Chương 1
MeooAka99
15/07/2019
Chap1
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
______________________
Nếu em xuất hiện thì anh còn nhớ em không?
Ngày đó, em ra đi vì lí do khó nói.
Ngày đó, em không dám nói cho anh vì em biết anh ngông cuồng và không biết nghĩ, sẽ tự tìm lấy nguy hiểm.
Vì em nghĩ cho anh nên em mới không dám nói với anh.
Vì em nghĩ cho anh nên bây giờ em mất anh.
Và cũng chính vì thế mà em bị anh căm ghét.
Em xin lỗi...
Nếu giờ em quay trở lại thì anh còn yêu em chứ?
___________________
- Cháu chắc chắn muốn làm dâu nhà bác? - Người phụ nữ quý phái mặt chua xót nhìn cậu bé trước mắt.
- Cháu có thể làm bất cứ thứ gì để cứu mẹ. Mẹ cháu đang rất nguy kịch, ngoài việc này cháu không biết làm gì cả? - Cậu bé ngước đôi mắt đỏ hoe vô hồn lên khẩn thiết cầu xin bà. Dường như nước mắt đã cạn, cậu không thể khóc được nữa. Bà đau thương nhìn cậu bé trước mắt. Nếu con trai bà không ngỗ ngược, đàn đúm thì bà đâu phải tìm một đứa con trai để yên ấm quản lí nó. Bà cũng già cả, nếu bà mất đi, nó sẽ như thế nào chính bà cũng không dám nghĩ tới.
- Cháu kí vào đây đi, ta sẽ lo khoản viện phí cho mẹ của cháu. - Bà đưa tờ giấy đăng kí kết hôn trước mặt cậu rồi đưa cho cậu một cây viết.
Cậu chua xót nhìn tờ giấy rồi không nhẫn được cười lên vài tiếng đau sót.
Kim Taehyung???
Người chồng tương lai của cậu, người mà ngoài cái tên ra thì cậu chẳng biết gì về anh.
Cuộc đời cậu bắt đầu lấn sang trang mới, chồng ư? Cậu vốn không có ác cảm với chuyện đồng giới vì bản thân cậu cũng từng có tình cảm với một người con trai. Cậu thì như vậy, còn anh chắc gì đã thích mối hôn nhân đồng giới này? Về ở với nhau sẽ phải đối mặt thế nào với người đời đây? Cậu thở hắt, kí nhanh tờ đăng kí rồi xin phép bà về bệnh viện thăm mẹ.
___10 năm trước___
- Doremon, chúng ta mãi ở bên nhau nhé. - Phía bãi cát có hai cậu bé đang ôm hai con gấu, một bên là Doremon một bên là Nobita. Cậu nhóc thấp hơn ôm lấy Doremon là cậu nhóc cao hơn đem ánh mắt lấp lánh như sương sáng nói.
- Đương nhiên rồi, tớ và cậu chắc chắn sẽ là một cặp đẹp nhất thế giới. Nobita à. - Doremon cười híp đôi mắt lại cùng ôm lấy Nobita vào lòng.
__3 năm tiếp__
- Doremon, mình chia tay đi. Mình thích một người con gái khác rồi. - Cậu phũ phàng đáp con gấu hình Doremon cùng vô số thứ đồ nhỏ xinh kỉ niệm bền chặt giữa hai người xuống đất mà bỏ đi.
- Tớ đã sai sao? - Doremon chợt bắt lấy đôi tay của Nobita kéo lại phía mình.
- Cậu sai. Vì cậu là con trai. - Nobita phũ phàng vung tay thoát khỏi Doremon rồi quay lưng đi nhanh.
Cậu không muốn để Doremon nhìn thấy nước mắt uỷ khuất của cậu. Cậu thực sự không muốn rời xa Doremon, nhưng phải biết làm sao bây giờ? Bố cậu vừa mới mất, nhà cậu coi như mất đi trụ cột, gia đình còn nợ nần chồng chất. Hai mẹ con cậu phải tính kế mà ôm nợ bỏ trốn. Cậu có thể nói được lí do xấu hổ này cho Doremon sao?
Nhà Doremon khác nhà Nobita, nhà Doremon giàu lắm, muốn gì được lấy. Quen nhau ba năm, tính Doremon Nobita hiểu rõ,cậu bốc đồng nông nổi thế nào cũng về khó dễ gia đình để trả nợ cho Nobita. Món nợ không ít, tuổi Doremon còn nhỏ chắc chắn không làm được gì. Đến lúc đấy muốn chốn cũng không được, ở cũng không xong. Thà để Doremon hận còn hơn để gia đình Doremon và xã hội khi dễ cả nhà họ Jeon.
__________
Tình đầu chẳng hoàn thiện bao giờ, cũng chẳng dễ tàn phai. Mồm nói bỏ nhưng tâm vẫn giữ. Điều này cậu là người biết rõ nhất. Suốt 7 năm qua không một khắc cậu quên được mối tình đầu, ánh mắt thất vọng của cậu ta lúc nhìn cậu. Thật là đau lòng...
Cậu lắc đầu vài cái, vỗ vỗ hai má quay trở về với sách vở. Ngoài học hành ra thì chẳng còn gì có thể cứu vãn được tình hình hiện tại của cậu.
Ít thì có người khinh rẻ thì cậu cũng có thể trưng thành tích học tập vượt trội ra đập vào mặt họ. Thực lực của cậu đương nhiên không ai có thể tuỳ tiện đánh giá bằng vài ba câu nói không có chiều sâu kia được. Học hành chăm chỉ còn có thể giúp cậu sinh nhai qua ngày, cậu làm thêm bằng nghề gia sư cũng ổn lắm a.
Cậu là Jeon Jung Kook. Vừa tròn 20 tuổi.
Cậu được đi học tất cả đều là nhờ học bổng. Lên đến đại học cũng vậy, học bổng đối với cậu còn quan trọng hơn mạng sống.
Kook vừa học, vừa dạy thêm, vừa làm tất cả mọi việc cậu có thời gian để làm. Cậu cầu một ngày có 70 tiếng, cậu không chỉ vừa học vừa làm mà cậu còn phải chăm sóc mẹ đang vì căn bệnh quái ác viêm tuỷ sống làm mẹ cậu không thể ăn ngủ bình thường như mọi người.
Số tiền kiếm ra JungKook dồn hầu hết vào viện phí, cậu chỉ dành ra số tiền nhỏ nhặt để mua bánh mì và lương khô ăn cùng nước để qua bữa, thỉnh thoảng thì ăn chỗ làm thêm. Một ngày cậu ngủ chưa đến 2 tiếng, thời gian còn lại đương nhiên dành cho làm thêm và học bài. Cuộc đời cậu luẩn quẩn chỉ có vài ba cái hoạt động nhàm chán. Nay ông trời còn muốn cướp đi mạng sống của JungKook này, bệnh của mẹ cậu đang rất nghiêm trọng, gần như ăn hết tuỷ sống của bà. Nếu không phẫu thuật nhanh, tính mạng chắc chắn gặp nguy hiểm.
Cậu đang đau đầu vì không kiếm nổi ra số tiền khủng lồ để xoay xở cho người mẹ của mình thì có gặp một người phụ nữ muốn tìm vợ cho đứa con trai của mình. Nghe nói anh ta ăn chơi nghịch ngợm, rạch trời rơi vào bụng bà và bà đẻ ra. Bà sợ con bà sẽ không sống nổi nếu bà mất đi. Một người lực học đạt đỉnh, bất cứ việc gì cũng biết làm, lại còn cứng cỏi và rộng lượng như cậu chính là người mà bà đang lùng sục. Tình trạng của mẹ cậu, bà biết. Bà thương cho cậu nhưng bà cũng thương cho con bà. Cách này khiến đôi bên đều thoả mãn. Cậu cũng chẳng trách cứ gì bà, mà còn đội ơn bà bội phần, tâm lí người làm mẹ tham lam cho con mình là điều vô cùng có lí. Còn cậu, người làm con đương nhiên phải trả ơn nghĩa sinh thành cho mẹ. Dù có phải nhảy vào chảo dầu đang sôi cậu cũng bằng lòng, huống gì bà ấy không đánh, không cướp nội tạng của cậu, không giết cậu chỉ bắt cậu cưu mang con bà ta lại còn cho cậu tiền. Cơ hội này nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi. Tạch lưỡi cho qua, dù sao cũng chỉ là con người không phải là cọp cũng chẳng phải là ma. Cậu tự an ủi bản thân là như vậy.
JungKook đơn giản là vậy, nhưng cậu không hề biết con người cậu sắp gặp nguy hiểm và đáng sợ hơn cả cọp và ma.
Đó...
Là Kim Taehyung.
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
______________________
Nếu em xuất hiện thì anh còn nhớ em không?
Ngày đó, em ra đi vì lí do khó nói.
Ngày đó, em không dám nói cho anh vì em biết anh ngông cuồng và không biết nghĩ, sẽ tự tìm lấy nguy hiểm.
Vì em nghĩ cho anh nên em mới không dám nói với anh.
Vì em nghĩ cho anh nên bây giờ em mất anh.
Và cũng chính vì thế mà em bị anh căm ghét.
Em xin lỗi...
Nếu giờ em quay trở lại thì anh còn yêu em chứ?
___________________
- Cháu chắc chắn muốn làm dâu nhà bác? - Người phụ nữ quý phái mặt chua xót nhìn cậu bé trước mắt.
- Cháu có thể làm bất cứ thứ gì để cứu mẹ. Mẹ cháu đang rất nguy kịch, ngoài việc này cháu không biết làm gì cả? - Cậu bé ngước đôi mắt đỏ hoe vô hồn lên khẩn thiết cầu xin bà. Dường như nước mắt đã cạn, cậu không thể khóc được nữa. Bà đau thương nhìn cậu bé trước mắt. Nếu con trai bà không ngỗ ngược, đàn đúm thì bà đâu phải tìm một đứa con trai để yên ấm quản lí nó. Bà cũng già cả, nếu bà mất đi, nó sẽ như thế nào chính bà cũng không dám nghĩ tới.
- Cháu kí vào đây đi, ta sẽ lo khoản viện phí cho mẹ của cháu. - Bà đưa tờ giấy đăng kí kết hôn trước mặt cậu rồi đưa cho cậu một cây viết.
Cậu chua xót nhìn tờ giấy rồi không nhẫn được cười lên vài tiếng đau sót.
Kim Taehyung???
Người chồng tương lai của cậu, người mà ngoài cái tên ra thì cậu chẳng biết gì về anh.
Cuộc đời cậu bắt đầu lấn sang trang mới, chồng ư? Cậu vốn không có ác cảm với chuyện đồng giới vì bản thân cậu cũng từng có tình cảm với một người con trai. Cậu thì như vậy, còn anh chắc gì đã thích mối hôn nhân đồng giới này? Về ở với nhau sẽ phải đối mặt thế nào với người đời đây? Cậu thở hắt, kí nhanh tờ đăng kí rồi xin phép bà về bệnh viện thăm mẹ.
___10 năm trước___
- Doremon, chúng ta mãi ở bên nhau nhé. - Phía bãi cát có hai cậu bé đang ôm hai con gấu, một bên là Doremon một bên là Nobita. Cậu nhóc thấp hơn ôm lấy Doremon là cậu nhóc cao hơn đem ánh mắt lấp lánh như sương sáng nói.
- Đương nhiên rồi, tớ và cậu chắc chắn sẽ là một cặp đẹp nhất thế giới. Nobita à. - Doremon cười híp đôi mắt lại cùng ôm lấy Nobita vào lòng.
__3 năm tiếp__
- Doremon, mình chia tay đi. Mình thích một người con gái khác rồi. - Cậu phũ phàng đáp con gấu hình Doremon cùng vô số thứ đồ nhỏ xinh kỉ niệm bền chặt giữa hai người xuống đất mà bỏ đi.
- Tớ đã sai sao? - Doremon chợt bắt lấy đôi tay của Nobita kéo lại phía mình.
- Cậu sai. Vì cậu là con trai. - Nobita phũ phàng vung tay thoát khỏi Doremon rồi quay lưng đi nhanh.
Cậu không muốn để Doremon nhìn thấy nước mắt uỷ khuất của cậu. Cậu thực sự không muốn rời xa Doremon, nhưng phải biết làm sao bây giờ? Bố cậu vừa mới mất, nhà cậu coi như mất đi trụ cột, gia đình còn nợ nần chồng chất. Hai mẹ con cậu phải tính kế mà ôm nợ bỏ trốn. Cậu có thể nói được lí do xấu hổ này cho Doremon sao?
Nhà Doremon khác nhà Nobita, nhà Doremon giàu lắm, muốn gì được lấy. Quen nhau ba năm, tính Doremon Nobita hiểu rõ,cậu bốc đồng nông nổi thế nào cũng về khó dễ gia đình để trả nợ cho Nobita. Món nợ không ít, tuổi Doremon còn nhỏ chắc chắn không làm được gì. Đến lúc đấy muốn chốn cũng không được, ở cũng không xong. Thà để Doremon hận còn hơn để gia đình Doremon và xã hội khi dễ cả nhà họ Jeon.
__________
Tình đầu chẳng hoàn thiện bao giờ, cũng chẳng dễ tàn phai. Mồm nói bỏ nhưng tâm vẫn giữ. Điều này cậu là người biết rõ nhất. Suốt 7 năm qua không một khắc cậu quên được mối tình đầu, ánh mắt thất vọng của cậu ta lúc nhìn cậu. Thật là đau lòng...
Cậu lắc đầu vài cái, vỗ vỗ hai má quay trở về với sách vở. Ngoài học hành ra thì chẳng còn gì có thể cứu vãn được tình hình hiện tại của cậu.
Ít thì có người khinh rẻ thì cậu cũng có thể trưng thành tích học tập vượt trội ra đập vào mặt họ. Thực lực của cậu đương nhiên không ai có thể tuỳ tiện đánh giá bằng vài ba câu nói không có chiều sâu kia được. Học hành chăm chỉ còn có thể giúp cậu sinh nhai qua ngày, cậu làm thêm bằng nghề gia sư cũng ổn lắm a.
Cậu là Jeon Jung Kook. Vừa tròn 20 tuổi.
Cậu được đi học tất cả đều là nhờ học bổng. Lên đến đại học cũng vậy, học bổng đối với cậu còn quan trọng hơn mạng sống.
Kook vừa học, vừa dạy thêm, vừa làm tất cả mọi việc cậu có thời gian để làm. Cậu cầu một ngày có 70 tiếng, cậu không chỉ vừa học vừa làm mà cậu còn phải chăm sóc mẹ đang vì căn bệnh quái ác viêm tuỷ sống làm mẹ cậu không thể ăn ngủ bình thường như mọi người.
Số tiền kiếm ra JungKook dồn hầu hết vào viện phí, cậu chỉ dành ra số tiền nhỏ nhặt để mua bánh mì và lương khô ăn cùng nước để qua bữa, thỉnh thoảng thì ăn chỗ làm thêm. Một ngày cậu ngủ chưa đến 2 tiếng, thời gian còn lại đương nhiên dành cho làm thêm và học bài. Cuộc đời cậu luẩn quẩn chỉ có vài ba cái hoạt động nhàm chán. Nay ông trời còn muốn cướp đi mạng sống của JungKook này, bệnh của mẹ cậu đang rất nghiêm trọng, gần như ăn hết tuỷ sống của bà. Nếu không phẫu thuật nhanh, tính mạng chắc chắn gặp nguy hiểm.
Cậu đang đau đầu vì không kiếm nổi ra số tiền khủng lồ để xoay xở cho người mẹ của mình thì có gặp một người phụ nữ muốn tìm vợ cho đứa con trai của mình. Nghe nói anh ta ăn chơi nghịch ngợm, rạch trời rơi vào bụng bà và bà đẻ ra. Bà sợ con bà sẽ không sống nổi nếu bà mất đi. Một người lực học đạt đỉnh, bất cứ việc gì cũng biết làm, lại còn cứng cỏi và rộng lượng như cậu chính là người mà bà đang lùng sục. Tình trạng của mẹ cậu, bà biết. Bà thương cho cậu nhưng bà cũng thương cho con bà. Cách này khiến đôi bên đều thoả mãn. Cậu cũng chẳng trách cứ gì bà, mà còn đội ơn bà bội phần, tâm lí người làm mẹ tham lam cho con mình là điều vô cùng có lí. Còn cậu, người làm con đương nhiên phải trả ơn nghĩa sinh thành cho mẹ. Dù có phải nhảy vào chảo dầu đang sôi cậu cũng bằng lòng, huống gì bà ấy không đánh, không cướp nội tạng của cậu, không giết cậu chỉ bắt cậu cưu mang con bà ta lại còn cho cậu tiền. Cơ hội này nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi. Tạch lưỡi cho qua, dù sao cũng chỉ là con người không phải là cọp cũng chẳng phải là ma. Cậu tự an ủi bản thân là như vậy.
JungKook đơn giản là vậy, nhưng cậu không hề biết con người cậu sắp gặp nguy hiểm và đáng sợ hơn cả cọp và ma.
Đó...
Là Kim Taehyung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.