Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Chương 15: CHƯƠNG 15

Phương Uyên

27/05/2016

Phó thủ lĩnh, chúng ta về thôi.

- Ngươi mệt thì về trước đi, đừng lôi thôi nữa.

- Ở đây cây cối um tùm thế này làm sao tìm được viên đá nhỏ xíu chứ!

- Còn nói thêm câu nào nữa, trở về Hattusa ta sẽ cho ngươi dọn chuồng ngựa.

Nghe Apolo hăm dọa, người lính trẻ không dám nói gì thêm mà chú tâm giúp anh tìm đồ vật. Cả hai bới tung một vùng cỏ cây khá rộng của bình nguyên mà vẫn không sao tìm được, cuối cùng ngồi xuống tảng đá bên cạnh một khe nước nhỏ. Người lính vốc nước rửa mặt, thở hắt ra:

- Phó thủ lĩnh, chúng ta đã tìm nửa ngày rồi vẫn không thấy, bây giờ phải làm sao?!

Apolo, lúc này không còn chút gì vẻ khẩn trương ban nãy, đưa tay xuống dòng nước mát từ tốn rửa sạch. Vết thương trên bàn tay anh lại rỉ máu khiến anh khẽ chau mày.

- Nghỉ ngơi một chút rồi trở về bảo mọi người tiếp tục đi thôi, khoảng sáng mai là đến vùng đất của tộc Hatti.

Người lính tò mò hỏi:

- Phó thủ lĩnh, viên đá đó chắc là rất quan trọng với ngài. Là của con gái tặng sao?!

Apolo liếc nhìn người lính trẻ, tỏ vẻ rất bất mãn:

- Ta hỏi ngươi, đàn ông chúng ta nhất thiết không thể sống thiếu phụ nữ sao?

Người lính lúng túng:

- Vậy… là của người thân phó thủ lĩnh, hay là của hai vị hoàng tử tặng?!

Apolo thở hắt ra đầy chán nản, cuối cùng thốt lên:

- Là của một cô bé.

- Cô bé đó… là người yêu của phó thủ lĩnh ?! – Anh lính không giấu được vẻ tò mò hớn hở.

Apolo đang ngắm nghía vết thương khá sâu trên lòng bàn tay, đột nhiên dùng tay còn lại cốc mạnh lên đầu người lính trẻ. Anh lính bị đánh đau, ấm ức đưa tay xoa đầu, hỏi lại Apolo :

- Sao ngài lại đánh tôi ?!

- Ngươi… - Apolo không giấu được vẻ bực tức. – Ta hỏi ngươi, viên đá đó tại sao lại lạc mất ?!

- Vì dây đeo cổ của Tepa bị đứt.

- Đồ vật mà người yêu ngươi tặng, ngươi có mang đeo cho con ngựa không ?!

- Tất nhiên là… không. – Anh lính vỡ lẽ.

- Còn nữa, ngươi theo ta bao nhiêu năm, đã thấy phó thủ lĩnh của ngươi tiếp xúc với phụ nữ bao giờ chưa ?!

- Chỉ có cô Anatu… nhưng cô ấy xem như là người nhà, không thể tính được.

- Vậy còn hỏi tại sao ta lại đánh ngươi.

Anh lính gật gù ra vẻ đã hiểu, song, hình như vẫn còn ấm ức, anh ta lại lên tiếng hỏi :

- Nếu đã không phải vật quan trọng, sao ngài lại bắt tôi đi tìm nửa ngày trời?!

Không phải vật quan trọng… Kỳ thực trước giờ Apolo chưa từng nghĩ xem đó có phải là vật quan trọng với mình hay không. Trong đầu anh bỗng hiện lên một gương mặt mơ hồ không nhớ rõ đường nét.

Đó là, chuyện của gần sáu năm về trước, khi Apolo vừa tiếp nhận vị trí phó thủ lĩnh đội chiến xa. Một cô gái nhỏ tìm đến cung điện hoàng tử xin được gặp anh, khiến cả bọn Zannanza, Mursili và Anatu được một phen nhốn nháo.

- Cô là… - Apolo cố gắng nhớ ra xem đã từng gặp cô gái này bao giờ.

- Phó thủ lĩnh, ngài còn nhớ nhiều năm trước đây, ngài đã từng định bán đi con ngựa yêu quý để giúp một cô gái lo việc mai táng người cha không ?! – cô gái không hề tỏ ra thất vọng.

- Là cô đó sao ?! – Apolo liền nhớ ra – Lâu quá không gặp, dạo này cô thế nào rồi ?!

- Vẫn tốt. – Cô gái cười gượng gạo. – Lần đó ngài đưa cho ta một số tiền rồi biến mất, ta đi khắp nơi tìm thế nào cũng không được. Gần đây trở lại kinh thành, nghe mọi người bàn tán về vị phó thủ lĩnh trẻ tuổi của đội chiến xa nên đánh liều đến đây tìm, hóa ra đúng là ngài. – Gương mặt cô gái thoáng vẻ thẹn thùng.

- Cô đi tìm ta, lại có chuyện gì sao?! – Apolo hỏi rất thật lòng.

Phía sau bức tường, Anatu thở hắt ra một tiếng đầy bất mãn, Zannanza cũng lắc đầu, khẽ thở dài. Mursili điềm nhiên đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường, nghe cuộc đối thoại trên chỉ nhếch môi cười khổ.

- Tôi… chỉ muốn cảm ơn ngài. – Đôi má của cô gái nhỏ càng ửng hồng hơn nữa.

- Cảm ơn ta ! – Apolo mắt tròn mắt dẹt. – Hôm đó cô đã cảm ơn ta rất nhiều lần rồi, sao còn phải lặn lội đi tìm đến tận bây giờ ?!

Anatu vốn vẫn luôn rất dịu dàng và điềm tĩnh, thế mà nghe xong mấy lời này cũng không giấu được vẻ bực tức, muốn bước ra mắng Apolo một trận, Zannanza phải vội vàng giữ nàng lại dù trong lòng cậu cũng chỉ muốn lôi chàng phó thủ lĩnh kia đến để hỏi xem trong đầu anh ta chứa cái gì mà không hiểu được ý tứ của con gái người ta.

- Tôi… có vật này muốn đưa cho phó thủ lĩnh. – Cô gái ấp úng mãi, cuối cùng kiên quyết đưa cho Apolo một vật mà cô vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay từ nãy đến giờ.

Một viên đá quý màu ngọc bích được gọt giũa cẩn thận nổi bật trên bàn tay đã có một vài vết chai sần của cô gái nhỏ, khiến người nhìn thấy không khỏi xót xa.

- Lần đó ta giúp cô là vì cha con cô đã mời ta một bữa cơm, xem như không ai nợ gì ai. Hơn nữa viên đá này có giá trị hơn nhiều lần số tiền ta giúp cô ngày trước.

Zannanza mặc dù hiểu rõ, trên đời này ngoài những kiến thức liên quan đến huấn luyện ngựa và chiến tranh, những thứ tình cảm tinh tế đều là quá sức đối với Apolo, nhưng vẫn không chịu được mà thầm mắng người bạn thân lớn hơn anh mấy tuổi sao lại có thể ngây thơ dường ấy.

Cô gái nhỏ không biết nói gì hơn, đành kéo tay Apolo, đặt viên đá vào rồi nhanh chóng chạy đi. Ba con người đứng sau bức tường lúc này mới đồng loạt thở dài thành tiếng.

- Sao các người lại nghe lén ta nói chuyện ?! – Apolo cau có đến trước mặt bọn Zannanza.

Zannanza bước đến đối diện Apolo, muốn nói gì đó cuối cùng hậm hực bước đi. Anatu cũng rất bất mãn bỏ đi về phía nhà bếp. Apolo ngơ ngác nhìn theo bọn họ rồi quay lại hỏi Mursili :

- Hoàng tử, ta đã làm gì sai sao ?!

Mursili đưa tay vỗ nhẹ lên vai chàng trai cao lớn hơn cậu, cười nhạt rồi cũng nhanh chân đi mất.

Vài hôm sau đó, người hầu lại mang đến bức thư của một cô gái chuyển cho phó thủ lĩnh chiến xa, hẹn gặp nhau ở ngọn đồi nhỏ phía nam.

Lần này Zannanza và Mursili không thể đi theo nên định cho người theo dõi, không ngờ Zannanza vừa thấy Apolo dắt ngựa đến cổng cung điện thì liền bảo người lính kia không cần theo dõi nữa.

Quả nhiên, chỉ một thời gian ngắn sau đó, phó thủ lĩnh đội chiến xa đã quay về.

Hai anh em Zannanza đã nhờ Anatu chuẩn bị rượu và thức ăn đợi sẵn. Apolo vừa vào đến, Zannaza liền rót đầy một ly để trước mặt anh.

- Hai vị chủ nhân, là ý gì đây ?! – Apolo cảm thấy mọi thứ không bình thường lắm.



- Khen anh. – Zannanza mỉm cười rất ung dung.

- Sao lại khen ta ? – Apolo ngơ ngác. – Ta còn tưởng các ngài sẽ cho người theo dõi, không ngờ đợi mãi chẳng thấy tên lính nào bám theo sau. Về đến đây cứ nghĩ hai ngài sẽ thi nhau mắng cho một trận, cuối cùng lại thành khen ngợi.

Mursili vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.

- Lấy viên đá người ta tặng đeo cho con ngựa để tỏ ý từ chối. Ta chưa thấy kẻ nào tàn nhẫn như anh. – Mursili vẫn cười không dứt. – Nhưng cũng rất hay, ta phải học theo cách này mới được.

- Còn tưởng anh là kẻ ngây thơ đến mức không hiểu được tình ý của con gái, không ngờ kẻ ngây thơ là bọn ta mới đúng. – Zannanza lắc lắc đầu, sau cùng cũng bật cười đến chảy nước mắt.

- Hai ngài… - Apolo ra vẻ rất oan uổng, sau cùng cũng cười lăn cười bò. – Hai ngài quả đúng là hiểu ta hơn ai hết.

Cả ba người vừa cười vừa uống một lúc lâu, không khí mới trở lại bình thường. Zannanza tò mò hỏi :

- Cô gái đó phản ứng thế nào ?

- Vừa nhìn thấy ta và Tepa đến đã lập tức bỏ đi. Ta nghĩ sau này cô ấy sẽ không đến tìm ta nữa.

- Không tiếc ?! – Zannanza có chút nghi ngờ hỏi.

- Ngài nói xem. – Apolo hướng ánh mắt về phía Mursili.

- Đừng đổ hết tội lỗi cho ta. Ta chưa từng bắt anh phải cô độc suốt đời để phục vụ bọn ta. – Mursili bình thản cho thức ăn vào miệng.

- Đầu óc ta không được phức tạp như các ngài. Nếu đã chỉ có thể tập trung cho một chuyện thì còn kéo thêm một người vào cuộc đời mình để làm gì. – Apolo cũng mỉm cười đưa ly rượu lên môi.

- Hai anh em ta sẽ không cô độc đến già với anh đâu. Cho dù bọn ta muốn, thân phận hoàng tử cũng không cho phép. – Zannanza nửa đùa nửa thật.

- Ta quên mất chuyện này ! – Apolo ngớ người ra một lúc. – Nhưng không sao. Hoàng tử hay quốc vương gì cũng vậy, tuy vợ chính thức chỉ có thể có một người, nhưng có thêm tì thiếp cũng là lẽ thường. – Ánh mắt Apolo trở nên quỷ quyệt. – Lúc đó, không chừng hai ngài lại mất tình anh em vì tranh giành phó thủ lĩnh chiến xa.

Câu nói này của Apolo khiến cả Mursili và Zannanza đang uống rượu đều ho sặc sụa.

Cung điện hoàng tử đã từng có những ngày vô lo vô nghĩ, vui vẻ đến thế. Cả Apolo và anh em Zannanza đã trải qua những năm tháng sôi nổi nhất của tuổi trẻ bên nhau như thế.

Sau cuộc hôn nhân chính trị này của Mursili, khung cảnh ấy còn có thể không… ?!

Thấy Apolo thừ người ta một lúc rồi lại khẽ thở dài, người lính lo lắng hỏi :

- Phó thủ lĩnh, ngài không sao chứ ?!

Apolo như sực tỉnh, rồi kiên quyết đứng dậy bước đi về nơi quân Hittites đang đợi.

- Không tìm nữa, đừng để những vật đã mất đi làm chậm trễ việc phải làm ở hiện tại.

***

- Thưa hoàng tử, đoàn người của phó thủ lĩnh trên đường đến Hatti thì bị tấn công, phó thủ lĩnh lệnh cho tôi báo lại với người rằng quân ta không có tổn thất gì đáng kể.

- Apolo không bị thương gì chứ ? – Zannanza hơi sốt ruột.

- Thưa, phó thủ lĩnh lệnh cho tôi báo lại là ngài ấy không bị tổn thương gì. – Người quân nhân hơi ấp úng. - Nhưng trong lúc bọn lạ mặt tấn công, một tên nhắm bắn con ngựa của phó thủ lĩnh, ngài ấy dùng tay chặn mũi tên nên bị xây xước một chút…

- Cái tên này vẫn xem ngựa quan trọng hơn mạng mình. – Zannanza thoáng bực mình.

- Trường hợp mũi tên đó có độc, hắn chết vẫn hay hơn là Tepa chết, vì nếu không chúng ta sẽ phải nghe hắn lải nhải suốt ngày. – Mursili châm chọc, ánh mắt vẫn thâm trầm. – Tin tức này, hoàng cung đã biết hay chưa ?

- Thưa, phó thủ lĩnh chỉ lệnh tôi báo lại hoàng tử rồi chờ chỉ thị của ngài.

- Ngươi vất vả rồi, ra ngoài nghỉ ngơi chờ lệnh.

Đợi khi người lính đã rời khỏi, Zannanza mới lên tiếng :

- Chắc Apolo cũng đoán ra rồi. Quân Mitanni sẽ không dại dột tấn công lúc này vì công chúa của bọn chúng đang ở hoàng cung Hittites. Nếu Apolo không thể đến được Hatti để cầu hôn, người được lợi lớn nhất hiển nhiên là kẻ đang sợ ngai vị của mình bị đe dọa.

- Apolo vẫn chưa biết chuyện công chúa Mitanni đến Hittites. Khi đó chúng ta chỉ dự đoán tình huống hoặc Mitanni hoặc thái tử sẽ tấn công nên mới tăng cường phòng bị. Chắc là Apolo chưa thể khẳng định được bên nào làm nên báo về cho chúng ta tiếp tục điều tra.

- Mursili, quốc vương rất ghét việc các hoàng tử chia vây cánh, nếu việc này là do thái tử làm, Apolo không báo về hoàng cung là đúng. Hiện tại công khai chống đối thái tử chẳng có lợi gì, sự việc này chưa đủ để khiến quốc vương thay đổi suy nghĩ, chúng ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

- Cũng không còn cách nào khác. – Mursili trầm ngâm một lúc. – Chỉ sợ mọi việc không đơn giản như vậy. – Bỗng hoàng tử cất tiếng gọi lớn. – Gọi tên lính kia vào đây cho ta.

Người lính nhanh chóng kính cẩn bước vào, Mursili nghiêm giọng hỏi :

- Phó thủ lĩnh ra lệnh thế nào cho ngươi, phải nói lại không được sai một chữ.

- Thưa… - người lính hơi run rẩy – phó thủ lĩnh bảo tôi lập tức báo cho hoàng tử Mursili, đoàn người đi cầu hôn đột nhiên bị một bên lạ mặt tấn công, may mắn là phó thủ lĩnh bình yên vô sự. Nhờ hoàng tử cẩn thận điều tra sự việc.

Ánh mắt Mursili bỗng lóe lên một tia sáng lạ, hoàng tử liền ra lệnh :

- Ngươi ngay lập tức đến hoàng cung báo với quốc vương, không được chậm trễ.

Người lính vội vã chạy đi, Zannanza cũng liền hiểu ra sự việc.

- Bất kể là người của Mitanni hay thái tử cũng sẽ không nể mặt mà để cho Apolo bình yên vô sự.

Người lính vừa rời đi không lâu thì có người đến truyền lệnh của quốc vương gọi hai vị hoàng tử vào hoàng cung. Khi Mursili và Zannanza đến cung điện, Sharruma từ chỗ những vị quan chép sử đã quay lại từ bao giờ. Thái tử cũng đã sớm có mặt. Người lính mà Apolo cử về hiện đang quỳ sụp, không dám ngẩng mặt lên.

Ngồi ở vị trí cao nhất là quốc vương và Tawannana. Suppiluliuma đưa mắt nhìn ba người con trai một lượt, nghiêm giọng hỏi :

- Ta nghe nói đoàn người của Apolo bị tấn công ở gần vùng đất của tộc Hatti. Thiệt hại như thế nào, Mursili ?!

Mursili đứng dậy, kính cẩn báo lại :

- Thưa, không có thiệt hại gì đáng kể.

Zannanza cũng từ tốn đứng dậy :

- Quốc vương, bọn con cũng vừa nhận được tin, một mặt báo đến hoàng cung, mặt khác cũng cho người đi điều tra, khi có kết quả sẽ lập tức báo lên người.

- Còn phải điều tra sao ?! – Thái tử Arnwanda lên tiếng. – Ta nghĩ người muốn phá hoại cuộc hôn nhân này nhất là kẻ nào, hai em đều phải hiểu rõ. Hay là, Zannanza, em thấy Mursili sắp có vợ hiền, bên cạnh lại có một mỹ nữ phương xa vừa đến nên đã động lòng rồi ?!

Zannanza liếc nhìn thái tử rồi cười nhạt :

- Thái tử, chắc trước giờ người chưa từng yêu thương ai thật lòng nên không hiểu, cái đẹp nằm trong đôi mắt kẻ đang yêu. Trong mắt ta, Anatu đã là cô gái xinh đẹp nhất, sao còn phải để mắt đến những mỹ nữ xung quanh.

Một tia xúc động thoáng hiện trên đôi mắt trong vắt của vị hoàng phi trẻ tuổi.

- Dù thế nào, Mitanni vẫn đáng nghi hơn cả. – Thái tử lái câu chuyện sang hướng khác. – Quốc vương, con đề nghị tạm thời giam bọn người của công chúa Mitanni lại để đề phòng.



Mursili và Zannanza còn chưa kịp phản ứng, Sharruma đã tán thành :

- Thái tử phân tích rất đúng. Tuy nhiên, vì lá thư của nữ hoàng Ai Cập Nefertiti, chúng ta không thể giam lỏng công chúa, chỉ có thể tạm giam hai người nữ hầu cận của cô ta.

Thái tử trước đó đã được mật báo về thân phận thực sự của công chúa Mitanni nên cũng không phản đối. Suppiluliuma thấy vậy bèn ra lệnh:

- Vậy việc này giao cho Thái tử.

- Vâng.

Ánh mắt của Suppiluliuma bỗng dừng lại trên người quân nhân đang quỳ cúi mặt:

- Ngươi quả thật rất biết quy định của quân nhân, chỉ nghe theo lời thủ lĩnh trực tiếp ở chiến trường.

Tất cả mọi người đều hiểu ý quốc vương đang ám chỉ. Thái tử lập tức nói vào:

- Không chỉ có hắn, mà cả phó thủ lĩnh chiến xa Apolo cũng rất tuân thủ luật này, chỉ báo tin về cho chủ nhân của hắn là hoàng tử Mursili, cả quốc vương ở hoàng cung cũng phải chờ hoàng tử báo lại mới biết chuyện.

Cho dù có giết chết cả đoàn người của Apolo, Mursili vẫn có thể cử một đoàn người khác đến, hôn lễ với con gái tộc trưởng tộc Hatti vẫn sẽ được tiến hành. Thay vì cố gắng khiến Mursili không đạt được quyền lực, chọn cách tác động trực tiếp vào người có thể trao cho Mursili quyền lực sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Quân đội của quốc gia mình lại coi trọng lệnh của một vị hoàng tử hơn mình, đó là điều mà Suppiluliuma không thể bỏ qua.

Đến lúc này, Tawannana mới thong thả bước đến trước mặt người lính đang run rẩy :

- Phó thủ lĩnh lệnh cho ngươi thế nào, phải nói lại cho chính xác.

Người lính hoảng sợ nhìn lên ánh mắt sắc bén của hoàng phi, lập tức hiểu ra sự việc, lại cúi mặt, nói rõ từng lời :

- Phó thủ lĩnh ra lệnh tôi lập tức về Hattusa để báo tin.

Gương mặt xinh đẹp của hoàng phi không giấu vẻ tức giận :

- Thường ngày ngươi được huấn luyện thế nào, tại sao không ngay lập tức báo cho quốc vương mà chạy đến cung điện hoàng tử, báo hại hai vị hoàng tử vì ngươi mà bị quốc vương quở trách ?!

Dứt lời, Tawannana ra lệnh giam người lính lại, ba ngày không cho ăn uống để trừng phạt.

Nàng bước về chỗ ngồi bên cạnh quốc vương, thoáng nhìn sang chỗ Mursili.

Hoàng tử vẫn không để lộ chút cảm xúc nào, cũng không hề đưa mắt nhìn nàng.

Tawannana thong thả ngồi xuống, lại dịu dàng nhìn sang Thái tử :

- Thái tử, tin tức của ngài cũng nhạy bén quá. Biết đâu hoàng tử Mursili vì sợ quốc vương lo lắng chuyện nhỏ mà không báo lại, nếu không có tin tức của ngài, quốc vương và ta cũng sẽ không được biết chuyện này.

Thái tử thoáng giật mình. Hắn quả thật có sai người theo dõi đoàn người của Apolo, tuy nhiên chưa kịp ra tay đã có người làm thay việc hắn muốn làm, nghĩa là chỉ tấn công chứ không tiêu diệt. Hắn liền nhân cơ hội này, mang tin báo lại với quốc vương.

- Tawannana, chỉ là ta vô tình sai người đến vùng lân cận Hatti có việc nên mới biết được mà thôi.

- Thì ra là vậy. – Nàng mỉm cười, không hỏi gì thêm.

- Việc không nghiêm trọng, ta không tra hỏi nữa. – Suppiluliuma cất giọng trầm trầm đầy quyền lực. – Xem như là một bài học, Mursili phải dạy dỗ thuộc hạ cho nghiêm. Còn Zannanza, không được để tình cảm làm ảnh hưởng việc lớn.

- Tuân lệnh quốc vương. – Hai anh em đồng thanh đáp.

Quốc vương và thái tử nhanh chóng rời đi, hoàng phi cũng dợn bước theo sau.

- Tawannana, xin dừng bước. – Mursili lên tiếng gọi.

Mal Nikal từ tốn quay người lại, mở to đôi mắt sáng như sao nhìn hoàng tử như chờ đợi:

- Mursili biết ơn Tawannana đã đỡ lời. – Dừng một chút, anh nói tiếp. – Tuy nhiên, xin Tawannana đừng coi thường ta như thế. Hoàng tử Mursili ta chưa đến lúc phải nhờ một người phụ nữ nói giúp cho mình.

Mal Nikal sững người một lúc, cuối cùng nở nụ cười chua chát :

- Ta đã nhiều chuyện rồi. Xin hoàng tử bỏ qua.

Nhìn theo bóng dáng mảnh mai cô độc rời đi, Zannanza có chút thương cảm :

- Em có thể chọn cách nhẹ nhàng hơn để nói với cô ấy mà.

Mursili cười nhạt :

- Ta không muốn kéo người vào cuộc chiến này ?! Ta chỉ mong người được an toàn ?! Nói như thế khác nào bảo cô ấy tiếp tục quan tâm.

- Mười năm đã qua, nếu quên được hẳn là cô ấy đã quên rồi. – Zannanza cảm thán.

- Không quên được là việc của cô ấy. Vạch ra ranh giới rõ ràng lại là việc của em. – Mursili cương quyết, giọng nói lạnh như băng.

- Em nói không sai. – Zannanza thừa nhận. – Thật đáng thương…

- Zannanza, có những lúc thương người lại thành ra hại người, anh biết không?! – Mursili nhìn anh trai một hồi lâu. – Nếu anh nghĩ cho hoàng phi, thì nên ủng hộ em lạnh lùng hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa, để cô ấy không vì em làm thêm bất cứ chuyện gì.

- Thái tử chưa dừng việc này ở đây đâu. – Sharruma chợt xen vào, đổi đề tài sang hướng khác. – Chắc nay mai sẽ sớm đến cung điện hoàng tử bắt người.

- Kế hoạch đã do Thầy sắp xếp, ta có thể không giao hai cô gái Mitanni ra sao?! – Mursili nhìn Sharruma với ánh mắt lạnh lẽo.

- Thái tử đã cố ý ám chỉ Zannanza có tình cảm với Mitanni, nếu không tán thành việc bắt người sẽ làm quốc vương càng thêm nghi ngờ. – Sharruma thản nhiên đáp.

- Ta biết Thầy không thích Ella. – Zannanza từ lúc nghe đề nghị của thái tử và Sharruma đã bắt đầu lo lắng cho cô bé mà anh luôn xem như em gái, đến giờ đã có phần kích động. – Nhưng để tách cô bé ra khỏi Mursili mà đẩy vào tay thái tử thì hơi quá đáng rồi.

- Con bé đó cũng là người Mitanni, không chừng còn là công chúa Mitanni thực sự. Từ bao giờ hai vị hoàng tử của ta đã trở nên cảm tính như vậy. Mục đích của chúng ta là gì, ta vì cái gì sống đến bây giờ, mong hai vị không quên! – Giọng nói của Sharruma bỗng trở nên trầm đục.

- Ta không quên! – Mursili nói chậm từng tiếng một. – Giết chết con trai trưởng tộc Hatti. Từ chỗ quan chép sử mà biết tin tức của Apolo, đến hoàng cung trước cả bọn ta. Bất chấp mọi thủ đoạn để đạt mục đích. Ta hy vọng Thầy cũng không quên, ta là hoàng tử Hittites, không phải là con cờ để Thầy tranh thắng thua với quốc vương Suppiluliuma.

Mursili nói một hồi dài rồi lạnh lùng bỏ đi mất. Trước giờ ba thầy trò tình cảm vẫn rất tốt, cả Zannanza và Sharruma đều không ngờ Mursili lại có nhiều điều không vừa ý. Hồi lâu, Zannanza thở dài, tìm lời an ủi Sharruma:

- Tuy Mursili hay tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng cả sự chính trực và kiêu hãnh trong lòng cậu ấy đều buộc cậu ấy giành chiến thắng theo cách anh hùng nhất, không muốn ai vì mục đích của mình mà phải hy sinh. Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mursili chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị kia vốn đã là giới hạn cuối cùng rồi…

Zannanza còn chưa nói hết câu, Sharruma đã đưa tay ngăn lại. Ánh mắt như đông cứng từ nãy đến giờ mới khẽ lay động:

- Ta không trách cậy ấy. – Dừng một lúc, ông nói tiếp. – Sự chính trực và kiêu hãnh đó cũng là thứ cần thiết nhất của người sẽ nắm giữ vận mệnh phương đông.

Sharruma ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, thì thầm như nói với chính mình, từng tiếng từng tiếng một đều tràn ngập quyết tâm:

- Những điều bất chấp thủ đoạn, những điều tàn nhẫn ác độc, để ta thay cậu ấy làm là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bụi Đỏ Nghìn Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook