[Bts] [Vkook] [Hopega] Ranh Giới Của Sự Lựa Chọn
Chương 24: Bị Thương
Thiên Như
29/02/2016
Chap 24: Bị Thương
JungKook rất háo hức vì đội của cậu sắp về đích. Nhất định cậu sẽ thắng TaeHyung và để anh không làm phiền cậu trong hai ngày. Còn về phía TaeHyung, anh và lớp trưởng tách nhau đi riêng nên cả hai lạc nhau. Anh cứ đi mãi về phía trước không lo chú ý nên đã đi vòng tròn mà không hay biết.
TaeHyung vừa đi vừa suy nghĩ về JungKook, anh nhìn lại, cũng đã hơn một tuần cả hai quen nhau rồi, anh tự hỏi nó còn như một trò chơi nữa không? Lúc ở bên JungKook, anh cảm thấy rất thoải mái, xa JungKook một lúc thôi anh đã thấy nhớ, liệu JungKook có như vậy. Nhớ lại hôm đó, JungKook ngủ và gọi tên Jiwon, cậu không thể hiểu cảm giác của anh lúc đó, lúc đó anh còn không xác định được nữa. Nhưng bây giờ anh đã nhìn lại một lần, anh cảm thấy trái tim mình như đang bị tổn thương vì điều đó. Lo mãi suy nghĩ, anh trượt chân rơi xuống một cái hố sâu. Màn đêm bao phủ lấy đôi mắt......
-------------
Yoongi tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh không thấy Hobi bên cạnh. Anh cũng đi kiếm cậu như hôm qua cậu kiếm anh. Đã gần tối, bụng đói, anh men theo lối mòn của mùi thơm phảng phất nơi cánh mũi, anh xuống bếp. Cậu đang chăm chú nấu ăn, anh chỉ đứng dựa vào cửa nhìn cậu. Anh thật sự không nghĩ sau này chuyện của anh sẽ đi đến đâu....Hobi cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu quay lại mỉm cười với anh, cậu kéo anh ngồi xuống bàn rồi dọn thức ăn ra.
-Anh ăn đi, em nấu đấy.
-Không phải 4h sáng mới về? Sao lại không nghỉ ngơi?
-Anh biết? Em không mệt.
-Cám ơn._Anh vẫn lạnh lùng, bình thản ngồi ăn, Hobi nhìn anh. Quen nhau gần một tuần rồi, anh chưa từng xưng hô anh-em với cậu. Chỉ là tôi với cậu, tự giác cậu cảm thấy nó quá xa lạ, nhưng cậu đang trông chờ điều gì ở một người cậu không yêu? Yoongi biết cậu đang nhìn mình, anh khẽ ho một tiếng, đánh tỉnh Hobi.
-Để em lấy nước._Cậu nói rồi đứng dậy rót cốc nước đưa cho anh, anh uống rồi nói
-Jiwon có rủ đi chơi, em đi cùng chứ?_Hobi đứng hình, bất động vài giây. Thứ nhất, cậu có nghe nhầm không? Anh đang gọi cậu là "em" đấy. Thứ hai, anh nhắc đến Jiwon, người mà cậu yêu thương nhất. Sao trong tình thế này, cậu lại khó xử.....cậu tự cảm thấy như vậy. Yoongi thấy cậu suy tư, anh khẽ nhếch môi....
-Jiwon là người yêu cũ của JungKook, cô ấy rủ đi chơi ấy mà. Không lẽ em không nể mặt anh.
-Em.....nghĩ.....mai em có việc bận.
-Anh có nói là mai đi sao?
-Em......em.....
-Thôi được rồi, em không đi cũng không sao. Đừng đợi anh về, ngủ trước đi, mai anh đi với Jiwon rồi qua bên chỗ Jin hyung luôn, sáng mới về._Yoongi dứt câu đứng dậy đi về phòng. Hobi nhìn bóng lưng anh mà thầm trách, sao để cậu khó xử thế này. Cậu có thể nhân cơ hội này gặp lại Jiwon mà, sao cậu lại bỏ lỡ......không.....cậu không làm được, cậu khó đối diện với Jiwon, càng khó yêu thương Jiwon khi người yêu cậu còn bên cạnh.....cậu phải làm sao?!?
Cậu biết Yoongi giận, nên chạy theo anh lên phòng. Anh ngồi trên giường đọc quyển sách rất chăm chú, không quan tâm đến cậu. Cậu liền mò lên giường ngồi ôm anh, tựa đầu vào vai anh. Nhìn làn da trắng ngần nơi má và vùng cổ thiệt làm cậu muốn cắn anh một cái. Yoongi chăm chú đọc, Hobi thì nhìn anh, ở khoảng cách gần này trông anh tựa một thiên thần........
Anh là thiên thần độc ác
Cướp đi trái tim em
Nhưng đến khi em tự nguyện
Anh lại trả nó về như chưa từng cướp.
-Yoongi hyung......._Cậu nói làm anh ớn lạnh, hơi thở của cậu phả vào cổ anh. Anh khẽ nhìn sang cậu, khoảng cách giữa cả hai rất gần......hai đôi mắt nhìn nhau.....tim đập rất mạnh.....sự yên lặng giữa cả hai vô tình làm cho đôi phương nghe hết nhịp đập con tim của nhau.......Lần này quả nhiên bất ngờ chồng bất ngờ, Yoongi chủ động. Anh đưa đôi môi mình tiến gần hơn với môi cậu, nhắm mắt lại, anh cho nó tự chạm vào nhau.....Hobi đang bị kích thích mãnh liệt, máu trong người như không được lưu thông, cảm thấy có dòng điện xoẹt qua người......Vẫn tư thế đó, Yoongi chủ động hôn.....à không......Yoongi chủ động chạm môi với cậu.....ngu gì không nắm bắt thời cơ, cậu đáp trả nụ hôn của anh......dường như cả thế giới này chỉ có hai người tồn tại......mãnh liệt, lạnh lùng và đâu đó xen lẫn sự rụt rè nhưng đầy ngọt ngào hoà quyện......
--------------
Đúng như kết quả mong đợi, đội của JungKook về trước và giành chiến thắng. Mọi người đang ăn mừng trong lều trại thì JungKook lại cảm thấy trong người bồn chồn, khó thở. Cậu cứ đi đi lại lại, suy nghĩ......chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay....Jimin từ xa tiến lại....
-Cậu làm gì không vào trong ăn mừng cùng mọi người?
-Tớ thấy lo cho TaeHyung quá, đã gần 7h hơn mà không thấy đâu cả._Cuộc truy tìm kho báu đã kết thúc hồi lúc 5h chiều rồi nhưng vẫn chẳng thấy TaeHyung đâu, vì vẫn tập trung tại đây nên không có điểm danh....Cậu đã quan sát rất kĩ, nếu chỉ cách xa 20m thì cậu vẫn có thể nhìn thấy anh nhưng không. Anh không đứng trong bán kính mà cậu nhìn thấy, anh vẫn chưa trở về....
-Biết đâu cậu ấy đã về và đi dạo đâu đó.
-Tớ không biết, Jimin, tối nay có điểm danh cậu nhớ thay tớ và cả TaeHyung nhé, tớ sẽ đi tìm anh ấy._JungKook nói sau khi suy nghĩ kĩ. Thay vì ở đây vòng vo, cậu nên đi tìm anh còn hay hơn. Có thể anh bị lạc hoặc cũng có thể anh đã ngủ quên đâu đó.
-Không được, tối rồi, đi một mình nguy hiểm, để tớ đi với cậu._Jimin kéo tay JungKook khi cậu có ý định chạy vào rừng tìm TaeHyung. Cậu khẽ cười nhìn anh, vội gỡ tay anh ra....
-Tớ không sao đâu, nếu 8h sáng mai chưa thấy tớ thì vào tìm hai đứa luôn nha._JungKook chạy đi về lều, cậu xách balo và đèn pin soi đường, cậu men theo lối mòn khi chiều của nhóm TaeHyung đi tìm kho báu để tìm anh dễ hơn. Cậu không sợ những tiếng hú, những tiếng động xung quanh, cậu chỉ sợ anh gặp chuyện. Không biết sao cậu lại lo lắng đến như vậy, gần như cả thế giới đều sụp đổ.......
Cơn đau truyền khắp cơ thể, làm nhúc nhích cũng không ổn, mở đôi mắt vẫn là một màu đen nhưng có phần được định hình rõ hơn chứ không chỉ là một khoảng không đen hút. TaeHyung cựa mình, anh tìm cách ngồi dậy nhưng không thể, rớt xuống vực anh cảm thấy cơ thể mình như sắp chết.....đau nhức.....mệt mỏi.....Trong đầu anh liền xuất hiện hình ảnh nụ cười của JungKook....bỗng chốc cơn đau như được xoa dịu.......Anh thấy nhớ cậu....không biết giờ cậu đang làm gì....cậu có biết anh mất tích không? Có lo lắng cho anh không? Hay trong đầu cậu chỉ nghĩ về Jiwon? TaeHyung không hiểu sao mỗi khi nhắc đến JungKook, anh lại đem Jiwon ra để so sánh với chính bản thân anh, suy nghĩ của anh luôn ép buộc JungKook phải lựa chọn.......đôi môi khô khốc mấp máy......
-Ju.....jung.....jungkook....._Bất lực đôi mắt cụp xuống.
Đâu đó vang vọng tiếng gọi, tiếng hét...Anh mệt mỏi mở mắt....
-TaeHyung......TaeHyung.......
-TaeHyung......Kim TaeHyung.......
-TaeTae......TaeTae......TaeTae
Tiếng gọi càng lúc càng gần càng rõ mồn một, cổ họng khô khốc, anh muốn lớn tiếng gọi cũng không được. Tiếng gọi càng gần nhưng lại càng xa.....hình như tiếng gọi không đi đúng hướng đến chỗ anh.....nó rẽ sang hướng khác mất rồi.....Giọng đó anh không thể nhầm lẫn được.....nó là giọng của JungKook....nhưng anh không nghĩ cậu một mình mạo hiểm vào đây để tìm anh.....Mệt mỏi lần nữa.....đôi mắt anh cụp xuống đến không thể mở được, chân anh đang đau rất đau.....mà phải nói là toàn cơ thể của anh......
Nếu có thể chỉ mong em đừng đến
Trong đây nguy hiểm lắm
Anh sợ em sẽ gặp chuyện
Nhưng em vẫn ngoan cố
Em yêu anh nhiều đến thế sao?
-----END CHAP 24-----
JungKook rất háo hức vì đội của cậu sắp về đích. Nhất định cậu sẽ thắng TaeHyung và để anh không làm phiền cậu trong hai ngày. Còn về phía TaeHyung, anh và lớp trưởng tách nhau đi riêng nên cả hai lạc nhau. Anh cứ đi mãi về phía trước không lo chú ý nên đã đi vòng tròn mà không hay biết.
TaeHyung vừa đi vừa suy nghĩ về JungKook, anh nhìn lại, cũng đã hơn một tuần cả hai quen nhau rồi, anh tự hỏi nó còn như một trò chơi nữa không? Lúc ở bên JungKook, anh cảm thấy rất thoải mái, xa JungKook một lúc thôi anh đã thấy nhớ, liệu JungKook có như vậy. Nhớ lại hôm đó, JungKook ngủ và gọi tên Jiwon, cậu không thể hiểu cảm giác của anh lúc đó, lúc đó anh còn không xác định được nữa. Nhưng bây giờ anh đã nhìn lại một lần, anh cảm thấy trái tim mình như đang bị tổn thương vì điều đó. Lo mãi suy nghĩ, anh trượt chân rơi xuống một cái hố sâu. Màn đêm bao phủ lấy đôi mắt......
-------------
Yoongi tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh không thấy Hobi bên cạnh. Anh cũng đi kiếm cậu như hôm qua cậu kiếm anh. Đã gần tối, bụng đói, anh men theo lối mòn của mùi thơm phảng phất nơi cánh mũi, anh xuống bếp. Cậu đang chăm chú nấu ăn, anh chỉ đứng dựa vào cửa nhìn cậu. Anh thật sự không nghĩ sau này chuyện của anh sẽ đi đến đâu....Hobi cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu quay lại mỉm cười với anh, cậu kéo anh ngồi xuống bàn rồi dọn thức ăn ra.
-Anh ăn đi, em nấu đấy.
-Không phải 4h sáng mới về? Sao lại không nghỉ ngơi?
-Anh biết? Em không mệt.
-Cám ơn._Anh vẫn lạnh lùng, bình thản ngồi ăn, Hobi nhìn anh. Quen nhau gần một tuần rồi, anh chưa từng xưng hô anh-em với cậu. Chỉ là tôi với cậu, tự giác cậu cảm thấy nó quá xa lạ, nhưng cậu đang trông chờ điều gì ở một người cậu không yêu? Yoongi biết cậu đang nhìn mình, anh khẽ ho một tiếng, đánh tỉnh Hobi.
-Để em lấy nước._Cậu nói rồi đứng dậy rót cốc nước đưa cho anh, anh uống rồi nói
-Jiwon có rủ đi chơi, em đi cùng chứ?_Hobi đứng hình, bất động vài giây. Thứ nhất, cậu có nghe nhầm không? Anh đang gọi cậu là "em" đấy. Thứ hai, anh nhắc đến Jiwon, người mà cậu yêu thương nhất. Sao trong tình thế này, cậu lại khó xử.....cậu tự cảm thấy như vậy. Yoongi thấy cậu suy tư, anh khẽ nhếch môi....
-Jiwon là người yêu cũ của JungKook, cô ấy rủ đi chơi ấy mà. Không lẽ em không nể mặt anh.
-Em.....nghĩ.....mai em có việc bận.
-Anh có nói là mai đi sao?
-Em......em.....
-Thôi được rồi, em không đi cũng không sao. Đừng đợi anh về, ngủ trước đi, mai anh đi với Jiwon rồi qua bên chỗ Jin hyung luôn, sáng mới về._Yoongi dứt câu đứng dậy đi về phòng. Hobi nhìn bóng lưng anh mà thầm trách, sao để cậu khó xử thế này. Cậu có thể nhân cơ hội này gặp lại Jiwon mà, sao cậu lại bỏ lỡ......không.....cậu không làm được, cậu khó đối diện với Jiwon, càng khó yêu thương Jiwon khi người yêu cậu còn bên cạnh.....cậu phải làm sao?!?
Cậu biết Yoongi giận, nên chạy theo anh lên phòng. Anh ngồi trên giường đọc quyển sách rất chăm chú, không quan tâm đến cậu. Cậu liền mò lên giường ngồi ôm anh, tựa đầu vào vai anh. Nhìn làn da trắng ngần nơi má và vùng cổ thiệt làm cậu muốn cắn anh một cái. Yoongi chăm chú đọc, Hobi thì nhìn anh, ở khoảng cách gần này trông anh tựa một thiên thần........
Anh là thiên thần độc ác
Cướp đi trái tim em
Nhưng đến khi em tự nguyện
Anh lại trả nó về như chưa từng cướp.
-Yoongi hyung......._Cậu nói làm anh ớn lạnh, hơi thở của cậu phả vào cổ anh. Anh khẽ nhìn sang cậu, khoảng cách giữa cả hai rất gần......hai đôi mắt nhìn nhau.....tim đập rất mạnh.....sự yên lặng giữa cả hai vô tình làm cho đôi phương nghe hết nhịp đập con tim của nhau.......Lần này quả nhiên bất ngờ chồng bất ngờ, Yoongi chủ động. Anh đưa đôi môi mình tiến gần hơn với môi cậu, nhắm mắt lại, anh cho nó tự chạm vào nhau.....Hobi đang bị kích thích mãnh liệt, máu trong người như không được lưu thông, cảm thấy có dòng điện xoẹt qua người......Vẫn tư thế đó, Yoongi chủ động hôn.....à không......Yoongi chủ động chạm môi với cậu.....ngu gì không nắm bắt thời cơ, cậu đáp trả nụ hôn của anh......dường như cả thế giới này chỉ có hai người tồn tại......mãnh liệt, lạnh lùng và đâu đó xen lẫn sự rụt rè nhưng đầy ngọt ngào hoà quyện......
--------------
Đúng như kết quả mong đợi, đội của JungKook về trước và giành chiến thắng. Mọi người đang ăn mừng trong lều trại thì JungKook lại cảm thấy trong người bồn chồn, khó thở. Cậu cứ đi đi lại lại, suy nghĩ......chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay....Jimin từ xa tiến lại....
-Cậu làm gì không vào trong ăn mừng cùng mọi người?
-Tớ thấy lo cho TaeHyung quá, đã gần 7h hơn mà không thấy đâu cả._Cuộc truy tìm kho báu đã kết thúc hồi lúc 5h chiều rồi nhưng vẫn chẳng thấy TaeHyung đâu, vì vẫn tập trung tại đây nên không có điểm danh....Cậu đã quan sát rất kĩ, nếu chỉ cách xa 20m thì cậu vẫn có thể nhìn thấy anh nhưng không. Anh không đứng trong bán kính mà cậu nhìn thấy, anh vẫn chưa trở về....
-Biết đâu cậu ấy đã về và đi dạo đâu đó.
-Tớ không biết, Jimin, tối nay có điểm danh cậu nhớ thay tớ và cả TaeHyung nhé, tớ sẽ đi tìm anh ấy._JungKook nói sau khi suy nghĩ kĩ. Thay vì ở đây vòng vo, cậu nên đi tìm anh còn hay hơn. Có thể anh bị lạc hoặc cũng có thể anh đã ngủ quên đâu đó.
-Không được, tối rồi, đi một mình nguy hiểm, để tớ đi với cậu._Jimin kéo tay JungKook khi cậu có ý định chạy vào rừng tìm TaeHyung. Cậu khẽ cười nhìn anh, vội gỡ tay anh ra....
-Tớ không sao đâu, nếu 8h sáng mai chưa thấy tớ thì vào tìm hai đứa luôn nha._JungKook chạy đi về lều, cậu xách balo và đèn pin soi đường, cậu men theo lối mòn khi chiều của nhóm TaeHyung đi tìm kho báu để tìm anh dễ hơn. Cậu không sợ những tiếng hú, những tiếng động xung quanh, cậu chỉ sợ anh gặp chuyện. Không biết sao cậu lại lo lắng đến như vậy, gần như cả thế giới đều sụp đổ.......
Cơn đau truyền khắp cơ thể, làm nhúc nhích cũng không ổn, mở đôi mắt vẫn là một màu đen nhưng có phần được định hình rõ hơn chứ không chỉ là một khoảng không đen hút. TaeHyung cựa mình, anh tìm cách ngồi dậy nhưng không thể, rớt xuống vực anh cảm thấy cơ thể mình như sắp chết.....đau nhức.....mệt mỏi.....Trong đầu anh liền xuất hiện hình ảnh nụ cười của JungKook....bỗng chốc cơn đau như được xoa dịu.......Anh thấy nhớ cậu....không biết giờ cậu đang làm gì....cậu có biết anh mất tích không? Có lo lắng cho anh không? Hay trong đầu cậu chỉ nghĩ về Jiwon? TaeHyung không hiểu sao mỗi khi nhắc đến JungKook, anh lại đem Jiwon ra để so sánh với chính bản thân anh, suy nghĩ của anh luôn ép buộc JungKook phải lựa chọn.......đôi môi khô khốc mấp máy......
-Ju.....jung.....jungkook....._Bất lực đôi mắt cụp xuống.
Đâu đó vang vọng tiếng gọi, tiếng hét...Anh mệt mỏi mở mắt....
-TaeHyung......TaeHyung.......
-TaeHyung......Kim TaeHyung.......
-TaeTae......TaeTae......TaeTae
Tiếng gọi càng lúc càng gần càng rõ mồn một, cổ họng khô khốc, anh muốn lớn tiếng gọi cũng không được. Tiếng gọi càng gần nhưng lại càng xa.....hình như tiếng gọi không đi đúng hướng đến chỗ anh.....nó rẽ sang hướng khác mất rồi.....Giọng đó anh không thể nhầm lẫn được.....nó là giọng của JungKook....nhưng anh không nghĩ cậu một mình mạo hiểm vào đây để tìm anh.....Mệt mỏi lần nữa.....đôi mắt anh cụp xuống đến không thể mở được, chân anh đang đau rất đau.....mà phải nói là toàn cơ thể của anh......
Nếu có thể chỉ mong em đừng đến
Trong đây nguy hiểm lắm
Anh sợ em sẽ gặp chuyện
Nhưng em vẫn ngoan cố
Em yêu anh nhiều đến thế sao?
-----END CHAP 24-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.