Chương 5
MeooAka99
15/07/2019
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_______________
- Hôm nay tôi ăn sáng ở nhà...- Kim Taehyung khoác áo ngủ bằng bông cao cấp, lết đôi dép xám mịn đi xuống cầu thang, mồm ngoạc ra mà ngáp, hai tay đút túi áo thủng thẳng đi.
- Hở? Ừ...- JungKook đang làm bánh dưới tầng giật mình vì hôm nay Taehyung ăn sáng ở nhà, mọi hôm anh có ăn sáng bao giờ đâu? Lạ thì lạ nhưng chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị, thêm một quả trứng hai cái bánh và một cốc sữa. Cũng chẳng mất thời gian.
- Của anh...- JungKook đặt suất ăn xuống cho Taehyung, tay kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống thưởng thức bữa ăn của mình, coi Taehyung là người vô hình, cậu cầm một quyển vở vừa học thuộc vừa ăn.
- Cậu học trường nào?- Taehyung thấy người đa việc giống JungKook thấy làm lạ.
Nét mặt thanh thoát quý tộc giống hệt Nobita nhưng tính cách khác biệt hoàn toàn, Nobita dịu dàng hiền lành chứ không đanh đá, tinh anh như JungKook. Còn nữa, Nobita việc gì cũng không làm nổi toàn phải nhờ anh, bây giờ anh lại nhờ đến JungKook. Nobita không thể là JungKook. Anh nghĩ chắc chắn vậy.
- Bigstar...- JungKook điềm đạm.
- Trường thưởng học bổng nếu học sinh đứng đầu khối sao? - Tập đoàn họ Kim rót tiền vào trường này không ít, thành tích cũng xuất chúng. Vào được đây quả là không tồi ah.
- Ừm...- Kook gật nhẹ.
- Muốn học bổng?- Taehyung nâng đôi lông mày kiếm lên, nhếch một bên mép bật cười nhìn cậu. Có vẻ anh khinh thường cậu nghèo hèn nên muốn có học bổng đấy. Muốn khinh thế nào cũng được, công tử nhà giàu tiêu tiền như rác giống anh nào có thể thấu hiểu được hoàn cảnh thiếu đủ thứ của cậu chứ, nói nhiều với anh cũng chẳng để làm gì.
- Tôi tiền ăn hằng ngày cũng không đủ nói gì đóng tiền học. Đương nhiên học bằng học bổng rồi.- JungKook liếc nhìn anh một chút trả lời ngắn gọn.
- Không cần vất vả, tôi có thể đóng tiền học cho cậu....- Thực sự số tiền học của JungKook một tháng không bằng số tiền của Kim tổng ăn chơi một đêm. Anh cũng là cổ đông không nhỏ trong trường đó. Việc gì người mang tiếng là vợ của anh phải vừa ăn vừa học khổ vậy nhỉ? Anh biết mẹ anh hậu thuẫn cậu cũng không ít.
-....- JungKook không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý... Không ngờ Taehyung lại nông cạn đến thế.. không học á? Để sau khi cậu bị họ Kim đá ra khỏi nhà sau đó cạp đất ăn vã à? Nhảm nhí thật đấy.
Taehyung thấy cậu cười biết thừa bụng cậu khinh thường anh, nhưng đấy là anh nghĩ cho cậu thôi mà... Chẳng buồn nói nữa, anh cúi đầu nhai nốt mẩu bánh rồi lại phủi mông lên phòng.
.
.
- Ăn xong rồi để đấy, trưa tôi về rửa. Tôi bận học rồi. Còn nữa... Trưa có ăn cơm không?- JungKook thấy Taehyung ăn mặc nghiêm chỉnh đi xuống dưới nhà uống nước chuẩn bị đi làm, cậu cũng đứng dậy thả bát vào chậu rồi khoác cặp, vừa đeo giày vừa vọng vào hỏi Taehyung.- Ngày nào cũng ăn.- Taehyung nói rồi thả cốc vừa uống vào chậu, bước lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm.
- Thằng này điên nặng rồi....- JungKook nhìn bóng lưng của Taehyung rồi lắc đầu ngán ngẩm. Chắc không phải đem qua không được thoả mãn nhu cầu sinh lí mà điên đến phát bệnh chứ? JungKook rùng mình rồi chạy bắn đi học.
______________
1 tuần.
Đúng 1 tuần nay.
Kim Taehyung sáng sớm đều ăn sáng rồi đi làm thỉnh thoảng cậu đi học về thấy bát đĩa tinh tươm liền phát hoảng đập nát mấy quả cam, quýt,..bla..bla... những chỗ cô Tấm có thể ở trong, nhưng đích thị không có chính anh là người rửa bát. Còn nữa, trưa nào cũng về ăn cơm, cậu về sớm thì cậu nấu, cậu về sau thì Taehyung ngoan ngoãn mua đồ ở ngoài, ăn nghỉ vỏn vẹn 3 tiếng rồi cắp mông đi làm. Lạ hơn nữa là có đêm không về nhưng tuyệt đối suốt một tuần không hề đem gái về nhà, cậu cũng có thể học hành tập trung, ngủ nghỉ điều độ hơn nhiều chút. Tâm tình Kim Taehyung cũng không tệ, không mắng không chửi cậu, chỉ lẳng lặng hỏi han thành tích học tập, công việc nhà cửa rồi im lặng không nói gì thêm.
Cậu thật sự nằm mơ cũng không nghĩ Taehyung thay đổi chóng mặt như vậy. Chắc chắn ăn phải bả chó hay mật chuột rồi. Thật đáng sợ. Nhưng cũng đáng mừng, ít ra cậu cũng thân thiết được với Taehyung đôi chút, có thể nói chuyện bình thường được rồi. Theo cậu nghĩ, anh ta cũng chẳng có gì ác ma giống bà Kim nói. Nhưng cậu đâu biết rằng một phần cũng là khuôn mặt của cậu thập phần giống Nobita của anh nên anh im lặng để cậu tung hoành, nếu không chỉ cần một đạp anh đã có thể tống cậu ra khỏi nhà nếu cậu dám mở miệng chống đối.
______________
- Mẹ, mẹ đỡ chưa? - JungKook tranh thủ giờ học về sớm chạy đến bệnh viện thăm mẹ. Tuy rằng không đến được thường xuyên, nhưng Kim phu nhân đã thu xếp người trông coi mẹ cậu cẩn thận, thỉnh thoảng bà cũng đến thăm và trò chuyện vơi mẹ cậu nữa. Mẹ cậu chắc chắn không cô đơn như trước nữa rồi.
- JungKook à, chuyện nhà sao rồi?- Bà cầm tay JungKook cười hiền từ.
- Tiến triển rất tốt ạ. Tuy vẫn chưa có tình cảm vì đều là hai người đàn ông nhưng con cảm thấy thân thiết hơn với ổng rồi.- JungKook cười xoà.
- Vậy là tốt rồi, hi vọng con có thể sống hạnh phúc. Nhất quyết không được nói dối mẹ nửa lời nghe chứ? Nếu bị bắt nạt phải nói với mẹ, ít thì có thể chút bỏ được phần nào tâm sự. Nhiều thì mẹ có thể cáo lỗi bà Kim xin cho con được tự do dù có phải hi sinh tính mạng này. Hãy nhớ nhé con....- Bà xoa đầu JungKook, con trai bà mà... Bà biết rất rõ, dù có khổ cực cũng chỉ cắn răng chịu một mình tuyệt đối không hé răng một lời sợ bà lo lắng. Điểm này là điểm bà ngại nhất, đã không được ở gần con thì chớ, nếu nó còn giấu thì bà biết lần đằng nào??
- Mẹ, mẹ phải tin con chứ. Nhìn vào mắt con xem. Con nói thật mà...- JungKook lấy hai tay banh mắt ra, lè lè lưỡi nhỏ tinh nghịch.
- Bố anh... Tôi thấy anh dễ thương nên tin đấy nhé.- Bà bật cười xoa đầu con trai mình. - Mau về cơm nước đi, muộn rồi. Chồng con đi làm về sẽ bị đói đấy.
- Con biết rồi mà... Con về đấy rảnh con sẽ quay lại thăm mẹ.- JungKook khoác cặp, hôn vào trán bà rồi tạm biệt bà đi về. Cậu phải làm một cậu vợ tốt, cơm nước đuề huề nếu không muốn bị đá ra khỏi nhà a.
_________________
_______________
- Hôm nay tôi ăn sáng ở nhà...- Kim Taehyung khoác áo ngủ bằng bông cao cấp, lết đôi dép xám mịn đi xuống cầu thang, mồm ngoạc ra mà ngáp, hai tay đút túi áo thủng thẳng đi.
- Hở? Ừ...- JungKook đang làm bánh dưới tầng giật mình vì hôm nay Taehyung ăn sáng ở nhà, mọi hôm anh có ăn sáng bao giờ đâu? Lạ thì lạ nhưng chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị, thêm một quả trứng hai cái bánh và một cốc sữa. Cũng chẳng mất thời gian.
- Của anh...- JungKook đặt suất ăn xuống cho Taehyung, tay kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống thưởng thức bữa ăn của mình, coi Taehyung là người vô hình, cậu cầm một quyển vở vừa học thuộc vừa ăn.
- Cậu học trường nào?- Taehyung thấy người đa việc giống JungKook thấy làm lạ.
Nét mặt thanh thoát quý tộc giống hệt Nobita nhưng tính cách khác biệt hoàn toàn, Nobita dịu dàng hiền lành chứ không đanh đá, tinh anh như JungKook. Còn nữa, Nobita việc gì cũng không làm nổi toàn phải nhờ anh, bây giờ anh lại nhờ đến JungKook. Nobita không thể là JungKook. Anh nghĩ chắc chắn vậy.
- Bigstar...- JungKook điềm đạm.
- Trường thưởng học bổng nếu học sinh đứng đầu khối sao? - Tập đoàn họ Kim rót tiền vào trường này không ít, thành tích cũng xuất chúng. Vào được đây quả là không tồi ah.
- Ừm...- Kook gật nhẹ.
- Muốn học bổng?- Taehyung nâng đôi lông mày kiếm lên, nhếch một bên mép bật cười nhìn cậu. Có vẻ anh khinh thường cậu nghèo hèn nên muốn có học bổng đấy. Muốn khinh thế nào cũng được, công tử nhà giàu tiêu tiền như rác giống anh nào có thể thấu hiểu được hoàn cảnh thiếu đủ thứ của cậu chứ, nói nhiều với anh cũng chẳng để làm gì.
- Tôi tiền ăn hằng ngày cũng không đủ nói gì đóng tiền học. Đương nhiên học bằng học bổng rồi.- JungKook liếc nhìn anh một chút trả lời ngắn gọn.
- Không cần vất vả, tôi có thể đóng tiền học cho cậu....- Thực sự số tiền học của JungKook một tháng không bằng số tiền của Kim tổng ăn chơi một đêm. Anh cũng là cổ đông không nhỏ trong trường đó. Việc gì người mang tiếng là vợ của anh phải vừa ăn vừa học khổ vậy nhỉ? Anh biết mẹ anh hậu thuẫn cậu cũng không ít.
-....- JungKook không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý... Không ngờ Taehyung lại nông cạn đến thế.. không học á? Để sau khi cậu bị họ Kim đá ra khỏi nhà sau đó cạp đất ăn vã à? Nhảm nhí thật đấy.
Taehyung thấy cậu cười biết thừa bụng cậu khinh thường anh, nhưng đấy là anh nghĩ cho cậu thôi mà... Chẳng buồn nói nữa, anh cúi đầu nhai nốt mẩu bánh rồi lại phủi mông lên phòng.
.
.
- Ăn xong rồi để đấy, trưa tôi về rửa. Tôi bận học rồi. Còn nữa... Trưa có ăn cơm không?- JungKook thấy Taehyung ăn mặc nghiêm chỉnh đi xuống dưới nhà uống nước chuẩn bị đi làm, cậu cũng đứng dậy thả bát vào chậu rồi khoác cặp, vừa đeo giày vừa vọng vào hỏi Taehyung.- Ngày nào cũng ăn.- Taehyung nói rồi thả cốc vừa uống vào chậu, bước lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm.
- Thằng này điên nặng rồi....- JungKook nhìn bóng lưng của Taehyung rồi lắc đầu ngán ngẩm. Chắc không phải đem qua không được thoả mãn nhu cầu sinh lí mà điên đến phát bệnh chứ? JungKook rùng mình rồi chạy bắn đi học.
______________
1 tuần.
Đúng 1 tuần nay.
Kim Taehyung sáng sớm đều ăn sáng rồi đi làm thỉnh thoảng cậu đi học về thấy bát đĩa tinh tươm liền phát hoảng đập nát mấy quả cam, quýt,..bla..bla... những chỗ cô Tấm có thể ở trong, nhưng đích thị không có chính anh là người rửa bát. Còn nữa, trưa nào cũng về ăn cơm, cậu về sớm thì cậu nấu, cậu về sau thì Taehyung ngoan ngoãn mua đồ ở ngoài, ăn nghỉ vỏn vẹn 3 tiếng rồi cắp mông đi làm. Lạ hơn nữa là có đêm không về nhưng tuyệt đối suốt một tuần không hề đem gái về nhà, cậu cũng có thể học hành tập trung, ngủ nghỉ điều độ hơn nhiều chút. Tâm tình Kim Taehyung cũng không tệ, không mắng không chửi cậu, chỉ lẳng lặng hỏi han thành tích học tập, công việc nhà cửa rồi im lặng không nói gì thêm.
Cậu thật sự nằm mơ cũng không nghĩ Taehyung thay đổi chóng mặt như vậy. Chắc chắn ăn phải bả chó hay mật chuột rồi. Thật đáng sợ. Nhưng cũng đáng mừng, ít ra cậu cũng thân thiết được với Taehyung đôi chút, có thể nói chuyện bình thường được rồi. Theo cậu nghĩ, anh ta cũng chẳng có gì ác ma giống bà Kim nói. Nhưng cậu đâu biết rằng một phần cũng là khuôn mặt của cậu thập phần giống Nobita của anh nên anh im lặng để cậu tung hoành, nếu không chỉ cần một đạp anh đã có thể tống cậu ra khỏi nhà nếu cậu dám mở miệng chống đối.
______________
- Mẹ, mẹ đỡ chưa? - JungKook tranh thủ giờ học về sớm chạy đến bệnh viện thăm mẹ. Tuy rằng không đến được thường xuyên, nhưng Kim phu nhân đã thu xếp người trông coi mẹ cậu cẩn thận, thỉnh thoảng bà cũng đến thăm và trò chuyện vơi mẹ cậu nữa. Mẹ cậu chắc chắn không cô đơn như trước nữa rồi.
- JungKook à, chuyện nhà sao rồi?- Bà cầm tay JungKook cười hiền từ.
- Tiến triển rất tốt ạ. Tuy vẫn chưa có tình cảm vì đều là hai người đàn ông nhưng con cảm thấy thân thiết hơn với ổng rồi.- JungKook cười xoà.
- Vậy là tốt rồi, hi vọng con có thể sống hạnh phúc. Nhất quyết không được nói dối mẹ nửa lời nghe chứ? Nếu bị bắt nạt phải nói với mẹ, ít thì có thể chút bỏ được phần nào tâm sự. Nhiều thì mẹ có thể cáo lỗi bà Kim xin cho con được tự do dù có phải hi sinh tính mạng này. Hãy nhớ nhé con....- Bà xoa đầu JungKook, con trai bà mà... Bà biết rất rõ, dù có khổ cực cũng chỉ cắn răng chịu một mình tuyệt đối không hé răng một lời sợ bà lo lắng. Điểm này là điểm bà ngại nhất, đã không được ở gần con thì chớ, nếu nó còn giấu thì bà biết lần đằng nào??
- Mẹ, mẹ phải tin con chứ. Nhìn vào mắt con xem. Con nói thật mà...- JungKook lấy hai tay banh mắt ra, lè lè lưỡi nhỏ tinh nghịch.
- Bố anh... Tôi thấy anh dễ thương nên tin đấy nhé.- Bà bật cười xoa đầu con trai mình. - Mau về cơm nước đi, muộn rồi. Chồng con đi làm về sẽ bị đói đấy.
- Con biết rồi mà... Con về đấy rảnh con sẽ quay lại thăm mẹ.- JungKook khoác cặp, hôn vào trán bà rồi tạm biệt bà đi về. Cậu phải làm một cậu vợ tốt, cơm nước đuề huề nếu không muốn bị đá ra khỏi nhà a.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.