Chương 6
MeooAka99
15/07/2019
[Chap6]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_____________
- Tôi về rồi...- JungKook từ viện về, tung tăng mua theo đồ ăn, những món mà bà Kim nói Taehyung rất thích. Toan mở cửa, nụ cười của cậu tắt hẳn.
- Mẹ.... Mẹ đến chơi ạ?- JungKook mặt tái nhợt nhạt, tuột tay làm rơi hết đồ xuống. Trước mặt của cậu là những chiếc áo ngực và quần lót của phụ nữ nằm ngây ngốc trên sàn nhà, theo đó là đôi giày cao gót đỏ chói bị vất vương vãi trên bàn ăn, trên cầu thang, dọc cầu thang là váy ngắn và áo cộc, thêm cả áo sơ mi trắng của nam nhân, quần tây và những thứ khác đang bị vất chổng chơ khắp nhà. Bà Kim thì đứng trước nhà thẫn thờ nhìn lên trên cầu thang, nơi hàng loạt âm thanh kinh khủng vang ra. Cậu khẽ nuốt nước bọt, đá đá mấy thứ đồ của phụ nữ vào góc bàn, mấy thứ đó cậu giấu được giúp anh nhưng còn thứ tạp âm kia cậu biết giấu thế nào? Chẳng lẽ là hét lên giống bị tâm thần a.
- Con rể, không phải giấu, ta nhìn đủ rồi... Trông con không bàng hoàng mấy, chắc con gặp cảnh này nhiều rồi nhỉ?- Bà Kim ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn JungKook. Bà quệt nước mắt nói tiếp.- Con phải chịu khổ rồi, để ta dạy lại nó...
JungKook đứng trơ trọi ở dưới nhà, ngơ ngác nhìn bà Kim đi lên tầng. IQ dù có cao hơn Biết Tuốt thì cũng phải bó tay với hoàn cảnh của JungKook thôi.
Cậu đành thở dài, nhặt lại đồ ăn tiến vào bếp sắp xếp bỏ vào tủ lạnh. Bữa cơm hôm nay không có phúc ăn rồi.
________________
- Kim Taehyung... Thằng vô nhân tính. Mày đang làm trò gì thế hả?- Bà Kim nắm tay khoá cửa, một mực tiến vào. Vì ở nhà, JungKook không bao giờ vào phòng anh nên chẳng bao giờ anh khoá cửa cả. Và thế là.....
- Mẹ...- Taehyung hốt hoảng lấy chăn quấn thân dưới để người kia trơ trọi trên giường.
- Cháu chào bác...- Hàng mới vội tụt xuống giường, nhằm nhờ thân giường che hộ tấm thân trần hơn nhộng.
- Con đàn bà đê tiện, mày dám quyến rũ con tao...- Bà Kim nghiến răng nghiến lợi cầm đầu cô ta kéo xuống nhà như một con súc vật rồi tống ra khỏi biệt thự, để cô ta trần truồng giữa đường.
Taehyung khoác tạm chiếc áo ngủ chạy theo mẹ, nhưng cũng lúng túng không biết làm gì hết. Cơn giận của mẹ anh, anh là người rõ nhất, nếu anh nhảy vào không khéo cũng bị cho ra đứng giữa đường mất. Dù gì cũng chỉ là rau không quan tâm, anh lấy lại vẻ băng lãnh thường ngày, lên phòng thay đồ rồi ngồi điềm tĩnh ngồi đợi bà trong phòng khách.
JungKook shock chỉ biết trợn mắt nhìn qua camera, tay vẫn cầm con dao thái thịt dơ lên trên không trung, môi mở ra ngạc nhiên. Đứng im lìm, sợ hãi không dám thở trong nhà bếp. Bà Kim hiền lành, tâm lí là thế vậy mà hôm nay lại như dân chợ búa đánh đập cô gái đến biến dạng thế kia, lại còn bị tống ra ngoài đường trong khi không có một tấm vải. Thử hỏi cô ta còn mặt mũi nào để đi ra ngoài đường đây? Nghĩ mà cũng tội, dù gì cũng là vì đồng tiền cả. JungKook lắc đầu, tạch lưỡi coi như chuyện xã hội vậy. Không quan tâm.
Ngoài kia bà Kim đang chửi bới Taehyung, toàn nghe thấy giọng bà nào là súc sinh nào là vô nhân tính nào là ăn học đầy đủ mà lại thành thế này nào là không xứng làm chủ tịch công ti..bla...bla... Taehyung không nói gì, chỉ biết ngồi nghe chửi.
1 tiếng sau...
Cơm canh đơn giản chuẩn bị ra cũng đã nguội, bà Kim cũng đã hết hơi. Bà bắt đầu khóc lóc thêm nửa tiếng nữa sau đó mới đi về.
JungKook ngồi chống cằm trên bàn ăn nhìn về phía camera trong phòng khách mà ngủ gà ngủ gật, công nhận những bà mẹ có sức thật. Nói liền tiếng rưỡi mà không ngừng nghỉ tí nào. Cuối cùng cậu cũng đã được ăn cơm rồi. Cậu không để ý bà Kim về từ lúc nào, nhưng hiện tại cậu phải chống lại cơn đói đã.
- Jeon JungKook. Là cậu làm đúng không?- Taehyung bước vào nhà ăn, ánh mắt sắc lạnh nhìn JungKook.
- *Khụ khụ* Tôi ngoài làm cơm ra thì tôi chẳng làm gì cả..-JungKook sặc cơm, ho liên tục, vớ một cốc nước và tu một hơi.- Đừng có chối, chính cậu đã gọi mẹ tôi đến đây đúng không? Tại sao cậu lại làm thế chứ? Chẳng phải tôi đã rất tử tế với cậu rồi sao?- Taehyung nghiến răng tiến lại phía JungKook, cầm cổ áo cậu xách ngược lên.
-*Phụtttttt* Anh bị điên à? Tôi làm thế có ích lợi gì chứ? - JungKook phun toàn bộ nước trong miệng vào mặt Taehyung, lấy sức kéo tay anh ở cổ áo cậu ra.
- Lợi sao? Lợi thế này này...- Taehyung thả JungKook xuống, lau mặt rồi tiếp tục cầm gáy cậu kéo lại. Đặt môi anh vào môi cậu, trao cho cậu nụ hôn mãnh liệt, anh dùng răng cạ vào môi cậu khiến cậu đau nhói. Cậu cố đẩy anh ra nhưng không thể. Anh khoẻ hơn cậu rất nhiều lần, thân ảnh mỏng manh của cậu có thể làm gì đây?
- *Cháttttt*...- Ngay khi bàn tay của anh tiến về phía quần của cậu, cậu giật mình, cắn môi anh đến bật máu. Do đau quá nên anh thả cậu ra, lau khoé máu bên khoé môi. Anh nhếch mép.
- Anh dám sử dụng đôi môi sử dụng nhiều lần của anh đặt vào môi của tôi chưa bóc tem lần nào sao?- JungKook nhổ bãi nước bọt xuống dưới sàn, mắt ngập nước nhìn anh.
- Không phải là cậu muốn như vậy sao? Không phải cậu muốn có tôi nên cậu mới bày ra trò hạ lưu để chơi tôi sao?- Taehyung phát điên cầm bát canh đáp vào mặt cậu, cũng may là nước canh cũng đã nguội lạnh nếu không cậu bị bỏng toàn thân mất.
- Điên vừa thôi, tôi không làm, chiều nay tôi đi học.- JungKook né sang một bên nhưng mảnh thuỷ tinh từ chiếc bát bị vỡ xẻ vào khuôn mặt của cậu, khiến cậu đau xót.
- Thứ 5, Bigstar nghỉ buổi chiều. Cậu nghĩ cậu lừa được ai?- Taehyung tiếp tục cầm ghế gỗ đáp vào người Kook. Lần này, nó to quá JungKook không đỡ nổi, cậu hứng trọn chiếc ghế vào ngực. Đau đớn gần chết, cậu ngồi phịch xuống đất.
- Con mẹ nó, Kim Taehyung... Tôi bảo tôi không làm chuyện bỉ ổi như vậy. Chiều nay tôi đi thăm mẹ.- JungKook tiếp tục đứng lên.
- Đừng lí do nữa, cái mồm của cậu mất tem bảo hành rồi.- Taehyung tung một đấm vào má JungKook.
- Tông môn, lần này thì không chồng con gì hết. Tôi đây nhịn đủ rồi.- JungKook giơ chân đá vào bụng Taehyung khiến anh ngã xuống đất. Cậu xắn tay áo, quệt máu trên miệng đay nghiến nhìn anh.
- Cậu dám??- Taehyung tròn mắt ngạc nhiên, cơn đau từ bụng chạy từ từ đến toàn thân.
- Tầm này là không còn cái gì để mất nữa rồi Kim Taehyung. Mẹ anh không dạy được anh thì để tôi dạy anh thay bà...- JungKook nhếch một bên mép, cầm cổ áo Taehyung nhấc lên đấm mấy phát vào mặt anh. Từ ngày về đây làm rể bao nhiêu uất ức tủi nhục cậu nhét ngược vào trong, cậu không phải túi thần kì của Doremon mà có thể chứa được nhiều như thế. Tức nước vỡ bờ, Kim Taehyung... Hôm nay số anh tận rồi
- Đủ chưa? Muốn nữa không?- Cậu kéo anh dậy, cầm đầu Taehyung dụi xuống rồi tung một cước vào mặt anh.
Anh choáng váng, nằm vật ra đất. Thì đúng là công tử như anh ăn nhiều chất khoẻ hơn cậu thật đấy nhưng làm gì đã từng bị ăn đòn, làm gì đã phải tranh giành miếng ăn như cậu... Hiểu làm sao được nỗi đắng cay mà cậu phải nếm trải. Cậu phải học tất cả, kể cả đánh nhau. Hôm nay coi như anh đụng nhầm người.
Nhẫn nhịn...
Là của JungKook ngày hôm qua, hôm nay á? Không có đâu. Con giun xéo lắm cũng quằn, mà cậu là con người, sức chịu đựng của cậu không giống con sâu đó.
Cậu mặc anh nằm dưới đất, âm thầm thu dọn mâm cơm, mặc kệ rửa bát. Nhặn gọn mảnh sành và bộ quần áo nữ nhân quẳng ra thùng rác.
- Nếu còn lòng tự trọng thì tự nhặt quần áo của anh đi. Tôi đây không muốn động vào bất cứ thứ gì của anh nữa. Tiền của mẹ anh coi như tiền tôi trông nhà cho anh. Tự mà sống cho tử tế. Thanh niên mất chất.- JungKook quẳng lại Taehyung một câu rồi đi lên phòng.
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_____________
- Tôi về rồi...- JungKook từ viện về, tung tăng mua theo đồ ăn, những món mà bà Kim nói Taehyung rất thích. Toan mở cửa, nụ cười của cậu tắt hẳn.
- Mẹ.... Mẹ đến chơi ạ?- JungKook mặt tái nhợt nhạt, tuột tay làm rơi hết đồ xuống. Trước mặt của cậu là những chiếc áo ngực và quần lót của phụ nữ nằm ngây ngốc trên sàn nhà, theo đó là đôi giày cao gót đỏ chói bị vất vương vãi trên bàn ăn, trên cầu thang, dọc cầu thang là váy ngắn và áo cộc, thêm cả áo sơ mi trắng của nam nhân, quần tây và những thứ khác đang bị vất chổng chơ khắp nhà. Bà Kim thì đứng trước nhà thẫn thờ nhìn lên trên cầu thang, nơi hàng loạt âm thanh kinh khủng vang ra. Cậu khẽ nuốt nước bọt, đá đá mấy thứ đồ của phụ nữ vào góc bàn, mấy thứ đó cậu giấu được giúp anh nhưng còn thứ tạp âm kia cậu biết giấu thế nào? Chẳng lẽ là hét lên giống bị tâm thần a.
- Con rể, không phải giấu, ta nhìn đủ rồi... Trông con không bàng hoàng mấy, chắc con gặp cảnh này nhiều rồi nhỉ?- Bà Kim ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn JungKook. Bà quệt nước mắt nói tiếp.- Con phải chịu khổ rồi, để ta dạy lại nó...
JungKook đứng trơ trọi ở dưới nhà, ngơ ngác nhìn bà Kim đi lên tầng. IQ dù có cao hơn Biết Tuốt thì cũng phải bó tay với hoàn cảnh của JungKook thôi.
Cậu đành thở dài, nhặt lại đồ ăn tiến vào bếp sắp xếp bỏ vào tủ lạnh. Bữa cơm hôm nay không có phúc ăn rồi.
________________
- Kim Taehyung... Thằng vô nhân tính. Mày đang làm trò gì thế hả?- Bà Kim nắm tay khoá cửa, một mực tiến vào. Vì ở nhà, JungKook không bao giờ vào phòng anh nên chẳng bao giờ anh khoá cửa cả. Và thế là.....
- Mẹ...- Taehyung hốt hoảng lấy chăn quấn thân dưới để người kia trơ trọi trên giường.
- Cháu chào bác...- Hàng mới vội tụt xuống giường, nhằm nhờ thân giường che hộ tấm thân trần hơn nhộng.
- Con đàn bà đê tiện, mày dám quyến rũ con tao...- Bà Kim nghiến răng nghiến lợi cầm đầu cô ta kéo xuống nhà như một con súc vật rồi tống ra khỏi biệt thự, để cô ta trần truồng giữa đường.
Taehyung khoác tạm chiếc áo ngủ chạy theo mẹ, nhưng cũng lúng túng không biết làm gì hết. Cơn giận của mẹ anh, anh là người rõ nhất, nếu anh nhảy vào không khéo cũng bị cho ra đứng giữa đường mất. Dù gì cũng chỉ là rau không quan tâm, anh lấy lại vẻ băng lãnh thường ngày, lên phòng thay đồ rồi ngồi điềm tĩnh ngồi đợi bà trong phòng khách.
JungKook shock chỉ biết trợn mắt nhìn qua camera, tay vẫn cầm con dao thái thịt dơ lên trên không trung, môi mở ra ngạc nhiên. Đứng im lìm, sợ hãi không dám thở trong nhà bếp. Bà Kim hiền lành, tâm lí là thế vậy mà hôm nay lại như dân chợ búa đánh đập cô gái đến biến dạng thế kia, lại còn bị tống ra ngoài đường trong khi không có một tấm vải. Thử hỏi cô ta còn mặt mũi nào để đi ra ngoài đường đây? Nghĩ mà cũng tội, dù gì cũng là vì đồng tiền cả. JungKook lắc đầu, tạch lưỡi coi như chuyện xã hội vậy. Không quan tâm.
Ngoài kia bà Kim đang chửi bới Taehyung, toàn nghe thấy giọng bà nào là súc sinh nào là vô nhân tính nào là ăn học đầy đủ mà lại thành thế này nào là không xứng làm chủ tịch công ti..bla...bla... Taehyung không nói gì, chỉ biết ngồi nghe chửi.
1 tiếng sau...
Cơm canh đơn giản chuẩn bị ra cũng đã nguội, bà Kim cũng đã hết hơi. Bà bắt đầu khóc lóc thêm nửa tiếng nữa sau đó mới đi về.
JungKook ngồi chống cằm trên bàn ăn nhìn về phía camera trong phòng khách mà ngủ gà ngủ gật, công nhận những bà mẹ có sức thật. Nói liền tiếng rưỡi mà không ngừng nghỉ tí nào. Cuối cùng cậu cũng đã được ăn cơm rồi. Cậu không để ý bà Kim về từ lúc nào, nhưng hiện tại cậu phải chống lại cơn đói đã.
- Jeon JungKook. Là cậu làm đúng không?- Taehyung bước vào nhà ăn, ánh mắt sắc lạnh nhìn JungKook.
- *Khụ khụ* Tôi ngoài làm cơm ra thì tôi chẳng làm gì cả..-JungKook sặc cơm, ho liên tục, vớ một cốc nước và tu một hơi.- Đừng có chối, chính cậu đã gọi mẹ tôi đến đây đúng không? Tại sao cậu lại làm thế chứ? Chẳng phải tôi đã rất tử tế với cậu rồi sao?- Taehyung nghiến răng tiến lại phía JungKook, cầm cổ áo cậu xách ngược lên.
-*Phụtttttt* Anh bị điên à? Tôi làm thế có ích lợi gì chứ? - JungKook phun toàn bộ nước trong miệng vào mặt Taehyung, lấy sức kéo tay anh ở cổ áo cậu ra.
- Lợi sao? Lợi thế này này...- Taehyung thả JungKook xuống, lau mặt rồi tiếp tục cầm gáy cậu kéo lại. Đặt môi anh vào môi cậu, trao cho cậu nụ hôn mãnh liệt, anh dùng răng cạ vào môi cậu khiến cậu đau nhói. Cậu cố đẩy anh ra nhưng không thể. Anh khoẻ hơn cậu rất nhiều lần, thân ảnh mỏng manh của cậu có thể làm gì đây?
- *Cháttttt*...- Ngay khi bàn tay của anh tiến về phía quần của cậu, cậu giật mình, cắn môi anh đến bật máu. Do đau quá nên anh thả cậu ra, lau khoé máu bên khoé môi. Anh nhếch mép.
- Anh dám sử dụng đôi môi sử dụng nhiều lần của anh đặt vào môi của tôi chưa bóc tem lần nào sao?- JungKook nhổ bãi nước bọt xuống dưới sàn, mắt ngập nước nhìn anh.
- Không phải là cậu muốn như vậy sao? Không phải cậu muốn có tôi nên cậu mới bày ra trò hạ lưu để chơi tôi sao?- Taehyung phát điên cầm bát canh đáp vào mặt cậu, cũng may là nước canh cũng đã nguội lạnh nếu không cậu bị bỏng toàn thân mất.
- Điên vừa thôi, tôi không làm, chiều nay tôi đi học.- JungKook né sang một bên nhưng mảnh thuỷ tinh từ chiếc bát bị vỡ xẻ vào khuôn mặt của cậu, khiến cậu đau xót.
- Thứ 5, Bigstar nghỉ buổi chiều. Cậu nghĩ cậu lừa được ai?- Taehyung tiếp tục cầm ghế gỗ đáp vào người Kook. Lần này, nó to quá JungKook không đỡ nổi, cậu hứng trọn chiếc ghế vào ngực. Đau đớn gần chết, cậu ngồi phịch xuống đất.
- Con mẹ nó, Kim Taehyung... Tôi bảo tôi không làm chuyện bỉ ổi như vậy. Chiều nay tôi đi thăm mẹ.- JungKook tiếp tục đứng lên.
- Đừng lí do nữa, cái mồm của cậu mất tem bảo hành rồi.- Taehyung tung một đấm vào má JungKook.
- Tông môn, lần này thì không chồng con gì hết. Tôi đây nhịn đủ rồi.- JungKook giơ chân đá vào bụng Taehyung khiến anh ngã xuống đất. Cậu xắn tay áo, quệt máu trên miệng đay nghiến nhìn anh.
- Cậu dám??- Taehyung tròn mắt ngạc nhiên, cơn đau từ bụng chạy từ từ đến toàn thân.
- Tầm này là không còn cái gì để mất nữa rồi Kim Taehyung. Mẹ anh không dạy được anh thì để tôi dạy anh thay bà...- JungKook nhếch một bên mép, cầm cổ áo Taehyung nhấc lên đấm mấy phát vào mặt anh. Từ ngày về đây làm rể bao nhiêu uất ức tủi nhục cậu nhét ngược vào trong, cậu không phải túi thần kì của Doremon mà có thể chứa được nhiều như thế. Tức nước vỡ bờ, Kim Taehyung... Hôm nay số anh tận rồi
- Đủ chưa? Muốn nữa không?- Cậu kéo anh dậy, cầm đầu Taehyung dụi xuống rồi tung một cước vào mặt anh.
Anh choáng váng, nằm vật ra đất. Thì đúng là công tử như anh ăn nhiều chất khoẻ hơn cậu thật đấy nhưng làm gì đã từng bị ăn đòn, làm gì đã phải tranh giành miếng ăn như cậu... Hiểu làm sao được nỗi đắng cay mà cậu phải nếm trải. Cậu phải học tất cả, kể cả đánh nhau. Hôm nay coi như anh đụng nhầm người.
Nhẫn nhịn...
Là của JungKook ngày hôm qua, hôm nay á? Không có đâu. Con giun xéo lắm cũng quằn, mà cậu là con người, sức chịu đựng của cậu không giống con sâu đó.
Cậu mặc anh nằm dưới đất, âm thầm thu dọn mâm cơm, mặc kệ rửa bát. Nhặn gọn mảnh sành và bộ quần áo nữ nhân quẳng ra thùng rác.
- Nếu còn lòng tự trọng thì tự nhặt quần áo của anh đi. Tôi đây không muốn động vào bất cứ thứ gì của anh nữa. Tiền của mẹ anh coi như tiền tôi trông nhà cho anh. Tự mà sống cho tử tế. Thanh niên mất chất.- JungKook quẳng lại Taehyung một câu rồi đi lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.