Chương 9
Cá Kho Tiêu
30/10/2019
Trời cũng bắt đầu tối, tại một dãy hành lang khác, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ súng.
Từng con zombie ngã xuống, viên đạn đa số đều được nhắm chuẩn xác vào giữa trán các con zombie. Từ vị trí bắn, máu đen cứ như vậy tuôn ra thêm các dịch nhầy trên mặt nó.
Xạ thủ sau khi hạ được các con zombie ngáng đường mình thì thở dài. Thầm nghĩ câu súng lục trong tay thật vô dụng.
Đúng! Chính xác là một cây súng lục!
Trò chơi cho 1 tiếng để làm quen thì xem như súng lục có thể tạm sử dụng. Nhưng mà nếu thật sự mà ra trận đầy zombie, sử dụng loại vũ khí này chỉ có thể cầm cự không quá nửa tiếng, vậy mình sẽ sống được bao lâu?
Tô Thất Nguyệt từng học qua môn bắn cung tại trung tâm huấn luyện. Vốn dĩ chỉ là lần đó tình cờ đi qua, lại cảm thấy hứng thú với các môn tầm ngắm thế này. Nên khi chọn chức nghiệp, cô chọn xạ thủ.
Xem ra thì súng cũng có hơi khác bắn cung một tí, bất quá bình thường Tô Thất Nguyệt nhắm đã chuẩn nên cũng không thiệt hại gì mấy. Nhưng vẫn là cần học tập nhiều.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt có một giọng nam hét lớn:
- "CẨN THẬN!"
Tô Thất Nguyệt giật mình quay đầu lại, đập ngay vào mắt là một con zombie ghê tởm đang đứng ở một khoảng cách cực kì gần.
Quái lạ! Tại sao mình không cảm nhận được gì?
Còn đang lúng túng tay chân, một cây búa màu bạc bay tới kèm với giọng nam nhân vừa rồi ra lệnh:
- "Nằm xuống!"
Tô Thất Nguyệt trong vô thức nghe theo, ngồi xuống nhanh chóng, lấy hay tay che mặt lại. Cây búa cứ như thế bay tới ngay đầu con zombie. Hình như đầu của con này rất mềm hay sao, vì cây búa đập qua là đầu đứt ra khỏi thân.
Thường thì vật nhọn mới chém đứt đầu được, búa thì chỉ có nặng và tấn công mạnh, nhưng cũng chưa đủ bén tới mức chặt lìa đầu một con zombie đi?
Hết sức vô lí!
Có một vòng chắn vô hình nào che lại cho Tô Thất Nguyệt để khi zombie đứt đầu ra thì máu không văng trúng người cô.
-" Cậu có sao không?"
Nghe có người nói chuyện với mình, Tô Thất Nguyệt bỏ tay xuống nhìn. Người vừa nói là một bạn nữ buộc tóc cao, nhìn cực kì đáng yêu, chắc là đứng chưa tới vai cô. Có cảm giác như là em gái mình vậy!
Kế bên là một nam thanh niên, ngoại hình tầm trung, dang thu hồi cây búa bạc kia. Chắc chắn là chủ nhân cây búa ban nãy rồi.
- "Cần tôi đỡ dậy không?"
Bạn nữ đưa tay ra trước mặt Tô Thất Nguyệt
Tô Thất Nguyệt vẫn là đang thắc mắc cây búa kia nên cứ nhìn chằm chằm vào nó, nhác thấy người đối diện nói chuyện với mình, còn chưa đưa tay bắt lấy, người kia đã tự giới thiệu:
- "Tôi là Ngô Song Uyển!"
- "Mã Nhất Hi!" -Người kia nghe thế cũng tự nói luôn.
- "Tô Thất Nguyệt! Rất vui được làm quen."
Từng con zombie ngã xuống, viên đạn đa số đều được nhắm chuẩn xác vào giữa trán các con zombie. Từ vị trí bắn, máu đen cứ như vậy tuôn ra thêm các dịch nhầy trên mặt nó.
Xạ thủ sau khi hạ được các con zombie ngáng đường mình thì thở dài. Thầm nghĩ câu súng lục trong tay thật vô dụng.
Đúng! Chính xác là một cây súng lục!
Trò chơi cho 1 tiếng để làm quen thì xem như súng lục có thể tạm sử dụng. Nhưng mà nếu thật sự mà ra trận đầy zombie, sử dụng loại vũ khí này chỉ có thể cầm cự không quá nửa tiếng, vậy mình sẽ sống được bao lâu?
Tô Thất Nguyệt từng học qua môn bắn cung tại trung tâm huấn luyện. Vốn dĩ chỉ là lần đó tình cờ đi qua, lại cảm thấy hứng thú với các môn tầm ngắm thế này. Nên khi chọn chức nghiệp, cô chọn xạ thủ.
Xem ra thì súng cũng có hơi khác bắn cung một tí, bất quá bình thường Tô Thất Nguyệt nhắm đã chuẩn nên cũng không thiệt hại gì mấy. Nhưng vẫn là cần học tập nhiều.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt có một giọng nam hét lớn:
- "CẨN THẬN!"
Tô Thất Nguyệt giật mình quay đầu lại, đập ngay vào mắt là một con zombie ghê tởm đang đứng ở một khoảng cách cực kì gần.
Quái lạ! Tại sao mình không cảm nhận được gì?
Còn đang lúng túng tay chân, một cây búa màu bạc bay tới kèm với giọng nam nhân vừa rồi ra lệnh:
- "Nằm xuống!"
Tô Thất Nguyệt trong vô thức nghe theo, ngồi xuống nhanh chóng, lấy hay tay che mặt lại. Cây búa cứ như thế bay tới ngay đầu con zombie. Hình như đầu của con này rất mềm hay sao, vì cây búa đập qua là đầu đứt ra khỏi thân.
Thường thì vật nhọn mới chém đứt đầu được, búa thì chỉ có nặng và tấn công mạnh, nhưng cũng chưa đủ bén tới mức chặt lìa đầu một con zombie đi?
Hết sức vô lí!
Có một vòng chắn vô hình nào che lại cho Tô Thất Nguyệt để khi zombie đứt đầu ra thì máu không văng trúng người cô.
-" Cậu có sao không?"
Nghe có người nói chuyện với mình, Tô Thất Nguyệt bỏ tay xuống nhìn. Người vừa nói là một bạn nữ buộc tóc cao, nhìn cực kì đáng yêu, chắc là đứng chưa tới vai cô. Có cảm giác như là em gái mình vậy!
Kế bên là một nam thanh niên, ngoại hình tầm trung, dang thu hồi cây búa bạc kia. Chắc chắn là chủ nhân cây búa ban nãy rồi.
- "Cần tôi đỡ dậy không?"
Bạn nữ đưa tay ra trước mặt Tô Thất Nguyệt
Tô Thất Nguyệt vẫn là đang thắc mắc cây búa kia nên cứ nhìn chằm chằm vào nó, nhác thấy người đối diện nói chuyện với mình, còn chưa đưa tay bắt lấy, người kia đã tự giới thiệu:
- "Tôi là Ngô Song Uyển!"
- "Mã Nhất Hi!" -Người kia nghe thế cũng tự nói luôn.
- "Tô Thất Nguyệt! Rất vui được làm quen."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.