Chương 69
Cá Kho Tiêu
20/11/2019
Minh Triết và Mã Nhất Hi thấy gần như là tuyệt vọng, còn chưa thể đối đầu với boss, trước mắt là sắp mất mạng vì chết cháy rồi.
Bên ngoài mưa, bên trong thì cháy, cả trong lẫn ngoài đều dữ dội như nhau, tiếc là không có gì đựng, không là lấy đỡ nước ở ngoài để dập lửa rồi.
Cả hai người đều mất nguồn khí, sắc mặt tái đi, cơ thể không thể hoạt động nổi nữa.
Đột nhiên, cảm giác có gì đó tê tê ở sau lưng, cảm giác có luồng điện công suất nhỏ chạy qua người, đang mê man cũng hơi tỉnh, một lát sau cả hai đều nhảy phóc ra khỏi cánh cửa, bởi vì nguồn điện đi qua quá lớn đi! Không chết cháy cũng là điện giật.
Cánh cửa một lúc sau còn có thể thấy rõ có các tia điện xuyên qua đến tận bên trong. Cánh cửa hơi nát, sau đó các vành cửa nổi một tí lửa lên, một cái đều cháy rụi cả cánh cửa.
Mở rồi! Thoát được rồi!
Minh Triết và Mã Nhất Hi đều nhanh chóng chạy ra ngoài, người ngợm đều bẩn, dính bụi. Minh Triết vừa xông ra, vì có khói từ đám cháy, khá độc, phải bịt tay bịt mũi, đi ra không để ý đụng trúng một người.
"!"
-" Mặc Tử Du!"
Gặp lại rồi!
Ban nãy là cả ba người Mặc Tử Du, Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển sau khi vào được tòa nhà này, bắt đầu đi vòng quanh xem một cách thận trọng. May mắn đi tới cánh cửa này, nghe mùi khói thoát ra từ khe nhỏ ở dưới cánh cửa, cảm thấy tò mò, Mặc Tử Du dùng thử kĩ năng điện trước để phá, nhưng nó chưa được, chỉ nát, sau đó lại dùng lửa cháy rụi, bên trong có khói thì chắc là có lửa, nếu cùng lắm đốt cánh cửa này bằng lửa thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Cánh cửa được phá, khói thì bên trong phả ra rất khó chịu, cả năm chạy qua chỗ khác đứng hít thở khí trong lành hơn.
-"Sao các cậu đều ở đây?"
Mã Nhất Hi và Ngô Song Uyển đều đồng thanh hỏi nhau, gặp lại trong hoàn cảnh này, dù hơi sai trái nhưng vẫn là mừng. Bởi vì không biết sắp tới còn bị gì nữa không.
Thấy hai người kia cũng hỏi hỏi han han, Mặc Tử Du quay qua Minh Triết, cuối cùng chưa kịp hỏi gì thì đã bị người kia bất thình lình ôm chầm.
Tô Thất Nguyệt :"..."
Ừm! Một bên hỏi han thắm thiết, một bên dùng hành động.
Mặc Tử Du hơi giật mình, Minh Triết ôm rất chặt, mặt vùi ngay cổ vai Mặc Tử Du, bất quá Mặc Tử Du muốn đẩy ra.
-"Người tôi ban nãy dính mưa, còn ướt lắm."
Mặc Tử Du thật sự có dùng lửa hong khô, nhưng chưa kịp khô.
-"Người tôi cũng đầy bụi, nhưng tôi vẫn muốn..."
Minh Triết nói xong tự nhiên im bặt, nhớ tới cái gì mà hơi nhẫn cười.
Mặc Tử Du :"..."
Này là lại làm sao?
Thật ra cũng không có gì! Có điều tự nhiên ngẫm lại câu nói hồi nãy, cái gì mà người ướt nên không ôm, như vậy ý là nếu người không ướt là sẽ được ôm đúng không? Chứ không phải là tỏ vẻ căm ghét hay phiền phức.
-"Cậu không sao đúng không? Ở trong đám lửa kia mà tôi nghĩ tôi sắp không được gặp lại cậu rồi. "
-"Phải đấy! Các cậu tới trễ chút là chắc bọn tôi chết cháy rồi." - Mã Nhất Hi phụ họa.
Mặc Tử Du dịu mắt, nét mặt có hơi xót.
-"Không sao, đều gặp lại hết rồi."
Hiếm khi thấy được vẻ mặt này, nhìn qua có chút muốn trụy tim.
-" Theo như suy đoán thì đây là chỗ của boss, cơ mà ở đây không người canh gác, cũng không có thấy boss."
-"Nhưng chúng ta cũng đã gặp một con quái bùn đất gì đó canh cổng." - Mặc Tử Du nói.
-"Trong căn phòng kia cũng có một con quái vật có tua rất đáng sợ." - Minh Triết nhớ lại mặt nó còn muốn dựng da gà.
-"Tôi thấy hay bây giờ, chúng ta cứ đi hết chỗ này, nếu không có gì thì không phải chỗ của boss rồi, vả lại nếu may thì sẽ tìm được gì đó lợi hại."
Tô Thất Nguyệt nói, mọi người đều gật gù.
Đi hết từ chỗ này sang chỗ khác, mở từ cánh cửa này qua cánh cửa kia, nhưng ngoài cách bày trí sang trọng ra thì không còn gì nữa.
-"Mà nói tới mới nhớ, tại sao diệt quái xong lại không được vật phẩm?" - Minh Triết vừa đi vừa nói.
-"Từ lúc qua không gian này đã như vậy rồi." - Mặc Tử Du thở dài.
Lên được tới tầng cao nhất, ai cũng đều muốn gục ngã, nhưng chỉ có mỗi một cánh cửa ở tầng này, nhìn giữa không gian rộng rãi như vậy chỉ có mỗi một cánh cửa, thấy thế nào cũng rất bí ẩn và kinh dị.
Mọi người nhìn nhau, hơi toát mồ hôi, Minh Triết lại tiếp tục can đảm làm người tiên phong.
Nắm chặt chuôi cửa mà cảm thấy sự run rẩy từ tay tới đầu, tóc muốn dựng cả lên. Minh Triết nhắm mắt mở cửa thẳng vào.
Mọi người đều mở to mắt.
Quả nhiên!
Trước mặt là một người đàn ông nhìn qua rất có quyền lực, một thân hắc y, tóc buộc kiểu một nắm nhỏ choàng qua đầu giống giống của Tô Thất Nguyệt, còn lại thì thả dài, da trắng bệch như ma, khuôn mặt đang cười rất ma mãnh, còn có cả ranh nanh. Nhìn qua cũng có chút nét.
Đây nhìn qua rất giống dáng người cao cao, áo đen có ranh nanh xuất hiện ở ngay không gian một. Đúng thật là người đó! Chắc chắc là boss, nhìn khí thế không thể lẫn đi đâu được.
Boss đang ngồi rất uy quyền trên ghế, khuôn mặt nhìn cực kì ranh ma, hai bên là Lạc Tam và người nữ mà đã tách năm người ra ban nãy. Đằng sau boss còn có nhiều luồng khí đen tỏa ra, cực kì tà khí.
-"Đợi các ngươi lâu chết được." - Boss nói, giọng điệu thản nhiên như bạn bè gặp nhau.
Không trực tiếp ra chặn mà đợi con mồi tới cổng, cũng lười quá rồi đi.
Nhưng mà ngẫm lại cũng không hiểu sao lại nôn gặp boss tới vậy? Mặc dù con không biết có đủ khả năng đánh bại hay không.
-"Tới được đây cũng mệt rồi, đánh cũng không được, chúng ta nói chuyện làm quen đi." - Tên này cười cười.
-"Bày chuyện! Muốn gì thì giải quyết cho nhanh đi!" - Mặc Tử Du gắt gỏng.
Kiểu nhân vật phản diện trà xanh gì đây? Bọn ta là muốn kết thúc nhanh gọn lẹ, đừng có mà bày ra cái trò nói chuyện thân thiện này.
Người kia chỉ cười một cái, tay đặt trên mặt.
-"Người bên trái ta là Lạc Tam, các ngươi hẳn là rõ rồi, ta cố tình đưa tới để đưa các ngươi tới đây nhanh hơn."
Tên này có bị điếc không? Rõ ràng bảo là không nghe mà!
-" Còn bên phải là Kim Như, ta chỉ định nhờ nàng ta dụ các ngươi tới, không nghĩ lại có trò tách người ra nữa, lúc bị tách chắc không ít người hoảng sợ nhỉ?"
Nói giọng điệu như tiếc nuối lắm vậy!
Mọi người ban đầu vào còn hừng hực khí thế, hiện tại cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng, tự dưng lại đứng đây nói chuyện, kết bạn bốn phương.
-"Là ngươi xuất hiện ở phần thông giữa không gian một và hai?" - Mặc Tử Du hỏi.
-"Ta có à?" - Tên kia sờ sờ cằm, đăm chiêu, ra vẻ như đang nhớ lại. - "À, hình như là có! Lúc đó thấy có người qua được nên ta tới xem là ai đã giải ra được."
Mắt của tên boss vừa nói vừa hướng nhìn Mặc Tử Du, có chút ẩn ý trong đó. Minh Triết tiến lên che Mặc Tử Du lại, hỏi:
-"Làm gì ngạc nhiên? Cũng đâu phải chỉ bọn ta là nhóm đầu tiên qua được không gian một?"
Tên boss bị che tầm nhìn, lắc mặt qua chỗ khác, cười cười.
-"Đúng! Không phải nhóm đầu, còn có cả nhóm vào được tận đây rồi mà. Nhưng vẫn là số lượng qua được không gian một rất ít, nên có thì cũng nên mừng chứ?" - Tên boss ngả người về phía trước. - "Dù gì ta cũng là người tạo ra game, có nhiều người qua màn thì nên mừng giùm chứ nhỉ?"
Cái game này dù có qua hay không đều muốn thoát ra cả, đừng có nói kiểu đó.
Tên này đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao lớn, trên vai khoác một cái áo choàng đen nhìn rất bí ẩn.
-"Quên nói nữa, ta là Trần Các Khiêm, sự thật rõ ràng trước mắt..." - Khuôn mặt cực kì tự tin. -"...ta là người sáng lập ra game và cũng là người các ngươi cần phải diệt nếu muốn thoát khỏi đây."
Bên ngoài mưa, bên trong thì cháy, cả trong lẫn ngoài đều dữ dội như nhau, tiếc là không có gì đựng, không là lấy đỡ nước ở ngoài để dập lửa rồi.
Cả hai người đều mất nguồn khí, sắc mặt tái đi, cơ thể không thể hoạt động nổi nữa.
Đột nhiên, cảm giác có gì đó tê tê ở sau lưng, cảm giác có luồng điện công suất nhỏ chạy qua người, đang mê man cũng hơi tỉnh, một lát sau cả hai đều nhảy phóc ra khỏi cánh cửa, bởi vì nguồn điện đi qua quá lớn đi! Không chết cháy cũng là điện giật.
Cánh cửa một lúc sau còn có thể thấy rõ có các tia điện xuyên qua đến tận bên trong. Cánh cửa hơi nát, sau đó các vành cửa nổi một tí lửa lên, một cái đều cháy rụi cả cánh cửa.
Mở rồi! Thoát được rồi!
Minh Triết và Mã Nhất Hi đều nhanh chóng chạy ra ngoài, người ngợm đều bẩn, dính bụi. Minh Triết vừa xông ra, vì có khói từ đám cháy, khá độc, phải bịt tay bịt mũi, đi ra không để ý đụng trúng một người.
"!"
-" Mặc Tử Du!"
Gặp lại rồi!
Ban nãy là cả ba người Mặc Tử Du, Tô Thất Nguyệt và Ngô Song Uyển sau khi vào được tòa nhà này, bắt đầu đi vòng quanh xem một cách thận trọng. May mắn đi tới cánh cửa này, nghe mùi khói thoát ra từ khe nhỏ ở dưới cánh cửa, cảm thấy tò mò, Mặc Tử Du dùng thử kĩ năng điện trước để phá, nhưng nó chưa được, chỉ nát, sau đó lại dùng lửa cháy rụi, bên trong có khói thì chắc là có lửa, nếu cùng lắm đốt cánh cửa này bằng lửa thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Cánh cửa được phá, khói thì bên trong phả ra rất khó chịu, cả năm chạy qua chỗ khác đứng hít thở khí trong lành hơn.
-"Sao các cậu đều ở đây?"
Mã Nhất Hi và Ngô Song Uyển đều đồng thanh hỏi nhau, gặp lại trong hoàn cảnh này, dù hơi sai trái nhưng vẫn là mừng. Bởi vì không biết sắp tới còn bị gì nữa không.
Thấy hai người kia cũng hỏi hỏi han han, Mặc Tử Du quay qua Minh Triết, cuối cùng chưa kịp hỏi gì thì đã bị người kia bất thình lình ôm chầm.
Tô Thất Nguyệt :"..."
Ừm! Một bên hỏi han thắm thiết, một bên dùng hành động.
Mặc Tử Du hơi giật mình, Minh Triết ôm rất chặt, mặt vùi ngay cổ vai Mặc Tử Du, bất quá Mặc Tử Du muốn đẩy ra.
-"Người tôi ban nãy dính mưa, còn ướt lắm."
Mặc Tử Du thật sự có dùng lửa hong khô, nhưng chưa kịp khô.
-"Người tôi cũng đầy bụi, nhưng tôi vẫn muốn..."
Minh Triết nói xong tự nhiên im bặt, nhớ tới cái gì mà hơi nhẫn cười.
Mặc Tử Du :"..."
Này là lại làm sao?
Thật ra cũng không có gì! Có điều tự nhiên ngẫm lại câu nói hồi nãy, cái gì mà người ướt nên không ôm, như vậy ý là nếu người không ướt là sẽ được ôm đúng không? Chứ không phải là tỏ vẻ căm ghét hay phiền phức.
-"Cậu không sao đúng không? Ở trong đám lửa kia mà tôi nghĩ tôi sắp không được gặp lại cậu rồi. "
-"Phải đấy! Các cậu tới trễ chút là chắc bọn tôi chết cháy rồi." - Mã Nhất Hi phụ họa.
Mặc Tử Du dịu mắt, nét mặt có hơi xót.
-"Không sao, đều gặp lại hết rồi."
Hiếm khi thấy được vẻ mặt này, nhìn qua có chút muốn trụy tim.
-" Theo như suy đoán thì đây là chỗ của boss, cơ mà ở đây không người canh gác, cũng không có thấy boss."
-"Nhưng chúng ta cũng đã gặp một con quái bùn đất gì đó canh cổng." - Mặc Tử Du nói.
-"Trong căn phòng kia cũng có một con quái vật có tua rất đáng sợ." - Minh Triết nhớ lại mặt nó còn muốn dựng da gà.
-"Tôi thấy hay bây giờ, chúng ta cứ đi hết chỗ này, nếu không có gì thì không phải chỗ của boss rồi, vả lại nếu may thì sẽ tìm được gì đó lợi hại."
Tô Thất Nguyệt nói, mọi người đều gật gù.
Đi hết từ chỗ này sang chỗ khác, mở từ cánh cửa này qua cánh cửa kia, nhưng ngoài cách bày trí sang trọng ra thì không còn gì nữa.
-"Mà nói tới mới nhớ, tại sao diệt quái xong lại không được vật phẩm?" - Minh Triết vừa đi vừa nói.
-"Từ lúc qua không gian này đã như vậy rồi." - Mặc Tử Du thở dài.
Lên được tới tầng cao nhất, ai cũng đều muốn gục ngã, nhưng chỉ có mỗi một cánh cửa ở tầng này, nhìn giữa không gian rộng rãi như vậy chỉ có mỗi một cánh cửa, thấy thế nào cũng rất bí ẩn và kinh dị.
Mọi người nhìn nhau, hơi toát mồ hôi, Minh Triết lại tiếp tục can đảm làm người tiên phong.
Nắm chặt chuôi cửa mà cảm thấy sự run rẩy từ tay tới đầu, tóc muốn dựng cả lên. Minh Triết nhắm mắt mở cửa thẳng vào.
Mọi người đều mở to mắt.
Quả nhiên!
Trước mặt là một người đàn ông nhìn qua rất có quyền lực, một thân hắc y, tóc buộc kiểu một nắm nhỏ choàng qua đầu giống giống của Tô Thất Nguyệt, còn lại thì thả dài, da trắng bệch như ma, khuôn mặt đang cười rất ma mãnh, còn có cả ranh nanh. Nhìn qua cũng có chút nét.
Đây nhìn qua rất giống dáng người cao cao, áo đen có ranh nanh xuất hiện ở ngay không gian một. Đúng thật là người đó! Chắc chắc là boss, nhìn khí thế không thể lẫn đi đâu được.
Boss đang ngồi rất uy quyền trên ghế, khuôn mặt nhìn cực kì ranh ma, hai bên là Lạc Tam và người nữ mà đã tách năm người ra ban nãy. Đằng sau boss còn có nhiều luồng khí đen tỏa ra, cực kì tà khí.
-"Đợi các ngươi lâu chết được." - Boss nói, giọng điệu thản nhiên như bạn bè gặp nhau.
Không trực tiếp ra chặn mà đợi con mồi tới cổng, cũng lười quá rồi đi.
Nhưng mà ngẫm lại cũng không hiểu sao lại nôn gặp boss tới vậy? Mặc dù con không biết có đủ khả năng đánh bại hay không.
-"Tới được đây cũng mệt rồi, đánh cũng không được, chúng ta nói chuyện làm quen đi." - Tên này cười cười.
-"Bày chuyện! Muốn gì thì giải quyết cho nhanh đi!" - Mặc Tử Du gắt gỏng.
Kiểu nhân vật phản diện trà xanh gì đây? Bọn ta là muốn kết thúc nhanh gọn lẹ, đừng có mà bày ra cái trò nói chuyện thân thiện này.
Người kia chỉ cười một cái, tay đặt trên mặt.
-"Người bên trái ta là Lạc Tam, các ngươi hẳn là rõ rồi, ta cố tình đưa tới để đưa các ngươi tới đây nhanh hơn."
Tên này có bị điếc không? Rõ ràng bảo là không nghe mà!
-" Còn bên phải là Kim Như, ta chỉ định nhờ nàng ta dụ các ngươi tới, không nghĩ lại có trò tách người ra nữa, lúc bị tách chắc không ít người hoảng sợ nhỉ?"
Nói giọng điệu như tiếc nuối lắm vậy!
Mọi người ban đầu vào còn hừng hực khí thế, hiện tại cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng, tự dưng lại đứng đây nói chuyện, kết bạn bốn phương.
-"Là ngươi xuất hiện ở phần thông giữa không gian một và hai?" - Mặc Tử Du hỏi.
-"Ta có à?" - Tên kia sờ sờ cằm, đăm chiêu, ra vẻ như đang nhớ lại. - "À, hình như là có! Lúc đó thấy có người qua được nên ta tới xem là ai đã giải ra được."
Mắt của tên boss vừa nói vừa hướng nhìn Mặc Tử Du, có chút ẩn ý trong đó. Minh Triết tiến lên che Mặc Tử Du lại, hỏi:
-"Làm gì ngạc nhiên? Cũng đâu phải chỉ bọn ta là nhóm đầu tiên qua được không gian một?"
Tên boss bị che tầm nhìn, lắc mặt qua chỗ khác, cười cười.
-"Đúng! Không phải nhóm đầu, còn có cả nhóm vào được tận đây rồi mà. Nhưng vẫn là số lượng qua được không gian một rất ít, nên có thì cũng nên mừng chứ?" - Tên boss ngả người về phía trước. - "Dù gì ta cũng là người tạo ra game, có nhiều người qua màn thì nên mừng giùm chứ nhỉ?"
Cái game này dù có qua hay không đều muốn thoát ra cả, đừng có nói kiểu đó.
Tên này đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao lớn, trên vai khoác một cái áo choàng đen nhìn rất bí ẩn.
-"Quên nói nữa, ta là Trần Các Khiêm, sự thật rõ ràng trước mắt..." - Khuôn mặt cực kì tự tin. -"...ta là người sáng lập ra game và cũng là người các ngươi cần phải diệt nếu muốn thoát khỏi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.