Chương 20
Cá Kho Tiêu
07/11/2019
Khác với bầu không khí bên ngoài ban nãy, phòng y tế có thể nói là ấm cúng.
Chắc cũng không ai thích phòng y tế cho lắm vì đâu ai muốn mình bệnh đâu. Nhưng mà hiện tại nơi này lại là sự lựa chọn thích hợp cực kì, ở trong đây chẳng muốn ra ngoài nữa.
Mã Nhất Hi không bị thương nặng lắm, nói tới là vết thương có khá lớn, nhưng may mắn không đụng chạm gì bên trong cơ thể. Xem như dễ băng bó hơn, nếu mà bị liên quan tới bên trong cơ thể cũng không biết làm sao để chữa trị cho được.
-" Thất Nguyệt giỏi ghê! Việc sơ cứu " cao cấp " thế này cũng biết làm." - Ngô Song Uyển cười.
-" Ừ, tôi hay tham gia nhiều hoạt động liên quan tới y học."
Ngô Song Uyển quay qua lườm Mã Nhất Hi, tên này nhanh chóng né ánh mắt đi chỗ khác.
- "Lúc nào cũng hấp tấp! Thấy hậu quả chưa hả??"
Ngô Song Uyển gần như nạt vào mặt Mã Nhất Hi. Bình thường người này tác phong cũng khá vội vàng, đều muốn kết thúc nhanh cho xong. Do đó khi bị tách ra, Ngô Song Uyển cũng cảm thấy không yên tâm. Mã Nhất Hi chỉ đáp lại 1 tiếng:
- "Biết rồi mà! Nói mãi!"
-" Biết rồi mà có nghe bao giờ đâu!!" - Ngô Song Uyển bực bội.
Tô Thất Nguyệt ngồi đó, cứ nghĩ không biết có nên rời đi hay không!
Người đứng ngoài bao giờ cũng thật tội nghiệp!
______________________
- "Minh Triết! Cậu xem! Hai người bọn họ.....chắc không phải ở mức bạn thân bình thường đâu nhỉ."
Vết thương Minh Triết cũng khá nhẹ, Mặc Tử Du cũng biết một chút ít cách sơ cứu nên cả hai đăng ngồi ở bên một cái giường đối diện cái giường Mã Nhất Hi đang nằm.
-" Sao? Cậu cũng quan tâm tới mấy kiểu chuyện như vậy à?" - Minh Triết ngạc
nhiên.
Cứ tưởng người như Mặc Tử Du sẽ chẳng quan tâm hay muốn bàn mấy loại chuyện kiểu này, xem ra mình nghĩ sai rồi!
-" Gì chứ? Tôi cũng không phải người vô tri vô giác! "- Giọng điệu Mặc Tử Du có chút bực.
Minh Triết tự nhiên bật cười.
Có gì đáng cười chứ? Coi như Mặc Tử Du nhìn bất cần, không quan tâm ai thật, nhưng mấy loại chuyện hiện hữu rõ ràng thế này, con nít còn nhìn ra được mà!
- "Ừ, cậu không vô tri vô giác!" - Minh Triết nói lớn câu đầu, câu sau gần như là nói lầm bầm trong miêng, cúi mặt xuống đất.
" Thấy được chuyện người khác, sao lại không nhìn sang chuyện của cậu...."
-" Hả? Cậu nói nhỏ gì vậy?" - Mặc Tử Du không nghe rõ.
-" Đừng bận tâm! "- Minh Triết quay mặt qua Mặc Tử Du, cười một cái rạng rỡ. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, đề nghị với Mặc Tử Du. -" Này! Tôi gọi cậu bằng tên được không? Dù gì cậu cũng không còn xa lạ tôi nữa đúng không?"
Mặc Tử Du ban đầu hơi ngạc nhiên, thật ra việc gọi tên hay gọi cả họ thì cũng không để ý lắm. Người này từ đầu đến cuối đúng là luôn gọi cả họ tên mình, giờ lịch sự xin phép gọi tên mình. Hay là do việc " Tiểu Du" kia nên mới phải xin phép? Ban nãy chắc mình phản ứng thái quá....Cảm thấy hơi có lỗi.
Nhưng cái tên hồi nãy nghe rất kì cục. Nghe như gọi tên con gái ấy!
-" Sao cũng được!"
Mặc Tử Du đáp lại. Tay bắt đầu xé cuộn băng bắt đầu băng lại cánh tay Minh Triết. Trầm mặc một chút, Mặc Tử Du đột nhiên nói:
- "Minh Triết! Tôi hỏi cậu cái này, cậu...trả lời thật được không? Hứa đi!"
- "A! Được ! Tôi có gì mà giấu cậu chứ!" - Minh Triết nói, cảm giác hứng thú với đề nghị này.
- "Vậy nói đi! Làm sao cậu biết tôi từ trước?" - Mặc Tử Du vào thẳng vấn đề.
Rõ ràng trên mặt Minh Triết có chút khựng, nhưng chỉ trong chốc lát, quay qua cười để che dấu nó:
-: Haha..Không phải tôi đã nói...."
- "Thôi đi! Việc cậu dùng lí do đó là cậu đã sai rồi! "- Mặc Tử Du không cho Minh Triết nói thêm nữa. - "Trong top 5 học sinh giỏi của khối, chỉ có hạng nhất là được công bố ở báo tường, bốn hạng còn lại chỉ có nội bộ biết."
Minh Triết vẫn là im lặng không đáp, gương mặt trầm xuống hẳn, khóe miệng đã về vị trí cũ, không còn nụ cười trên mặt nữa. Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi.
- "Coi như cậu có làm việc trong nội bộ của trường đi, vậy thì việc cậu biết tôi trong top là bình thường, nhưng cậu nói "Ai mà không biết" ......Cậu xem! Ba người đồng đội của chúng ta cũng đâu biết tôi. "- Mặc Tử Du tiếp tục nói -" Ban nãy chắc cậu vội lấy đại lí do này ra nói, nên không cẩn thận nói thêm mấy lí do khác cho tôi tin, bất ngờ là mấy lí do này lại quật lại cậu!"
- "Thật ra... việc ba người kia không biết cũng đâu có lạ đúng không...Haha "- Minh Triết nhìn về phía ba người đối diện -" Dù là biết hết cũng phải có vài người chưa....."
-" Cậu đã hứa!" - Mặc Tử Du nhanh chóng nói, có vẻ rất muốn nghe trả lời.
Minh Triết im bặt. Thầm mắng mình ngu thật, ban nãy thế mà còn nói câu "Tôi có gì giấu cậu chứ" nữa. Việc Minh Triết biết Mặc Tử Du nhìn chung thì không có gì đặc biệt, không hiểu tại sao Minh Triết trong lòng lại cảm thấy nó cứ kì kì, nên mới nói dối Mặc Tử Du.
- "Thật ra....đây là một câu chuyện dài.... Tôi...."
" THÔNG BÁO : TỚI GIỜ CÔNG BỐ NHIỆM VỤ 2"
Tiếng hệ thống cắt ngang. Như thế mà đã trôi qua 2 tiếng, nhanh thật!
-" Ồ! Nhanh thế? Tiếc ha....."
Mặc Tử Du:" .........."
Còn có thể diễn hơn không? Cái mặt hớn hở như vừa thoát nạn đó mà tiếc là tiếc cái gì??
Thôi! Chờ dịp sau sẽ bắt hắn khai ra sau!
Tất cả năm người im lặng chờ công bố nhiệm vụ tiếp theo.
Chắc cũng không ai thích phòng y tế cho lắm vì đâu ai muốn mình bệnh đâu. Nhưng mà hiện tại nơi này lại là sự lựa chọn thích hợp cực kì, ở trong đây chẳng muốn ra ngoài nữa.
Mã Nhất Hi không bị thương nặng lắm, nói tới là vết thương có khá lớn, nhưng may mắn không đụng chạm gì bên trong cơ thể. Xem như dễ băng bó hơn, nếu mà bị liên quan tới bên trong cơ thể cũng không biết làm sao để chữa trị cho được.
-" Thất Nguyệt giỏi ghê! Việc sơ cứu " cao cấp " thế này cũng biết làm." - Ngô Song Uyển cười.
-" Ừ, tôi hay tham gia nhiều hoạt động liên quan tới y học."
Ngô Song Uyển quay qua lườm Mã Nhất Hi, tên này nhanh chóng né ánh mắt đi chỗ khác.
- "Lúc nào cũng hấp tấp! Thấy hậu quả chưa hả??"
Ngô Song Uyển gần như nạt vào mặt Mã Nhất Hi. Bình thường người này tác phong cũng khá vội vàng, đều muốn kết thúc nhanh cho xong. Do đó khi bị tách ra, Ngô Song Uyển cũng cảm thấy không yên tâm. Mã Nhất Hi chỉ đáp lại 1 tiếng:
- "Biết rồi mà! Nói mãi!"
-" Biết rồi mà có nghe bao giờ đâu!!" - Ngô Song Uyển bực bội.
Tô Thất Nguyệt ngồi đó, cứ nghĩ không biết có nên rời đi hay không!
Người đứng ngoài bao giờ cũng thật tội nghiệp!
______________________
- "Minh Triết! Cậu xem! Hai người bọn họ.....chắc không phải ở mức bạn thân bình thường đâu nhỉ."
Vết thương Minh Triết cũng khá nhẹ, Mặc Tử Du cũng biết một chút ít cách sơ cứu nên cả hai đăng ngồi ở bên một cái giường đối diện cái giường Mã Nhất Hi đang nằm.
-" Sao? Cậu cũng quan tâm tới mấy kiểu chuyện như vậy à?" - Minh Triết ngạc
nhiên.
Cứ tưởng người như Mặc Tử Du sẽ chẳng quan tâm hay muốn bàn mấy loại chuyện kiểu này, xem ra mình nghĩ sai rồi!
-" Gì chứ? Tôi cũng không phải người vô tri vô giác! "- Giọng điệu Mặc Tử Du có chút bực.
Minh Triết tự nhiên bật cười.
Có gì đáng cười chứ? Coi như Mặc Tử Du nhìn bất cần, không quan tâm ai thật, nhưng mấy loại chuyện hiện hữu rõ ràng thế này, con nít còn nhìn ra được mà!
- "Ừ, cậu không vô tri vô giác!" - Minh Triết nói lớn câu đầu, câu sau gần như là nói lầm bầm trong miêng, cúi mặt xuống đất.
" Thấy được chuyện người khác, sao lại không nhìn sang chuyện của cậu...."
-" Hả? Cậu nói nhỏ gì vậy?" - Mặc Tử Du không nghe rõ.
-" Đừng bận tâm! "- Minh Triết quay mặt qua Mặc Tử Du, cười một cái rạng rỡ. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, đề nghị với Mặc Tử Du. -" Này! Tôi gọi cậu bằng tên được không? Dù gì cậu cũng không còn xa lạ tôi nữa đúng không?"
Mặc Tử Du ban đầu hơi ngạc nhiên, thật ra việc gọi tên hay gọi cả họ thì cũng không để ý lắm. Người này từ đầu đến cuối đúng là luôn gọi cả họ tên mình, giờ lịch sự xin phép gọi tên mình. Hay là do việc " Tiểu Du" kia nên mới phải xin phép? Ban nãy chắc mình phản ứng thái quá....Cảm thấy hơi có lỗi.
Nhưng cái tên hồi nãy nghe rất kì cục. Nghe như gọi tên con gái ấy!
-" Sao cũng được!"
Mặc Tử Du đáp lại. Tay bắt đầu xé cuộn băng bắt đầu băng lại cánh tay Minh Triết. Trầm mặc một chút, Mặc Tử Du đột nhiên nói:
- "Minh Triết! Tôi hỏi cậu cái này, cậu...trả lời thật được không? Hứa đi!"
- "A! Được ! Tôi có gì mà giấu cậu chứ!" - Minh Triết nói, cảm giác hứng thú với đề nghị này.
- "Vậy nói đi! Làm sao cậu biết tôi từ trước?" - Mặc Tử Du vào thẳng vấn đề.
Rõ ràng trên mặt Minh Triết có chút khựng, nhưng chỉ trong chốc lát, quay qua cười để che dấu nó:
-: Haha..Không phải tôi đã nói...."
- "Thôi đi! Việc cậu dùng lí do đó là cậu đã sai rồi! "- Mặc Tử Du không cho Minh Triết nói thêm nữa. - "Trong top 5 học sinh giỏi của khối, chỉ có hạng nhất là được công bố ở báo tường, bốn hạng còn lại chỉ có nội bộ biết."
Minh Triết vẫn là im lặng không đáp, gương mặt trầm xuống hẳn, khóe miệng đã về vị trí cũ, không còn nụ cười trên mặt nữa. Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi.
- "Coi như cậu có làm việc trong nội bộ của trường đi, vậy thì việc cậu biết tôi trong top là bình thường, nhưng cậu nói "Ai mà không biết" ......Cậu xem! Ba người đồng đội của chúng ta cũng đâu biết tôi. "- Mặc Tử Du tiếp tục nói -" Ban nãy chắc cậu vội lấy đại lí do này ra nói, nên không cẩn thận nói thêm mấy lí do khác cho tôi tin, bất ngờ là mấy lí do này lại quật lại cậu!"
- "Thật ra... việc ba người kia không biết cũng đâu có lạ đúng không...Haha "- Minh Triết nhìn về phía ba người đối diện -" Dù là biết hết cũng phải có vài người chưa....."
-" Cậu đã hứa!" - Mặc Tử Du nhanh chóng nói, có vẻ rất muốn nghe trả lời.
Minh Triết im bặt. Thầm mắng mình ngu thật, ban nãy thế mà còn nói câu "Tôi có gì giấu cậu chứ" nữa. Việc Minh Triết biết Mặc Tử Du nhìn chung thì không có gì đặc biệt, không hiểu tại sao Minh Triết trong lòng lại cảm thấy nó cứ kì kì, nên mới nói dối Mặc Tử Du.
- "Thật ra....đây là một câu chuyện dài.... Tôi...."
" THÔNG BÁO : TỚI GIỜ CÔNG BỐ NHIỆM VỤ 2"
Tiếng hệ thống cắt ngang. Như thế mà đã trôi qua 2 tiếng, nhanh thật!
-" Ồ! Nhanh thế? Tiếc ha....."
Mặc Tử Du:" .........."
Còn có thể diễn hơn không? Cái mặt hớn hở như vừa thoát nạn đó mà tiếc là tiếc cái gì??
Thôi! Chờ dịp sau sẽ bắt hắn khai ra sau!
Tất cả năm người im lặng chờ công bố nhiệm vụ tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.