Chương 2
MeooAka99
15/07/2019
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_______________
Trong quán cafe, thấp thoáng hình bóng của cậu thanh niên thân hình mỏng manh, mái tóc đen tuyền mềm mại dài qua cổ, cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi dưới ánh nắng nhàn nhạt của bầu trời mùa thu, trông cậu y hệt một vị thiên sứ tinh khiết được chúa trời vô tình tạo ra.
- 2 tiếng....- Cậu nhíu mi nhìn đồng hồ. Chính xác là cậu đã phải đợi người chồng mà cậu không hề biết tới tận 2 tiếng đồng hồ.
Hôm nay là ngày thử âu phục cùng chụp ảnh cưới, còn cả thử nhẫn nữa.
Cậu nhìn dòng người tấp nập ngoài đường...
Lòng chợt quặn lại.
Đáng ra những ngày này là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mỗi con người, vậy mà cậu còn chưa biết đến từ hạnh phúc vị nó mặn ngọt như thế nào, chỉ biết là ngồi trong quán cafe này 2 tiếng như muối mặt vậy, cậu đã uống hết 3 cốc cafe đặc. Chẳng hiểu sao cậu lại có thể uống thứ đắng ngắt như vậy, có lẽ vị của nó đắng giống như cuộc đời của cậu. Khẽ thở dài, hạnh phúc trong cậu đơn thuần là nó có vị đắng.
- Cậu là JungKook đúng không? - Một anh chàng cao ráo thoáng vẻ lịch sự và nghiêm nghị đến bên cậu và cúi đầu chào.
- Anh là....Taehyung sao?- Cậu ngước đôi mắt trong vắt lên nhìn con người trước mặt. Phong cách không giống với những gì cậu tưởng tượng, anh ấy không giống dạng người ăn chơi bất cần như mẹ anh ta nói.
- À không, tôi là Hoseok, thư kí của ngài Taehyung. Anh ấy bảo tôi đưa cậu đi đo quần áo và mua nhẫn.- Hoseok lịch sự nhìn cậu mỉm cười.
- Thế anh ta có nói với anh là cần cưới hộ không?- Cậu cười, nheo đuôi mắt lại. Câu nói của cậu vừa đùa vừa thật, ẩn ý sắc bén. Thật sự đến đồ cưới cũng nhờ người mua hộ, đến đây thì cậu biết Taehyung là con người thế nào rồi...
- Cái đó... Tôi chưa nhận được lệnh. Nhưng gan tôi dù to nhưng cũng không dám cưới vợ hộ chủ tịch đâu ạ. - Hoseok có vẻ là người khá vui tính, suốt quãng đường anh thường bâng quơ một vài câu khiến tâm trạng của cậu cũng nhẹ nhàng hẳn. Ít ra vẫn còn có người hỏi cậu tâm trạng cậu thế nào khi lên xe hoa? Cậu thích áo cưới thế nào? Mẫu nhẫn cưới mà cậu thích?... Đơn giản vậy thôi cậu cũng cảm thấy ấm áp rồi...
Sau một buổi chiều với một số lựa chọn hầu hết là Hoseok chọn giúp thì cũng đến lúc cậu về bệnh viện thăm mẹ.
.
.
- Mẹ ơi, mai con lấy chồng đấy.- JungKook cầm lấy tay mẹ, mỉm cười. Nụ cười thật bi thương.
Mẹ cậu khó cử động được, nhưng ý thức của bà vẫn còn. Bà dùng hết sức nắm chặt tay con trai, bà khóc. Nước mắt chảy dài trên gương mặt hốc hác của bà. Con trai bà, bà hiểu hơn ai hết, thời gian để nó học còn thiếu thốn chứ nói gì đến yêu. Tất thẩy là vì bà, bà đau đớn đưa mắt nhìn con trai. Ú ớ vài tiếng nhưng chẳng lên lời.
- Con biết, con sẽ cố gắng sống thật tốt. Mẹ không phải lo, con cứng cỏi không ai bằng, mẹ biết mà. Cây sương rồng nhỏ của mẹ sẽ hạnh phúc. Mẹ của con, chỉ cần ngày nào có mẹ, ngày ấy đối với con đều là ngày hạnh phúc.- JungKook không kìm được lòng mình, cậu nhẹ đưa tay quệt đi dòng lệ yếu đuối. Vì mẹ, dù có hi sinh cả mạng sống cậu cũng quyết không hó hé một câu.
- Mẹ nghỉ đi, 3 ngày nữa còn phải thực hiện phẫu thuật. Con đi về đây, mai con còn phải làm một người chồng xinh đẹp nữa.- JungKook cố vẽ ra một nụ cười, cậu hôn lên trán bà rồi từ biệt.
Kook, ta xin lỗi. Vì ta mà khiến con chịu khổ cực, ta sẽ cố gắng sống sót và sẽ tạo cho con một hạnh phúc thật sự. Đứa con có hiếu của ta, sinh mệnh của ta,... Con là tất cả đối với ta. Cố gắng sống tốt con nhé. Ta có lỗi với con.
Bà quay nhìn tấm lưng gầy bé nhỏ của con mà xúc động nói không lên lời. Tâm gan của bà đang dằn vặt, ngày cưới của con mà người làm mẹ có mỗi câu nói cũng không nói nổi, bà tự trách mình quá đỗi vô dụng.____
Đêm đó, cậu không ngủ, nước mắt lăn dài trên má, thấm đẫm ướt hết gối.
Cậu sẽ ra sao? Tương lai cậu thế nào?
Cậu thật sự không dám nghĩ tới, tâm trạng thật mông lung. Bây giờ cậu mới thấu hiểu nỗi lòng của người con gái phong kiến đi theo chồng. Cậu chẳng khác mấy cô gái đó cái gì ngoài việc cậu là con trai cả.
JungKook lắc đầu quầy quậy để ruồng bỏ suy nghĩ cùng đường của mình.
Sờ sờ lên mái tóc, nó dài quá cổ rồi, trông như thằng đàn bà yếu mềm vậy.
Dù sao mai cũng là ngày cưới, cậu nên cắt tóc.
Nói rồi, cậu bật dậy chạy vào nhà tắm, cầm kéo cắt, những lọn tóc mềm mại rơi xuống.
Phải rồi, lí do mà phụ nữ khi thất tình thường đi cắt tóc là đây sao?
Ý cậu là họ muốn bắt đầu một cuộc đời mới ấy. Cậu cũng thế, cậu đang muốn thay đổi chính bản thân, cậu không muốn gồng mình chịu đựng mọi điều tiếng, nặng nhẹ từ xã hội nữa.
Nhìn con người khá khác qua tấm gương, cậu nhếch nụ cười thoả mãn. Mái tóc dài loà xoà trước trán nay không còn, thay vào đó là mái cộc chéo sang một bên để lộ chiếc trán bướng bỉnh thông minh và tôn lên đôi mắt trong veo như sương sớm của cậu, tóc sau gáy được cắt xén hoàn toàn khoe cái cổ cao dài vốn dĩ chỉ dành cho những vị quý tộc.
Đúng, từ mai cậu sẽ sống cho cậu, không kiêng nể gia đình ai nữa, bao lâu nay Jeon JungKook chịu khổ chịu nhục quá đủ rồi.
Cậu dùng nước lạnh đổ lên người rồi tắm rửa sạch sẽ, dù sao ngày mai cũng là ngày vui, cậu không muốn tự biến mình thành gấu trúc.
.
.
.
Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ mẹ yên tâm dưỡng bệnh đi nhé....
Doremon, Nobita xin lỗi....
________
_______________
Trong quán cafe, thấp thoáng hình bóng của cậu thanh niên thân hình mỏng manh, mái tóc đen tuyền mềm mại dài qua cổ, cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi dưới ánh nắng nhàn nhạt của bầu trời mùa thu, trông cậu y hệt một vị thiên sứ tinh khiết được chúa trời vô tình tạo ra.
- 2 tiếng....- Cậu nhíu mi nhìn đồng hồ. Chính xác là cậu đã phải đợi người chồng mà cậu không hề biết tới tận 2 tiếng đồng hồ.
Hôm nay là ngày thử âu phục cùng chụp ảnh cưới, còn cả thử nhẫn nữa.
Cậu nhìn dòng người tấp nập ngoài đường...
Lòng chợt quặn lại.
Đáng ra những ngày này là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mỗi con người, vậy mà cậu còn chưa biết đến từ hạnh phúc vị nó mặn ngọt như thế nào, chỉ biết là ngồi trong quán cafe này 2 tiếng như muối mặt vậy, cậu đã uống hết 3 cốc cafe đặc. Chẳng hiểu sao cậu lại có thể uống thứ đắng ngắt như vậy, có lẽ vị của nó đắng giống như cuộc đời của cậu. Khẽ thở dài, hạnh phúc trong cậu đơn thuần là nó có vị đắng.
- Cậu là JungKook đúng không? - Một anh chàng cao ráo thoáng vẻ lịch sự và nghiêm nghị đến bên cậu và cúi đầu chào.
- Anh là....Taehyung sao?- Cậu ngước đôi mắt trong vắt lên nhìn con người trước mặt. Phong cách không giống với những gì cậu tưởng tượng, anh ấy không giống dạng người ăn chơi bất cần như mẹ anh ta nói.
- À không, tôi là Hoseok, thư kí của ngài Taehyung. Anh ấy bảo tôi đưa cậu đi đo quần áo và mua nhẫn.- Hoseok lịch sự nhìn cậu mỉm cười.
- Thế anh ta có nói với anh là cần cưới hộ không?- Cậu cười, nheo đuôi mắt lại. Câu nói của cậu vừa đùa vừa thật, ẩn ý sắc bén. Thật sự đến đồ cưới cũng nhờ người mua hộ, đến đây thì cậu biết Taehyung là con người thế nào rồi...
- Cái đó... Tôi chưa nhận được lệnh. Nhưng gan tôi dù to nhưng cũng không dám cưới vợ hộ chủ tịch đâu ạ. - Hoseok có vẻ là người khá vui tính, suốt quãng đường anh thường bâng quơ một vài câu khiến tâm trạng của cậu cũng nhẹ nhàng hẳn. Ít ra vẫn còn có người hỏi cậu tâm trạng cậu thế nào khi lên xe hoa? Cậu thích áo cưới thế nào? Mẫu nhẫn cưới mà cậu thích?... Đơn giản vậy thôi cậu cũng cảm thấy ấm áp rồi...
Sau một buổi chiều với một số lựa chọn hầu hết là Hoseok chọn giúp thì cũng đến lúc cậu về bệnh viện thăm mẹ.
.
.
- Mẹ ơi, mai con lấy chồng đấy.- JungKook cầm lấy tay mẹ, mỉm cười. Nụ cười thật bi thương.
Mẹ cậu khó cử động được, nhưng ý thức của bà vẫn còn. Bà dùng hết sức nắm chặt tay con trai, bà khóc. Nước mắt chảy dài trên gương mặt hốc hác của bà. Con trai bà, bà hiểu hơn ai hết, thời gian để nó học còn thiếu thốn chứ nói gì đến yêu. Tất thẩy là vì bà, bà đau đớn đưa mắt nhìn con trai. Ú ớ vài tiếng nhưng chẳng lên lời.
- Con biết, con sẽ cố gắng sống thật tốt. Mẹ không phải lo, con cứng cỏi không ai bằng, mẹ biết mà. Cây sương rồng nhỏ của mẹ sẽ hạnh phúc. Mẹ của con, chỉ cần ngày nào có mẹ, ngày ấy đối với con đều là ngày hạnh phúc.- JungKook không kìm được lòng mình, cậu nhẹ đưa tay quệt đi dòng lệ yếu đuối. Vì mẹ, dù có hi sinh cả mạng sống cậu cũng quyết không hó hé một câu.
- Mẹ nghỉ đi, 3 ngày nữa còn phải thực hiện phẫu thuật. Con đi về đây, mai con còn phải làm một người chồng xinh đẹp nữa.- JungKook cố vẽ ra một nụ cười, cậu hôn lên trán bà rồi từ biệt.
Kook, ta xin lỗi. Vì ta mà khiến con chịu khổ cực, ta sẽ cố gắng sống sót và sẽ tạo cho con một hạnh phúc thật sự. Đứa con có hiếu của ta, sinh mệnh của ta,... Con là tất cả đối với ta. Cố gắng sống tốt con nhé. Ta có lỗi với con.
Bà quay nhìn tấm lưng gầy bé nhỏ của con mà xúc động nói không lên lời. Tâm gan của bà đang dằn vặt, ngày cưới của con mà người làm mẹ có mỗi câu nói cũng không nói nổi, bà tự trách mình quá đỗi vô dụng.____
Đêm đó, cậu không ngủ, nước mắt lăn dài trên má, thấm đẫm ướt hết gối.
Cậu sẽ ra sao? Tương lai cậu thế nào?
Cậu thật sự không dám nghĩ tới, tâm trạng thật mông lung. Bây giờ cậu mới thấu hiểu nỗi lòng của người con gái phong kiến đi theo chồng. Cậu chẳng khác mấy cô gái đó cái gì ngoài việc cậu là con trai cả.
JungKook lắc đầu quầy quậy để ruồng bỏ suy nghĩ cùng đường của mình.
Sờ sờ lên mái tóc, nó dài quá cổ rồi, trông như thằng đàn bà yếu mềm vậy.
Dù sao mai cũng là ngày cưới, cậu nên cắt tóc.
Nói rồi, cậu bật dậy chạy vào nhà tắm, cầm kéo cắt, những lọn tóc mềm mại rơi xuống.
Phải rồi, lí do mà phụ nữ khi thất tình thường đi cắt tóc là đây sao?
Ý cậu là họ muốn bắt đầu một cuộc đời mới ấy. Cậu cũng thế, cậu đang muốn thay đổi chính bản thân, cậu không muốn gồng mình chịu đựng mọi điều tiếng, nặng nhẹ từ xã hội nữa.
Nhìn con người khá khác qua tấm gương, cậu nhếch nụ cười thoả mãn. Mái tóc dài loà xoà trước trán nay không còn, thay vào đó là mái cộc chéo sang một bên để lộ chiếc trán bướng bỉnh thông minh và tôn lên đôi mắt trong veo như sương sớm của cậu, tóc sau gáy được cắt xén hoàn toàn khoe cái cổ cao dài vốn dĩ chỉ dành cho những vị quý tộc.
Đúng, từ mai cậu sẽ sống cho cậu, không kiêng nể gia đình ai nữa, bao lâu nay Jeon JungKook chịu khổ chịu nhục quá đủ rồi.
Cậu dùng nước lạnh đổ lên người rồi tắm rửa sạch sẽ, dù sao ngày mai cũng là ngày vui, cậu không muốn tự biến mình thành gấu trúc.
.
.
.
Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ mẹ yên tâm dưỡng bệnh đi nhé....
Doremon, Nobita xin lỗi....
________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.