Chương 8
Cá Kho Tiêu
30/10/2019
- "Mặc Tử Du?"
-" Cậu biết tôi?"
Mặc Tử Du mở to mắt ,từ từ quay lại nhìn, người đối diện là một người khá điển trai, cao ráo, nhìn rất dễ tạo cho người khác thiện cảm. Ban nãy nhìn bóng lưng, Mặc Tử Du cũng đoán được tám chín phần là người này rất đẹp. Nhưng mà người này là ai, Mặc Tử Du không biết. Thế mà cậu ta lại biết mình?
Mặc Tử Du trong lớp thường không quá sôi nổi, tính cách hướng nội, do đó bạn bè không nhiều, đa số cũng thuộc dạng bình thường . Ngược lại người trước mặt nhìn dáng vẻ chắc chắn ngược lại với mình. Ít nhiều gì với gương mặt như vậy cũng đã được nhiều người lại bắt chuyện. Thường người ta gọi là "Hot boy", chắc chắn không nhiều thì ít phần trăm người đối diện cũng rất nổi tiếng trong khối. Nếu cậu có một người quen đặc biệt như vậy, không lí nào lại không nhớ ra.
- "A! Cậu chọn Pháp sư à?"- Người đối diện như cũ không trả lời câu hỏi ban nãy, cười rất tươi - "Năng lực của cậu rất mạnh đó! Cậu...."
-" Cậu làm ơn trả lời câu hỏi của tôi trước đã? Chúng ta có quen biết à?"- Mặc Tử Du cắt ngang, cũng không biết tại sao lại cảm thấy quan tâm tới vấn đề này.
Người kia lập tức im lặng, nụ cười hạ xuống. Ban nãy lúc cậu nhận ra Mặc Tử Du, biểu cảm lộ ra ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Cũng không biết là vui mừng như vậy có kì không, dù gì ở trong hoàn cảnh này không có gì là vui hết. Cũng không biết đứng suy nghĩ cái gì, một lát sau mới mở miệng nói :
- "Tại vì....cậu là học sinh giỏi trong top 5 của khối nha! Ai mà không biết được chứ! Mọi người đều rất nể năm người mà."
Dù là đã trả lời đúng trọng điểm, Mặc Tử Du lại có vẻ thấy không đúng, hơi nhíu mày, suy nghĩ cái gì đó. Ngược lại người kia vừa nói xong cũng có phần thở phào?? Tại sao? Cớ gì lại thở dài ra như vừa thoát khỏi một cái gì đó vậy?
- "Tiện thể......"
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một giọng nói. Người nọ giơ bàn tay trái mình lên trước Mặc Tử Du, lại tiếp tục cười rất tươi. Chắc người này rất hay cười, dù sao cười lên cũng rất đẹp. Chắc chắn là sẽ giết chết mấy cô gái lòng dạ yếu mêm.
- "Tôi tên là Minh Triết. Như cậu thấy, tôi là Kiếm sĩ."
Mặc Tử Du cũng bỏ qua không suy nghĩ nữa. "Ừm" một tiếng bắt tay với Minh Triết, lại bất chợt nhìn qua tay người này.
Tay cũng rất đẹp nha! Ngón tay thon dài, còn rất ấm nữa. Bất công quá! Tại sao người này lại có thể đẹp từ đầu đến cuối chứ. Cảm thấy thật ghen tị! Mình lại chẳng có gì đặc biệt!
Thật ra Mặc Tử Du cũng rất ưa nhìn, nói một cách khác có thể xem là khá bắt mắt vì nhìn qua một lần có thể liền nhớ mặt. Chỉ là với tính cách cứ suốt ngày rầm rì một chỗ cộng thêm tính cách khó gần của mình, có khi nhiều người còn cảm thấy xung quanh cậu tỏa ra sát khí nên không dám bắt chuyện. Mà Mặc Tử Du vốn cũng chẳng muốn bắt chuyện với họ. Nói thêm nữa thì Mặc Tử Du không cố ý tạo cho mình một hình tượng băng lãnh, chỉ là không biết tại sao lại có cảm giác bất cần, không quan tâm ai. Trừ khi ai lại bắt chuyện chứ nếu không cậu sẽ chẳng để ý tới ai.
Một ngày cứ đem cặp tới trường rồi về và các ngày tiếp theo cứ lặp lại. Mặc Tử Du học giỏi, nằm trong top 5 cơ mà! Nhưng vẫn là không có bạn bè, cũng rất buồn chán. Vả lại, cậu cũng đã chẳng quan tâm ai rồi nên cũng chẳng đi làm quen với ai. Thế mà cư nhiên lại có một người tầm cỡ này quen biết mình, trong lòng ngoài ngạc nhiên ra ,cũng có chút vui. Ít nhiều cũng không gọi là quá mờ nhạt nhỉ?
Nhưng đó là suy nghĩ bên trong, bên ngoài vẫn là một biểu cảm bất cần đó. Mặc Tử Du nói:
- "Cậu thuận tay trái sao? Ban nãy hình như cậu cũng cầm kiếm bằng tay trái."
- "À không! Ờ....mà cũng đúng....Ý tôi là tôi có thể dùng cả hai tay thuận. Chỉ là tiện tay nào thì cầm tay đó thôi!!"- Minh Triết cười nói.
-" Cậu biết tôi?"
Mặc Tử Du mở to mắt ,từ từ quay lại nhìn, người đối diện là một người khá điển trai, cao ráo, nhìn rất dễ tạo cho người khác thiện cảm. Ban nãy nhìn bóng lưng, Mặc Tử Du cũng đoán được tám chín phần là người này rất đẹp. Nhưng mà người này là ai, Mặc Tử Du không biết. Thế mà cậu ta lại biết mình?
Mặc Tử Du trong lớp thường không quá sôi nổi, tính cách hướng nội, do đó bạn bè không nhiều, đa số cũng thuộc dạng bình thường . Ngược lại người trước mặt nhìn dáng vẻ chắc chắn ngược lại với mình. Ít nhiều gì với gương mặt như vậy cũng đã được nhiều người lại bắt chuyện. Thường người ta gọi là "Hot boy", chắc chắn không nhiều thì ít phần trăm người đối diện cũng rất nổi tiếng trong khối. Nếu cậu có một người quen đặc biệt như vậy, không lí nào lại không nhớ ra.
- "A! Cậu chọn Pháp sư à?"- Người đối diện như cũ không trả lời câu hỏi ban nãy, cười rất tươi - "Năng lực của cậu rất mạnh đó! Cậu...."
-" Cậu làm ơn trả lời câu hỏi của tôi trước đã? Chúng ta có quen biết à?"- Mặc Tử Du cắt ngang, cũng không biết tại sao lại cảm thấy quan tâm tới vấn đề này.
Người kia lập tức im lặng, nụ cười hạ xuống. Ban nãy lúc cậu nhận ra Mặc Tử Du, biểu cảm lộ ra ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Cũng không biết là vui mừng như vậy có kì không, dù gì ở trong hoàn cảnh này không có gì là vui hết. Cũng không biết đứng suy nghĩ cái gì, một lát sau mới mở miệng nói :
- "Tại vì....cậu là học sinh giỏi trong top 5 của khối nha! Ai mà không biết được chứ! Mọi người đều rất nể năm người mà."
Dù là đã trả lời đúng trọng điểm, Mặc Tử Du lại có vẻ thấy không đúng, hơi nhíu mày, suy nghĩ cái gì đó. Ngược lại người kia vừa nói xong cũng có phần thở phào?? Tại sao? Cớ gì lại thở dài ra như vừa thoát khỏi một cái gì đó vậy?
- "Tiện thể......"
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một giọng nói. Người nọ giơ bàn tay trái mình lên trước Mặc Tử Du, lại tiếp tục cười rất tươi. Chắc người này rất hay cười, dù sao cười lên cũng rất đẹp. Chắc chắn là sẽ giết chết mấy cô gái lòng dạ yếu mêm.
- "Tôi tên là Minh Triết. Như cậu thấy, tôi là Kiếm sĩ."
Mặc Tử Du cũng bỏ qua không suy nghĩ nữa. "Ừm" một tiếng bắt tay với Minh Triết, lại bất chợt nhìn qua tay người này.
Tay cũng rất đẹp nha! Ngón tay thon dài, còn rất ấm nữa. Bất công quá! Tại sao người này lại có thể đẹp từ đầu đến cuối chứ. Cảm thấy thật ghen tị! Mình lại chẳng có gì đặc biệt!
Thật ra Mặc Tử Du cũng rất ưa nhìn, nói một cách khác có thể xem là khá bắt mắt vì nhìn qua một lần có thể liền nhớ mặt. Chỉ là với tính cách cứ suốt ngày rầm rì một chỗ cộng thêm tính cách khó gần của mình, có khi nhiều người còn cảm thấy xung quanh cậu tỏa ra sát khí nên không dám bắt chuyện. Mà Mặc Tử Du vốn cũng chẳng muốn bắt chuyện với họ. Nói thêm nữa thì Mặc Tử Du không cố ý tạo cho mình một hình tượng băng lãnh, chỉ là không biết tại sao lại có cảm giác bất cần, không quan tâm ai. Trừ khi ai lại bắt chuyện chứ nếu không cậu sẽ chẳng để ý tới ai.
Một ngày cứ đem cặp tới trường rồi về và các ngày tiếp theo cứ lặp lại. Mặc Tử Du học giỏi, nằm trong top 5 cơ mà! Nhưng vẫn là không có bạn bè, cũng rất buồn chán. Vả lại, cậu cũng đã chẳng quan tâm ai rồi nên cũng chẳng đi làm quen với ai. Thế mà cư nhiên lại có một người tầm cỡ này quen biết mình, trong lòng ngoài ngạc nhiên ra ,cũng có chút vui. Ít nhiều cũng không gọi là quá mờ nhạt nhỉ?
Nhưng đó là suy nghĩ bên trong, bên ngoài vẫn là một biểu cảm bất cần đó. Mặc Tử Du nói:
- "Cậu thuận tay trái sao? Ban nãy hình như cậu cũng cầm kiếm bằng tay trái."
- "À không! Ờ....mà cũng đúng....Ý tôi là tôi có thể dùng cả hai tay thuận. Chỉ là tiện tay nào thì cầm tay đó thôi!!"- Minh Triết cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.