Chương 77
Cá Kho Tiêu
26/11/2019
Trần Các Khiêm cùng máy chủ gắn đầy dây nhợ kia đều biến mất rồi. Bây giờ
còn ở một không gian trắng xóa, ngoài thấy những người bạn, đồng đội của mình ra thì không còn gì khác. Điều này chứng tỏ là...thành công rồi
đi?
Minh Triết đỡ Mặc Tử Du.
-"Mặc Tử Du! Mặc Tử Du!"
Mặc Tử Du sau khi ăn đỡ một chiêu của Trần Các Khiêm, cả người ê ẩm, cảm giác lúc đó gần như mất ý thức tới nơi. Minh Triết lại lay quá nhiều.
-"Đừng đừng lay nữa, chóng mặt quá!"
Minh Triết sắc mặt ban nãy muốn mất hết mạch máu, nhác thấy Mặc Tử Du cũng còn chưa bất tỉnh, cảm thấy nhẹ nhõm tí.
-"Yên tâm đi, Mặc Tử Du không chết được đâu!" - Mã Nhất Hi nói.
-"Phải đấy! Dù sao chúng ta cũng thành công diệt boss rồi, ai cũng sẽ được trở về mà." - Ngô Song Uyển rất vui vẻ phụ họa.
-"Thành thật xin lỗi mọi người, chúng tôi..." - Lạc Tam nói.
-"Đừng nói gì, mọi chuyện là hiểu nhầm, hai người cũng không phải là cố tình." - Tô Thất Nguyệt rất vị tha mà nói.
-"Tôi...thật dù gì cũng rất thấy xấu hổ, xin lỗi mọi người rất nhiều." - Kim Như nói, mắt liếc qua Lạc Tam. - "Cậu,...chuyện trước đây, tôi đều nhớ lại."
Lạc Tam nhìn qua, im im. Chuyện hai người gây nhau cũng không nhỏ, bất quá xảy ra cùng nhau nhiều như vậy, mặc dù cũng không có ít xích mích, nhưng vẫn là muốn hai bên giao thuận với nhau hơn. Hai người cuối cùng vẫn là cười với nhau một cái.
-"Mà chúng ta ở đây chờ cái gì nhỉ?" - Tô Thất Nguyệt quay qua nói, lại thấy Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi đang cười hi hi ha ha với nhau, lại quay mặt qua chỗ khác im lặng.
-"Mặc Tử Du! Hỏi cậu cái này." - Minh Triết vẫn là dùng một tay đỡ đầu, ngồi xuống đất, tay kia dùng vạt áo lau vệt máu trên miệng Mặc Tử Du.
-"Sao?" - Mặc Tử Du chỉ cảm thấy lưng còn hơi nhức, không động đậy mạnh được, hơi nghiêng đầu qua. Mặt hai người khá sát nhau.
-" Cậu....lấy một mạng ra cho tôi đúng không?"
-"Không có."
Mặc Tử Du nói yếu xìu, Minh Triết thừa biết cách người này nói dối, nếu là kiểu làm giá thì sẽ thường dễ lộ ra đang nói xạo.
-"Tôi... không nói với cậu, thật ra lúc đấu với Độc xà, tôi chỉ còn một mạng." - Minh Triết nói. - "Ban nãy đả thương mạnh vậy, tôi rõ ràng thừa biết mình mất mạng, sau đó vẫn còn sống lại."
-"Sao cậu nghĩ là tôi, ở trong nhóm còn ba người kia mà?"
-"Tôi chỉ nghĩ tới mỗi cậu." - Minh Triết cười hì hì. - " Làm loại chuyện này, báo trước cho tôi một tiếng chứ, nguy hiểm quá. Nếu ban nãy không may cái máy kia không dễ phá, cậu cùng lúc bị tấn công một đòn ác liệt như vậy, chẳng phải lúc đó bay màu rồi sao?"
-"Thì sao chứ? Chúng ta cũng đã thành công rồi." - Mặc Tử Du quay đầu qua chỗ khác. - "Tôi còn chưa tính chuyện với cậu."
-"Chuyện gì?" - Minh Triết hơi ngạc nhiên.
-" Cậu bảo tôi có chuyện gì đều nói cậu, rốt cuộc lại là cậu có chuyện thì giấu tôi." - Mặc Tử Du lườm một cách ghét bỏ. - "Như vậy cậu cũng lời quá rồi. Nếu chẳng phải tôi để ý kĩ, cũng không nhận ra cậu có chuyện."
-" Tôi xin lỗi.." - Minh Triết bên ngoài có vẻ ăn năn, bên trong đang gào thét. Vừa rồi là Mặc Tử Du bảo có để ý tới mình!
-"A! Còn sợi dây chuyền..." - Mặc Tử Du đột nhiên nhớ ra, ngồi dậy, sực nhớ còn đau, tay kia choàng qua sau lưng, hút một ngụm khí. Cơ mà nghĩ tới chuyện dây chuyền kia còn thấy tức hơn việc này. - "Tôi chỉ cầm được mấy mẩu vụn."
Mặc Tử Du đưa ra một vài miếng còn khá lớn một chút, ban nãy lúc vỡ, mấy miếng này còn dư trên tay, sẵn kích cỡ có vẻ ổn, nên giữ lại luôn, coi như là kỉ niệm.
-" Cậu quý mặt dây chuyền này?" - Minh Triết rưng rưng cảm động.
Mặc Tử Du nhìn người kế bên mình, chỉ cười không nói gì, đưa một mảnh nhỏ cho Minh Triết, hai người hai ánh mắt nhìn nhau, tự hiểu tâm tình của người kia.
"Chúc mừng tất cả người chơi đều hoàn thành xong tất cả các nhiệm vụ của game!"
Một giọng nói vang lên, chắc chắn là hệ thống, lần này chắc chắn là tin tốt!
"Tất cả những người chơi trước đều sẽ được trở về chung."
Mọi người nhìn lẫn nhau, ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng.
"Nhưng tất cả các kí ức về nơi này sẽ không còn. Tất cả bắt buộc phải xóa!"
Thật ra cũng muốn giữ lại chút kí ức hiếm hoi này, bất quá nếu mất thì thôi cũng được vậy, chỉ là hơi tiếc một chút.
"Cả những người ở đây, nếu trước đây không có liên hệ, sau này thoát khỏi không gian ảo, mọi thứ sẽ về lại trật tự, ai biết nhau từ trước sẽ biết, ai không biết sẽ là người lạ."
Hệ thống chốt.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Đấy chẳng phải là sẽ quên nhau hết hay sao?
Biết bao nhiêu kỉ niệm trải qua cùng nhau, bây giờ trong tích tắc đều biến mất được?
Mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt buồn bã, cố gắng nhìn nhau lần nữa.
-"Mặc Tử Du, tôi..." - Minh Triết định nói lại thôi, cúi đầu xuống.
Như vậy đối với Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi trở về cũng bình thường đi, Tô Thất Nguyệt cũng sẽ trở lại cuộc sống của mình, với sự không quen biết gì những người đang tồn tại ở đây, cảm giác hơi buồn.
Kim Như và Lạc Tam đương nhiên khi trở về chắc chắn sẽ vẫn còn vụ việc xích mích chưa giảng hòa xong, liệu khi về còn có lí trí như bây giờ mà hòa thuận với nhau hay không? Kim Như và Lạc Tam nắm tay nhau, tình bạn vừa nối liền, lại chuẩn bị đi thêm lần nữa, mong là khi trở về chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện qua đàng hoàng với nhau.
Mặc Tử Du và Minh Triết rõ buồn, nếu là trở về, sẽ chỉ có một phía biết người kia, biết bao nhiêu cảnh vui, chiến đấu cùng nhau, nghe qua không còn nhớ tới ai là đã thấy mất mát lớn. Đã không nhớ gì ở đây thì thôi, những người liên quan cũng bắt buộc phải quên.
Minh Triết bất thình lình ôm Mặc Tử Du một cái rất chặt, Mặc Tử Du vỗ vỗ lưng.
-"Tôi không nghĩ nhiều đâu, cái này lại là sợ sau này không có cơ hội?" - Mặc Tử Du nói lại câu Minh Triết từng nói, bất quá thật ra hai người cũng không phải lần đầu thân mật tới vậy!
-"Phụt, gì mà không có cơ hội." - MInh Triết cảm thấy tức cười, lấy tay xoa xoa đầu Mặc Tử Du. - " Trở về, tôi chắc chắn gặp lại cậu."
Mặc Tử Du cười, ánh mắt nhìn rất hiền hòa.
Tô Thất Nguyệt, Minh Triết và Ngô Song Uyển đều chạy lại quỳ xuống, cả năm người ôm ôm nhau như cái chua tay. Kim Như và Lạc Tam chỉ đi lại và đứng nhìn, cười theo.
-"Trở về thôi!"
Ánh sáng trắng ập tới rất chói mắt, chắc chắn sau khi lấn áp vầng sáng này xong, mọi người đều cuộc sống ai nấy sống.
Mong là sẽ còn gặp nhau, có duyên ắt sẽ gặp lại!
Tất cả mọi người đều nắm tay nhau rất chặt.
Ánh sáng trắng tới một loạt, hai mắt nhắm nghiền lại, đưa tới một màu đen.
Minh Triết đỡ Mặc Tử Du.
-"Mặc Tử Du! Mặc Tử Du!"
Mặc Tử Du sau khi ăn đỡ một chiêu của Trần Các Khiêm, cả người ê ẩm, cảm giác lúc đó gần như mất ý thức tới nơi. Minh Triết lại lay quá nhiều.
-"Đừng đừng lay nữa, chóng mặt quá!"
Minh Triết sắc mặt ban nãy muốn mất hết mạch máu, nhác thấy Mặc Tử Du cũng còn chưa bất tỉnh, cảm thấy nhẹ nhõm tí.
-"Yên tâm đi, Mặc Tử Du không chết được đâu!" - Mã Nhất Hi nói.
-"Phải đấy! Dù sao chúng ta cũng thành công diệt boss rồi, ai cũng sẽ được trở về mà." - Ngô Song Uyển rất vui vẻ phụ họa.
-"Thành thật xin lỗi mọi người, chúng tôi..." - Lạc Tam nói.
-"Đừng nói gì, mọi chuyện là hiểu nhầm, hai người cũng không phải là cố tình." - Tô Thất Nguyệt rất vị tha mà nói.
-"Tôi...thật dù gì cũng rất thấy xấu hổ, xin lỗi mọi người rất nhiều." - Kim Như nói, mắt liếc qua Lạc Tam. - "Cậu,...chuyện trước đây, tôi đều nhớ lại."
Lạc Tam nhìn qua, im im. Chuyện hai người gây nhau cũng không nhỏ, bất quá xảy ra cùng nhau nhiều như vậy, mặc dù cũng không có ít xích mích, nhưng vẫn là muốn hai bên giao thuận với nhau hơn. Hai người cuối cùng vẫn là cười với nhau một cái.
-"Mà chúng ta ở đây chờ cái gì nhỉ?" - Tô Thất Nguyệt quay qua nói, lại thấy Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi đang cười hi hi ha ha với nhau, lại quay mặt qua chỗ khác im lặng.
-"Mặc Tử Du! Hỏi cậu cái này." - Minh Triết vẫn là dùng một tay đỡ đầu, ngồi xuống đất, tay kia dùng vạt áo lau vệt máu trên miệng Mặc Tử Du.
-"Sao?" - Mặc Tử Du chỉ cảm thấy lưng còn hơi nhức, không động đậy mạnh được, hơi nghiêng đầu qua. Mặt hai người khá sát nhau.
-" Cậu....lấy một mạng ra cho tôi đúng không?"
-"Không có."
Mặc Tử Du nói yếu xìu, Minh Triết thừa biết cách người này nói dối, nếu là kiểu làm giá thì sẽ thường dễ lộ ra đang nói xạo.
-"Tôi... không nói với cậu, thật ra lúc đấu với Độc xà, tôi chỉ còn một mạng." - Minh Triết nói. - "Ban nãy đả thương mạnh vậy, tôi rõ ràng thừa biết mình mất mạng, sau đó vẫn còn sống lại."
-"Sao cậu nghĩ là tôi, ở trong nhóm còn ba người kia mà?"
-"Tôi chỉ nghĩ tới mỗi cậu." - Minh Triết cười hì hì. - " Làm loại chuyện này, báo trước cho tôi một tiếng chứ, nguy hiểm quá. Nếu ban nãy không may cái máy kia không dễ phá, cậu cùng lúc bị tấn công một đòn ác liệt như vậy, chẳng phải lúc đó bay màu rồi sao?"
-"Thì sao chứ? Chúng ta cũng đã thành công rồi." - Mặc Tử Du quay đầu qua chỗ khác. - "Tôi còn chưa tính chuyện với cậu."
-"Chuyện gì?" - Minh Triết hơi ngạc nhiên.
-" Cậu bảo tôi có chuyện gì đều nói cậu, rốt cuộc lại là cậu có chuyện thì giấu tôi." - Mặc Tử Du lườm một cách ghét bỏ. - "Như vậy cậu cũng lời quá rồi. Nếu chẳng phải tôi để ý kĩ, cũng không nhận ra cậu có chuyện."
-" Tôi xin lỗi.." - Minh Triết bên ngoài có vẻ ăn năn, bên trong đang gào thét. Vừa rồi là Mặc Tử Du bảo có để ý tới mình!
-"A! Còn sợi dây chuyền..." - Mặc Tử Du đột nhiên nhớ ra, ngồi dậy, sực nhớ còn đau, tay kia choàng qua sau lưng, hút một ngụm khí. Cơ mà nghĩ tới chuyện dây chuyền kia còn thấy tức hơn việc này. - "Tôi chỉ cầm được mấy mẩu vụn."
Mặc Tử Du đưa ra một vài miếng còn khá lớn một chút, ban nãy lúc vỡ, mấy miếng này còn dư trên tay, sẵn kích cỡ có vẻ ổn, nên giữ lại luôn, coi như là kỉ niệm.
-" Cậu quý mặt dây chuyền này?" - Minh Triết rưng rưng cảm động.
Mặc Tử Du nhìn người kế bên mình, chỉ cười không nói gì, đưa một mảnh nhỏ cho Minh Triết, hai người hai ánh mắt nhìn nhau, tự hiểu tâm tình của người kia.
"Chúc mừng tất cả người chơi đều hoàn thành xong tất cả các nhiệm vụ của game!"
Một giọng nói vang lên, chắc chắn là hệ thống, lần này chắc chắn là tin tốt!
"Tất cả những người chơi trước đều sẽ được trở về chung."
Mọi người nhìn lẫn nhau, ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng.
"Nhưng tất cả các kí ức về nơi này sẽ không còn. Tất cả bắt buộc phải xóa!"
Thật ra cũng muốn giữ lại chút kí ức hiếm hoi này, bất quá nếu mất thì thôi cũng được vậy, chỉ là hơi tiếc một chút.
"Cả những người ở đây, nếu trước đây không có liên hệ, sau này thoát khỏi không gian ảo, mọi thứ sẽ về lại trật tự, ai biết nhau từ trước sẽ biết, ai không biết sẽ là người lạ."
Hệ thống chốt.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Đấy chẳng phải là sẽ quên nhau hết hay sao?
Biết bao nhiêu kỉ niệm trải qua cùng nhau, bây giờ trong tích tắc đều biến mất được?
Mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt buồn bã, cố gắng nhìn nhau lần nữa.
-"Mặc Tử Du, tôi..." - Minh Triết định nói lại thôi, cúi đầu xuống.
Như vậy đối với Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi trở về cũng bình thường đi, Tô Thất Nguyệt cũng sẽ trở lại cuộc sống của mình, với sự không quen biết gì những người đang tồn tại ở đây, cảm giác hơi buồn.
Kim Như và Lạc Tam đương nhiên khi trở về chắc chắn sẽ vẫn còn vụ việc xích mích chưa giảng hòa xong, liệu khi về còn có lí trí như bây giờ mà hòa thuận với nhau hay không? Kim Như và Lạc Tam nắm tay nhau, tình bạn vừa nối liền, lại chuẩn bị đi thêm lần nữa, mong là khi trở về chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện qua đàng hoàng với nhau.
Mặc Tử Du và Minh Triết rõ buồn, nếu là trở về, sẽ chỉ có một phía biết người kia, biết bao nhiêu cảnh vui, chiến đấu cùng nhau, nghe qua không còn nhớ tới ai là đã thấy mất mát lớn. Đã không nhớ gì ở đây thì thôi, những người liên quan cũng bắt buộc phải quên.
Minh Triết bất thình lình ôm Mặc Tử Du một cái rất chặt, Mặc Tử Du vỗ vỗ lưng.
-"Tôi không nghĩ nhiều đâu, cái này lại là sợ sau này không có cơ hội?" - Mặc Tử Du nói lại câu Minh Triết từng nói, bất quá thật ra hai người cũng không phải lần đầu thân mật tới vậy!
-"Phụt, gì mà không có cơ hội." - MInh Triết cảm thấy tức cười, lấy tay xoa xoa đầu Mặc Tử Du. - " Trở về, tôi chắc chắn gặp lại cậu."
Mặc Tử Du cười, ánh mắt nhìn rất hiền hòa.
Tô Thất Nguyệt, Minh Triết và Ngô Song Uyển đều chạy lại quỳ xuống, cả năm người ôm ôm nhau như cái chua tay. Kim Như và Lạc Tam chỉ đi lại và đứng nhìn, cười theo.
-"Trở về thôi!"
Ánh sáng trắng ập tới rất chói mắt, chắc chắn sau khi lấn áp vầng sáng này xong, mọi người đều cuộc sống ai nấy sống.
Mong là sẽ còn gặp nhau, có duyên ắt sẽ gặp lại!
Tất cả mọi người đều nắm tay nhau rất chặt.
Ánh sáng trắng tới một loạt, hai mắt nhắm nghiền lại, đưa tới một màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.