[Bts] [Vkook] [Hopega] Ranh Giới Của Sự Lựa Chọn
Chương 3: Jeon Jungkook Đúng Là Không Dễ Đối Phó
Thiên Như
29/02/2016
Chap 3: Jeon JungKook đúng là không dễ đối phó
~~~BAR KIZ~~~
-Kim thiếu gia nhà ta, hôm nay lại đi học nhỉ? Chuyện lạ à nha._Một thằng bạn của anh lên tiếng, tên đó đang ôm hai tay mỗi tay một cô em chân dài vuốt ve.
-Mệt mệt, bị ép thôi, chứ tao mà muốn à?_TaeHyung cũng không kém cạnh, mỗi bên cũng một cô em như tên kia.
-Vậy sao? Thôi thì đi học cho vui, ở nhà hoài cũng chán.
-Tao đang bực bội đây này. Sáng sớm toàn gặp lũ âm binh._TaeHyung cầm ly rượu nốc hết một lần.
-Bây giờ mày muốn xử thế nào?
-Tao muốn mày điều tra nhà của hai đứa nó cho tao nội trong chiều nay.
-Ok....Ok....
------------------
JungKook đang nằm cuộn tròn trong chăn ở phòng. Cậu bé miên man ngủ nhưng không may mắn lại nghe tiếng ục....ục.....từ bụng. Cậu đang đói cồn cào đợi Yoongi về nấu cho ăn dù sáng Yoongi có dặn cậu ăn mì đỡ. Tính lười biếng chính là cái đặc trưng của cậu.
Nhưng đói đến không chịu được, cậu đành lò mò ngồi dậy xuống bếp nấu mì. Mùi thơm của món mì trứng lan toả hối thúc cậu nhanh chóng thưởng thức. Ngồi xuống vừa gắp được một đũa chuẩn bị cho nó vào miệng thì.......
Ting....toong......ting......toong
-Chết tiệt, trời đánh tránh bữa ăn mà._JungKook bực bội buông đũa xuống ra mở cửa
-Hello_Cánh cửa vừa mở ra, TaeHyung giơ tay chào. JungKook nheo mắt khó hiểu, tại sao lại biết nhà cậu và cơn gió nào mang anh tới đây.
-............
-Không mời tôi vào nhà sao?_Quả nhiên, cậu rất rất khó gần.
-Tôi đang ăn bị anh làm phiền, tôi còn chưa lấy chổi đuổi anh là may lắm rồi đó._JungKook liếc anh, bụng cậu lại thừa dịp đánh trống. TaeHyung bật cười, anh đột nhiên kéo tay cậu rời đi.
Không muốn cũng không được, anh đẩy cậu vào xe và cho xe chạy.
JungKook bất ngờ nhưng cậu không hoảng hốt, với một người như cậu mà hoảng hốt thì Jung Hoseok còn mặt mũi nào nữa chứ.
-Bới người ta bắt cóc con nít......cứu tôi với......Yoongi cứu em.....Min Yoongi......_JungKook trên xe không ngừng la hét nhưng chỉ có mỗi cậu và anh nghe. Tức mình anh cho xe dừng lại đột ngột làm cậu mất đà lao thẳng về phía trước.
-Anh làm cái quái gì vậy?
-Tôi hỏi cậu mới đúng, cậu la hét gì chứ? Bắt cóc con nít ư? Tôi không có gan đó mà với lại cậu cũng không phải con nít.
-Ờ ha. Với anh trộm chó còn không có tư cách nữa chứ. Nhưng anh kéo tôi đi bất ngờ như vậy lại không nói không rằng thì tôi phải cầu cứu chứ.
-Tôi có lòng tốt dẫn cậu đi ăn, cậu không muốn sao?_TaeHyung liếc mắt nhìn JungKook, ánh mắt của JungKook đột nhiên sáng rực, nhắc tới ăn, cậu giơ tay đầu tiên.
-Ăn mì gói còn ngon hơn đấy. Chở tôi về nhà._JungKook vẫn lạnh lùng, tuy bụng cậu đang đánh trống liên hồi.
-Tôi không thích, cậu muốn về thì tự xuống xe mà về._TaeHyung lại giở trò, chở cậu đi được nửa đoạn lại bắt cậu đi bộ về nhà sao? Anh có bị điên hay không? JungKook nhìn ra phía bên ngoài, suy nghĩ....cậu nhanh chóng xuống xe như lời TaeHyung làm anh bất ngờ. Tưởng chừng cậu sẽ năn nỉ anh, nhưng không....anh đánh giá thấp cậu quá rồi.....
Vừa xuống xe, cậu còn quay lại cười và nói với anh một câu nghe rất dễ chịu:
-Mơn anh nha, phiền anh quá._Xong cậu chạy đi mất hút, TaeHyung cũng không kịp bám theo. Nhưng anh đang khó hiểu ẩn ý câu nói của JungKook. Anh bực bội quay xe về nhà, uổng công thấy bụng JungKook đánh trống định dẫn JungKook đi ăn và tìm cách trả thù ai ngờ lại như thế này......
"Cậu ta, đúng là không dễ đối phó. Jeon JungKook, đợi đấy."
-----------
JungKook vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem có ai đuổi theo không. Thấy không có dấu hiệu khả nghi cậu rẽ hướng khác sang lối đi âm u hơn, không một bóng người. Cậu bước vào khu nhà hoang.
-Jung Hoseok.......Jung Hoseok......._JungKook lớn tiếng gọi, ánh mắt dáo dác tìm xung quanh
Cốc
-Ai cho mày gọi tên cúng cơm của anh mày hả?_Người tên Jung Hoéok xuất hiện phía sau lưng và gõ vào đầu JungKook.
JungKook chỉ cười nhìn anh.
-Sao nay tự nhiên đến đây vậy? Anh nhớ đâu có nhiệm vụ nào?
-Không có nhiệm vụ em không tới được sao?
-Rồi....rồi.....lại chuyện gì nữa đây?
-Em đói_JungKook xoa xoa bụng nhìn Hobi một cách dễ thương nhất.
-Ok.....anh mày cũng đang đói.....lần sau gọi tên cúng cơm của anh mày nữa là đừng mong được vác mặt đến đây khi không có nhiệm vụ._Hobi gõ vào đầu JungKook cái nữa, rõ đau.
-Dạ....thưa anh Hobi...._JungKook lại cười khoác vai Hobi ung dung đi ăn. JungKook và Hobi nói chuyện với nhau thân mật cũng giống như JungKook thân mật với Yoongi, với hai người, ai cậu cũng xem là anh và rất tôn trọng.
Ở bên Hobi, cậu không yếu mềm, cậu luôn mạnh mẽ và tàn nhẫn. Có thể nói cậu là bản sao của Hobi. Cả hai đều rất ghét cảnh sát vì cả hai cho rằng cảnh sát rất vô dụng. JungKook được nhận vào làm trong nhà của Hobi, cậu mạnh mẽ nhưng không phát huy được, luôn phải yếu mềm trước bọn quỷ nhân, Hobi thấy vậy nên tìm cách đem cậu ra ngoài và bắt đầu dạy cậu sự lạnh lùng tàn nhẫn đến mức đáng sợ, cậu mới nhận anh là anh của mình. Đến khi cậu gặp Yoongi, Yoongi liên tục ra sức bảo vệ cậu nhưng anh lại không bảo vệ được cho chính mình. Bên anh, cậu luôn mềm yếu nhút nhát vì cậu muốn anh ngày một mạnh mẽ hơn. Cậu là cô nhi, Yoongi cũng là cô nhi nên cả hai gặp gỡ và làm quen, sống cùng nhau đến bây giờ như từng quen biết từ mấy kiếp trước. Nhà của anh và cậu đang ở là do Hobi cho cậu, cậu chỉ nói với anh là có người bạn tặng cậu nhân sinh nhật.
-----------------
Yoongi mệt mỏi ôm cặp trở về nhà, hôm nay anh đến quán phụ giúp Jin đến mệt lả người. Về đến nhà anh thấy cửa không khoá, lại mở toát ra như có trộm vừa mới đột nhập. Yoongi liền tức tốc chạy lên lầu tìm JungKook, anh lo lắng JungKook sẽ gặp chuyện nhưng khi lên phòng lại không thấy ai. Yoongi nhíu mày, xuống bếp nhìn thấy tô mì trứng nở tè le ra hết, anh đoán là JungKook đã nấu và bỏ đi đâu đó. Khi cậu về, anh chắc chắn sẽ phạt cậu.
Yoongi lên phòng thay đồ, anh đi xuống bếp nấu chút gì đó lót dạ. Yoongi tiếp tục nấu mì vì trong bếp không còn gì để ăn nữa. Cũng giống như JungKook, anh vừa định cho đũa vào miệng thì chuông cửa lại reo lên.....anh đi ra mở cửa thì thấy JungKook đang vẫy tay chào một anh chàng nào đó đang quay đi về....
-Ơ.....anh......_JungKook xoay lại thì bất ngờ.
Bây giờ cậu đang ngồi đối diện anh, tim cậu đập mạnh khi ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của anh đang nhìn chằm chằm vào cậu.
-Em bỏ của chạy lấy người à?
-Không.....anh phải biết là tên trộm chó ở trên lớp đến bắt em đi, em chưa kịp đóng cửa...._Kookie thông minh, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
-Jeon JungKook, hôm nay anh bắt em phải ngủ dưới nhà để trông nhà cho em biết mùi.
-Thôi mà anh.........anh Yoongi........
-Không năn nỉ._Yoongi lạnh nhạt, bắt đầu ăn mỳ. JungKook buồn bã đi lên lầu thay đồ, cậu không muốn ngủ dưới nhà đâu, nó không có ấm áp như ở trên phòng. Nhưng cậu nào dám cãi hay giận Yoongi, cậu thương anh còn không hết nữa......
"Tên trộm chó Kim TaeHyung, anh chờ đấy"
Màn đêm buông xuống một cách nhanh chóng.
Cơn gió lạnh từng hồi lướt nhẹ trên không trung.
Tôi như ngọn gió, cậu là mây.
Lướt qua nhau như chưa từng nhìn thấy nhau.
-----END CHAP 3-----
~~~BAR KIZ~~~
-Kim thiếu gia nhà ta, hôm nay lại đi học nhỉ? Chuyện lạ à nha._Một thằng bạn của anh lên tiếng, tên đó đang ôm hai tay mỗi tay một cô em chân dài vuốt ve.
-Mệt mệt, bị ép thôi, chứ tao mà muốn à?_TaeHyung cũng không kém cạnh, mỗi bên cũng một cô em như tên kia.
-Vậy sao? Thôi thì đi học cho vui, ở nhà hoài cũng chán.
-Tao đang bực bội đây này. Sáng sớm toàn gặp lũ âm binh._TaeHyung cầm ly rượu nốc hết một lần.
-Bây giờ mày muốn xử thế nào?
-Tao muốn mày điều tra nhà của hai đứa nó cho tao nội trong chiều nay.
-Ok....Ok....
------------------
JungKook đang nằm cuộn tròn trong chăn ở phòng. Cậu bé miên man ngủ nhưng không may mắn lại nghe tiếng ục....ục.....từ bụng. Cậu đang đói cồn cào đợi Yoongi về nấu cho ăn dù sáng Yoongi có dặn cậu ăn mì đỡ. Tính lười biếng chính là cái đặc trưng của cậu.
Nhưng đói đến không chịu được, cậu đành lò mò ngồi dậy xuống bếp nấu mì. Mùi thơm của món mì trứng lan toả hối thúc cậu nhanh chóng thưởng thức. Ngồi xuống vừa gắp được một đũa chuẩn bị cho nó vào miệng thì.......
Ting....toong......ting......toong
-Chết tiệt, trời đánh tránh bữa ăn mà._JungKook bực bội buông đũa xuống ra mở cửa
-Hello_Cánh cửa vừa mở ra, TaeHyung giơ tay chào. JungKook nheo mắt khó hiểu, tại sao lại biết nhà cậu và cơn gió nào mang anh tới đây.
-............
-Không mời tôi vào nhà sao?_Quả nhiên, cậu rất rất khó gần.
-Tôi đang ăn bị anh làm phiền, tôi còn chưa lấy chổi đuổi anh là may lắm rồi đó._JungKook liếc anh, bụng cậu lại thừa dịp đánh trống. TaeHyung bật cười, anh đột nhiên kéo tay cậu rời đi.
Không muốn cũng không được, anh đẩy cậu vào xe và cho xe chạy.
JungKook bất ngờ nhưng cậu không hoảng hốt, với một người như cậu mà hoảng hốt thì Jung Hoseok còn mặt mũi nào nữa chứ.
-Bới người ta bắt cóc con nít......cứu tôi với......Yoongi cứu em.....Min Yoongi......_JungKook trên xe không ngừng la hét nhưng chỉ có mỗi cậu và anh nghe. Tức mình anh cho xe dừng lại đột ngột làm cậu mất đà lao thẳng về phía trước.
-Anh làm cái quái gì vậy?
-Tôi hỏi cậu mới đúng, cậu la hét gì chứ? Bắt cóc con nít ư? Tôi không có gan đó mà với lại cậu cũng không phải con nít.
-Ờ ha. Với anh trộm chó còn không có tư cách nữa chứ. Nhưng anh kéo tôi đi bất ngờ như vậy lại không nói không rằng thì tôi phải cầu cứu chứ.
-Tôi có lòng tốt dẫn cậu đi ăn, cậu không muốn sao?_TaeHyung liếc mắt nhìn JungKook, ánh mắt của JungKook đột nhiên sáng rực, nhắc tới ăn, cậu giơ tay đầu tiên.
-Ăn mì gói còn ngon hơn đấy. Chở tôi về nhà._JungKook vẫn lạnh lùng, tuy bụng cậu đang đánh trống liên hồi.
-Tôi không thích, cậu muốn về thì tự xuống xe mà về._TaeHyung lại giở trò, chở cậu đi được nửa đoạn lại bắt cậu đi bộ về nhà sao? Anh có bị điên hay không? JungKook nhìn ra phía bên ngoài, suy nghĩ....cậu nhanh chóng xuống xe như lời TaeHyung làm anh bất ngờ. Tưởng chừng cậu sẽ năn nỉ anh, nhưng không....anh đánh giá thấp cậu quá rồi.....
Vừa xuống xe, cậu còn quay lại cười và nói với anh một câu nghe rất dễ chịu:
-Mơn anh nha, phiền anh quá._Xong cậu chạy đi mất hút, TaeHyung cũng không kịp bám theo. Nhưng anh đang khó hiểu ẩn ý câu nói của JungKook. Anh bực bội quay xe về nhà, uổng công thấy bụng JungKook đánh trống định dẫn JungKook đi ăn và tìm cách trả thù ai ngờ lại như thế này......
"Cậu ta, đúng là không dễ đối phó. Jeon JungKook, đợi đấy."
-----------
JungKook vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem có ai đuổi theo không. Thấy không có dấu hiệu khả nghi cậu rẽ hướng khác sang lối đi âm u hơn, không một bóng người. Cậu bước vào khu nhà hoang.
-Jung Hoseok.......Jung Hoseok......._JungKook lớn tiếng gọi, ánh mắt dáo dác tìm xung quanh
Cốc
-Ai cho mày gọi tên cúng cơm của anh mày hả?_Người tên Jung Hoéok xuất hiện phía sau lưng và gõ vào đầu JungKook.
JungKook chỉ cười nhìn anh.
-Sao nay tự nhiên đến đây vậy? Anh nhớ đâu có nhiệm vụ nào?
-Không có nhiệm vụ em không tới được sao?
-Rồi....rồi.....lại chuyện gì nữa đây?
-Em đói_JungKook xoa xoa bụng nhìn Hobi một cách dễ thương nhất.
-Ok.....anh mày cũng đang đói.....lần sau gọi tên cúng cơm của anh mày nữa là đừng mong được vác mặt đến đây khi không có nhiệm vụ._Hobi gõ vào đầu JungKook cái nữa, rõ đau.
-Dạ....thưa anh Hobi...._JungKook lại cười khoác vai Hobi ung dung đi ăn. JungKook và Hobi nói chuyện với nhau thân mật cũng giống như JungKook thân mật với Yoongi, với hai người, ai cậu cũng xem là anh và rất tôn trọng.
Ở bên Hobi, cậu không yếu mềm, cậu luôn mạnh mẽ và tàn nhẫn. Có thể nói cậu là bản sao của Hobi. Cả hai đều rất ghét cảnh sát vì cả hai cho rằng cảnh sát rất vô dụng. JungKook được nhận vào làm trong nhà của Hobi, cậu mạnh mẽ nhưng không phát huy được, luôn phải yếu mềm trước bọn quỷ nhân, Hobi thấy vậy nên tìm cách đem cậu ra ngoài và bắt đầu dạy cậu sự lạnh lùng tàn nhẫn đến mức đáng sợ, cậu mới nhận anh là anh của mình. Đến khi cậu gặp Yoongi, Yoongi liên tục ra sức bảo vệ cậu nhưng anh lại không bảo vệ được cho chính mình. Bên anh, cậu luôn mềm yếu nhút nhát vì cậu muốn anh ngày một mạnh mẽ hơn. Cậu là cô nhi, Yoongi cũng là cô nhi nên cả hai gặp gỡ và làm quen, sống cùng nhau đến bây giờ như từng quen biết từ mấy kiếp trước. Nhà của anh và cậu đang ở là do Hobi cho cậu, cậu chỉ nói với anh là có người bạn tặng cậu nhân sinh nhật.
-----------------
Yoongi mệt mỏi ôm cặp trở về nhà, hôm nay anh đến quán phụ giúp Jin đến mệt lả người. Về đến nhà anh thấy cửa không khoá, lại mở toát ra như có trộm vừa mới đột nhập. Yoongi liền tức tốc chạy lên lầu tìm JungKook, anh lo lắng JungKook sẽ gặp chuyện nhưng khi lên phòng lại không thấy ai. Yoongi nhíu mày, xuống bếp nhìn thấy tô mì trứng nở tè le ra hết, anh đoán là JungKook đã nấu và bỏ đi đâu đó. Khi cậu về, anh chắc chắn sẽ phạt cậu.
Yoongi lên phòng thay đồ, anh đi xuống bếp nấu chút gì đó lót dạ. Yoongi tiếp tục nấu mì vì trong bếp không còn gì để ăn nữa. Cũng giống như JungKook, anh vừa định cho đũa vào miệng thì chuông cửa lại reo lên.....anh đi ra mở cửa thì thấy JungKook đang vẫy tay chào một anh chàng nào đó đang quay đi về....
-Ơ.....anh......_JungKook xoay lại thì bất ngờ.
Bây giờ cậu đang ngồi đối diện anh, tim cậu đập mạnh khi ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của anh đang nhìn chằm chằm vào cậu.
-Em bỏ của chạy lấy người à?
-Không.....anh phải biết là tên trộm chó ở trên lớp đến bắt em đi, em chưa kịp đóng cửa...._Kookie thông minh, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
-Jeon JungKook, hôm nay anh bắt em phải ngủ dưới nhà để trông nhà cho em biết mùi.
-Thôi mà anh.........anh Yoongi........
-Không năn nỉ._Yoongi lạnh nhạt, bắt đầu ăn mỳ. JungKook buồn bã đi lên lầu thay đồ, cậu không muốn ngủ dưới nhà đâu, nó không có ấm áp như ở trên phòng. Nhưng cậu nào dám cãi hay giận Yoongi, cậu thương anh còn không hết nữa......
"Tên trộm chó Kim TaeHyung, anh chờ đấy"
Màn đêm buông xuống một cách nhanh chóng.
Cơn gió lạnh từng hồi lướt nhẹ trên không trung.
Tôi như ngọn gió, cậu là mây.
Lướt qua nhau như chưa từng nhìn thấy nhau.
-----END CHAP 3-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.