Chương 4
MeooAka99
15/07/2019
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_________________
- Doremon, mình chia tay đi. Mình thích một người con gái khác rồi.- Cậu phũ phàng đáp con gấu hình Doremon cùng vô số thứ đồ nhỏ xinh kỉ niệm bền chặt giữa hai người xuống đất mà bỏ đi.
- Tớ đã sai sao?- Doremon chợt bắt lấy đôi tay của Nobita kéo lại phía mình.
- Cậu sai. Vì cậu là con trai....
..... Nobita, cậu quá độc ác rồi,
..... Rời bỏ tôi? Cậu muốn sống cùng người phụ nữ của cậu sao?
..... Cậu chính là lí do khiến tôi hận phụ nữ thấu xương tuỷ, trừ bà Kim ra.
Nobita~ Tôi giống một món trò chơi để cậu đùa bỡn vậy sao?
Cặn bã thật,..
_______
JungKook lấy trong tủ lạnh ra một ít sữa uống tạm, sữa chưa trôi xuống ruột thì âm thanh dâm tục vang lên trong phòng ngủ của Taehyung làm sữa đang trong cổ cậu sặc phun lên tận mũi. Cậu ho sù sụ rồi lấy tạm quả táo lên phòng vừa ăn vừa học.
Nhưng những âm thanh đấy đâu buông tha cho cậu, càng ngày con đàn bà ti tiện ở lầu hai càng kêu to khiến cậu muốn bùng cháy phi cây hút bể phốt lòi luôn họng.
Ăn không được, học cũng không được, đến ngủ cũng đâu thể ngủ nổi với tạp âm khốn khiếp ấy.
Thà để cậu đi làm thêm một ngày 10 tiếng còn hơn phải nghe tiếng chết tiệt kia. Trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh thân mật của mấy bộ phim 18+, mặt cậu đỏ bừng lên. Không chịu nổi nữa rồi.
- Aaaaaaaaaaaaa... MẤT TRẬT TỰ QUÁ- JungKook dùng âm vực cá voi gào lên. Chẳng biết cậu ăn nhầm phải gan con gì mà dám làm thế nữa. Nghe theo lời mẹ anh ta nói, Taehyung là người vô cùng đáng sợ. Cậu chỉ biết rằng hiện tại trong đầu cậu đang bị những ý nghĩ đen tối kia che phủ, không thể thoát ra nếu cứ nghe những âm thanh ấy.
Cậu hét xong vội cầm quyển sách chạy một mạch xuống vườn.
Cậu nghĩ, với tính cách của mẹ anh miêu tả anh thì không chừng anh sẽ một cước sút cậu từ tầng 2 xuống tầng hầm vì đã phá đám nhu cầu sinh lí của anh nếu cậu chạy không nhanh mất.
Cậu bịt mắt, bịt luôn tai ngồi im lặng trong vườn.
1s
2s
3s
Vẫn không thấy điều gì đặc biệt, cậu đành mở mắt thở phào. Cái chết đến với cậu hình như muộn hơn thì phải.
Không khí ở dưới đây quang mát hơn hẳn, cũng rất yên tĩnh, biết vậy cậu chạy xuống đây từ trước mặc kệ tên Taehyung muốn làm gì thì làm. Ngồi trước hồ bơi, khẽ đặt bàn chân mềm ấm xuống dòng nước mát lạnh, cậu giật mình nhớ lại kí ức ngày xưa....Hồi đó nhà cậu đâu có thảm như bây giờ, từ một công tử bột ăn trắng mặc trơn chưa đụng tay đến cán chổi bao giờ, hưởng chọn vẹn được 10 năm thì cơn gia biến đổ ào xuống. Từ trên đỉnh của trời cao rớt cái *pẹt* xuống vực thẳm. Chua chát thật, đến nỗi thiếu tiền còn phải làm chồng của một người đàn ông vô tâm, dâm đãng. Vậy đấy.
.
.
Jeon JungKook... Lá gan cậu đúng là không nhỏ, dám phá tôi. Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đắc tội với Kim Taehyung này.- Từ trên tầng, Taehyung choàng một mảnh khăn nhỏ hững hờ quấn qua mông. Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi liếc mắt nhìn thân ảnh thầm lặng dưới hồ bơi, nhếch đôi môi mọng lạnh lùng nghĩ.
- Anh...- Con đàn bà ti tiện đó khoả thân ôm đằng sau lưng Taehyung giọng ẽo ọt.
- Biến... Hết hứng rồi. Tiền trên bàn...- Taehyung tách hai tay của ả ra, lách người nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
- Em yêu anh thật lòng mà, thật sự không phải vì tiền của anh...- Ả ta nghiến răng nghiến lợi hét lên, nước mắt lưng tròng.
- Không muốn lấy tiền thì thôi để đấy cũng được, tôi cho người khác.- Taehyung cười mỉa, nói vọng ra.
-.....- Ả ta trợn mắt, răng cạ vào nhau ken két, mặt đầy hắc tuyến tiến về phía bàn cầm lấy tiền nhét vào túi sau đó vớ chiếc váy hãng hiệu cái bang tài trợ đi xuống nhà.
Nghe tiếng đóng cửa, Taehyung liền bật cười. Loại đàn bà rẻ tiền, chơi xong vất như cô ta mà cũng có thể nói được từ yêu sao? Cô ta đang bôi nhọ tình yêu thiêng liêng cao quý đấy à? Anh khinh những người bạ đâu cũng nói yêu như thế.
Dòng nước mát lạnh chạy xuống từng đường nét trên cơ thể săn chắc, nước mắt của anh cũng theo dòng nước trên vòi mà đi xuống.
Anh nhớ Nobita của anh.
Chỉ có cậu ấy mới có thể đem lại tình yêu đúng nghĩa cho anh, vậy mà cậu lại bỏ anh đi mất...
Mối tình đầu tan vỡ...
Nam nhân yêu nhau là không thể đến với nhau sao?
Từ khi rời xa Nobita, Taehyung mới trở thành một thằng đàn ông khốn nạn, chà đạp phụ nữ. Anh nghĩ việc quen một cô gái nào đó có thể giúp anh quên cậu. Nhưng... họ chỉ yêu thứ cộm cộm ở túi sau của anh.
Mất nết...
Lí do anh trở lên mất nết là vì cậu. Tất cả... Là vì cậu.
_____________
- Oái....- Đang ngồi im trên cạnh hồ bơi thì có một lực từ đằng sau đẩy JungKook xuống dưới hồ.
- Thằng con trai bê đê, hư hỏng. Vì mày mà Taehyung không thể cưới được tao. Mày có gì hơn tao chứ?- Con ả vừa nãy nhe nanh múa vuôt trước cạnh hồ bơi trông không khác gì con tố là lên cơn.
JungKook bơi vào bờ, đứng trước mặt cô ta điềm tĩnh cởi bỏ áo phông trắng, vắt ráo nước rồi khoác lên vai để lộ phần cơ thể trắng mịn vừa vặn và gọn gàng của mình.
- Này cô thử chàng trai thư sinh như tôi bao giờ chưa? Ý tôi là không phải gay.- JungKook nở nụ cười mị hoặc, tiến về phía ả ta mấy bước.
- Tôi...- Ả nhìn về phía mấy múi bụng không rõ ẩn hiện sau nước da trắng sứ non nớt của chàng trai trẻ mà hệ hô hấp của ả bị ngưng trệ. Vừa rồi ngoài tiền ra Taehyung chưa cho ả thứ gì, đối với ả màn dạo đầu kia là ngọn lửa lớn, nếu không được dập tắt ả bứt rứt mà chết mất. Nhìn đôi mắt ấm áp sâu thẳm đằng sau mái tóc đen tuyền âm ẩm dính trước trán kia... Đây là kiệt tác của tạo hoá, chàng trai thanh khiết trước mặt nếu ả mà được nếu thử ngay bây giờ thì không còn gì bằng. Ả thẹn thùng nói:- Tôi chưa....
JungKook nhìn bản mặt giả tạo của ả mà cậu không biết khóc thế nào cho đúng kiểu. Nghĩ gì vậy bà nội?
-Chưa đụng là đúng thôi, người như tôi chỉ thích những người thuần khiết trong sáng một chút, như cô chắc chỉ hợp với cái tên trên lầu. Vậy nên lần sau đừng so sánh bậy bạ tôi với cô, tội nghiệp tôi lắm. Tôi cảm thấy bản thân bị sỉ nhục ấy.- JungKook vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, một tay chống hông, một tay bóp cằm của ả nâng lên, nhìn bộ mặt nham nhở son phấn, cậu khẽ lắc đầu.
- Cậu.... Dám nói với Taehyung thế sao?- Ả trợn mắt lườm JungKook.
- Hắn chẳng là gì trong cuộc đời của tôi.- JungKook dang tay hất cô ả ngã *tõm* xuống hồ rồi cầm áo đi vào nhà.
.
Đi đến cửa nhà, cậu giật mình. Kim Taehyung đang đứng đấy nhìn cậu chằm chằm, cười bán nguyệt.
-Tôi với anh ở cùng nhà, anh có cách sống của anh tôi đương nhiên không can thiệp. Nhưng anh làm ơn hành động việc gì cũng im lặng một chút, tôi cần không gian để học tập.- JungKook đối diện với Taehyung, cậu không sợ hãi một chút nào mà nhằm mặt anh nói thẳng.
-Muốn ở thì ở, không muốn thì biến.- Taehyung bỏ lại một câu rồi xoay lưng đi vào nhà.
- Nếu anh muốn nhu cầu sinh lí tiếp tục bị gián đoạn thì cứ la lên cũng được..- JungKook nhếch môi, nghiêng đầu đóng cửa. Hôm nay đến đây là đủ rồi, cậu đã đủ mệt mỏi.
_________________
- Doremon, mình chia tay đi. Mình thích một người con gái khác rồi.- Cậu phũ phàng đáp con gấu hình Doremon cùng vô số thứ đồ nhỏ xinh kỉ niệm bền chặt giữa hai người xuống đất mà bỏ đi.
- Tớ đã sai sao?- Doremon chợt bắt lấy đôi tay của Nobita kéo lại phía mình.
- Cậu sai. Vì cậu là con trai....
..... Nobita, cậu quá độc ác rồi,
..... Rời bỏ tôi? Cậu muốn sống cùng người phụ nữ của cậu sao?
..... Cậu chính là lí do khiến tôi hận phụ nữ thấu xương tuỷ, trừ bà Kim ra.
Nobita~ Tôi giống một món trò chơi để cậu đùa bỡn vậy sao?
Cặn bã thật,..
_______
JungKook lấy trong tủ lạnh ra một ít sữa uống tạm, sữa chưa trôi xuống ruột thì âm thanh dâm tục vang lên trong phòng ngủ của Taehyung làm sữa đang trong cổ cậu sặc phun lên tận mũi. Cậu ho sù sụ rồi lấy tạm quả táo lên phòng vừa ăn vừa học.
Nhưng những âm thanh đấy đâu buông tha cho cậu, càng ngày con đàn bà ti tiện ở lầu hai càng kêu to khiến cậu muốn bùng cháy phi cây hút bể phốt lòi luôn họng.
Ăn không được, học cũng không được, đến ngủ cũng đâu thể ngủ nổi với tạp âm khốn khiếp ấy.
Thà để cậu đi làm thêm một ngày 10 tiếng còn hơn phải nghe tiếng chết tiệt kia. Trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh thân mật của mấy bộ phim 18+, mặt cậu đỏ bừng lên. Không chịu nổi nữa rồi.
- Aaaaaaaaaaaaa... MẤT TRẬT TỰ QUÁ- JungKook dùng âm vực cá voi gào lên. Chẳng biết cậu ăn nhầm phải gan con gì mà dám làm thế nữa. Nghe theo lời mẹ anh ta nói, Taehyung là người vô cùng đáng sợ. Cậu chỉ biết rằng hiện tại trong đầu cậu đang bị những ý nghĩ đen tối kia che phủ, không thể thoát ra nếu cứ nghe những âm thanh ấy.
Cậu hét xong vội cầm quyển sách chạy một mạch xuống vườn.
Cậu nghĩ, với tính cách của mẹ anh miêu tả anh thì không chừng anh sẽ một cước sút cậu từ tầng 2 xuống tầng hầm vì đã phá đám nhu cầu sinh lí của anh nếu cậu chạy không nhanh mất.
Cậu bịt mắt, bịt luôn tai ngồi im lặng trong vườn.
1s
2s
3s
Vẫn không thấy điều gì đặc biệt, cậu đành mở mắt thở phào. Cái chết đến với cậu hình như muộn hơn thì phải.
Không khí ở dưới đây quang mát hơn hẳn, cũng rất yên tĩnh, biết vậy cậu chạy xuống đây từ trước mặc kệ tên Taehyung muốn làm gì thì làm. Ngồi trước hồ bơi, khẽ đặt bàn chân mềm ấm xuống dòng nước mát lạnh, cậu giật mình nhớ lại kí ức ngày xưa....Hồi đó nhà cậu đâu có thảm như bây giờ, từ một công tử bột ăn trắng mặc trơn chưa đụng tay đến cán chổi bao giờ, hưởng chọn vẹn được 10 năm thì cơn gia biến đổ ào xuống. Từ trên đỉnh của trời cao rớt cái *pẹt* xuống vực thẳm. Chua chát thật, đến nỗi thiếu tiền còn phải làm chồng của một người đàn ông vô tâm, dâm đãng. Vậy đấy.
.
.
Jeon JungKook... Lá gan cậu đúng là không nhỏ, dám phá tôi. Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đắc tội với Kim Taehyung này.- Từ trên tầng, Taehyung choàng một mảnh khăn nhỏ hững hờ quấn qua mông. Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi liếc mắt nhìn thân ảnh thầm lặng dưới hồ bơi, nhếch đôi môi mọng lạnh lùng nghĩ.
- Anh...- Con đàn bà ti tiện đó khoả thân ôm đằng sau lưng Taehyung giọng ẽo ọt.
- Biến... Hết hứng rồi. Tiền trên bàn...- Taehyung tách hai tay của ả ra, lách người nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
- Em yêu anh thật lòng mà, thật sự không phải vì tiền của anh...- Ả ta nghiến răng nghiến lợi hét lên, nước mắt lưng tròng.
- Không muốn lấy tiền thì thôi để đấy cũng được, tôi cho người khác.- Taehyung cười mỉa, nói vọng ra.
-.....- Ả ta trợn mắt, răng cạ vào nhau ken két, mặt đầy hắc tuyến tiến về phía bàn cầm lấy tiền nhét vào túi sau đó vớ chiếc váy hãng hiệu cái bang tài trợ đi xuống nhà.
Nghe tiếng đóng cửa, Taehyung liền bật cười. Loại đàn bà rẻ tiền, chơi xong vất như cô ta mà cũng có thể nói được từ yêu sao? Cô ta đang bôi nhọ tình yêu thiêng liêng cao quý đấy à? Anh khinh những người bạ đâu cũng nói yêu như thế.
Dòng nước mát lạnh chạy xuống từng đường nét trên cơ thể săn chắc, nước mắt của anh cũng theo dòng nước trên vòi mà đi xuống.
Anh nhớ Nobita của anh.
Chỉ có cậu ấy mới có thể đem lại tình yêu đúng nghĩa cho anh, vậy mà cậu lại bỏ anh đi mất...
Mối tình đầu tan vỡ...
Nam nhân yêu nhau là không thể đến với nhau sao?
Từ khi rời xa Nobita, Taehyung mới trở thành một thằng đàn ông khốn nạn, chà đạp phụ nữ. Anh nghĩ việc quen một cô gái nào đó có thể giúp anh quên cậu. Nhưng... họ chỉ yêu thứ cộm cộm ở túi sau của anh.
Mất nết...
Lí do anh trở lên mất nết là vì cậu. Tất cả... Là vì cậu.
_____________
- Oái....- Đang ngồi im trên cạnh hồ bơi thì có một lực từ đằng sau đẩy JungKook xuống dưới hồ.
- Thằng con trai bê đê, hư hỏng. Vì mày mà Taehyung không thể cưới được tao. Mày có gì hơn tao chứ?- Con ả vừa nãy nhe nanh múa vuôt trước cạnh hồ bơi trông không khác gì con tố là lên cơn.
JungKook bơi vào bờ, đứng trước mặt cô ta điềm tĩnh cởi bỏ áo phông trắng, vắt ráo nước rồi khoác lên vai để lộ phần cơ thể trắng mịn vừa vặn và gọn gàng của mình.
- Này cô thử chàng trai thư sinh như tôi bao giờ chưa? Ý tôi là không phải gay.- JungKook nở nụ cười mị hoặc, tiến về phía ả ta mấy bước.
- Tôi...- Ả nhìn về phía mấy múi bụng không rõ ẩn hiện sau nước da trắng sứ non nớt của chàng trai trẻ mà hệ hô hấp của ả bị ngưng trệ. Vừa rồi ngoài tiền ra Taehyung chưa cho ả thứ gì, đối với ả màn dạo đầu kia là ngọn lửa lớn, nếu không được dập tắt ả bứt rứt mà chết mất. Nhìn đôi mắt ấm áp sâu thẳm đằng sau mái tóc đen tuyền âm ẩm dính trước trán kia... Đây là kiệt tác của tạo hoá, chàng trai thanh khiết trước mặt nếu ả mà được nếu thử ngay bây giờ thì không còn gì bằng. Ả thẹn thùng nói:- Tôi chưa....
JungKook nhìn bản mặt giả tạo của ả mà cậu không biết khóc thế nào cho đúng kiểu. Nghĩ gì vậy bà nội?
-Chưa đụng là đúng thôi, người như tôi chỉ thích những người thuần khiết trong sáng một chút, như cô chắc chỉ hợp với cái tên trên lầu. Vậy nên lần sau đừng so sánh bậy bạ tôi với cô, tội nghiệp tôi lắm. Tôi cảm thấy bản thân bị sỉ nhục ấy.- JungKook vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, một tay chống hông, một tay bóp cằm của ả nâng lên, nhìn bộ mặt nham nhở son phấn, cậu khẽ lắc đầu.
- Cậu.... Dám nói với Taehyung thế sao?- Ả trợn mắt lườm JungKook.
- Hắn chẳng là gì trong cuộc đời của tôi.- JungKook dang tay hất cô ả ngã *tõm* xuống hồ rồi cầm áo đi vào nhà.
.
Đi đến cửa nhà, cậu giật mình. Kim Taehyung đang đứng đấy nhìn cậu chằm chằm, cười bán nguyệt.
-Tôi với anh ở cùng nhà, anh có cách sống của anh tôi đương nhiên không can thiệp. Nhưng anh làm ơn hành động việc gì cũng im lặng một chút, tôi cần không gian để học tập.- JungKook đối diện với Taehyung, cậu không sợ hãi một chút nào mà nhằm mặt anh nói thẳng.
-Muốn ở thì ở, không muốn thì biến.- Taehyung bỏ lại một câu rồi xoay lưng đi vào nhà.
- Nếu anh muốn nhu cầu sinh lí tiếp tục bị gián đoạn thì cứ la lên cũng được..- JungKook nhếch môi, nghiêng đầu đóng cửa. Hôm nay đến đây là đủ rồi, cậu đã đủ mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.