy còn cố ý đưa áo khoác cho cô. Một là vì anh cảm thấy nơi này nhiệt độ có chút lạnh, hai là anh muốn giấu nốt ruồi kia của cô tránh để Sở Khắc Huy nhìn thấy.
Ngôi nhà này là của một cô gái tên là Cố Hỉ cùng với một người em trai là Cố Hiên, sau khi hai người này được đến Quý Thành thì vô tình được Mạc Hinh cứu giúp lúc bị cướp. Bây giờ, hai người này được Mạc Tấn Du sắp xếp cho ở Tru Vĩ Thôn, ở nơi này gần với Dạ Lai thôn của Mạc lão phu nhân, nên khi Mạc Hinh muốn đến thăm Mạc lão phu nhân cũng sẽ đi qua nơi này.
Bước vào nhà, Hồ Chân Chân và Sở Chính Quốc nhìn đứa con trai thứ đang ngồi trên một chiếc xe lăn, với bản tính kiêu ngạo của mình, đương nhiên Sở Khắc Huy không than vãn một lời, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn cha mẹ mình
- Anh đến đây để cười tôi sao?
- Ừ. Thì sao?
Mạc Hinh lắc đầu ngáo ngán, rõ ràng Sở Khắc Uy cũng là người coi trọng gia đình, khi nghe cô nói muốn đến Tru Vĩ Thôn anh cũng rất muốn đến nhưng vì thể diện nên mới không đi. Nhưng sau đó do bị cha mẹ của mình ép, nên anh "miễn cưỡng" mới đến nơi này. Trên đường đến đây, cô luôn đi sát bên cạnh anh nên cô nghe rất rõ những lời nhận xét của anh về nơi này. Rõ ràng cũng lo cho em trai muốn chết vậy mà khi nói ra lời nào là muốn đánh à.
Mạc Hinh ngồi xuống xem xét chân của Sở Khắc Huy, tuy cô không phải bác sĩ chuyên nghiệp nhưng trong lúc cô đi học thì có học lén được một vài cái. Sở Khắc Huy thấy cô quan sát chân của mình liền nhướn nhướn mày, so với sự bài xích của anh ta đối với Cố Hỉ thì trái lại, đối với người con gái mới gặp này anh ta lại không có ý gì gọi là bài xích hay khó chịu, ngoài ra anh ta còn thấy mùi hương trên người của cô rất dễ chịu.
- Hỉ Hỉ, em có đưa cậu ta đến kiểm tra thường xuyên chứ?
- Chị Hinh, chị yên tâm đi... Tiểu Hiên vẫn đưa anh ta, nhưng có điều bác sĩ nói muốn chữa hẳn thì rất lâu. Còn phải kiên trì nữa.
Mạc Hinh gật đầu, đối với tình trạng của Sở Khắc Huy hiện tại tất nhiên là rất khó lành lặn hẳn, vì anh ta bị gãy xương... Bác sĩ chỉ mới giúp anh ta nối lại, còn đi được hay không thì phải dựa vào bản thân anh ta. Nhưng mà, tính cách của anh ta quá ngang ngạnh! Ngay cả bác sĩ cũng phải bó tay thôi.
- Anh cố gắng tập đi lại. Sẽ có ngày anh đứng được trên đôi chân của mình.
- Mạc tiểu thư, không cần cô bận tâm.
- Tôi cũng không bận tâm đến anh, dù anh sống hay chết cũng không liên quan đến tôi. Chỉ là có điều, nếu anh thật sự chết thì người đau lòng là gia đình của anh thôi!
Sở Khắc Huy nhướn mày, cái cô gái này cũng thật là... Anh ta cũng chỉ buộc miệng nói như vậy thôi mà, ấy thế mà cái cô gái vô lương tâm này không chỉ không an ủi và còn bới móc anh ta nữa chứ!
- Không biết, anh hai đến đây cười nhạo xong rồi cũng không về à?
Sở Khắc Uy nhìn em trai của mình một hồi, rồi tự ý ngồi xuống ghế nhàn nhạt nói
- Ừ, ở đây cười cậu thêm một lúc vậy.
- Anh...
Sở Chính Quốc lắc đầu, hai đứa con này... Thật là khiến người ta đau đầu mà. Một lúc sau, Mạc Hinh vô tình đặt áo khoác của anh lên ghế, từ từ quỳ xuống xoa bóp cho chân cho anh ta. Sở Khắc Huy cảm thấy bây giờ có chút ngượng ngùng, gương mặt vô cảm cũng dần đỏ lên.
- Tiểu Hỉ, lại đây, chị dậy em xoa bóp... Sau này mỗi ngày em đều làm như vậy với Sở nhị thiếu, có thể sẽ giúp được cậu ấy.
- Chị Hinh, chị dậy em làm gì. Em có chạm được vào anh ta đâu. Cái con người gì đâu mà cục súc!
Sở Khắc Uy đen mặt, cái gì đây? Thỏ con nhà anh đang nuôi thế mà đi xoa bóp cho em trai của anh à? Đâu có dễ. Chưa để Sở Khắc Huy nói gì thì anh đã bước đến bên cạnh Mạc Hinh, kéo cô dậy... Nhàn nhạt nói
- Ngày mai anh sẽ đưa một vài điều dưỡng đến đây.
Mạc Hinh không hiểu lắm nha, Sở Khắc Uy cái biểu hiện này là sao đây? Dù sao thì người kia cũng là em trai ruột của anh mà? Cô cũng chỉ tốt bụng xoa bóp giúp thôi mà. Có cần phản ứng mạnh vậy không???
- Anh trai thân mến, đừng nói với tôi... Anh thích Mạc tiểu thư nhé?
- Nếu vậy thì sao? Chẳng lẽ cậu ghen với Mạc Hinh. Cậu thích tôi à?
Mạc Hinh: "..............." Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.