[Bts] [Vkook] [Hopega] Ranh Giới Của Sự Lựa Chọn
Chương 2: Trộm Chó
Thiên Như
29/02/2016
Chap 2: Trộm Chó
11A1
Giáo viên đang thao thao giảng bài bỗng thấy bóng dáng đang lấp ló ngoài cửa. Mới chợt nhớ là thầy hiệu trưởng có báo hôm nay lớp học có thêm học sinh mới, giáo viên ngưng giảng bài quay xuống nhìn đám học trò đang nằm dài trên bàn cất tiếng:
-Hôm nay lớp ta có học sinh mới.
Lời nói của giáo viên như không có một chút trọng lực hay uy lực gì đối với cái lớp này. Giáo viên cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đám học sinh thì chỉ ngước lên nhìn cho có lệ chứ chúng chẳng dư hơi quan tâm đến mấy chuyện này đâu.
TaeHyung bước vào mà không cần đến lời mời gọi của giáo viên. Anh đang mặc đồng phục kèm theo lớp áo bông và còn đeo khẩu trang nhìn như mấy tên ăn trộm chuyên nghiệp, balo đeo sau lưng nữa....
-Yoongi, anh nhìn anh ta kìa. Nhìn như mấy tên trộm._JungKook ngồi quay quay cây bút, thầm đánh giá TaeHyung
-Theo em hắn trộm gì?_Yoongi đang nằm dài trên bàn, đột ngột hướng ánh mắt lên người mới vào lớp hỏi ngược lại JungKook.
-Trộm chó._JungKook bình thản trả lời nhưng không biết cuộc đối thoại kia đã lọt vào tai tên đứng ở phía trên bục giảng. Không hiểu chuyện gì nhưng cả hai nhận được ánh lườm từ TaeHyung. Mà chuyện này với JungKook và Yoongi thì không quan trọng lắm, chẳng qua là có thêm thành viên vào lớp thôi chứ đâu phải thêm thành phần nào làm thay đổi cuộc sống của cả hai. Yoongi tiếp tục nằm dài ra bàn và ngủ, JungKook thì không nhìn TaeHyung nữa vì anh ta không đẹp như cậu tưởng tượng, ánh nhìn JungKook hướng ra bầu trời mát mẻ ngoài kia qua khung cửa sổ nhỏ. Cậu lại không biết nãy giờ có ánh mắt đang dán chặt lên người cậu.
-TaeHyung, em có thể tự chọn vị trí ngồi.
Thường thì với câu này, cả lớp sẽ nhốn nháo lên để lôi kéo TaeHyung về ngồi chỗ mình nhưng không. Cả lớp im lặng, không có ánh mắt nào hứng thú. Không lẽ anh không đẹp trai hay sao?
"Mình tự thấy mình đẹp trai, sao bọn họ lại không lôi kéo mình nhỉ?"_Suy nghĩ của TaeHyung không phù hợp với cái lớp này. Trong lớp này không hề tồn tại cái chữ "đẹp trai", mà chỉ tồn tại chữ "dễ thương" và "đáng yêu" thôi. Ở lớp có đấy nhưng họ không có cơ hội được ngồi cùng bàn thì cần gì ngồi chung với bạn mới đẹp trai làm chi nữa. Thấy ánh mắt họ liếc liếc nhẹ đầy nuối tiếc ở bàn JungKook, anh nhíu mày.
-Thưa cô, em muốn ngồi cùng bàn với bạn đó._TaeHyung vừa nói vừa chỉ tay xuống, cả lớp dõi theo hướng tay, một phen ồn ào vì chỗ anh chọn là bàn của hai nhân vật siêu dễ thương, siêu đáng yêu của lớp Jeon JungKook và Min Yoongi.
JungKook đang ngồi nghịch tóc Yoongi vì anh đang ngủ, nghe có tiếng ồn và có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cậu ngước mặt lên khó hiểu. Khẽ khều nhẹ Yoongi, cậu nói khẽ:
-Dậy thôi anh, tên trộm chó tính trộm người kìa.
-Nó dám trộm em, anh liều mạng với nó._Yoongi mệt mỏi ngước dậy.
-Em muốn ngồi bàn này thưa cô._TaeHyung đi xuống tận chỗ. Yoongi và JungKook mặt ngu ngơ nhìn nhau trông đáng yêu vô cùng.
-Thưa cô, bàn đó đã đủ người rồi ạ._Lớp trưởng đứng dậy giải thích, cậu không muốn Min Yoongi và JungKook bị tách ngồi riêng.
-Chắc tại lớp không có chó để trộm nên hắn định trộm một trong hai đứa mình đấy._Yoongi nói nhỏ vào tai JungKook, JungKook bật cười nhẹ.
"Ô, Min Yoongi sao? Tên mà thầy giám thị nhắc tới à? Cũng thú vị đấy"
-Em muốn ngồi kế bạn Min Yoongi thưa cô._TaeHyung lên tiếng làm Yoongi giật mình khi nghe đến tên mình. Anh bực bội đưa ánh mắt hình dao găm phóng thẳng vào cậu.
-Vậy JungKook em ngồi cùng bàn với Park Jimin nhé._Giáo viên lên tiếng sắp xếp, JungKook buồn bã gật đầu, cậu không muốn gặp rắc rối ngay từ ngày đầu tiên tên "trộm chó" đến lớp. Yoongi luyến tiếc giữ tay áo của Kookie, ánh mắt hiền dịu, long lanh như bị tổn thương tâm hồn sâu sắc.
-Em xuống phía sau lưng anh này, yên tâm. Mà anh coi chừng đó nha, ngủ hoài nó trộm anh đi luôn đấy._JungKook cười nhẹ cảnh cáo nhắc nhở một cách dễ thương nhất với Yoongi, TaeHyung liếc nhìn, anh mới vào lớp mà cho anh cái tên nghe khó ăn khó ở thiệc.
JungKook cũng không buồn đến mức phải nhảy sông tự tử chỉ vì chỗ ngồi, ngồi với Jimin cũng vui vì anh luôn làm cậu cười. Yoongi cũng như vậy, không thay đổi tiếp tục ngủ la liệt miên man trên bàn, chỉ có điều gương mặt lúc ngủ của anh không hướng vào cậu mà hướng ra ngoài.
-Cậu tên gì?_TaeHyung bắt chuyện, nhưng cái cậu nhận được là sự im lặng đến đáng sợ.
-Cậu tên gì?_Tuy biết tên của anh nhưng cậu vẫn cứ thích hỏi đó là cái cớ để làm quen của Kim TaeHyung.
-Cậu......
-Dẹp ngay cái chữ cậu cậu ấy đi, tôi đây lớn hơn cậu 1 tuổi đấy._Yoongi không quay mặt lại, bình thản đáp
-Anh.....tên gì?
-Những người ngu mới không biết tên tôi. Dư hơi lắm mới hỏi lại._Yoongi trả lời, mặt TaeHyung tối sầm lại.
-Còn cậu nhóc kia?_TaeHyung nhìn xuống phía sau thì thấy JungKook đang nghịch tóc của Jimin.
-Tự hỏi. Làm ơn đừng làm phiền giấc ngủ của tôi._Yoongi bực bội, anh tiếp tục chìm vào cơn mộng.
Kim TaeHyung cũng mặt dày lắm, quay xuống nhìn thẳng vào JungKook hỏi.
-Cậu tên gì?
-............
-Tôi hỏi cậu tên gì?
-............
-Sao cậu không trả lời tôi?
-Đi mà hỏi ba má tôi xem họ đặt tên tôi là gì?_JungKook không nhìn vào anh, cậu vẫn đang đùa nghịch tóc của Jimin, anh đang phóng ánh mắt khó chịu nhất cho hai đứa bàn dưới, hậm hực anh quay lên.
Kim thiếu gia xưa nay chưa từng đi hỏi tên của bất kì ai mà ngược lại họ phải hỏi tên anh. Hôm nay vào lớp thấy lớp đặc biệt quan tâm đến hai người này, anh cũng có chút tò mò và hứng thú làm quen nhưng không ngờ, họ không dễ làm quen đến vậy. Đường đường là một thiếu gia mà lại bị gán ghép với cái tên "trộm chó", đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh. Anh phải nghĩ cách để trả thù mới được.
Trộm chó, nó khó ăn khó ở lắm.
Tôi sẽ cho em thấy một tên trộm là như thế nào.
Không trộm những thứ xa hoa như em nghĩ.
Đơn giản chỉ là một trái tim nhỏ bé thôi em.
--------END CHAP 2-------
11A1
Giáo viên đang thao thao giảng bài bỗng thấy bóng dáng đang lấp ló ngoài cửa. Mới chợt nhớ là thầy hiệu trưởng có báo hôm nay lớp học có thêm học sinh mới, giáo viên ngưng giảng bài quay xuống nhìn đám học trò đang nằm dài trên bàn cất tiếng:
-Hôm nay lớp ta có học sinh mới.
Lời nói của giáo viên như không có một chút trọng lực hay uy lực gì đối với cái lớp này. Giáo viên cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đám học sinh thì chỉ ngước lên nhìn cho có lệ chứ chúng chẳng dư hơi quan tâm đến mấy chuyện này đâu.
TaeHyung bước vào mà không cần đến lời mời gọi của giáo viên. Anh đang mặc đồng phục kèm theo lớp áo bông và còn đeo khẩu trang nhìn như mấy tên ăn trộm chuyên nghiệp, balo đeo sau lưng nữa....
-Yoongi, anh nhìn anh ta kìa. Nhìn như mấy tên trộm._JungKook ngồi quay quay cây bút, thầm đánh giá TaeHyung
-Theo em hắn trộm gì?_Yoongi đang nằm dài trên bàn, đột ngột hướng ánh mắt lên người mới vào lớp hỏi ngược lại JungKook.
-Trộm chó._JungKook bình thản trả lời nhưng không biết cuộc đối thoại kia đã lọt vào tai tên đứng ở phía trên bục giảng. Không hiểu chuyện gì nhưng cả hai nhận được ánh lườm từ TaeHyung. Mà chuyện này với JungKook và Yoongi thì không quan trọng lắm, chẳng qua là có thêm thành viên vào lớp thôi chứ đâu phải thêm thành phần nào làm thay đổi cuộc sống của cả hai. Yoongi tiếp tục nằm dài ra bàn và ngủ, JungKook thì không nhìn TaeHyung nữa vì anh ta không đẹp như cậu tưởng tượng, ánh nhìn JungKook hướng ra bầu trời mát mẻ ngoài kia qua khung cửa sổ nhỏ. Cậu lại không biết nãy giờ có ánh mắt đang dán chặt lên người cậu.
-TaeHyung, em có thể tự chọn vị trí ngồi.
Thường thì với câu này, cả lớp sẽ nhốn nháo lên để lôi kéo TaeHyung về ngồi chỗ mình nhưng không. Cả lớp im lặng, không có ánh mắt nào hứng thú. Không lẽ anh không đẹp trai hay sao?
"Mình tự thấy mình đẹp trai, sao bọn họ lại không lôi kéo mình nhỉ?"_Suy nghĩ của TaeHyung không phù hợp với cái lớp này. Trong lớp này không hề tồn tại cái chữ "đẹp trai", mà chỉ tồn tại chữ "dễ thương" và "đáng yêu" thôi. Ở lớp có đấy nhưng họ không có cơ hội được ngồi cùng bàn thì cần gì ngồi chung với bạn mới đẹp trai làm chi nữa. Thấy ánh mắt họ liếc liếc nhẹ đầy nuối tiếc ở bàn JungKook, anh nhíu mày.
-Thưa cô, em muốn ngồi cùng bàn với bạn đó._TaeHyung vừa nói vừa chỉ tay xuống, cả lớp dõi theo hướng tay, một phen ồn ào vì chỗ anh chọn là bàn của hai nhân vật siêu dễ thương, siêu đáng yêu của lớp Jeon JungKook và Min Yoongi.
JungKook đang ngồi nghịch tóc Yoongi vì anh đang ngủ, nghe có tiếng ồn và có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cậu ngước mặt lên khó hiểu. Khẽ khều nhẹ Yoongi, cậu nói khẽ:
-Dậy thôi anh, tên trộm chó tính trộm người kìa.
-Nó dám trộm em, anh liều mạng với nó._Yoongi mệt mỏi ngước dậy.
-Em muốn ngồi bàn này thưa cô._TaeHyung đi xuống tận chỗ. Yoongi và JungKook mặt ngu ngơ nhìn nhau trông đáng yêu vô cùng.
-Thưa cô, bàn đó đã đủ người rồi ạ._Lớp trưởng đứng dậy giải thích, cậu không muốn Min Yoongi và JungKook bị tách ngồi riêng.
-Chắc tại lớp không có chó để trộm nên hắn định trộm một trong hai đứa mình đấy._Yoongi nói nhỏ vào tai JungKook, JungKook bật cười nhẹ.
"Ô, Min Yoongi sao? Tên mà thầy giám thị nhắc tới à? Cũng thú vị đấy"
-Em muốn ngồi kế bạn Min Yoongi thưa cô._TaeHyung lên tiếng làm Yoongi giật mình khi nghe đến tên mình. Anh bực bội đưa ánh mắt hình dao găm phóng thẳng vào cậu.
-Vậy JungKook em ngồi cùng bàn với Park Jimin nhé._Giáo viên lên tiếng sắp xếp, JungKook buồn bã gật đầu, cậu không muốn gặp rắc rối ngay từ ngày đầu tiên tên "trộm chó" đến lớp. Yoongi luyến tiếc giữ tay áo của Kookie, ánh mắt hiền dịu, long lanh như bị tổn thương tâm hồn sâu sắc.
-Em xuống phía sau lưng anh này, yên tâm. Mà anh coi chừng đó nha, ngủ hoài nó trộm anh đi luôn đấy._JungKook cười nhẹ cảnh cáo nhắc nhở một cách dễ thương nhất với Yoongi, TaeHyung liếc nhìn, anh mới vào lớp mà cho anh cái tên nghe khó ăn khó ở thiệc.
JungKook cũng không buồn đến mức phải nhảy sông tự tử chỉ vì chỗ ngồi, ngồi với Jimin cũng vui vì anh luôn làm cậu cười. Yoongi cũng như vậy, không thay đổi tiếp tục ngủ la liệt miên man trên bàn, chỉ có điều gương mặt lúc ngủ của anh không hướng vào cậu mà hướng ra ngoài.
-Cậu tên gì?_TaeHyung bắt chuyện, nhưng cái cậu nhận được là sự im lặng đến đáng sợ.
-Cậu tên gì?_Tuy biết tên của anh nhưng cậu vẫn cứ thích hỏi đó là cái cớ để làm quen của Kim TaeHyung.
-Cậu......
-Dẹp ngay cái chữ cậu cậu ấy đi, tôi đây lớn hơn cậu 1 tuổi đấy._Yoongi không quay mặt lại, bình thản đáp
-Anh.....tên gì?
-Những người ngu mới không biết tên tôi. Dư hơi lắm mới hỏi lại._Yoongi trả lời, mặt TaeHyung tối sầm lại.
-Còn cậu nhóc kia?_TaeHyung nhìn xuống phía sau thì thấy JungKook đang nghịch tóc của Jimin.
-Tự hỏi. Làm ơn đừng làm phiền giấc ngủ của tôi._Yoongi bực bội, anh tiếp tục chìm vào cơn mộng.
Kim TaeHyung cũng mặt dày lắm, quay xuống nhìn thẳng vào JungKook hỏi.
-Cậu tên gì?
-............
-Tôi hỏi cậu tên gì?
-............
-Sao cậu không trả lời tôi?
-Đi mà hỏi ba má tôi xem họ đặt tên tôi là gì?_JungKook không nhìn vào anh, cậu vẫn đang đùa nghịch tóc của Jimin, anh đang phóng ánh mắt khó chịu nhất cho hai đứa bàn dưới, hậm hực anh quay lên.
Kim thiếu gia xưa nay chưa từng đi hỏi tên của bất kì ai mà ngược lại họ phải hỏi tên anh. Hôm nay vào lớp thấy lớp đặc biệt quan tâm đến hai người này, anh cũng có chút tò mò và hứng thú làm quen nhưng không ngờ, họ không dễ làm quen đến vậy. Đường đường là một thiếu gia mà lại bị gán ghép với cái tên "trộm chó", đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh. Anh phải nghĩ cách để trả thù mới được.
Trộm chó, nó khó ăn khó ở lắm.
Tôi sẽ cho em thấy một tên trộm là như thế nào.
Không trộm những thứ xa hoa như em nghĩ.
Đơn giản chỉ là một trái tim nhỏ bé thôi em.
--------END CHAP 2-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.