Chương 128
Pưn Pưn Chan
16/08/2020
Khi tôi nói đến đây, lão ta bắt đầu dừng xe lại,
đây là một con đường trống vắng, xung quanh chỉ có cây cối. Lão ta dừng lại làm
gì vậy chứ?
Bỗng dưng, lão rút ra một chiếc khăn trắng rồi dốc một lọ thuốc vào đấy, hành động kỳ quặc của lão đã đẩy nỗi sợ hãi của tôi lên tới đỉnh điểm. Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho anh Đình Phong, nhưng điện thoại còn chưa kịp reo chuông thì nhanh như cắt, tôi bị lão ta bịt chiếc khăn ấy vào miệng...
Không ổn rồi!
Tôi cố cựa quậy, dặn lòng là không được ngửi cái mùi thuốc này... nhưng... muộn rồi...
Vạn vật xung quanh đang trở nên mờ dần mờ dần...
_______________________
Ào!
Tôi bị một gáo nước lạnh dội vào người khiến cả cơ thể ướt đẫm. Tôi mơ màng mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt mờ mờ ảo ảo rồi trở nên hiện hữu dần. Tôi đưa mắt nhìn quanh, đây là một nhà kho tồi tàn, ánh sáng hắt hiu chiếu vào từ những ô nhỏ li ti trên trần nhà.
Trước mặt tôi là Cao Mỹ Hạnh! Gương mặt của cô ta khiến dây thần kinh của tôi căng như dây đàn, đại não chậm chạp vì thuốc mê cũng chỉ vì hình ảnh trước mắt kích thích này mà hoạt động hết công suất của mình.
Vẻ mặt nham hiểm của Mỹ Hạnh ngày càng rõ ràng trước mặt tôi, tôi cố gắng cựa quậy nhưng phát hiện mình đang bị chói bằng một sợi dây thừng rất chắc, muốn nói nhưng không thể vì miệng tôi đã bị một chiếc băng dính.
Tôi hoảng sợ, tôi vừa bị dội một gáo nước vào người nhưng tôi không cảm thấy lạnh một chút nào, thân nhiệt đang nóng lên, mồ hôi nhỏ từ trán xuống cằm...
Đây... là cái bẫy mà CMH gây ra sao? Mẹ bị tai nạn? Chiếc taxi mờ ám... tất cả là do cô ta gây ra sao? Tôi bỗng dưng dựng tóc gáy. CMH nham hiểm như vậy, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
Tôi mở to mắt nhìn CMH, cô ta thấy tôi hoảng loạn như vậy thì liền cười một cách man trá.
- Hahahahahahaha! Vui quá đi! Vui thực sự luôn á!
Nụ cười giảo hoạt đó khiến tôi kinh sợ tột độ, não bộ tôi căng ra, trong đầu rối ren nhiều suy nghĩ khác nhau. Cô ta định làm gì tôi? CMH đã từng ép chết tôi... vậy thì có điều gì mà cô ta không dám làm?
Vừa nãy cô ta còn gọi điện nói xin lỗi tôi... hóa ra tất cả là giả sao?
- Mày không ngờ đúng không? Sợ lắm phải không?
Cô ta tiến đến, bóp cằm tôi, mặt đối mặt, cặp mắt xinh đẹp ngây thơ thường ngày được thay bằng cặp mắt tràn đầy thù hận, từng tia máu giăng kín lòng trắng. Dường như trước mặt tôi đây không còn là Cao Mỹ Hạnh nữa rồi... cô ta bị điên thật rồi.
Cô ta bóp cằm tôi khiến tôi đau đớn, tôi tự trấn an bản thân mình phải thật bình tĩnh, không được kích động. Anh Phong nhất định sẽ cứu tôi, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Mối quan hệ của chúng ta không thể lành lại như lúc trước được nữa, lòng tin đã mất, mãi mãi không thể lấy lại được. Nực cười! Nghe ngứa cả tai tao!
Mỹ Hạnh vừa cười vừa nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa, ngọn lửa trong đôi mắt cô ta giống như đang thiêu rụi tâm hồn tôi.
- Mày nghĩ tao thèm vào cái loại bạn như mày à? Nghĩ cái gì vậy? Thứ bạn chó má như mày mà mày nghĩ tao cần à? Nghe những lời mày nói mà tao chối hết cả tai. Mày nghĩ cái hạng người tầm thường như mày có thể vào được nhà anh Phong à? Đéo bao giờ nhé! Ông ấy chỉ muốn lên giường với mày thôi, còn cưới thì đéo bao giờ, đừng có ảo tưởng viển vông nữa. Mày có bao giờ soi gương nhìn lại thân phận của mày không mà đòi trèo cao? Mặt thì quê một cục, ăn mặc thì như con ăn mày, tao đéo hiểu ông Phong nhìn trúng mày ở điểm nào nữa? Riêng tao là tao đéo ngửi được.
Tôi thở gấp, lồng ngực bắt đầu trở nên phập phồng. Tôi trừng mắt nhìn CMH, tôi chưa bao giờ tin vào những lời lẽ giả tạo mà cô ta đã nói. Nhưng tôi rất muốn phản kháng lại cô ta lúc này, không được. Phải bình tĩnh, phải nghĩ cách.
Cô ta nhếch môi nhìn tôi cười khinh.
- Đối thoại một mình cũng chán!
Nói xong, cô ta đưa tay xé miếng băng dính trên miệng tôi rồi nói:
- Hôm nay tao ở đây cùng mày đối thoại.
Cơ miệng được giải thoát, tôi thở hổn hển nhìn chằm chằm Cao Mỹ Hạnh, không biết cô ta đang có ý định nhưng giờ phút này tôi phải bình tĩnh và kiềm chế mình. Nếu làm cô ta kích động thì mọi chuyện sẽ tồi tệ, suy nghĩ nào, tôi phải câu thời gian... Giờ đây toàn bộ lời nói của tôi đều phải nghĩ thật kỹ rồi mới nói.
- Tại sao cậu lại làm thế với tôi?
Mỹ Hạnh nhận được câu hỏi của tôi thì ôm bụng cười ha hả.
Bỗng dưng, lão rút ra một chiếc khăn trắng rồi dốc một lọ thuốc vào đấy, hành động kỳ quặc của lão đã đẩy nỗi sợ hãi của tôi lên tới đỉnh điểm. Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho anh Đình Phong, nhưng điện thoại còn chưa kịp reo chuông thì nhanh như cắt, tôi bị lão ta bịt chiếc khăn ấy vào miệng...
Không ổn rồi!
Tôi cố cựa quậy, dặn lòng là không được ngửi cái mùi thuốc này... nhưng... muộn rồi...
Vạn vật xung quanh đang trở nên mờ dần mờ dần...
_______________________
Ào!
Tôi bị một gáo nước lạnh dội vào người khiến cả cơ thể ướt đẫm. Tôi mơ màng mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt mờ mờ ảo ảo rồi trở nên hiện hữu dần. Tôi đưa mắt nhìn quanh, đây là một nhà kho tồi tàn, ánh sáng hắt hiu chiếu vào từ những ô nhỏ li ti trên trần nhà.
Trước mặt tôi là Cao Mỹ Hạnh! Gương mặt của cô ta khiến dây thần kinh của tôi căng như dây đàn, đại não chậm chạp vì thuốc mê cũng chỉ vì hình ảnh trước mắt kích thích này mà hoạt động hết công suất của mình.
Vẻ mặt nham hiểm của Mỹ Hạnh ngày càng rõ ràng trước mặt tôi, tôi cố gắng cựa quậy nhưng phát hiện mình đang bị chói bằng một sợi dây thừng rất chắc, muốn nói nhưng không thể vì miệng tôi đã bị một chiếc băng dính.
Tôi hoảng sợ, tôi vừa bị dội một gáo nước vào người nhưng tôi không cảm thấy lạnh một chút nào, thân nhiệt đang nóng lên, mồ hôi nhỏ từ trán xuống cằm...
Đây... là cái bẫy mà CMH gây ra sao? Mẹ bị tai nạn? Chiếc taxi mờ ám... tất cả là do cô ta gây ra sao? Tôi bỗng dưng dựng tóc gáy. CMH nham hiểm như vậy, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
Tôi mở to mắt nhìn CMH, cô ta thấy tôi hoảng loạn như vậy thì liền cười một cách man trá.
- Hahahahahahaha! Vui quá đi! Vui thực sự luôn á!
Nụ cười giảo hoạt đó khiến tôi kinh sợ tột độ, não bộ tôi căng ra, trong đầu rối ren nhiều suy nghĩ khác nhau. Cô ta định làm gì tôi? CMH đã từng ép chết tôi... vậy thì có điều gì mà cô ta không dám làm?
Vừa nãy cô ta còn gọi điện nói xin lỗi tôi... hóa ra tất cả là giả sao?
- Mày không ngờ đúng không? Sợ lắm phải không?
Cô ta tiến đến, bóp cằm tôi, mặt đối mặt, cặp mắt xinh đẹp ngây thơ thường ngày được thay bằng cặp mắt tràn đầy thù hận, từng tia máu giăng kín lòng trắng. Dường như trước mặt tôi đây không còn là Cao Mỹ Hạnh nữa rồi... cô ta bị điên thật rồi.
Cô ta bóp cằm tôi khiến tôi đau đớn, tôi tự trấn an bản thân mình phải thật bình tĩnh, không được kích động. Anh Phong nhất định sẽ cứu tôi, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Mối quan hệ của chúng ta không thể lành lại như lúc trước được nữa, lòng tin đã mất, mãi mãi không thể lấy lại được. Nực cười! Nghe ngứa cả tai tao!
Mỹ Hạnh vừa cười vừa nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa, ngọn lửa trong đôi mắt cô ta giống như đang thiêu rụi tâm hồn tôi.
- Mày nghĩ tao thèm vào cái loại bạn như mày à? Nghĩ cái gì vậy? Thứ bạn chó má như mày mà mày nghĩ tao cần à? Nghe những lời mày nói mà tao chối hết cả tai. Mày nghĩ cái hạng người tầm thường như mày có thể vào được nhà anh Phong à? Đéo bao giờ nhé! Ông ấy chỉ muốn lên giường với mày thôi, còn cưới thì đéo bao giờ, đừng có ảo tưởng viển vông nữa. Mày có bao giờ soi gương nhìn lại thân phận của mày không mà đòi trèo cao? Mặt thì quê một cục, ăn mặc thì như con ăn mày, tao đéo hiểu ông Phong nhìn trúng mày ở điểm nào nữa? Riêng tao là tao đéo ngửi được.
Tôi thở gấp, lồng ngực bắt đầu trở nên phập phồng. Tôi trừng mắt nhìn CMH, tôi chưa bao giờ tin vào những lời lẽ giả tạo mà cô ta đã nói. Nhưng tôi rất muốn phản kháng lại cô ta lúc này, không được. Phải bình tĩnh, phải nghĩ cách.
Cô ta nhếch môi nhìn tôi cười khinh.
- Đối thoại một mình cũng chán!
Nói xong, cô ta đưa tay xé miếng băng dính trên miệng tôi rồi nói:
- Hôm nay tao ở đây cùng mày đối thoại.
Cơ miệng được giải thoát, tôi thở hổn hển nhìn chằm chằm Cao Mỹ Hạnh, không biết cô ta đang có ý định nhưng giờ phút này tôi phải bình tĩnh và kiềm chế mình. Nếu làm cô ta kích động thì mọi chuyện sẽ tồi tệ, suy nghĩ nào, tôi phải câu thời gian... Giờ đây toàn bộ lời nói của tôi đều phải nghĩ thật kỹ rồi mới nói.
- Tại sao cậu lại làm thế với tôi?
Mỹ Hạnh nhận được câu hỏi của tôi thì ôm bụng cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.