[Bts] [Vkook] [Hopega] Ranh Giới Của Sự Lựa Chọn
Chương 23: Lời Tỏ Tình Của Jimin
Thiên Như
29/02/2016
Chap 23: Lời Tỏ Tình Của Jimin
Sáng hôm sau......
Hôm nay, Hobi dậy trễ, đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, tay đưa qua bên cạnh như tìm kiếm gì đó.....Hụt hẫng khi không thấy ai, cậu tỉnh dậy......nhìn khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng của Yoongi đâu, đêm qua, anh không cho cậu ôm anh. Nhưng tối đến cậu vẫn ôm được anh khi anh ngủ say, cũng may cậu đã không bị đạp xuống mà giờ lại không thấy anh đâu. Có hơi lo lắng, cậu bỗng nhớ đến lá thư của JL, cậu sợ anh gặp chuyện....lật đật thay đồ chạy xuống nhà.....rồi ôm đồ chạy ra ngoài.....Từ một góc khuất trong nhà, có một ánh mắt dõi theo thân hình của cậu đến lúc cậu rời khỏi nhà.....cụp mi mắt lại, thở dài.....nơi lồng ngực trái nhói lên tặng cơn, đau.........
Hobi chạy khắp nơi tìm Yoongi, cậu đã tìm khắp nhà vẫn không thấy anh đâu làm cậu lo lắng. Đến quán cafe Suga vẫn không thấy anh, tim cậu bây giờ khẽ nhói lên, không thấy anh cậu lo lắng đến như vậy, nếu một ngày anh mãi mãi không xuất hiện trước mặt cậu nữa thì cậu sẽ ra sao? Hobi mệt mỏi lê thân đi tìm anh từ sáng đến chiều mới về nhà.....vừa vào nhà cậu đã nghe tiếng dao cắt gọt bên trog bếp. Cậu liền chạy ngay vào, tim thở hắt ra khi thấy anh đang nấu ăn, cậu chạy ngay đến ôm eo anh từ phía sau, anh cũng không giật mình.....lúc cậu về anh đã biết.....Cậu vùi đầu mình vào vai Yoongi, anh không đẩy cậu ra cũng không nói gì....hôm nay anh làm sao thế? Nhìn anh giống đang giận cậu lắm, cậu không biết vì sao lúc không thấy anh, tim cậu như muốn chết. Còn khi nhìn thấy anh, tim cậu lại như được khâu lại để ngăn sự lo lắng. Cũng may JL không bắt anh sớm như cậu nghĩ.
-Sáng giờ, anh ở đâu vậy? Em lo cho anh lắm.
-Ở nhà._Yoongi lạnh lùng đáp, anh vẫn không để ý đến cậu.....cậu nhói tim, cậu không thích anh nói chuyện lạnh lùng như vậy với cậu.....
-Anh nên ở nhà, ra đường sẽ rất nguy hiểm...._Hobi nhắc nhở anh, cậu sợ anh sẽ bị JL bắt.
-Tôi biết, nhưng chút tôi bận đến quán Suga của Jin hyung, cậu đói thì xuống lấy mà ăn._Yoongi gỡ vòng tay đang ôm eo anh của Hobi ra, anh cũng không nhìn cậu, anh mang hộp thức ăn bỏ vào túi cẩn thận. Lên phòng thay đồ rồi rời đi trước sự ngơ ngác của cậu.
"Hình như anh đang cố tạo khoảng cách. Cũng tốt thôi"
Hobi mệt mỏi lên phòng nằm ngủ một mạch đến tận 23h mới choàng tỉnh. Cậu lê thân xuống tìm thức ăn vì bụng đang đánh trống liên hồi. Cậu nhìn xung quanh nhà vẫn không thấy Yoongi đâu, lúc nãy anh nói đến quán Suga nhưng bây giờ đã là 23h rồi, anh vẫn chưa về nhà.......là sao?
Hobi thay đồ lái xe đến quán Suga, cửa quán đã đóng. Một màu tối bao trùm, cậu càng thấy lo lắng hơn.... Đã 23h rồi, anh đang ở đâu chứ? Đừng làm cậu sợ.....mà tại sao cậu lại sợ?!?
Cậu chạy khắp nơi tìm Yoongi nhưng lại không biết anh đã về nhà từ lúc cậu ra ngoài. Đến hơn 4h sáng, cậu mới về nhà trong vẻ mặt thất vọng khi không nhìn thấy Yoongi. Mở cửa phòng, đập vào mắt cậu là hình ảnh Yoongi đang nằm ngủ ngon trên giường. Cậu thoáng nhíu mày.........cậu tìm anh khắp nơi không thấy, anh lại ngay ở nhà?!?
Hobi tiến gần lại phía giường, cậu ngồi xuống ngắm Yoongi đang ngủ say. Khuôn mặt anh lúc này đẹp tựa một thiên thần. Cậu không chịu được nên lén đặt lên môi anh một nụ hôn....."Chỉ đến với ta duy nhất một lần" Câu nói của anh vô thức vang kên trong đầu cậu, cậu rời khỏi đôi môi ấy, khẽ đặt tay lên nơi lồng ngực trái, cậu thấy nó đập rất mạnh.......Lắc đầu vội xua đi những suy nghĩ vớ vẩn.....Cậu vào phòng tắm thay đồ...... Trên giường, Yoongi mở mắt, môi anh nhếch lên.....hướng ánh mắt về phía phòng tắm.....mấp máy....."Tôi cho em một cơ hội, xin em đừng đùa giỡn với tôi"
---------------
Buổi cắm trại ở trường diễn ra trong sự háo hức, cắm trại chỉ duy nhất 3 ngày, 2 đêm. Ngày đầu tiên đến đã được nghỉ ngơi thoải mái nên ngày thứ 2 phải vận động tay chân. JungKook và TaeHyung được chia theo nhóm để thi chạy tiếp sức và đi tìm kho báu.......Chuẩn bị cho cuộc thi....JungKook đang khởi động để không gặp trục trặc gì khi đang thi. TaeHyung đi đến....
-Xem ra em rất háo hức.
-Dĩ nhiên và em sẽ thắng anh_JungKook chắc nịch, đội của cậu sẽ đối đầu với đội của TaeHyung.
-Nếu thua, em sẽ phải để anh hôn em đấy Kookie à_TaeHyung cười nham hiểm ghé sát nói thầm vào tai JungKook. JungKook đỏ mặt, nhanh chóng cậu cũng thách thức lại anh.
-Còn nếu anh thua, trong 2 ngày, anh phải cách em 20m._Sắc mặt TaeHyung méo xẹo, cách xa 1m thôi đã thấy khó chịu rồi huống chi những 20m.
-Em chịu được sao?_TaeHyung vòng qua phía sau ôm cậu, đương nhiên mọi người trong hai đội đều thấy. Trận chiến này xem ra ác liệt, hai đội trưởng thân mật vậy, đội nào sẽ thắng? Đội nào sẽ thua?
-Buông em ra, người ta nhìn kìa...._JungKook đỏ mặt vội gỡ tay TaeHyung ra chỉnh lại đồng phục.
-Có sao đâu....tới giờ rồi....chờ thua cuộc đi nghe nhóc.....ai tìm được kho báu trước sẽ thắng..._Anh xoa đầu cậu, hai tay đút và túi quần rồi ung dung quay đi, một dáng vẻ lạnh lùng bao bọc.
JungKook ngây người, rõ là xem thường cậu đến vậy sao? Cậu là ai chứ ? Jeon JungKook đấy, sát thủ bước ra từ BTS và được chính tay bang chủ JungHoseok đào tạo đấy. Không phải một người dễ thua cuộc đến vậy đâu..... Trong trận chiến này cậu nhất định phải thắng để anh không làm phiền cậu trong 2 ngày, vì anh mà bám theo cậu riết Jimin lại xa lánh cậu hơn, cậu không muốn như vậy, Jimin là bạn tốt của cậu.
Tiếng còi tập trung và tiếng súng bắt đầu đi tìm kho báu lần lượt vang lên sau khi cuộc thi chạy tiếp sức kết thúc. Đội JungKook có Jimin đi cùng nên phần thắng cậu nắm chắc trong tay. TaeHyung thì đi với lớp trưởng. Hai hướng khác nhau......
Nguyên cả đoạn đường sự im lặng bao trùm, JungKook nheo mắt khó hiểu, thường thì người nói nhiều nhất sẽ là Jimin nhưng sao cậu lại im lặng đến như vậy?
-Jimin? Cậu bị làm sao hả?
-Không có gì......
-........_JungKook không ngu đâu nhưng chỉ mỗi cái là không rõ cậu đang buồn chuyện gì thôi.
-Kookie......_Bỗng Jimin lên tiếng, chân anh dừng lại, cậu cũng dừng lại nhìn anh.
-......_Tim cậu bỗng hồi hộp, lo sợ.....
-Tớ.......tớ.......tớ.....thích cậu.....không......phải nói là tớ yêu cậu.....kookie, tớ yêu cậu._Jimin nhắm tịt mắt nói, JungKook há hốc mồm nhìn anh....Anh đang tỏ tình với một người đã có người yêu sao? Có đúng vậy không? Nhưng JungKook chỉ xem anh như một người bạn, một người anh trai thôi chứ không có gì khác hơn....
-Jimin.....tớ....cậu biết....tớ và TaeHyung....._JungKook không biết từ chối thế nào liền nhắc đến TaeHyung, Jimin chỉ nhếch môi, sau đó anh lại cười tươi khoác vai cậu đi...như chưa có gì xảy ra.....
-Tớ biết, tớ nói vì tớ sợ mai mốt nữa tớ sẽ không còn cơ hội nói. Thôi, xem như tớ chưa nói gì.....chúng ta là bạn tốt....
JungKook ngạc nhiên hết sức, anh vừa tỏ tình với cậu, giờ lại là bạn tốt của cậu.....là sao?!? Điều bất ngờ hơn là cậu không nghĩ Jimin thích cậu đâu,không ngờ....nhưng biết sao được, ngay cả khi Jiwon quay về, trong đầu cậu chỉ ngập trang hình ảnh của TaeHyung thì làm sao có cửa mang hình ảnh tên Jimin được ?!? Chỉ trách sao số phận lại đẩy đưa cho Jimin thích cậu.....Jimin là người bạn tốt.....cậu nhất định sẽ trân trọng tình bạn này.....mãi mãi.....
Làm bạn cũng được chỉ cần em vui
Đứng phía sau cũng được chỉ cần em hạnh phúc.
Kookie, hãy mãi cười lên em nhé
Sau này, chúng ta sẽ gặp lại
Biết đâu em sẽ suy nghĩ khác....
Tạm biệt cậu bạn của tôi
Jeon JungKook !
-----END CHAP 23-----
Sáng hôm sau......
Hôm nay, Hobi dậy trễ, đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, tay đưa qua bên cạnh như tìm kiếm gì đó.....Hụt hẫng khi không thấy ai, cậu tỉnh dậy......nhìn khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng của Yoongi đâu, đêm qua, anh không cho cậu ôm anh. Nhưng tối đến cậu vẫn ôm được anh khi anh ngủ say, cũng may cậu đã không bị đạp xuống mà giờ lại không thấy anh đâu. Có hơi lo lắng, cậu bỗng nhớ đến lá thư của JL, cậu sợ anh gặp chuyện....lật đật thay đồ chạy xuống nhà.....rồi ôm đồ chạy ra ngoài.....Từ một góc khuất trong nhà, có một ánh mắt dõi theo thân hình của cậu đến lúc cậu rời khỏi nhà.....cụp mi mắt lại, thở dài.....nơi lồng ngực trái nhói lên tặng cơn, đau.........
Hobi chạy khắp nơi tìm Yoongi, cậu đã tìm khắp nhà vẫn không thấy anh đâu làm cậu lo lắng. Đến quán cafe Suga vẫn không thấy anh, tim cậu bây giờ khẽ nhói lên, không thấy anh cậu lo lắng đến như vậy, nếu một ngày anh mãi mãi không xuất hiện trước mặt cậu nữa thì cậu sẽ ra sao? Hobi mệt mỏi lê thân đi tìm anh từ sáng đến chiều mới về nhà.....vừa vào nhà cậu đã nghe tiếng dao cắt gọt bên trog bếp. Cậu liền chạy ngay vào, tim thở hắt ra khi thấy anh đang nấu ăn, cậu chạy ngay đến ôm eo anh từ phía sau, anh cũng không giật mình.....lúc cậu về anh đã biết.....Cậu vùi đầu mình vào vai Yoongi, anh không đẩy cậu ra cũng không nói gì....hôm nay anh làm sao thế? Nhìn anh giống đang giận cậu lắm, cậu không biết vì sao lúc không thấy anh, tim cậu như muốn chết. Còn khi nhìn thấy anh, tim cậu lại như được khâu lại để ngăn sự lo lắng. Cũng may JL không bắt anh sớm như cậu nghĩ.
-Sáng giờ, anh ở đâu vậy? Em lo cho anh lắm.
-Ở nhà._Yoongi lạnh lùng đáp, anh vẫn không để ý đến cậu.....cậu nhói tim, cậu không thích anh nói chuyện lạnh lùng như vậy với cậu.....
-Anh nên ở nhà, ra đường sẽ rất nguy hiểm...._Hobi nhắc nhở anh, cậu sợ anh sẽ bị JL bắt.
-Tôi biết, nhưng chút tôi bận đến quán Suga của Jin hyung, cậu đói thì xuống lấy mà ăn._Yoongi gỡ vòng tay đang ôm eo anh của Hobi ra, anh cũng không nhìn cậu, anh mang hộp thức ăn bỏ vào túi cẩn thận. Lên phòng thay đồ rồi rời đi trước sự ngơ ngác của cậu.
"Hình như anh đang cố tạo khoảng cách. Cũng tốt thôi"
Hobi mệt mỏi lên phòng nằm ngủ một mạch đến tận 23h mới choàng tỉnh. Cậu lê thân xuống tìm thức ăn vì bụng đang đánh trống liên hồi. Cậu nhìn xung quanh nhà vẫn không thấy Yoongi đâu, lúc nãy anh nói đến quán Suga nhưng bây giờ đã là 23h rồi, anh vẫn chưa về nhà.......là sao?
Hobi thay đồ lái xe đến quán Suga, cửa quán đã đóng. Một màu tối bao trùm, cậu càng thấy lo lắng hơn.... Đã 23h rồi, anh đang ở đâu chứ? Đừng làm cậu sợ.....mà tại sao cậu lại sợ?!?
Cậu chạy khắp nơi tìm Yoongi nhưng lại không biết anh đã về nhà từ lúc cậu ra ngoài. Đến hơn 4h sáng, cậu mới về nhà trong vẻ mặt thất vọng khi không nhìn thấy Yoongi. Mở cửa phòng, đập vào mắt cậu là hình ảnh Yoongi đang nằm ngủ ngon trên giường. Cậu thoáng nhíu mày.........cậu tìm anh khắp nơi không thấy, anh lại ngay ở nhà?!?
Hobi tiến gần lại phía giường, cậu ngồi xuống ngắm Yoongi đang ngủ say. Khuôn mặt anh lúc này đẹp tựa một thiên thần. Cậu không chịu được nên lén đặt lên môi anh một nụ hôn....."Chỉ đến với ta duy nhất một lần" Câu nói của anh vô thức vang kên trong đầu cậu, cậu rời khỏi đôi môi ấy, khẽ đặt tay lên nơi lồng ngực trái, cậu thấy nó đập rất mạnh.......Lắc đầu vội xua đi những suy nghĩ vớ vẩn.....Cậu vào phòng tắm thay đồ...... Trên giường, Yoongi mở mắt, môi anh nhếch lên.....hướng ánh mắt về phía phòng tắm.....mấp máy....."Tôi cho em một cơ hội, xin em đừng đùa giỡn với tôi"
---------------
Buổi cắm trại ở trường diễn ra trong sự háo hức, cắm trại chỉ duy nhất 3 ngày, 2 đêm. Ngày đầu tiên đến đã được nghỉ ngơi thoải mái nên ngày thứ 2 phải vận động tay chân. JungKook và TaeHyung được chia theo nhóm để thi chạy tiếp sức và đi tìm kho báu.......Chuẩn bị cho cuộc thi....JungKook đang khởi động để không gặp trục trặc gì khi đang thi. TaeHyung đi đến....
-Xem ra em rất háo hức.
-Dĩ nhiên và em sẽ thắng anh_JungKook chắc nịch, đội của cậu sẽ đối đầu với đội của TaeHyung.
-Nếu thua, em sẽ phải để anh hôn em đấy Kookie à_TaeHyung cười nham hiểm ghé sát nói thầm vào tai JungKook. JungKook đỏ mặt, nhanh chóng cậu cũng thách thức lại anh.
-Còn nếu anh thua, trong 2 ngày, anh phải cách em 20m._Sắc mặt TaeHyung méo xẹo, cách xa 1m thôi đã thấy khó chịu rồi huống chi những 20m.
-Em chịu được sao?_TaeHyung vòng qua phía sau ôm cậu, đương nhiên mọi người trong hai đội đều thấy. Trận chiến này xem ra ác liệt, hai đội trưởng thân mật vậy, đội nào sẽ thắng? Đội nào sẽ thua?
-Buông em ra, người ta nhìn kìa...._JungKook đỏ mặt vội gỡ tay TaeHyung ra chỉnh lại đồng phục.
-Có sao đâu....tới giờ rồi....chờ thua cuộc đi nghe nhóc.....ai tìm được kho báu trước sẽ thắng..._Anh xoa đầu cậu, hai tay đút và túi quần rồi ung dung quay đi, một dáng vẻ lạnh lùng bao bọc.
JungKook ngây người, rõ là xem thường cậu đến vậy sao? Cậu là ai chứ ? Jeon JungKook đấy, sát thủ bước ra từ BTS và được chính tay bang chủ JungHoseok đào tạo đấy. Không phải một người dễ thua cuộc đến vậy đâu..... Trong trận chiến này cậu nhất định phải thắng để anh không làm phiền cậu trong 2 ngày, vì anh mà bám theo cậu riết Jimin lại xa lánh cậu hơn, cậu không muốn như vậy, Jimin là bạn tốt của cậu.
Tiếng còi tập trung và tiếng súng bắt đầu đi tìm kho báu lần lượt vang lên sau khi cuộc thi chạy tiếp sức kết thúc. Đội JungKook có Jimin đi cùng nên phần thắng cậu nắm chắc trong tay. TaeHyung thì đi với lớp trưởng. Hai hướng khác nhau......
Nguyên cả đoạn đường sự im lặng bao trùm, JungKook nheo mắt khó hiểu, thường thì người nói nhiều nhất sẽ là Jimin nhưng sao cậu lại im lặng đến như vậy?
-Jimin? Cậu bị làm sao hả?
-Không có gì......
-........_JungKook không ngu đâu nhưng chỉ mỗi cái là không rõ cậu đang buồn chuyện gì thôi.
-Kookie......_Bỗng Jimin lên tiếng, chân anh dừng lại, cậu cũng dừng lại nhìn anh.
-......_Tim cậu bỗng hồi hộp, lo sợ.....
-Tớ.......tớ.......tớ.....thích cậu.....không......phải nói là tớ yêu cậu.....kookie, tớ yêu cậu._Jimin nhắm tịt mắt nói, JungKook há hốc mồm nhìn anh....Anh đang tỏ tình với một người đã có người yêu sao? Có đúng vậy không? Nhưng JungKook chỉ xem anh như một người bạn, một người anh trai thôi chứ không có gì khác hơn....
-Jimin.....tớ....cậu biết....tớ và TaeHyung....._JungKook không biết từ chối thế nào liền nhắc đến TaeHyung, Jimin chỉ nhếch môi, sau đó anh lại cười tươi khoác vai cậu đi...như chưa có gì xảy ra.....
-Tớ biết, tớ nói vì tớ sợ mai mốt nữa tớ sẽ không còn cơ hội nói. Thôi, xem như tớ chưa nói gì.....chúng ta là bạn tốt....
JungKook ngạc nhiên hết sức, anh vừa tỏ tình với cậu, giờ lại là bạn tốt của cậu.....là sao?!? Điều bất ngờ hơn là cậu không nghĩ Jimin thích cậu đâu,không ngờ....nhưng biết sao được, ngay cả khi Jiwon quay về, trong đầu cậu chỉ ngập trang hình ảnh của TaeHyung thì làm sao có cửa mang hình ảnh tên Jimin được ?!? Chỉ trách sao số phận lại đẩy đưa cho Jimin thích cậu.....Jimin là người bạn tốt.....cậu nhất định sẽ trân trọng tình bạn này.....mãi mãi.....
Làm bạn cũng được chỉ cần em vui
Đứng phía sau cũng được chỉ cần em hạnh phúc.
Kookie, hãy mãi cười lên em nhé
Sau này, chúng ta sẽ gặp lại
Biết đâu em sẽ suy nghĩ khác....
Tạm biệt cậu bạn của tôi
Jeon JungKook !
-----END CHAP 23-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.