Bựa Nhân Sát Vách

Chương 129

Pưn Pưn Chan

16/08/2020

- Hahaha! Tại sao à? À... chắc mày cảm thấy khó hiểu lắm đúng không? Vậy thì tao sẽ nói cho mày nghe này, Tao không ghét mày chỉ vì mày cướp anh Phong đâu, tao ghét mày từ trước rồi cơ. Từ khi mày bước chân vào cái ngôi trường này ấy. Tao với mày là cùng tên nhưng đẳng cấp thì quá khác biệt. Ắt hẳn mày đã nhận ra được điều đó nhỉ? Khi nhìn thấy mày tao đã vô cùng khinh bỉ, con nhà quê mới lên thành phố, ngơ ngơ ngáo ngáo cái gì cũng không biết, được tao đối xử tốt thì ngu si tin tưởng. Nhìn giả tạo vãi! Tao chơi với mày chỉ để mày hiểu rõ bản thân mày đang ở đâu thôi, để mày nhìn nhận bản thân mày quá mờ nhạt so với ngôi sao như tao. Thấy không? Cả lớp này được ai nhớ tên mày? Nói đến Hạnh, mọi người chỉ nhớ đến tao mà thôi! Mày có biết ở trong lớp mọi người nói mày như thế nào không? Bọn nó nói mày quê mùa, hỏi tại sao tao lại đi chơi với mày trong khi đẳng cấp giữa tao và mày quá khác nhau! Mày chỉ là cái bàn đạp để làm tao nổi lên thôi hiểu không? Với bãi phân trâu là mày thì dĩ nhiên bông hoa nhài như tao được tôn lên bội phần rồi. Mày chỉ chơi cùng được mấy con nhà quê như mày thôi. Tao đéo hiểu sao ngày nào đến trường tao cũng phải chơi với mày, tao chỉ muốn mày cuốn xéo cút khỏi mắt tao thôi. Có lần mày bị bắt ép tham gia văn nghệ, nhìn chúng nó trang điểm cho mày lòe loẹt vãi ra mà đéo hiểu sao cũng có đứa khen xinh?? Đéo muốn hiểu? Rồi còn khuyên mày đi thi hoa khôi của trường. Lúc đấy tao cười muốn vỡ bụng luôn á, tao cũng muốn mày đi thi, để xem giữa tao với mày thì ai công nhận? Buồn nôn ạ! Mày không dám thi vì biết mày mày sẽ thua tao phải không? Ông Phong cũng ngáo rồi lên mới lên giường với loại như mày? Mày tưởng ông ấy tôn mày lên trước mặt tao là mày trở thành sao à? Lão ý chỉ đang nịnh mày để mày ảo tưởng rồi đạp mày xuống đất thôi. Tao đã nghe về tình trường của lão rồi, mày nghĩ mày hơn được tao à? Cái con nhà quê như mày có cái điểm gì mà đòi hơn được tao? Nực cười!

Con CMH nó điên thật rồi, tôi không thể tin được sự ảo tưởng của nó đã lên đến mức này. Dù bị anh Phong nói vậy nó vẫn ngang nhiên đổi trắng thay đen. Nó cùn đến mức tôi chẳng thèm nói lý với nó nữa. Giờ đây có phản bác lại cũng chỉ làm nó kích động thêm, nên tôi phải bình tĩnh, để nó điên hết mức có thể đi.

- Sao? Tao nói đúng quá phải không? Tao biết mày cứng miệng rồi. Cục phân trâu ven đường làm sao với được mây?

Lời nói của nó không thể khiến tôi tức giận, trước mắt tôi coi nó là người điên. Bây giờ tôi phải tìm cách kéo dài thời gian.

- Lúc nãy mày hùng hồn lắm cơ mà? Ui xồi ôi, mày tỏ ra hống hách cao sang với ai hả con nhà quê kia?

- Tôi không tỏ ra hống hách với ai. Điều cậu nói đúng lắm, tôi chưa bao giờ nghĩ mình hơn cậu.

Chát!

Bất ngờ, tôi nhận được một cái tát đau điếng từ Cao Mỹ Hạnh, sống mũi nhức nhối, khóe miệng bắt đầu rỉ ra máu. Tôi đã nói đến thế rồi mà nó còn đánh tôi.

- Điều đấy đéo cần mày phải nói, mọi người ai cũng biết.

-...

- Trông mày giống như một con cún ý, lúc nãy thì hổ báo cáo chồn, sao bây giờ không sửng cồ lên với tao đi?

- Lúc nãy tôi nói rất bình thường, không hề có ý...



Chát!

Một cái bạt tai lại được giáng xuống một bên mặt của tôi. Tôi đau mà không dám kêu, chỉ biết hai bên mặt đã sưng rộp hết cả lên, máu chảy xuống miệng ngày lúc một nhiều.

- Mày thích tỏ ra ngây thơ đứng đắn với tao không? Hả cái con ph* phạch này, mày tưởng tao không biết à? Mẹ mày nói với tao là mày lên giường với nhiều thằng rồi nhé. Mày đi vá trinh để lòe ông Phong chứ gì? Bảo sao ông ý mê mày thế. Cái loại đàn ông như lão cũng có lúc ngu si vì một con đàn bà đéo xứng đáng như mày vậy sao? Tao đéo hiểu ông mê mày vì điểm gì mà mù quáng tới thế? Một con đ.ĩ mà cũng chơi được? Cỡ như ông ấy phải yêu mấy con hoa hậu người mẫu, cớ sao lại vớ phải mày nhỉ? Nực cười!

- Tôi cũng nghĩ mình không xứng đáng, nhưng mà anh Phong lại cứ đeo đuổi cưỡng bức tôi, thế mới...

Chát! Chát! Chát!

Những cái tát liên hoàn được giáng lên mặt tôi khiến đầu tôi quay như chong chóng. Choáng váng quá, lúc nãy tôi nói không suy nghĩ nên động chạm phải dây thần kinh bị đứt của CMH mất rồi.

- Mày thích tỏ ra thanh cao với tao à? Mày vẫn mắc cái bệnh xạo l*n như mọi khi nhỉ? Để tao cho mày sáng mắt ra!

Tim tôi đập bất chấp cả nhịp điệu, CMH quay lưng về phía tôi, cô ta cầm điện thoại bấm bấm như đang thực hiện điều gì đó thì bỗng dưng cửa nhà kho được mở ra. Vài người đàn ông tiến vào, trong đó có một người thì thầm vào tai của CMH, gương mặt trắng trẻo trở nên tái nhợt, lập tức cô ta nói với người bên cạnh.

- Chuyển sang phương án B, nhanh!

Thế rồi, mấy người đàn ông kia tiến tới rồi phủ một cái túi lên đầu tôi...

Mặc cho tôi sợ hãi, mặc cho tôi giãy giụa nhưng cũng đành bất lực... bóng tối đen kịt bao trùm lấy tôi. Sau đó, tôi không còn nhớ điều gì nữa.



Phong, cứu em!

Bố ơi, cứu con!



Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng bước chân dồn dập tiến vào tai tôi, tôi cố gắng nâng mi mắt của mình lên, chuyện gì... đang xảy ra thế này?

Trong người vẫn còn thuốc mê nên não bộ của tôi rất chậm chạp, khung cảnh mờ ảo trước mặt dần hiện hữu trước mắt tôi.

Đây là đâu? Tôi ôm lấy cái đầu đau nhức của mình, cố gắng nhớ lại mọi thứ... CMH đâu rồi, tại sao tôi lại được đặt trong một căn phòng sang trọng như thế này?

Cạch!

Cánh cửa đột nhiên bật mở, ánh sáng mãnh liệt hắt hiu chiếu vào, Đình Phong đứng trước cửa, gương mặt anh trở nên nặng nề và u ám hơn bao giờ hết.

- Ah... uhm...

Tôi giật mình, nhìn xuống dưới, một người đàn ông đang từ từ ngồi dậy, gương mặt người đó trông rất quen thuộc... Đôi mắt của tôi đang mở căng hết cỡ khi phát hiện người đàn ông đó là thầy Trung!... thầy ấy... đang nằm cùng trên một cái giường với tôi...

Tôi cúi xuống, mở chăn ra... cả cơ thể của tôi đang không mặc gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bựa Nhân Sát Vách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook