Chương 13
MeooAka99
15/07/2019
[Chap13]
Au: Mèoo Aka Não Sữa
_____________
- Taehyung... Đợi ta lâu chứ?-Bà Kim thấy Taehyung đang nói chuyện với khách ở đằng xa xa liền vẫy vẫy.
- Mẹ, mẹ dắt theo chó con làm gì vậy?- Taehyung bật cười, cố nhoái người nhìn về phía sau lưng bà Kim. Chả là JungKook xấu hổ nên nấp đằng sau lưng bà từ nãy chỉ dám thò cái tay ra để cầm tay bà mặc bà kéo đi.
- Kim Taehyung, anh nói ai là chó con hả?- JungKook nghe Taehyung chửi mình liền hung hăng bật ra khỏi bóng quan lớn phồng má giận Taehyung.
- Ô hô... Hảo mĩ nhân nha~ - Taehyung trợn mắt nhìn JungKook. Mái tóc nhuộm hồng nâu tông đậm soăn nhẹ tôn lên nàn da trắng hồng và ngũ quan linh hoạt của JungKook gấp nhiều lần, khoác trên người bộ vest trắng cùng chiếc nơ đỏ trước cổ, trông cậu đáng yêu y như nhân vật manga ý, đôi môi lại còn cong lên hờn dỗi nữa chứ. Taehyung thật sự rất bất ngờ, có lẽ anh nên nhìn lại cuộc hôn nhân đồng giới này mất... Vốn dĩ nghĩ không có tình cảm mà khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của cậu, tim anh lại lợi hại đập như muốn nhảy ra mới ghê chứ. Từ trước đến nay nó chỉ đập khi gần Nobita, không ngờ... Cậu lại làm nó sống dậy một lần nữa. Anh mỉm cười ấm áp nhìn cậu. Không phải chứ?
- Mĩ nhân cái đầu anh, tôi biết tôi đẹp trai nhưng đừng dùng những từ ngữ gái tính để chỉ tôi nha...- JungKook bĩu mỏ quay mặt ra chỗ bà Kim nhưng mắt vẫn liếc Taehyung. Ngoài chiếc áo sơ mi trắng ra trên người anh một cây đen trái ngược với cậu càng tôn thêm vê băng lãnh vốn có của anh. Tim cậu chệch nhịp, nó đập liên hồi. Cậu tự nói với bản thân, phải chăng bụng đói nên tim cật có vẫn đề??
- Muốn ói...- Taehyung lè lưỡi cười cười trêu chọc JungKook.
- Yah...- JungKook mặt đỏ bừng đấm đấm vào ngực Taehyung, lực nhẹ như mèo cào đã không làm anh đau còn làm anh cười ròn rã.
Bà Kim nhìn biểu cảm của con mình thì tâm can hài lòng vô cùng. 7 năm nay bà chưa một lần nào thấy nó vui như vậy, nó đối với bà toàn nụ cười giả tạo. Bà biết thừa. Nhưng đối với JungKook lại khác, nụ cười hồn nhiên trong sáng( hả?) của 7 năm trước đã trở lại. Vậy là sự lựa chọn của bà là không hề sai đúng không?
- Taehyung...- Anh và JungKook đang mải cãi nhau loạn lên một góc thì một âm thanh nữ giới vang lên cắt ngang họ.
- Lee...- Taehyung ngừng cười, nhăn mày nhìn cô.
- Tôi đi trước...- JungKook thấy không khí bị ngột ngạt liền kéo bà Kim đang ú ú ớ ớ đi mất.
- Tôi muốn gặp anh.- Lee tiến lại phía Taehyung ôm lấy cẳng tay anh.
- Tôi không nghĩ cô vào được đây đâu. Bữa tiệc chỉ dành cho doanh nhân nổi tiếng...- Taehyung nhấc cánh tay ra khỏi tay của Lee.
- Tôi đi cùng chủ tịch...- Lee cúi mặt, xấu hổ không dám nhìn Taehyung.
- Ô, chủ tịch mới. Cô đã nghỉ việc, tôi quên mất. Mà lí do cô nghỉ việc là gì vậy?- Taehyung cười mỉa.
- Là do tối hôm nọ...- Lee ấp úng, hai tay vò vò gấu váy.
- Tối hôm nọ? Là do cô hôn tôi, tôi đâu có làm gì mà cô muốn nghỉ việc? Tôi đang tự hỏi có phải do bản kế hoạch đối với cô quá khó khăn hay không, thì ra là chuyện tối đó...- Taehyung cầm li rượu lên uống. Vì chuyện riêng tư mà nghỉ việc công, người làm việc như vậy anh cũng không cần. Cô không xin nghỉ thì sớm muộn anh cũng đuổi thẳng cổ.- Là vì tôi yêu anh nên tôi mới làm như vậy...- Lee nâng đôi mắt trong suốt lên nhìn Taehyung, khuôn mặt không chút giả tạo. Yêu đơn phương thật khó khăn và đau khổ, cô không muốn tự dằn vặt bản thân mình nữa... Đã đến lúc bày tò tấm lòng mình cho anh biết.
- Hả???- Taehyung giật mình, xuýt rơi li rượu trên tay, ngây ngô nhìn Lee.
- 3 năm nay... Tôi đem lòng yêu anh 3 năm nay nhưng anh mải mê ong bướm không màng đến tôi. Tối đó tôi muốn nói với anh... Nhưng chuyện không hay xảy ra nên tôi không thể...
- Không thể???- Taehyung nhấc lông mày, thắc mắc...
- Đưa cho anh thứ anh cần.- Lee bắt đầu khóc, cô cúi đầu không giám ngẩng đầu nhìn Taehyung.
- Tôi đã cần gì từ cô sao? - Taehyung ho hắng. Chỉ là trưởng phòng kế hoạch nhỏ bé có bề ngoài vượt trội, tính cách khá tốt... Anh cần là cần thực lực, mà cô định đưa thực lực cho anh sao?
- Không phải anh thích tấm thân này của tôi lắm sao?- Lee ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn Taehyung.
- Cô...- Taehyung tím mặt, cười không ra tiếng mà khóc không ra nước mắt.- Tôi chỉ nghĩ cô bị điên, không ngờ cô lại điên thật đấy...
- Hả??- Lee chớp mắt.
- Tôi nói cần thân cô hồi nào? Tuy cô đẹp thật đấy, nhưng ngoài kia đâu thiếu người đẹp hơn cô chứ?-Taehyung gãi đầu tìm cách tẩy não cho Lee, dù có ngáo thuốc cũng không nói mê như cô này, gì mà yêu 3 năm? Gì mà thân với chẳng thể con khỉ gì nữa?
- Không phải anh cố ý làm khó dễ cho tôi chỉ vì cần cái đó sao?- Lee ngây thơ.
- Ôi mẹ tôi... Bản kế hoạch của cô thật sự không hợp lí mà. Đau đầu chết mất, tránh ra... Mệt cả người.- Taehyung bới loạn đầu mình lên, cảm thấy không chịu đựng nổi người con gái này nên đẩy cô ra mà chốn mất.
- Từ đã...- Lee với Taehyung lại nhưng không kịp, anh đã vùng chạy theo JungKook và bà Kim. Cô nhếch một bên mép, không nghe lời cô, anh sẽ chịu hậu quả khó lường...với ai? Cô không quan tâm. Nếu anh ngoan ngoãn ở lại thì đêm nay sẽ là đêm của hai người... Cô chấp nhận hiến dâng cho anh tất cả. Nhưng, anh phũ phàng đẩy tình yêu của cô xuống vực thẳm... Được rồi, anh đi đi. Cô lau nước mắt chạy nhanh qua cổng chính một mình phóng xe về. Chưa hết đâu, anh sẽ hối hận vì những gì anh nói với cô hôm nay.
.
.
.
.
____
Au: Mèoo Aka Não Sữa
_____________
- Taehyung... Đợi ta lâu chứ?-Bà Kim thấy Taehyung đang nói chuyện với khách ở đằng xa xa liền vẫy vẫy.
- Mẹ, mẹ dắt theo chó con làm gì vậy?- Taehyung bật cười, cố nhoái người nhìn về phía sau lưng bà Kim. Chả là JungKook xấu hổ nên nấp đằng sau lưng bà từ nãy chỉ dám thò cái tay ra để cầm tay bà mặc bà kéo đi.
- Kim Taehyung, anh nói ai là chó con hả?- JungKook nghe Taehyung chửi mình liền hung hăng bật ra khỏi bóng quan lớn phồng má giận Taehyung.
- Ô hô... Hảo mĩ nhân nha~ - Taehyung trợn mắt nhìn JungKook. Mái tóc nhuộm hồng nâu tông đậm soăn nhẹ tôn lên nàn da trắng hồng và ngũ quan linh hoạt của JungKook gấp nhiều lần, khoác trên người bộ vest trắng cùng chiếc nơ đỏ trước cổ, trông cậu đáng yêu y như nhân vật manga ý, đôi môi lại còn cong lên hờn dỗi nữa chứ. Taehyung thật sự rất bất ngờ, có lẽ anh nên nhìn lại cuộc hôn nhân đồng giới này mất... Vốn dĩ nghĩ không có tình cảm mà khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của cậu, tim anh lại lợi hại đập như muốn nhảy ra mới ghê chứ. Từ trước đến nay nó chỉ đập khi gần Nobita, không ngờ... Cậu lại làm nó sống dậy một lần nữa. Anh mỉm cười ấm áp nhìn cậu. Không phải chứ?
- Mĩ nhân cái đầu anh, tôi biết tôi đẹp trai nhưng đừng dùng những từ ngữ gái tính để chỉ tôi nha...- JungKook bĩu mỏ quay mặt ra chỗ bà Kim nhưng mắt vẫn liếc Taehyung. Ngoài chiếc áo sơ mi trắng ra trên người anh một cây đen trái ngược với cậu càng tôn thêm vê băng lãnh vốn có của anh. Tim cậu chệch nhịp, nó đập liên hồi. Cậu tự nói với bản thân, phải chăng bụng đói nên tim cật có vẫn đề??
- Muốn ói...- Taehyung lè lưỡi cười cười trêu chọc JungKook.
- Yah...- JungKook mặt đỏ bừng đấm đấm vào ngực Taehyung, lực nhẹ như mèo cào đã không làm anh đau còn làm anh cười ròn rã.
Bà Kim nhìn biểu cảm của con mình thì tâm can hài lòng vô cùng. 7 năm nay bà chưa một lần nào thấy nó vui như vậy, nó đối với bà toàn nụ cười giả tạo. Bà biết thừa. Nhưng đối với JungKook lại khác, nụ cười hồn nhiên trong sáng( hả?) của 7 năm trước đã trở lại. Vậy là sự lựa chọn của bà là không hề sai đúng không?
- Taehyung...- Anh và JungKook đang mải cãi nhau loạn lên một góc thì một âm thanh nữ giới vang lên cắt ngang họ.
- Lee...- Taehyung ngừng cười, nhăn mày nhìn cô.
- Tôi đi trước...- JungKook thấy không khí bị ngột ngạt liền kéo bà Kim đang ú ú ớ ớ đi mất.
- Tôi muốn gặp anh.- Lee tiến lại phía Taehyung ôm lấy cẳng tay anh.
- Tôi không nghĩ cô vào được đây đâu. Bữa tiệc chỉ dành cho doanh nhân nổi tiếng...- Taehyung nhấc cánh tay ra khỏi tay của Lee.
- Tôi đi cùng chủ tịch...- Lee cúi mặt, xấu hổ không dám nhìn Taehyung.
- Ô, chủ tịch mới. Cô đã nghỉ việc, tôi quên mất. Mà lí do cô nghỉ việc là gì vậy?- Taehyung cười mỉa.
- Là do tối hôm nọ...- Lee ấp úng, hai tay vò vò gấu váy.
- Tối hôm nọ? Là do cô hôn tôi, tôi đâu có làm gì mà cô muốn nghỉ việc? Tôi đang tự hỏi có phải do bản kế hoạch đối với cô quá khó khăn hay không, thì ra là chuyện tối đó...- Taehyung cầm li rượu lên uống. Vì chuyện riêng tư mà nghỉ việc công, người làm việc như vậy anh cũng không cần. Cô không xin nghỉ thì sớm muộn anh cũng đuổi thẳng cổ.- Là vì tôi yêu anh nên tôi mới làm như vậy...- Lee nâng đôi mắt trong suốt lên nhìn Taehyung, khuôn mặt không chút giả tạo. Yêu đơn phương thật khó khăn và đau khổ, cô không muốn tự dằn vặt bản thân mình nữa... Đã đến lúc bày tò tấm lòng mình cho anh biết.
- Hả???- Taehyung giật mình, xuýt rơi li rượu trên tay, ngây ngô nhìn Lee.
- 3 năm nay... Tôi đem lòng yêu anh 3 năm nay nhưng anh mải mê ong bướm không màng đến tôi. Tối đó tôi muốn nói với anh... Nhưng chuyện không hay xảy ra nên tôi không thể...
- Không thể???- Taehyung nhấc lông mày, thắc mắc...
- Đưa cho anh thứ anh cần.- Lee bắt đầu khóc, cô cúi đầu không giám ngẩng đầu nhìn Taehyung.
- Tôi đã cần gì từ cô sao? - Taehyung ho hắng. Chỉ là trưởng phòng kế hoạch nhỏ bé có bề ngoài vượt trội, tính cách khá tốt... Anh cần là cần thực lực, mà cô định đưa thực lực cho anh sao?
- Không phải anh thích tấm thân này của tôi lắm sao?- Lee ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn Taehyung.
- Cô...- Taehyung tím mặt, cười không ra tiếng mà khóc không ra nước mắt.- Tôi chỉ nghĩ cô bị điên, không ngờ cô lại điên thật đấy...
- Hả??- Lee chớp mắt.
- Tôi nói cần thân cô hồi nào? Tuy cô đẹp thật đấy, nhưng ngoài kia đâu thiếu người đẹp hơn cô chứ?-Taehyung gãi đầu tìm cách tẩy não cho Lee, dù có ngáo thuốc cũng không nói mê như cô này, gì mà yêu 3 năm? Gì mà thân với chẳng thể con khỉ gì nữa?
- Không phải anh cố ý làm khó dễ cho tôi chỉ vì cần cái đó sao?- Lee ngây thơ.
- Ôi mẹ tôi... Bản kế hoạch của cô thật sự không hợp lí mà. Đau đầu chết mất, tránh ra... Mệt cả người.- Taehyung bới loạn đầu mình lên, cảm thấy không chịu đựng nổi người con gái này nên đẩy cô ra mà chốn mất.
- Từ đã...- Lee với Taehyung lại nhưng không kịp, anh đã vùng chạy theo JungKook và bà Kim. Cô nhếch một bên mép, không nghe lời cô, anh sẽ chịu hậu quả khó lường...với ai? Cô không quan tâm. Nếu anh ngoan ngoãn ở lại thì đêm nay sẽ là đêm của hai người... Cô chấp nhận hiến dâng cho anh tất cả. Nhưng, anh phũ phàng đẩy tình yêu của cô xuống vực thẳm... Được rồi, anh đi đi. Cô lau nước mắt chạy nhanh qua cổng chính một mình phóng xe về. Chưa hết đâu, anh sẽ hối hận vì những gì anh nói với cô hôm nay.
.
.
.
.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.