Chương 70
Cá Kho Tiêu
22/11/2019
-"Sao? Không ai muốn tự giới thiệu về mình à?"
Trần Các Khiêm đang đứng, tay để đằng sau hông, nhìn qua rất giống dáng vẻ của một người lãnh đạo quyền năng.
Cả năm người đều im lặng, tay nắm thành quyền, rõ ràng tới đây không hề muốn làm những chuyện vô bổ như vậy.
Lạc Tam và Kim Như từ đầu đến cuối không hề nói tiếng nào, chỉ đứng hai bên như hai vệ thần.
-"Các ngươi hiếu chiến tới vậy sao?" - Trần Các Khiêm lắc lắc đầu cười, sau đó nhìn lên với một con mắt cực kì nguy hiểm. - "Được! Vậy ta không đùa nữa!"
Trần Các Khiêm ngã xuống ghế, không gian đều ngã theo hướng ngồi của hắn, cả năm người đều có phần ngạc nhiên, mọi thứ ở đây như gặp ảo giác ở mắt, nó lượn lượn các khối vuông vuông rồi biến mất, căn phòng kia không còn nữa, bù qua là một địa điểm nào đó, xung quang đổ vỡ, hoang vắng, nhìn rất giống một nơi vừa có trận càn quét đi qua. Một khoảng không gian lớn chỉ có năm người bé con con đứng tụm lại một chỗ, ba người kia đều không còn thấy đâu.
-"Đây là nơi cuối cùng các ngươi sẽ thấy được trong trò chơi này. À, trừ khi ta thích thu ai đó về làm thuộc hạ của mình." - Trần Các Khiêm dù không có mặt ở đây nhưng vẫn nghe giọng nói.
Như vậy đây là nơi chiến đấu cho ván này.
-"Thu về làm thuộc hạ? Hắn chấm ai trong đây rồi?" - Tô Thất Nguyệt nói.
-"Có thể là cả năm người, ta thấy các ngươi rất tốt!" - Trần Các Khiêm trả lời.
-"Hoang đường! Ai lại cần làm thuộc hạ cho hắn!" - Mã Nhất Hi quát. -"Mau xuất hiện ra đây đi!"
Nghe được tiếng cười, cười rất khoái chí, mặc dù chẳng có gì đáng cười.
Mặc Tử Du hơi nhíu mày, thường xuất hiện nụ cười này thì mọi thứ sẽ chẳng ổn thỏa cho lắm.
-"Từ từ rồi chúng ta sẽ giao đấu với nhau, trước tiên cứ qua được một vài thử thách nữa đi nhỉ?"
Không còn nghe tiếng nói nữa, nhưng nghe được tiếng gì đó đang ở xa, hình như đang lại gần vì âm thanh từ từ bắt đầu nghe rõ hơn một chút.
Cả năm người quay qua quay lại đề phòng, đứng tựa lưng vào nhau tạo thành vòng tròn.
Minh Triết nắm chặt tay Mặc Tử Du, Mặc Tử Du có chút giật mình.
Mặc Tử Du :"?"
-"Đừng nghĩ nhiều! Chỉ là tôi sợ sau này không còn có cơ hội này nữa." - Minh Triết nói nhỏ, giọng có chút trầm, vì là tựa lưng vào nhau nên ai cũng nghe.
Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi cũng nhìn nhau, mắt hơi đượm buồn, Mã Nhất Hi đặt tay lên đầu Ngô Song Uyển, vỗ vỗ. Tiếng động càng ngày càng gần, nhìn ra cả hai phía đều xuất hiện một binh đoàn nào đó rất đông đang từ từ kéo đến.
Là zombie!
Như thế nào lại gặp lại rồi!
Đông như vậy làm sao có ba đầu sáu tay mà chiến đấu cho hết.
Mặc Tử Du mở bàn tay ra, tay hai người mười ngón đan vào, xiết chặt, Minh Triết nhìn qua.
-"Không được nghĩ bậy!" - Mặc Tử Du nhìn lên, rất nghiêm túc. - "Mọi thứ sẽ ổn thôi!"
Mọi người hít một hơi, tinh thần sẵn sàng đến với vòng cuối cùng của trò chơi, vòng quyết định đến kết quả sau này.
-"Đứng chung với nhau, đừng tách ra!" - Mặc Tử Du nói.
Bọn zombie tới càng ngày càng gần, như cũ, khuôn mặt tái mét, xanh xao, lòi lõm nhiều chỗ, hóc mắt trống không, chưa kể còn có mùi máu tanh và hôi thối từ những phần mục rữa.
Cả hai phía đều có cả hai nhóm tới, nói chung là cố ý chặn hai đầu, không có đường chạy thoát. Hai phía đông nghẹt zombie, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Khi cả hai bên đều cùng tiến lại gần, cả năm người đang đứng tựa lưng vào nhau, không rời đi, đứng tại chỗ ra chiêu.
Tô Thất Nguyệt nhắm cung liên tục ngắm bắn vào đầu của các zombie, Ngô Song Uyển và Mặc Tử Du sử dụng các kĩ năng phép của mình để tiêu diệt. Minh Triết và Mã Nhất Hi đứng ở ngoài một chút, dùng vũ khí để chiến đấu.
Nhìn từ trên xuống sẽ thấy một vòng tròn nho nhỏ đang chống chọi với tứ phía toàn là zombie, giống như một tia hi vọng cuối cùng trong sự đen tối tột cùng này.
Mở đầu thì thuận lợi, nhưng càng về sau càng mệt, chẳng biết rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu con, lên hoài nhưng không thấy bớt đi. Cứ chiến đấu như vậy rất dễ hao sức, chưa kể còn phải đấu với cả boss.
Liệu có thoát ra được cái vòng xung quanh nhìn đâu cũng thấy zombie này hay không?
Trần Các Khiêm đang đứng, tay để đằng sau hông, nhìn qua rất giống dáng vẻ của một người lãnh đạo quyền năng.
Cả năm người đều im lặng, tay nắm thành quyền, rõ ràng tới đây không hề muốn làm những chuyện vô bổ như vậy.
Lạc Tam và Kim Như từ đầu đến cuối không hề nói tiếng nào, chỉ đứng hai bên như hai vệ thần.
-"Các ngươi hiếu chiến tới vậy sao?" - Trần Các Khiêm lắc lắc đầu cười, sau đó nhìn lên với một con mắt cực kì nguy hiểm. - "Được! Vậy ta không đùa nữa!"
Trần Các Khiêm ngã xuống ghế, không gian đều ngã theo hướng ngồi của hắn, cả năm người đều có phần ngạc nhiên, mọi thứ ở đây như gặp ảo giác ở mắt, nó lượn lượn các khối vuông vuông rồi biến mất, căn phòng kia không còn nữa, bù qua là một địa điểm nào đó, xung quang đổ vỡ, hoang vắng, nhìn rất giống một nơi vừa có trận càn quét đi qua. Một khoảng không gian lớn chỉ có năm người bé con con đứng tụm lại một chỗ, ba người kia đều không còn thấy đâu.
-"Đây là nơi cuối cùng các ngươi sẽ thấy được trong trò chơi này. À, trừ khi ta thích thu ai đó về làm thuộc hạ của mình." - Trần Các Khiêm dù không có mặt ở đây nhưng vẫn nghe giọng nói.
Như vậy đây là nơi chiến đấu cho ván này.
-"Thu về làm thuộc hạ? Hắn chấm ai trong đây rồi?" - Tô Thất Nguyệt nói.
-"Có thể là cả năm người, ta thấy các ngươi rất tốt!" - Trần Các Khiêm trả lời.
-"Hoang đường! Ai lại cần làm thuộc hạ cho hắn!" - Mã Nhất Hi quát. -"Mau xuất hiện ra đây đi!"
Nghe được tiếng cười, cười rất khoái chí, mặc dù chẳng có gì đáng cười.
Mặc Tử Du hơi nhíu mày, thường xuất hiện nụ cười này thì mọi thứ sẽ chẳng ổn thỏa cho lắm.
-"Từ từ rồi chúng ta sẽ giao đấu với nhau, trước tiên cứ qua được một vài thử thách nữa đi nhỉ?"
Không còn nghe tiếng nói nữa, nhưng nghe được tiếng gì đó đang ở xa, hình như đang lại gần vì âm thanh từ từ bắt đầu nghe rõ hơn một chút.
Cả năm người quay qua quay lại đề phòng, đứng tựa lưng vào nhau tạo thành vòng tròn.
Minh Triết nắm chặt tay Mặc Tử Du, Mặc Tử Du có chút giật mình.
Mặc Tử Du :"?"
-"Đừng nghĩ nhiều! Chỉ là tôi sợ sau này không còn có cơ hội này nữa." - Minh Triết nói nhỏ, giọng có chút trầm, vì là tựa lưng vào nhau nên ai cũng nghe.
Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi cũng nhìn nhau, mắt hơi đượm buồn, Mã Nhất Hi đặt tay lên đầu Ngô Song Uyển, vỗ vỗ. Tiếng động càng ngày càng gần, nhìn ra cả hai phía đều xuất hiện một binh đoàn nào đó rất đông đang từ từ kéo đến.
Là zombie!
Như thế nào lại gặp lại rồi!
Đông như vậy làm sao có ba đầu sáu tay mà chiến đấu cho hết.
Mặc Tử Du mở bàn tay ra, tay hai người mười ngón đan vào, xiết chặt, Minh Triết nhìn qua.
-"Không được nghĩ bậy!" - Mặc Tử Du nhìn lên, rất nghiêm túc. - "Mọi thứ sẽ ổn thôi!"
Mọi người hít một hơi, tinh thần sẵn sàng đến với vòng cuối cùng của trò chơi, vòng quyết định đến kết quả sau này.
-"Đứng chung với nhau, đừng tách ra!" - Mặc Tử Du nói.
Bọn zombie tới càng ngày càng gần, như cũ, khuôn mặt tái mét, xanh xao, lòi lõm nhiều chỗ, hóc mắt trống không, chưa kể còn có mùi máu tanh và hôi thối từ những phần mục rữa.
Cả hai phía đều có cả hai nhóm tới, nói chung là cố ý chặn hai đầu, không có đường chạy thoát. Hai phía đông nghẹt zombie, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Khi cả hai bên đều cùng tiến lại gần, cả năm người đang đứng tựa lưng vào nhau, không rời đi, đứng tại chỗ ra chiêu.
Tô Thất Nguyệt nhắm cung liên tục ngắm bắn vào đầu của các zombie, Ngô Song Uyển và Mặc Tử Du sử dụng các kĩ năng phép của mình để tiêu diệt. Minh Triết và Mã Nhất Hi đứng ở ngoài một chút, dùng vũ khí để chiến đấu.
Nhìn từ trên xuống sẽ thấy một vòng tròn nho nhỏ đang chống chọi với tứ phía toàn là zombie, giống như một tia hi vọng cuối cùng trong sự đen tối tột cùng này.
Mở đầu thì thuận lợi, nhưng càng về sau càng mệt, chẳng biết rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu con, lên hoài nhưng không thấy bớt đi. Cứ chiến đấu như vậy rất dễ hao sức, chưa kể còn phải đấu với cả boss.
Liệu có thoát ra được cái vòng xung quanh nhìn đâu cũng thấy zombie này hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.