Chương 76
Cá Kho Tiêu
25/11/2019
Năng lực của Kim Như ngoài ra còn có kiểu chuyển không gian, hoặc là tạo kết giới nhỏ, nhưng nó tốn khá nhiều năng lực.
Kim Như chuyển mọi người tới trước một căn phòng.
-"Nơi này...là chỗ của boss ban nãy chúng ta tới?" - Mặc Tử Du ngó ngó xung quanh dò xét.
-"Sao lại đưa bọn tôi tới đây?" - Mã Nhất Hi hơi nghi ngờ.
Lạc Tam vẻ mặt cũng có chút hoang mang nhìn qua Kim Như.
Kim Như không nói gì, chỉ đẩy cửa tiến vào phòng. Bên trong chằng chịt các sợi dây điện rất lớn, tất cả đều được nối vào một cái máy chủ lớn.
-"Này là cái gì chứ?" - Ngô Song Uyển rất ngạc nhiên. Mọi người ai nấy đều há hốc mồm, như thế nào ban nãy lại không có căn phòng này?
-"Cái này nhìn qua lại liên tưởng tới cái gì đó liên quan tới dây liên kết cái game này." - Minh Triết nói.
-"Cái này là có một thời kì lâu, tôi vô tình nhận ra gần khu này có điểm lạ thường, bình thường đi ngang không có gì, lần đó lại hơi có chút dao động, hóa ra căn phòng này chắn kết giới với bên ngoài, bình thường nhìn vào sẽ không thấy." - Kim Như nói - "Sau đó tôi mới mò ra được mạch phá và tìm được."
-"Chỉ là lén coi một chút liền, sợ hắn phát hiện ra. Lúc đó chỉ đơn thuần là thắc mắc nhưng không dám hỏi, bây giờ xem ra hẳn là có liên quan."
-"Hay quá! Vậy ta chỉ cần phá được cái máy kết nối kia thử." - Mặc Tử Du chỉ vào cái máy đang được hàng trăm sợi dây nối vào.
Nhưng xung quanh cái máy đó lại là một vòng kết giới chặn lại khác nữa. Khi tới gần liền có thể nhận được nguồn điện với tần suất cao.
Kim Như được mọi người tin tưởng nhất về các bí thuật liên quan tới kết giới gì đó, nhưng đáng tiếc, kết giới này hình như là đặc quyền riêng của boss, Kim Như không phá được.
-"Chết rồi! Làm sao đây?" - Ngô Song Uyển đỡ trán.
-"Chả làm sao cả! Chịu chết thôi!"
Tất cả giật mình quay đầu lại, Trần Các Khiêm không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau, hào quang vẫn tỏa ra như thường, mọi người đều lùi lại thủ thế.
Khoan đã! Nếu hắn ở đây, vậy chẳng phải...
-"Đừng lo, dù là ghét thật, nhưng ta vẫn chừa cho hắn một con đường sống!" - Trần Các Khiêm lanh lùng nói. - "Có điều...có toàn vẹn hay không thì tùy."
Toàn vẹn là có ý gì?
Đừng nói là tên này đánh phế Linh Thổ rồi đi.
Mọi người ai nấy tay nắm thành quyền, nghiến răng.
Lạc Tam dùng lụa trắng lên trước, Trần Các Khiêm bật chế độ chiến đấu, cả người bùng phát trở lại, nắm giữ lại khăn lụa của Lạc Tam kéo kéo, mọi người còn lại lên hỗ trợ.
-"Nhìn ngay trán của hắn! Cái kí hiệu phát sáng, tấn công thử." - Mặc Tử Du tự nhiên chú ý, bèn nói với mọi người.
Trần Các Khiêm hừ cười một tiếng, mọi thứ lại rối loan lên, bao nhiêu con người chụm lại đánh, ai cũng thử nhắm vào trán của Trần Các Khiêm, đương nhiên không thành công.
Nhưng mà hình như có cảm giác mọi người phối hợp nhịp nhàng hơn một tí, tới cuối cùng, Lạc Tam vẫn là thành công dùng dây lụa giữ tay Trần Các Khiêm lại, Ngô Song Uyển và Mặc Tử Du lần lượt dùng khống chế và kĩ năng của mình kiềm chân hắn, Mã Nhất Hi cùng Kim Như dùng vũ khí chặn lại tất cả những chỗ hở mà hắn có thể vùng ra, Minh Triết để gươm ngang cổ ngăn không cho nhúc nhích đầu. Chính Trần Các Khiêm cũng không biết làm thế nào mà mình lại bị vây lại thành như vậy. Tô Thất Nguyệt uy mãnh rút một cung tên ra nhắm thẳng cực nhanh, bắn tới ngay kí hiệu giữa trán đang phát sáng.
Phần ánh sáng vỡ ra, giống như mặt dây chuyền vỡ lúc nãy, tan ra từng mãnh, cùng lúc đó, kết giới chặn giữa bên ngoài và cái máy cũng nứt ra từ từ sau đó từ đùng một cái liền nát ra hết.
Kí hiệu sau khi bị xâm phạm, Trần Các Khiêm hình như có suy sụp, hắn hơi khuỵu chân ngã xuống. Tất cả mọi người cũng buông lỏng, tuy nhiên vẫn phải thập phần cảnh giác. Tất cả mọi người đều chạy lại chỗ cái máy, không thấy nút tắt nguồn hay bất cứ loại nút nào, quyết định cứ xông tới đập đánh cho nó nát ra là được.
Cái máy bị sức lực của quá nhiều người chèn ép, nó nổ tung ra, cùng lúc với tiếng máy nổ thì còn có tiếng khác.
-"Nhìn xem, chúng ta thành c..." - Mã Nhất Hi quay đầu lại, hơi giật mình.
Mặc Tử Du không biết thế nào lại nằm ra đó, Minh Triết còn đang bị sốc đến ngây người, liền vội khuỵu chân xuống.
-"Mặc Tử Du!"
Trần Các Khiêm còn khốn khổ hơn.
Ban nãy hắn gượng dậy, định là tấn công sau lưng Minh Triết, nào ngờ Mặc Tử Du lúc nào cũng ngó qua nên thấy cảnh này, xông tới đỡ, máu từ trong miệng phun ra.
Cùng lúc cái máy chủ kia vỡ nát ra, Trần Các Khiêm trợn to mắt, hai tay ôm đầu, mặt nổi gân cồm cộm nhìn rất đau đớn và đáng sợ. Cái máy chủ kia tách tách từng sợi dây diện ra, rung động tới sắp biến mất, Trần Các Khiêm tay chân đều đang biến thành từng khối nhỏ tan theo dòng biến mất của máy chủ, hắn cuối cùng hét lên một tiếng rồi chìm theo dòng xoáy này.
Mọi thứ chói mắt muốn mù lòa, mặt đất rung lắc dữ dội, chỉ có nghe tiếng hét lớn của Trấn Các Khiêm.
Một lúc sau, Trần Các Khiêm cùng căn phòng kia biến mất, xung quanh không còn gì, chỉ là một mảnh sáng trắng, mọi người đều đang đứng ở đó.
Như vậy là thành công rồi ư?
Kim Như chuyển mọi người tới trước một căn phòng.
-"Nơi này...là chỗ của boss ban nãy chúng ta tới?" - Mặc Tử Du ngó ngó xung quanh dò xét.
-"Sao lại đưa bọn tôi tới đây?" - Mã Nhất Hi hơi nghi ngờ.
Lạc Tam vẻ mặt cũng có chút hoang mang nhìn qua Kim Như.
Kim Như không nói gì, chỉ đẩy cửa tiến vào phòng. Bên trong chằng chịt các sợi dây điện rất lớn, tất cả đều được nối vào một cái máy chủ lớn.
-"Này là cái gì chứ?" - Ngô Song Uyển rất ngạc nhiên. Mọi người ai nấy đều há hốc mồm, như thế nào ban nãy lại không có căn phòng này?
-"Cái này nhìn qua lại liên tưởng tới cái gì đó liên quan tới dây liên kết cái game này." - Minh Triết nói.
-"Cái này là có một thời kì lâu, tôi vô tình nhận ra gần khu này có điểm lạ thường, bình thường đi ngang không có gì, lần đó lại hơi có chút dao động, hóa ra căn phòng này chắn kết giới với bên ngoài, bình thường nhìn vào sẽ không thấy." - Kim Như nói - "Sau đó tôi mới mò ra được mạch phá và tìm được."
-"Chỉ là lén coi một chút liền, sợ hắn phát hiện ra. Lúc đó chỉ đơn thuần là thắc mắc nhưng không dám hỏi, bây giờ xem ra hẳn là có liên quan."
-"Hay quá! Vậy ta chỉ cần phá được cái máy kết nối kia thử." - Mặc Tử Du chỉ vào cái máy đang được hàng trăm sợi dây nối vào.
Nhưng xung quanh cái máy đó lại là một vòng kết giới chặn lại khác nữa. Khi tới gần liền có thể nhận được nguồn điện với tần suất cao.
Kim Như được mọi người tin tưởng nhất về các bí thuật liên quan tới kết giới gì đó, nhưng đáng tiếc, kết giới này hình như là đặc quyền riêng của boss, Kim Như không phá được.
-"Chết rồi! Làm sao đây?" - Ngô Song Uyển đỡ trán.
-"Chả làm sao cả! Chịu chết thôi!"
Tất cả giật mình quay đầu lại, Trần Các Khiêm không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau, hào quang vẫn tỏa ra như thường, mọi người đều lùi lại thủ thế.
Khoan đã! Nếu hắn ở đây, vậy chẳng phải...
-"Đừng lo, dù là ghét thật, nhưng ta vẫn chừa cho hắn một con đường sống!" - Trần Các Khiêm lanh lùng nói. - "Có điều...có toàn vẹn hay không thì tùy."
Toàn vẹn là có ý gì?
Đừng nói là tên này đánh phế Linh Thổ rồi đi.
Mọi người ai nấy tay nắm thành quyền, nghiến răng.
Lạc Tam dùng lụa trắng lên trước, Trần Các Khiêm bật chế độ chiến đấu, cả người bùng phát trở lại, nắm giữ lại khăn lụa của Lạc Tam kéo kéo, mọi người còn lại lên hỗ trợ.
-"Nhìn ngay trán của hắn! Cái kí hiệu phát sáng, tấn công thử." - Mặc Tử Du tự nhiên chú ý, bèn nói với mọi người.
Trần Các Khiêm hừ cười một tiếng, mọi thứ lại rối loan lên, bao nhiêu con người chụm lại đánh, ai cũng thử nhắm vào trán của Trần Các Khiêm, đương nhiên không thành công.
Nhưng mà hình như có cảm giác mọi người phối hợp nhịp nhàng hơn một tí, tới cuối cùng, Lạc Tam vẫn là thành công dùng dây lụa giữ tay Trần Các Khiêm lại, Ngô Song Uyển và Mặc Tử Du lần lượt dùng khống chế và kĩ năng của mình kiềm chân hắn, Mã Nhất Hi cùng Kim Như dùng vũ khí chặn lại tất cả những chỗ hở mà hắn có thể vùng ra, Minh Triết để gươm ngang cổ ngăn không cho nhúc nhích đầu. Chính Trần Các Khiêm cũng không biết làm thế nào mà mình lại bị vây lại thành như vậy. Tô Thất Nguyệt uy mãnh rút một cung tên ra nhắm thẳng cực nhanh, bắn tới ngay kí hiệu giữa trán đang phát sáng.
Phần ánh sáng vỡ ra, giống như mặt dây chuyền vỡ lúc nãy, tan ra từng mãnh, cùng lúc đó, kết giới chặn giữa bên ngoài và cái máy cũng nứt ra từ từ sau đó từ đùng một cái liền nát ra hết.
Kí hiệu sau khi bị xâm phạm, Trần Các Khiêm hình như có suy sụp, hắn hơi khuỵu chân ngã xuống. Tất cả mọi người cũng buông lỏng, tuy nhiên vẫn phải thập phần cảnh giác. Tất cả mọi người đều chạy lại chỗ cái máy, không thấy nút tắt nguồn hay bất cứ loại nút nào, quyết định cứ xông tới đập đánh cho nó nát ra là được.
Cái máy bị sức lực của quá nhiều người chèn ép, nó nổ tung ra, cùng lúc với tiếng máy nổ thì còn có tiếng khác.
-"Nhìn xem, chúng ta thành c..." - Mã Nhất Hi quay đầu lại, hơi giật mình.
Mặc Tử Du không biết thế nào lại nằm ra đó, Minh Triết còn đang bị sốc đến ngây người, liền vội khuỵu chân xuống.
-"Mặc Tử Du!"
Trần Các Khiêm còn khốn khổ hơn.
Ban nãy hắn gượng dậy, định là tấn công sau lưng Minh Triết, nào ngờ Mặc Tử Du lúc nào cũng ngó qua nên thấy cảnh này, xông tới đỡ, máu từ trong miệng phun ra.
Cùng lúc cái máy chủ kia vỡ nát ra, Trần Các Khiêm trợn to mắt, hai tay ôm đầu, mặt nổi gân cồm cộm nhìn rất đau đớn và đáng sợ. Cái máy chủ kia tách tách từng sợi dây diện ra, rung động tới sắp biến mất, Trần Các Khiêm tay chân đều đang biến thành từng khối nhỏ tan theo dòng biến mất của máy chủ, hắn cuối cùng hét lên một tiếng rồi chìm theo dòng xoáy này.
Mọi thứ chói mắt muốn mù lòa, mặt đất rung lắc dữ dội, chỉ có nghe tiếng hét lớn của Trấn Các Khiêm.
Một lúc sau, Trần Các Khiêm cùng căn phòng kia biến mất, xung quanh không còn gì, chỉ là một mảnh sáng trắng, mọi người đều đang đứng ở đó.
Như vậy là thành công rồi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.