Chương 12
MeooAka99
15/07/2019
[Chap12]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
______________
- Chủ tịch Kim, chào ngài. Cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy ạ?- Hiệu trưởng đon đả cúi rạp đầu xuống chào Taehyung.
- À, tôi muốn hỏi học sinh Kang Chim Cu là học sinh nào?- Taehyung ngẫm lại JungKook vô cùng căm phẫn cái tên này, anh muốn biết là ai mà có thể tài tình như vậy.
- Ý ngài là thiếu gia nhà họ Kang sao? Nghe nói Kang gia có quan hệ nhỏ với Kim gia không ngờ giám đốc lại quan tâm đến Chim Cu như vậy nha.-Hiệu trưởng cười hiền từ.
- Tên đó là con trai độc nhất của Kang Chim Cò sao?- Taehyung ngạc nhiên.- Tôi muốn gặp...
________
- Chào chủ tịch Kim...-Chim cúi đầu kính cẩn chào Taehyung. Đương nhiên, bố Chim là thuộc hạ của Taehyung và Kim gia cũng đóng góp vào công ti Kang gia hơn nửa. Không kính sao được. Nếu Kim tổng mà giận dữ rút toàn bộ vốn ra thì Kang gia chắc chắn ra đường ăn xin trả nợ. Phải kính.
- Mặt cậu làm sao thế?-Taehyung nhìn khuôn mặt biến dạng của Chim mà nhăn mày nghĩ ngợi.
- Không có gì đâu ạ...- Chim vội che mặt, cậu ta sợ làm xấu ấn tượng đầu tiên với Taehyung, gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.
- Ai đã làm cậu ra nông nỗi này, nói nhanh tôi giúp cậu.- Taehyung nín cười, vết thương kia quen lắm, chắc chắn là do... Anh biết nhưng vẫn cố tình giả vờ quan tâm dò hỏi cho chắc.
- Cậu ta bị đuổi học rồi ạ, với lại nhà Kang gia chắc chắn sẽ không tha cho cả nhà cậu ta. Chủ tịch không cần bận tay đâu ạ.-Chim nghĩ Taehyung quan tâm hắn thật nên hùng hổ trả lời, trong tâm còn nghĩ :Chắc tại giám đốc thích mình đi. Mình đẹp trai quá mà...
- Tôi hỏi tên cậu ta là gì?- Taehyung nghe nói chữ không tha cho cả nhà liền không tin nổi tai mình, không phải anh với cậu cùng nhà sao? Tên tiểu tử này là ai mà dám không tha cho anh nhỉ? Mất nết. Tuy nghĩ vậy nhưng anh chưa chắc lắm, vẫn phải hỏi...
- Dạ... Jeon JungKook.- Chim ngây thơ.
- Rồi... Ok.- Taehyung vẽ ra nụ cười vô cùng đẹp trước môi khiến người ngồi đối diện ngây ngốc một hồi. Anh lấy điện thoại trong túi ra...-Alo, Hoseok, dút toàn bộ số tiền Kim gia đầu tư cho Kang gia ngay lập tức. Vì sao á? Vì con trai Kang gia dám không tha cho tôi, tính giết cả nhà tôi đây này... Làm nhanh lên nhé.
- Ơ....- Chim đần độn ngồi nuốt khan mây chữ vừa được Taehyung ban tặng.
- Cậu làm tốt lắm, lâu nay bố cậu xu nịnh, ăn hối lộ đã nhiều tôi chưa thèm tính toán nay thêm cậu náo loạn nên tôi có lí do đuổi cả nhà cậu ra khỏi công ti tôi rồi. Good boy.- Taehyung vỗ vai Chim rồi đi mất.
___________
- Học sinh đánh Kang Chim Cu và đồng bọn là JungKook. Thầy tính xử lí cậu ta như thế nào?- Taehyung tung mồi nhử thầy hiệu trưởng.
- Học sinh JungKook suốt 3 năm học đều đứng đầu toàn trường, rất ngoan ngoãn và chăm chỉ. Tôi nghĩ có uẩn khúc nên muốn gặp phụ hyunh nói chuyện và đình chỉ em ấy vài ngày thôi...- Hiệu trưởng cười hiền, bâng li trà kính Taehyung rồi nhấp một ngụm.
- Ừm... Phụ huynh lên chưa?- Taehyung nhếch miệng.
- Tôi không liên lạc được với phụ hyunh của em ấy... Phụ huynh em ấy không bao giờ tới họp phụ huynh...
- Vậy từ giờ, JungKook còn gây chuyện phiền thầy gọi cho tôi. Tôi chịu trách nhiệm với em ấy.
- Ngài có quan hệ với JungKook sao? - Hiệu trưởng trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Kim gia là gia đình giàu có và thế lực nhất MMc, Taehyung là một doanh nhân thành đạt khó tiếp cận nhất trong giới làm ăn. Vậy... Học sinh ngoan ngoãn của ông ngoài đánh người của Kang gia thì có điều gì để đọng vào óc Taehyung như vậy nhỉ?
- Tôi là chồng học sinh JungKook.....- Âm vực trầm vô cảm vang lên như xé toạc quả não của hiệu trưởng. Ông không tin nổi tai mình, tay vẫn cầm chén trà đưa lên không trung, cả người như hoá tượng... - Tôi xin phép, về trước...- Taehyung cúi đầu chào rồi sải bước đi về.
__________
- JungKook... Hôm nay con được nghỉ học hả?- Kim phu nhân vừa đẩy cửa đã thấy JungKook chổng mông lên lau dọn nhà cửa liền vui vẻ tháo giày cùng nhau lau nhà.
- Ô mẹ, con lau sắp xong rồi mẹ cứ ra phòng khách ngồi chơi đi ah..- JungKook thấy vậy liền đứng lên đỡ bà ngồi dậy.
- Hiếm khi ta thấy con giờ này ở nhà nha... Học hành vẫn tốt chứ?- Bà Kim cười vỗ lưng cậu.
- Dạ... vẫn thế ạ.- JungKook méo mặt nặn ra nụ cười hết sức giả tạo.
- Vậy ta mừng rồi, nhanh chóng thay y phục cùng ta đi mua sắm... Taehyung một năm 365 ngày đi làm không thấy mặt đâu. Lâu lắm ta không được đi dạo cùng con trai nha...- Bà Kim giả khổ tủi tủi cầm tay JungKook.- Ơ dạ... Vậy cũng được ạ.- JungKook gãi gãi đầu, nhe răng nheo mắt nhìn bà Kim...
- Ta đúng là không chọn nhầm con rể mà..- Bà Kim ôm má tự hưởng.
.
.
.
- Ủa. Tủ quần áo con đây sao?- Bà Kim chỉ cánh tủ lèo phèo vài chiếc áo sơ mi toàn bộ màu trắng, hiếm lắm thì có vài chiếc áo phông màu đen cùng một hàng quần bò học sinh đen toàn tập, thỉnh thoảng có vài chiếc quần đùi mặc ở nhà... Tất cả được gấp nếp gọn gàng và sắp xếp ngay ngắn trong một cánh tủ. Thêm sự ngăn nắp của cậu nữa thành ra chỉ mất một chút ít diện tích, nhìn xa hầu như chẳng nhìn thấy quần áo...
- Dạ... Con không quan tâm nhiều về thời trang với cả thời gian và tiền bạc không cho phép nên...- JungKook đỏ mặt liền lấy một chiếc áo phông cùng quần bò sau đó đóng nhanh cửa tủ.
- Không nên liếc gì hết, ta để tiền trong thẻ con không thèm động đến. Phải chăng coi thường ta?- Bà Kim nhăn mặt, chống hông nhìn JungKook đang lúi húi trong phòng tắm thay đồ.
- Không có thưa mẹ, chỉ là con không có gì để chi tiêu đến nó.- JungKook phát hoảng liền biện minh.
- Ta ra lệnh cho con một tháng phải dùng hơn nửa số tiền ta chuyển nếu không ta sẽ... Ta sẽ...- Bà Kim lắp bắp.
- Sẽ sao ạ? - JungKook nuốt nước bọt. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu chưa bao giờ thấy ai ép cậu tiêu tiền như bà Kim đây đấy -.- cậu biết Taehyung kì cục là do đâu rồi.
- Ta sẽ giận con...- Bà Kim hất cằm.- Không nói nhiều nữa, ta sẽ lấp đầy tủ quần áo của con ngay bây giờ.
- Dạ???????
___________
- Bác thợ cắt tóc tạo cho con dâu tôi kiểu nào thư sinh, lịch lãm một tí. À không, nó thư sinh sẵn rồi. Cắt kiểu nào cho đáng yêu vào, nhưng vẫn giữ nét cổ điển của JungKook nhé.- Bà Kim lật đi lật lại mấy trang báo, bĩu môi không thấy phù hợp nên đáp ngay quyển sách vào thùng rác.
JungKook cười khổ, lấy chồng là phải thế này sao?
.
.
.
- Bộ này, bộ này, cả cái này cái kia... JungKook à tại sao con đẹp trai vậy chứ? Mặc gì cũng đẹp cả. Chu choa... Ta phải chụp hình lại gửi cho bà Jeon mới được..- JungKook đã thử đến bộ thứ 69 bộ nào cũng kêu lấy làm cậu chóng cả mặt, còn thêm ánh đèn từ điện thoại khiến cậu có cảm giác như bản thân là đại minh tinh vậy.
.
- Giày thể thao, giày da, giày lười,... Gói hết vào..- Bà Kim lấy size chân của JungKook rồi vẫy tay kêu người đi lấy giày, đích thân bà thử cho con dâu. JungKook ngại ngùng nhưng chẳng thể chối từ, tuỳ ý bà muốn làm gì thì làm.
.
-Nước hoa, mũ, phụ kiện, không thể thiếu...- Và rồi cả một buổi chiều bị bà xoay đến không nhìn ra đất mẹ. Cuối cùng cũng hoàn thành với hàng xe tải đồ đạc cả đồ gia đình và phần lớn là đồ của JungKook, thỉnh thoảng có đồ bà mua cho Taehyung.
- JungKook, tí nữa Taehyung và ta có bữa tiệc họp mặt các doanh nhân nổi tiếng. Ta muốn họ biết con rể ta là người thông minh và xinh đẹp. Đi cùng ta nhé.- Bà Kim điềm đạm.
- Dạ, con có bao giờ tiệc tùng gì đâu nhỡ mất lòng mọi người thì không hay tí nào...- JungKook nuốt nước bọt, ngày xưa cậu có đi cùng bố và mẹ nhưng phải chào hỏi mệt mỏi nên cậu lẩn về trước. Thực sự cậu ghét tiệc tùng a.
-....- Bà Kim không nói gì ủ dột quay quắt đi nhìn ra cửa sổ. Dỗi.
- Thôi được rồi con đi... Nhưng có gì con không chịu trách nhiệm đâu nhé.- JungKook thở dài, cậu biết vì sao Taehyung sợ mẹ rồi.
- Bảo bối của ta, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ bảo kê cho con mà. Con yên tâm, Kim gia là ai chớ? Không phải chào ai hết, ai chào mình gật đầu là được rồi. Không mệt đâu, hahahaaa....- Bà Kim thay đổi 360 độ tươi cười như trẻ được kẹo vỗ vai JungKook.
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
______________
- Chủ tịch Kim, chào ngài. Cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy ạ?- Hiệu trưởng đon đả cúi rạp đầu xuống chào Taehyung.
- À, tôi muốn hỏi học sinh Kang Chim Cu là học sinh nào?- Taehyung ngẫm lại JungKook vô cùng căm phẫn cái tên này, anh muốn biết là ai mà có thể tài tình như vậy.
- Ý ngài là thiếu gia nhà họ Kang sao? Nghe nói Kang gia có quan hệ nhỏ với Kim gia không ngờ giám đốc lại quan tâm đến Chim Cu như vậy nha.-Hiệu trưởng cười hiền từ.
- Tên đó là con trai độc nhất của Kang Chim Cò sao?- Taehyung ngạc nhiên.- Tôi muốn gặp...
________
- Chào chủ tịch Kim...-Chim cúi đầu kính cẩn chào Taehyung. Đương nhiên, bố Chim là thuộc hạ của Taehyung và Kim gia cũng đóng góp vào công ti Kang gia hơn nửa. Không kính sao được. Nếu Kim tổng mà giận dữ rút toàn bộ vốn ra thì Kang gia chắc chắn ra đường ăn xin trả nợ. Phải kính.
- Mặt cậu làm sao thế?-Taehyung nhìn khuôn mặt biến dạng của Chim mà nhăn mày nghĩ ngợi.
- Không có gì đâu ạ...- Chim vội che mặt, cậu ta sợ làm xấu ấn tượng đầu tiên với Taehyung, gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.
- Ai đã làm cậu ra nông nỗi này, nói nhanh tôi giúp cậu.- Taehyung nín cười, vết thương kia quen lắm, chắc chắn là do... Anh biết nhưng vẫn cố tình giả vờ quan tâm dò hỏi cho chắc.
- Cậu ta bị đuổi học rồi ạ, với lại nhà Kang gia chắc chắn sẽ không tha cho cả nhà cậu ta. Chủ tịch không cần bận tay đâu ạ.-Chim nghĩ Taehyung quan tâm hắn thật nên hùng hổ trả lời, trong tâm còn nghĩ :Chắc tại giám đốc thích mình đi. Mình đẹp trai quá mà...
- Tôi hỏi tên cậu ta là gì?- Taehyung nghe nói chữ không tha cho cả nhà liền không tin nổi tai mình, không phải anh với cậu cùng nhà sao? Tên tiểu tử này là ai mà dám không tha cho anh nhỉ? Mất nết. Tuy nghĩ vậy nhưng anh chưa chắc lắm, vẫn phải hỏi...
- Dạ... Jeon JungKook.- Chim ngây thơ.
- Rồi... Ok.- Taehyung vẽ ra nụ cười vô cùng đẹp trước môi khiến người ngồi đối diện ngây ngốc một hồi. Anh lấy điện thoại trong túi ra...-Alo, Hoseok, dút toàn bộ số tiền Kim gia đầu tư cho Kang gia ngay lập tức. Vì sao á? Vì con trai Kang gia dám không tha cho tôi, tính giết cả nhà tôi đây này... Làm nhanh lên nhé.
- Ơ....- Chim đần độn ngồi nuốt khan mây chữ vừa được Taehyung ban tặng.
- Cậu làm tốt lắm, lâu nay bố cậu xu nịnh, ăn hối lộ đã nhiều tôi chưa thèm tính toán nay thêm cậu náo loạn nên tôi có lí do đuổi cả nhà cậu ra khỏi công ti tôi rồi. Good boy.- Taehyung vỗ vai Chim rồi đi mất.
___________
- Học sinh đánh Kang Chim Cu và đồng bọn là JungKook. Thầy tính xử lí cậu ta như thế nào?- Taehyung tung mồi nhử thầy hiệu trưởng.
- Học sinh JungKook suốt 3 năm học đều đứng đầu toàn trường, rất ngoan ngoãn và chăm chỉ. Tôi nghĩ có uẩn khúc nên muốn gặp phụ hyunh nói chuyện và đình chỉ em ấy vài ngày thôi...- Hiệu trưởng cười hiền, bâng li trà kính Taehyung rồi nhấp một ngụm.
- Ừm... Phụ huynh lên chưa?- Taehyung nhếch miệng.
- Tôi không liên lạc được với phụ hyunh của em ấy... Phụ huynh em ấy không bao giờ tới họp phụ huynh...
- Vậy từ giờ, JungKook còn gây chuyện phiền thầy gọi cho tôi. Tôi chịu trách nhiệm với em ấy.
- Ngài có quan hệ với JungKook sao? - Hiệu trưởng trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Kim gia là gia đình giàu có và thế lực nhất MMc, Taehyung là một doanh nhân thành đạt khó tiếp cận nhất trong giới làm ăn. Vậy... Học sinh ngoan ngoãn của ông ngoài đánh người của Kang gia thì có điều gì để đọng vào óc Taehyung như vậy nhỉ?
- Tôi là chồng học sinh JungKook.....- Âm vực trầm vô cảm vang lên như xé toạc quả não của hiệu trưởng. Ông không tin nổi tai mình, tay vẫn cầm chén trà đưa lên không trung, cả người như hoá tượng... - Tôi xin phép, về trước...- Taehyung cúi đầu chào rồi sải bước đi về.
__________
- JungKook... Hôm nay con được nghỉ học hả?- Kim phu nhân vừa đẩy cửa đã thấy JungKook chổng mông lên lau dọn nhà cửa liền vui vẻ tháo giày cùng nhau lau nhà.
- Ô mẹ, con lau sắp xong rồi mẹ cứ ra phòng khách ngồi chơi đi ah..- JungKook thấy vậy liền đứng lên đỡ bà ngồi dậy.
- Hiếm khi ta thấy con giờ này ở nhà nha... Học hành vẫn tốt chứ?- Bà Kim cười vỗ lưng cậu.
- Dạ... vẫn thế ạ.- JungKook méo mặt nặn ra nụ cười hết sức giả tạo.
- Vậy ta mừng rồi, nhanh chóng thay y phục cùng ta đi mua sắm... Taehyung một năm 365 ngày đi làm không thấy mặt đâu. Lâu lắm ta không được đi dạo cùng con trai nha...- Bà Kim giả khổ tủi tủi cầm tay JungKook.- Ơ dạ... Vậy cũng được ạ.- JungKook gãi gãi đầu, nhe răng nheo mắt nhìn bà Kim...
- Ta đúng là không chọn nhầm con rể mà..- Bà Kim ôm má tự hưởng.
.
.
.
- Ủa. Tủ quần áo con đây sao?- Bà Kim chỉ cánh tủ lèo phèo vài chiếc áo sơ mi toàn bộ màu trắng, hiếm lắm thì có vài chiếc áo phông màu đen cùng một hàng quần bò học sinh đen toàn tập, thỉnh thoảng có vài chiếc quần đùi mặc ở nhà... Tất cả được gấp nếp gọn gàng và sắp xếp ngay ngắn trong một cánh tủ. Thêm sự ngăn nắp của cậu nữa thành ra chỉ mất một chút ít diện tích, nhìn xa hầu như chẳng nhìn thấy quần áo...
- Dạ... Con không quan tâm nhiều về thời trang với cả thời gian và tiền bạc không cho phép nên...- JungKook đỏ mặt liền lấy một chiếc áo phông cùng quần bò sau đó đóng nhanh cửa tủ.
- Không nên liếc gì hết, ta để tiền trong thẻ con không thèm động đến. Phải chăng coi thường ta?- Bà Kim nhăn mặt, chống hông nhìn JungKook đang lúi húi trong phòng tắm thay đồ.
- Không có thưa mẹ, chỉ là con không có gì để chi tiêu đến nó.- JungKook phát hoảng liền biện minh.
- Ta ra lệnh cho con một tháng phải dùng hơn nửa số tiền ta chuyển nếu không ta sẽ... Ta sẽ...- Bà Kim lắp bắp.
- Sẽ sao ạ? - JungKook nuốt nước bọt. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu chưa bao giờ thấy ai ép cậu tiêu tiền như bà Kim đây đấy -.- cậu biết Taehyung kì cục là do đâu rồi.
- Ta sẽ giận con...- Bà Kim hất cằm.- Không nói nhiều nữa, ta sẽ lấp đầy tủ quần áo của con ngay bây giờ.
- Dạ???????
___________
- Bác thợ cắt tóc tạo cho con dâu tôi kiểu nào thư sinh, lịch lãm một tí. À không, nó thư sinh sẵn rồi. Cắt kiểu nào cho đáng yêu vào, nhưng vẫn giữ nét cổ điển của JungKook nhé.- Bà Kim lật đi lật lại mấy trang báo, bĩu môi không thấy phù hợp nên đáp ngay quyển sách vào thùng rác.
JungKook cười khổ, lấy chồng là phải thế này sao?
.
.
.
- Bộ này, bộ này, cả cái này cái kia... JungKook à tại sao con đẹp trai vậy chứ? Mặc gì cũng đẹp cả. Chu choa... Ta phải chụp hình lại gửi cho bà Jeon mới được..- JungKook đã thử đến bộ thứ 69 bộ nào cũng kêu lấy làm cậu chóng cả mặt, còn thêm ánh đèn từ điện thoại khiến cậu có cảm giác như bản thân là đại minh tinh vậy.
.
- Giày thể thao, giày da, giày lười,... Gói hết vào..- Bà Kim lấy size chân của JungKook rồi vẫy tay kêu người đi lấy giày, đích thân bà thử cho con dâu. JungKook ngại ngùng nhưng chẳng thể chối từ, tuỳ ý bà muốn làm gì thì làm.
.
-Nước hoa, mũ, phụ kiện, không thể thiếu...- Và rồi cả một buổi chiều bị bà xoay đến không nhìn ra đất mẹ. Cuối cùng cũng hoàn thành với hàng xe tải đồ đạc cả đồ gia đình và phần lớn là đồ của JungKook, thỉnh thoảng có đồ bà mua cho Taehyung.
- JungKook, tí nữa Taehyung và ta có bữa tiệc họp mặt các doanh nhân nổi tiếng. Ta muốn họ biết con rể ta là người thông minh và xinh đẹp. Đi cùng ta nhé.- Bà Kim điềm đạm.
- Dạ, con có bao giờ tiệc tùng gì đâu nhỡ mất lòng mọi người thì không hay tí nào...- JungKook nuốt nước bọt, ngày xưa cậu có đi cùng bố và mẹ nhưng phải chào hỏi mệt mỏi nên cậu lẩn về trước. Thực sự cậu ghét tiệc tùng a.
-....- Bà Kim không nói gì ủ dột quay quắt đi nhìn ra cửa sổ. Dỗi.
- Thôi được rồi con đi... Nhưng có gì con không chịu trách nhiệm đâu nhé.- JungKook thở dài, cậu biết vì sao Taehyung sợ mẹ rồi.
- Bảo bối của ta, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ bảo kê cho con mà. Con yên tâm, Kim gia là ai chớ? Không phải chào ai hết, ai chào mình gật đầu là được rồi. Không mệt đâu, hahahaaa....- Bà Kim thay đổi 360 độ tươi cười như trẻ được kẹo vỗ vai JungKook.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.