Chương 16: CHƯƠNG 16
Phương Uyên
27/05/2016
Quý tộc ở Hittites vẫn quen di chuyển bằng xe, riêng hai vị hoàng tử trẻ tuổi lại không hề để ý đến kiểu cách hay lễ nghi, tự do rong ruổi trên lưng ngựa, để những lúc cao hứng hoặc cả những lúc không vui, có thể cùng nhau cưỡi ngựa dạo khắp bình nguyên.
Từ hoàng cung trở về, Zannanza và Mursili không hẹn mà cùng nhau đến ngọn đồi nhỏ phía tây Hattusa, đón những cơn gió tung trời cuốn theo từng đợt bụi đỏ. Một lúc sau, cả hai đều xuống ngựa, đứng trước một gốc hương đào to lớn.
Đây không phải lần đầu tiên, chắc cũng chẳng phải lần sau cùng, Mursili đứng lặng im, nhìn rất lâu vào một vết lõm nhỏ trên thân cây. Thời gian trôi qua, vết lõm cũng mờ dần đi, nếu không biết trước, sẽ không ai có thể nhận ra vị trí ấy từng bị hai mũi tên cắm sâu vào.
Mursili vốn rất kiệm lời, ngoại trừ trước mặt những người thân tín, hoàng tử chỉ mở miệng khi cần. Thế mà, anh lại rất chăm chỉ lời qua tiếng lại lẫn bày trò nghịch phá với cô nhóc tóc nâu đến từ Mitanni. Hai năm trước, khi cô bé ở lại Hittites một thời gian khá dài, cung điện hoàng tử và quán trọ của Mars mỗi ngày đều ồn ào bởi những lời tranh luận, hoặc những lần cả hai bẫy nhau đến vỡ hết đồ đạc. Zannanza từng cảm thán, anh chưa bao giờ cảm thấy Mursili giống em trai mình đến thế, đúng nghĩa một cậu con trai chưa tròn mười tám tuổi, như lúc cậu ấy đi với Ella, mặc dù những chủ đề mà cả hai quyết không để thua kém nhau lại không hề trẻ con một chút nào. Mursili tuy ít nói, nhưng mỗi khi mở miệng thì lý lẽ cực kỳ đanh thép, kiến thức cũng rất sâu rộng nên không ít lần cô nhóc kém cậu ba tuổi phải ấm ức chịu thua. Tất nhiên, trước mỗi lần bỏ đi, cô không quên nhắc lại cho cậu nhớ cái tên của mình:
- Hãy-đợi-đấy!
Có một lần, vì tranh cãi một vấn đề nhỏ xíu về các loại đá quý, Ella hậm hực rút kiếm đòi đấu một mất một còn với Mursili. Hoàng tử thấy bàn tay nhỏ cầm không trọn thanh kiếm thì bật cười xoa đầu cô bé, khiến Ella càng tức giận hơn. Cuối cùng, Zannanza và Mars phải giảng hòa bằng cách bảo hai người so tài bắn cung để tránh gây thương tích.
Một vòng tròn nhỏ được vạch trên thân cây hương đào, Mursili điềm nhiên bước đến vị trí cách thân cây một khoảng rất xa, tự tin giương chiếc cung lớn. Mũi tên xé gió cắm phập vào chính giữa vòng tròn. Ella không nở nụ cười khinh khỉnh như mọi ngày, mà đôi mắt sáng tràn ngập quyết tâm, nhảy lên lưng ngựa, chạy một vòng lớn, đến khoảng cách đúng bằng Mursili lúc nãy, nắm chặt cây cung được chế tạo riêng để phù hợp với vóc dáng mình. Mũi tên nhỏ lao tới, cắm vào cùng một chỗ với mũi tên mà Mursili đã bắn.
Lần ấy, tuy có thể nói là hòa nhau nhưng Mursili lại vui vẻ nhận thua.
Cô bé tóc nâu ngẩng cao đầu ngạo mạn, đến trước mặt hoàng tử, yêu cầu cậu hôm sau đưa cô đi xem nơi chế tác trang sức tinh xảo nhất của người Hittites. Mursili liền đồng ý, còn phóng khoáng hứa sẽ mua hết những món mà cô bé thích.
Đó là lần cuối cùng hoàng tử gặp Ella, trước khi cô bé tự mình chạy đến hoàng cung Hattusa trong vai trò thị nữ.
Zannanza cũng nhớ lại chuyện cũ, tự mỉm cười một mình:
- Lúc Ella ngồi trên lưng ngựa giương cung, ánh mắt và vẻ mặt của con bé giống hệt với em hôm lần đầu tham gia săn bắn với quốc vương.
- Em còn nhớ, hôm ấy thực sự là em rất quyết tâm chứng minh rằng mình không hề thua kém các anh trai. – Mursili cũng cười cười, sau đó lại quay người, nhảy lên ngựa. – Chúng ta về thôi, kẻo Anatu lại lo lắng cho anh.
***
Mỗi khi hoàng hôn dần buông xuống, cung điện của hai vị hoàng tử sẽ ngập tràn mùi thơm quyến rũ của các món ăn ngon trong căn bếp nhỏ của Anatu. Từ nhỏ, được hoàng phi Henti nuông chiều, Zannanza và Mursili vốn đã đòi hỏi cao trong việc ăn uống. Những năm sau này, tuy đã quen với huấn luyện nghiêm khắc ở quân đội, nhưng hai anh em lại được Anatu chu đáo chuẩn bị từng bữa ăn nên càng lúc càng khó tính. Rốt cuộc, chỉ có món ăn của một đầu bếp duy nhất do chính tay quốc vương chọn lựa, và thức ăn do chính tay Mars chuẩn bị, là có thể khiến hai vị hoàng tử thưởng thức một cách ngon lành.
Thật ra, còn có những món ăn-vào-không-biết-khi-nào-sẽ-chết, của một vị đầu bếp kiêm thầy thuốc thích dùng độc hơn là cứu người.
Khi Zannanza và Mursili trở về, cung điện thoang thoảng mùi bánh nướng, cùng hương thơm của thảo dược. Hai anh em nhìn nhau rồi mỉm cười đầy ý nghĩa. Mursili hất hàm:
- Anh đi trồng hoa giúp Anatu vậy, em phải xuống bếp canh chừng, nếu không con bé lại bỏ độc vào thức ăn thì khổ.
Zannanza lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó cười vang rồi nhanh chóng bước đi. Mursili cũng tự cười một mình rồi đi về phía nhà bếp.
Trong ấn tượng của Mursili, cô bé tóc nâu là một người có rất nhiều điều mâu thuẫn. Nàng không có sức khỏe tốt, nhưng lại rất hoạt bát nhanh nhẹn. Nàng cầm thanh kiếm trông rất buồn cười, nhưng bắn cung và dùng ám khí lại vô cùng chuẩn xác. Nàng vụng về đến mức báo hại trong việc chữa trị cho người bệnh, nhưng những món ăn nàng chế biến không những ngon miệng mà còn rất đẹp mắt. Hoàng tử thường cho rằng, ngoài đầu óc nhạy bén, những điều còn lại hoàn toàn không phải thiên bẩm mà đều là do Ella đã cố công tập luyện để bù đắp cho những hạn chế về mặt thể lực của mình.
Mursili đứng ở cửa nhà bếp một lúc khá lâu, quan sát cô bé đã khiến thời niên thiếu của anh trở nên không yên tĩnh. Ella rất thích sạch sẽ, nên mái tóc màu hạt dẻ đã được giấu gọn sau một chiếc khăn để tránh khói bếp bám vào. Nàng đang chăm chú lựa chọn mấy loại gia vị để trên bàn, bỗng dưng lên tiếng mà không quay đầu lại:
- Ngài đứng ở đó làm gì, muốn ta phá hỏng hết dụng cụ ở đây có phải không.
Mursili phì cười, đi đến nơi để mấy chiếc đĩa, mang lại đưa cho cô gái nhỏ.
- Đằng kia. – Ella hất hất mặt về phần bột làm bánh được nàng đặt sẵn trên bàn.
Mursili thản nhiên bước đến nhào bột, động tác cũng rất thành thạo.
Còn nhớ lần đầu tiên thấy cảnh này nhiều năm trước, Apolo đã há hốc mồm, sau đó lặng lẽ đi tìm Tepa, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Hoàng tử Mursili vào bếp. Thật không thể tin được. Thật không thể tin được.
Chính Mursili cũng không tin rằng mình có ngày trở thành phụ bếp cho một cô bé. Đó là, lần đầu Ella trổ tài nấu nướng tại cung điện hoàng tử, Mursili nói đùa, sợ cô bé đầu độc mọi người. Cô nhóc khi ấy mười một tuổi, mỉm cười ngọt ngào:
- Sợ ta đầu độc thì ngươi tự mà làm lấy. Hay là, hoàng tử của Hittites chỉ biết mở mồm ra đợi thức ăn dâng đến.
Hoàng tử mười bốn tuổi, khí độ ngời ngời, đã lần đầu nếm thử nỗi vất vả của người đầu bếp. Chính Mursili cũng lờ mờ nhận ra, mặc dù Ella luôn có cái vẻ bướng bỉnh khiến anh muốn tranh hơn thua đến cùng, nhưng cũng có cái vẻ phụng phịu rất trẻ con khiến anh lúc nào cũng nhường nhịn mấy phần. Những lần sau đó, lúc thì mệt, lúc thì đau tay, lúc thì đập vỡ đồ, rồi dần dần chẳng cần cớ gì cả, Ella đã khiến Mursili đã ý thức sâu sắc rằng muốn yên ổn ăn một bữa ngon, thì phải chịu khó đổ chút mồ hôi mà vào bếp cùng cô bé.
- Từ vài ngày trước, ta đã ở chỗ Mars rồi. – Ella đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào ánh lửa.
- Ta biết. – Mursili mỉm cười.
- Lời hứa với ngài, anh ấy không có làm sai. – Ella đột nhiên quay lại, nhìn thẳng về phía Mursili.
- Ta cũng chưa từng nghi ngờ Mars. – Mursili thong thả mang phần bột vừa chuẩn bị xong đến đưa cho Ella, cô bé giơ tay trái ra đón lấy.
Mursili im lặng đứng cạnh, nhìn cô bé cho các nguyên liệu vào nồi súp đang sôi. Một lúc lâu sau, hoàng tử lên tiếng, giọng nói không hề mang ý trêu chọc.
- Vài hôm nữa chúng ta lại thi đấu bắn cung có được không ?!
Bàn tay trái đang định cho một nắm gia vị vào nồi bỗng dừng lại, sau đó lại giống như không có chuyện gì, nàng nhếch mép cười ngạo mạn :
- Thua rồi nghĩa là thua rồi. Ta không ngốc đến nỗi cho ngài cơ hội phục thù.
Mursili kéo Ella quay lại đối diện với mình, bàn tay đang nắm lấy bả vai bên phải của nàng đột nhiên nắm chặt hơn, rồi chặt hơn, đến mức Ella cảm thấy đau đến nghẹt thở. Nàng cố gắng lắm mới giữ được nụ cười và ánh mắt không hề dao động, dù hàm răng đang nghiến chặt vì đau.
Mursili cuối cùng cũng buông nàng ra, nở nụ cười cợt nhã :
- Em đúng là không biết điều gì cả.
***
Bữa ăn chiều hôm ấy chỉ có bốn người. Ella vẫn tinh nghịch chọc cho Anatu thẹn đến đỏ mặt, còn Zannanza chỉ có thể cười xòa. Cả bốn người đều không nhắc gì đến việc hôn nhân của Mursili hay việc thái tử sẽ nhanh chóng đưa Ella đi ngay sáng hôm sau. Trò chuyện một lúc lâu, Mursili bảo Ella về phòng nghỉ sớm.
Tối đến, Mursili định ra ngoài thì đã thấy một hộp thức ăn còn nóng sốt đặt ngay trước cửa.
Tại quán trọ, Mars đang xem một số ghi chép trên mảnh đất sét nung thì Mursili đến. Mars úp mảnh đất sét xuống bàn, mỉm cười nhìn hoàng tử đang trêu chọc mình :
- Đến giờ vẫn còn xem ghi chép thu chi trong ngày sao ? Hôn lễ của ta chắc ông chủ Mars là người đi quà to nhất.
- Hoàng tử Mursili, sao đến muộn thế này ?
- Có người nhờ ta mang thức ăn đến cho anh. – Mursili đẩy hộp thức ăn về phía Mars. – Ta còn tưởng trong mấy ngày vừa qua, con bé đã đập vỡ hết đồ đạc trong bếp của anh rồi.
Mars cười khổ, mở hộp thức ăn ra xem, trong ánh mắt thoáng một vẻ đau lòng.
- Ta cũng như ngài thôi, lâu lắm chưa được ăn mấy món này.
Trước đây, Ella hay bảo rằng muốn hạ độc được đối phương, thì trước hết phải khiến đối phương không thể bỏ qua được món ăn mình đã chuẩn bị. Thế nên, dù là món đơn giản nhất, nàng cũng sẽ bày biện rất cầu kỳ, đến mức người ta không nỡ ăn mất. Mursili nhìn vào mấy món ăn trong hộp, tuy vẫn rất đẹp, nhưng không khó để nhận ra độ khéo léo và tinh tế đã kém hai năm trước.
Mars mang một bình rượu ngon đến đặt trước mặt Mursili. Đợi anh chủ quán trọ ăn được vài miếng, hoàng tử rót một ly đầy mời Mars, anh liền uống cạn.
- Ta không nói. Tin là ngài cũng sẽ không hỏi. – Mars cũng thong thả rót một ly đưa cho Mursili.
Thân phận của Mars vốn rất nhạy cảm, vừa là người Mitanni, vừa là bạn thân của hoàng tử Hittites. Thế nhưng, trong nhiều năm qua, anh và Mursili vẫn luôn là tri kỷ, vì cả hai rất tôn trọng thân phận và lập trường của đối phương. Mursili chưa từng điều tra bất kỳ tin tức gì của Mitanni từ Mars. Ngược lại, Mars cũng không dùng những gì anh hiểu về hoàng tử để phục vụ cho đất nước của mình. Đó không phải là lời hứa, mà là một sự thấu hiểu, một sự tin tưởng chưa từng phải nói ra.
- Ta chỉ muốn biết một điều, sức khỏe của cô bé bây giờ tệ đến mức nào ?! – Mursili cầm ly rượu trên tay không uống, chân thành nhìn thẳng Mars.
Mars có chút bất ngờ, nhìn Mursili một lúc, cuối cùng thở dài thành tiếng :
- Tay phải đã không còn sức.
- Và… ?! – Mursili vẫn không dời ánh mắt đi nơi khác.
- Cách mấy hôm lại phải uống thuốc một lần. – Mars cười cười tự an ủi mình. – Cũng may, về lĩnh vực này con bé còn giỏi hơn ta, nên ta không cần phải lo cho nó.
Mursili bỗng siết chặt ly rượu trong tay, thấp giọng hỏi :
- Là trận Carchemish hai năm trước ?!
Mars nhìn Mursili một hồi lâu, cuối cùng gật đầu thay cho lời xác nhận.
Trước giờ, Mursili vẫn luôn tự tin về sự phán đoán của mình. Chỉ có một việc mà dù bao nhiêu chứng cứ bày ra trước mặt, hoàng tử vẫn muốn mình đã đoán sai.
Tranh luận hơn thua đến cùng về mọi thứ trên đời là một chuyện, đứng giữa chiến trường cầm kiếm chém giết lẫn nhau lại là chuyện khác.
Cái gật đầu của Mars xóa tan mọi hy vọng cuối cùng trong lòng hoàng tử. Anh không nói thêm câu gì, mỉm cười chua chát nhìn ra cửa sổ.
- Năm đó, ai cũng ca ngợi công chúa mới mười lăm tuổi đã một mình thu phục được một thành trì vững chãi. – Mars nhắc lại chuyện cũ bằng một giọng trầm buồn. – Không có ai nhắc đến việc cô ấy đã đánh đổi những gì.
- Hôm đó cô bé bảo ta dẫn đi mua trang sức nhưng không đến. Anh cũng mất tích theo.
- Khi nhận được tin Hittites muốn dụ hàng Carchemish, Ella đã kiên quyết tiếp cận chủ thành trước. Ta không thể để con bé một mình.
- Hôn lễ của cô bé và chủ thành chính là thời cơ tấn công tốt nhất? – Mursili nói ra những điều anh thắc mắc đã lâu.
- Điều bọn ta không ngờ, là chủ thành thực sự yêu thương Ella, đến mức dùng thân mình đỡ cho con bé một nhát kiếm của quân lính Carchemish, bị thương rất nặng.
- Nếu vậy, cánh tay…
- Là bị một mũi tên tẩm độc bắn trúng. – Mars hơi xúc động.
Mursili sững người một lúc.
- Cô bé ấy… đỡ mũi tên cho chủ thành Carchemish?! – Mursili chờ đợi một lời xác nhận.
- Con bé hiểu rất rõ chất độc ấy không có thuốc giải, vì do một tay nó điều chế, chỉ có thể đều đặn uống thuốc để ngăn chất độc không hủy hoại cơ thể. Còn bả vai nó bị mũi tên cắm vào, bây giờ tuy cánh tay vẫn có thể cử động như bình thường, nhưng đã không còn sức, không thể bắn cung, cũng không thể dùng ám khí được. – Mars ngừng một lúc. – Dùng tay trái… bây giờ ngay cả việc chuẩn bị một bữa ăn như thế này cũng là khó khăn với nó rồi.
Mursili đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt. Trong đầu hoàng tử hiện lên hình ảnh ngạo nghễ của cô bé trên lưng ngựa, kiêu hãnh giương cung. Còn có những lần, người chưa đến mà chiếc ám khí nho nhỏ hình ngôi sao đã bay đến trước.
- Cô bé không muốn mang nợ với chủ thành, không muốn bản thân day dứt, nên mới đỡ cho hắn mũi tên đó.
- Đúng vậy. – Nụ cười buồn của Mars bỗng ánh lên nét tự hào. – Có điều không ai ngờ đến, là trong lúc chủ thành Carchemish đang ôm lấy con bé mà hỏi tại sao, thì đoản kiếm trong tay con bé đã cắm sâu vào ngực hắn rồi.
Mursili nghe đến đây thì hơi sửng sốt, sau đó phá lên cười.
- Đỡ cho hắn một mũi tên là vì tình nghĩa, còn đâm hắn ta một nhát lại là vì nhiệm vụ.
Mars gật gật đầu, khi nhớ lại những chuyện này cũng không biết nên cười hay nên khóc.
- Ta nghĩ đến lúc chết, chủ thành Carchemish vẫn không hiểu được người vợ chưa cưới này của mình là loại người gì.
Mursili sau trận cười giòn lại trở nên trầm ngâm.
- Là con bé Hãy-đợi-đấy, chứ còn là gì nữa.
Mars lại rót đầy rượu cho cả hai người.
- Lần đó, Ella bị thương rất nặng. Nó mất nửa năm mới dần khỏe lại, lại mất gần một năm để làm quen với mọi sinh hoạt bằng tay trái. Đến giờ vết thương của nó thỉnh thoảng vẫn còn đau…
- Ta biết. – Mursili nhớ lại nét đau đớn trong ánh mắt của cô bé lúc chiều. – Mitanni các người hết người rồi sao, lại để một cô nhóc trong tình trạng như vậy chạy đến hoàng cung Hittites?!
- Ngài đâu phải không biết tính ngang bướng của con bé. Hơn nữa… Đối với Mitanni mà nói, công chúa Danuhepa không hẳn là một cô nhóc mới mười mấy tuổi. – Mars nói những lời này với một niềm kiêu hãnh không giấu được.
- Ta cũng từng nghe tiếng. – Mursili nhớ lại những lời đồn đãi mà từ lâu anh đã cố không liên hệ đến cô bé tóc nâu kia.
- Thật ra, ngài cũng đừng nên tiếc nuối nhiều cho con bé. – Mars bỗng dưng muốn an ủi Mursili. – Sức khỏe của Ella từ lúc mới sinh ra đã không được như mọi người, tay chân cũng không linh hoạt. Những gì ngài nhìn thấy trước đây đều là do con bé tập luyện rất chăm chỉ mà thành. Lần này xem như là làm lại từ đầu, nó sẽ nhanh chóng trở lại hoạt bát như xưa, và sớm quen với việc làm mọi thứ bằng tay trái mà thôi.
Khi những suy nghĩ trong lòng từ trước đến giờ được Mars xác nhận, Mursili không khỏi cảm phục cô bé con lắm trò kia.
Tiếc nuối… làm sao tránh khỏi?!
Cả hai cùng đến bên cửa sổ, im lặng nhìn lên bầu trời bàng bạc ánh trăng.
Một lúc sau, Mursili chào Mars ra về, không quên để lại một lời trấn an, cũng là một lời hứa:
- Cô bé đã cầu cứu ta và Zannanza, thì bọn ta nhất định không để cô ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào. Anh không cần lo lắng.
Từ hoàng cung trở về, Zannanza và Mursili không hẹn mà cùng nhau đến ngọn đồi nhỏ phía tây Hattusa, đón những cơn gió tung trời cuốn theo từng đợt bụi đỏ. Một lúc sau, cả hai đều xuống ngựa, đứng trước một gốc hương đào to lớn.
Đây không phải lần đầu tiên, chắc cũng chẳng phải lần sau cùng, Mursili đứng lặng im, nhìn rất lâu vào một vết lõm nhỏ trên thân cây. Thời gian trôi qua, vết lõm cũng mờ dần đi, nếu không biết trước, sẽ không ai có thể nhận ra vị trí ấy từng bị hai mũi tên cắm sâu vào.
Mursili vốn rất kiệm lời, ngoại trừ trước mặt những người thân tín, hoàng tử chỉ mở miệng khi cần. Thế mà, anh lại rất chăm chỉ lời qua tiếng lại lẫn bày trò nghịch phá với cô nhóc tóc nâu đến từ Mitanni. Hai năm trước, khi cô bé ở lại Hittites một thời gian khá dài, cung điện hoàng tử và quán trọ của Mars mỗi ngày đều ồn ào bởi những lời tranh luận, hoặc những lần cả hai bẫy nhau đến vỡ hết đồ đạc. Zannanza từng cảm thán, anh chưa bao giờ cảm thấy Mursili giống em trai mình đến thế, đúng nghĩa một cậu con trai chưa tròn mười tám tuổi, như lúc cậu ấy đi với Ella, mặc dù những chủ đề mà cả hai quyết không để thua kém nhau lại không hề trẻ con một chút nào. Mursili tuy ít nói, nhưng mỗi khi mở miệng thì lý lẽ cực kỳ đanh thép, kiến thức cũng rất sâu rộng nên không ít lần cô nhóc kém cậu ba tuổi phải ấm ức chịu thua. Tất nhiên, trước mỗi lần bỏ đi, cô không quên nhắc lại cho cậu nhớ cái tên của mình:
- Hãy-đợi-đấy!
Có một lần, vì tranh cãi một vấn đề nhỏ xíu về các loại đá quý, Ella hậm hực rút kiếm đòi đấu một mất một còn với Mursili. Hoàng tử thấy bàn tay nhỏ cầm không trọn thanh kiếm thì bật cười xoa đầu cô bé, khiến Ella càng tức giận hơn. Cuối cùng, Zannanza và Mars phải giảng hòa bằng cách bảo hai người so tài bắn cung để tránh gây thương tích.
Một vòng tròn nhỏ được vạch trên thân cây hương đào, Mursili điềm nhiên bước đến vị trí cách thân cây một khoảng rất xa, tự tin giương chiếc cung lớn. Mũi tên xé gió cắm phập vào chính giữa vòng tròn. Ella không nở nụ cười khinh khỉnh như mọi ngày, mà đôi mắt sáng tràn ngập quyết tâm, nhảy lên lưng ngựa, chạy một vòng lớn, đến khoảng cách đúng bằng Mursili lúc nãy, nắm chặt cây cung được chế tạo riêng để phù hợp với vóc dáng mình. Mũi tên nhỏ lao tới, cắm vào cùng một chỗ với mũi tên mà Mursili đã bắn.
Lần ấy, tuy có thể nói là hòa nhau nhưng Mursili lại vui vẻ nhận thua.
Cô bé tóc nâu ngẩng cao đầu ngạo mạn, đến trước mặt hoàng tử, yêu cầu cậu hôm sau đưa cô đi xem nơi chế tác trang sức tinh xảo nhất của người Hittites. Mursili liền đồng ý, còn phóng khoáng hứa sẽ mua hết những món mà cô bé thích.
Đó là lần cuối cùng hoàng tử gặp Ella, trước khi cô bé tự mình chạy đến hoàng cung Hattusa trong vai trò thị nữ.
Zannanza cũng nhớ lại chuyện cũ, tự mỉm cười một mình:
- Lúc Ella ngồi trên lưng ngựa giương cung, ánh mắt và vẻ mặt của con bé giống hệt với em hôm lần đầu tham gia săn bắn với quốc vương.
- Em còn nhớ, hôm ấy thực sự là em rất quyết tâm chứng minh rằng mình không hề thua kém các anh trai. – Mursili cũng cười cười, sau đó lại quay người, nhảy lên ngựa. – Chúng ta về thôi, kẻo Anatu lại lo lắng cho anh.
***
Mỗi khi hoàng hôn dần buông xuống, cung điện của hai vị hoàng tử sẽ ngập tràn mùi thơm quyến rũ của các món ăn ngon trong căn bếp nhỏ của Anatu. Từ nhỏ, được hoàng phi Henti nuông chiều, Zannanza và Mursili vốn đã đòi hỏi cao trong việc ăn uống. Những năm sau này, tuy đã quen với huấn luyện nghiêm khắc ở quân đội, nhưng hai anh em lại được Anatu chu đáo chuẩn bị từng bữa ăn nên càng lúc càng khó tính. Rốt cuộc, chỉ có món ăn của một đầu bếp duy nhất do chính tay quốc vương chọn lựa, và thức ăn do chính tay Mars chuẩn bị, là có thể khiến hai vị hoàng tử thưởng thức một cách ngon lành.
Thật ra, còn có những món ăn-vào-không-biết-khi-nào-sẽ-chết, của một vị đầu bếp kiêm thầy thuốc thích dùng độc hơn là cứu người.
Khi Zannanza và Mursili trở về, cung điện thoang thoảng mùi bánh nướng, cùng hương thơm của thảo dược. Hai anh em nhìn nhau rồi mỉm cười đầy ý nghĩa. Mursili hất hàm:
- Anh đi trồng hoa giúp Anatu vậy, em phải xuống bếp canh chừng, nếu không con bé lại bỏ độc vào thức ăn thì khổ.
Zannanza lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó cười vang rồi nhanh chóng bước đi. Mursili cũng tự cười một mình rồi đi về phía nhà bếp.
Trong ấn tượng của Mursili, cô bé tóc nâu là một người có rất nhiều điều mâu thuẫn. Nàng không có sức khỏe tốt, nhưng lại rất hoạt bát nhanh nhẹn. Nàng cầm thanh kiếm trông rất buồn cười, nhưng bắn cung và dùng ám khí lại vô cùng chuẩn xác. Nàng vụng về đến mức báo hại trong việc chữa trị cho người bệnh, nhưng những món ăn nàng chế biến không những ngon miệng mà còn rất đẹp mắt. Hoàng tử thường cho rằng, ngoài đầu óc nhạy bén, những điều còn lại hoàn toàn không phải thiên bẩm mà đều là do Ella đã cố công tập luyện để bù đắp cho những hạn chế về mặt thể lực của mình.
Mursili đứng ở cửa nhà bếp một lúc khá lâu, quan sát cô bé đã khiến thời niên thiếu của anh trở nên không yên tĩnh. Ella rất thích sạch sẽ, nên mái tóc màu hạt dẻ đã được giấu gọn sau một chiếc khăn để tránh khói bếp bám vào. Nàng đang chăm chú lựa chọn mấy loại gia vị để trên bàn, bỗng dưng lên tiếng mà không quay đầu lại:
- Ngài đứng ở đó làm gì, muốn ta phá hỏng hết dụng cụ ở đây có phải không.
Mursili phì cười, đi đến nơi để mấy chiếc đĩa, mang lại đưa cho cô gái nhỏ.
- Đằng kia. – Ella hất hất mặt về phần bột làm bánh được nàng đặt sẵn trên bàn.
Mursili thản nhiên bước đến nhào bột, động tác cũng rất thành thạo.
Còn nhớ lần đầu tiên thấy cảnh này nhiều năm trước, Apolo đã há hốc mồm, sau đó lặng lẽ đi tìm Tepa, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Hoàng tử Mursili vào bếp. Thật không thể tin được. Thật không thể tin được.
Chính Mursili cũng không tin rằng mình có ngày trở thành phụ bếp cho một cô bé. Đó là, lần đầu Ella trổ tài nấu nướng tại cung điện hoàng tử, Mursili nói đùa, sợ cô bé đầu độc mọi người. Cô nhóc khi ấy mười một tuổi, mỉm cười ngọt ngào:
- Sợ ta đầu độc thì ngươi tự mà làm lấy. Hay là, hoàng tử của Hittites chỉ biết mở mồm ra đợi thức ăn dâng đến.
Hoàng tử mười bốn tuổi, khí độ ngời ngời, đã lần đầu nếm thử nỗi vất vả của người đầu bếp. Chính Mursili cũng lờ mờ nhận ra, mặc dù Ella luôn có cái vẻ bướng bỉnh khiến anh muốn tranh hơn thua đến cùng, nhưng cũng có cái vẻ phụng phịu rất trẻ con khiến anh lúc nào cũng nhường nhịn mấy phần. Những lần sau đó, lúc thì mệt, lúc thì đau tay, lúc thì đập vỡ đồ, rồi dần dần chẳng cần cớ gì cả, Ella đã khiến Mursili đã ý thức sâu sắc rằng muốn yên ổn ăn một bữa ngon, thì phải chịu khó đổ chút mồ hôi mà vào bếp cùng cô bé.
- Từ vài ngày trước, ta đã ở chỗ Mars rồi. – Ella đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào ánh lửa.
- Ta biết. – Mursili mỉm cười.
- Lời hứa với ngài, anh ấy không có làm sai. – Ella đột nhiên quay lại, nhìn thẳng về phía Mursili.
- Ta cũng chưa từng nghi ngờ Mars. – Mursili thong thả mang phần bột vừa chuẩn bị xong đến đưa cho Ella, cô bé giơ tay trái ra đón lấy.
Mursili im lặng đứng cạnh, nhìn cô bé cho các nguyên liệu vào nồi súp đang sôi. Một lúc lâu sau, hoàng tử lên tiếng, giọng nói không hề mang ý trêu chọc.
- Vài hôm nữa chúng ta lại thi đấu bắn cung có được không ?!
Bàn tay trái đang định cho một nắm gia vị vào nồi bỗng dừng lại, sau đó lại giống như không có chuyện gì, nàng nhếch mép cười ngạo mạn :
- Thua rồi nghĩa là thua rồi. Ta không ngốc đến nỗi cho ngài cơ hội phục thù.
Mursili kéo Ella quay lại đối diện với mình, bàn tay đang nắm lấy bả vai bên phải của nàng đột nhiên nắm chặt hơn, rồi chặt hơn, đến mức Ella cảm thấy đau đến nghẹt thở. Nàng cố gắng lắm mới giữ được nụ cười và ánh mắt không hề dao động, dù hàm răng đang nghiến chặt vì đau.
Mursili cuối cùng cũng buông nàng ra, nở nụ cười cợt nhã :
- Em đúng là không biết điều gì cả.
***
Bữa ăn chiều hôm ấy chỉ có bốn người. Ella vẫn tinh nghịch chọc cho Anatu thẹn đến đỏ mặt, còn Zannanza chỉ có thể cười xòa. Cả bốn người đều không nhắc gì đến việc hôn nhân của Mursili hay việc thái tử sẽ nhanh chóng đưa Ella đi ngay sáng hôm sau. Trò chuyện một lúc lâu, Mursili bảo Ella về phòng nghỉ sớm.
Tối đến, Mursili định ra ngoài thì đã thấy một hộp thức ăn còn nóng sốt đặt ngay trước cửa.
Tại quán trọ, Mars đang xem một số ghi chép trên mảnh đất sét nung thì Mursili đến. Mars úp mảnh đất sét xuống bàn, mỉm cười nhìn hoàng tử đang trêu chọc mình :
- Đến giờ vẫn còn xem ghi chép thu chi trong ngày sao ? Hôn lễ của ta chắc ông chủ Mars là người đi quà to nhất.
- Hoàng tử Mursili, sao đến muộn thế này ?
- Có người nhờ ta mang thức ăn đến cho anh. – Mursili đẩy hộp thức ăn về phía Mars. – Ta còn tưởng trong mấy ngày vừa qua, con bé đã đập vỡ hết đồ đạc trong bếp của anh rồi.
Mars cười khổ, mở hộp thức ăn ra xem, trong ánh mắt thoáng một vẻ đau lòng.
- Ta cũng như ngài thôi, lâu lắm chưa được ăn mấy món này.
Trước đây, Ella hay bảo rằng muốn hạ độc được đối phương, thì trước hết phải khiến đối phương không thể bỏ qua được món ăn mình đã chuẩn bị. Thế nên, dù là món đơn giản nhất, nàng cũng sẽ bày biện rất cầu kỳ, đến mức người ta không nỡ ăn mất. Mursili nhìn vào mấy món ăn trong hộp, tuy vẫn rất đẹp, nhưng không khó để nhận ra độ khéo léo và tinh tế đã kém hai năm trước.
Mars mang một bình rượu ngon đến đặt trước mặt Mursili. Đợi anh chủ quán trọ ăn được vài miếng, hoàng tử rót một ly đầy mời Mars, anh liền uống cạn.
- Ta không nói. Tin là ngài cũng sẽ không hỏi. – Mars cũng thong thả rót một ly đưa cho Mursili.
Thân phận của Mars vốn rất nhạy cảm, vừa là người Mitanni, vừa là bạn thân của hoàng tử Hittites. Thế nhưng, trong nhiều năm qua, anh và Mursili vẫn luôn là tri kỷ, vì cả hai rất tôn trọng thân phận và lập trường của đối phương. Mursili chưa từng điều tra bất kỳ tin tức gì của Mitanni từ Mars. Ngược lại, Mars cũng không dùng những gì anh hiểu về hoàng tử để phục vụ cho đất nước của mình. Đó không phải là lời hứa, mà là một sự thấu hiểu, một sự tin tưởng chưa từng phải nói ra.
- Ta chỉ muốn biết một điều, sức khỏe của cô bé bây giờ tệ đến mức nào ?! – Mursili cầm ly rượu trên tay không uống, chân thành nhìn thẳng Mars.
Mars có chút bất ngờ, nhìn Mursili một lúc, cuối cùng thở dài thành tiếng :
- Tay phải đã không còn sức.
- Và… ?! – Mursili vẫn không dời ánh mắt đi nơi khác.
- Cách mấy hôm lại phải uống thuốc một lần. – Mars cười cười tự an ủi mình. – Cũng may, về lĩnh vực này con bé còn giỏi hơn ta, nên ta không cần phải lo cho nó.
Mursili bỗng siết chặt ly rượu trong tay, thấp giọng hỏi :
- Là trận Carchemish hai năm trước ?!
Mars nhìn Mursili một hồi lâu, cuối cùng gật đầu thay cho lời xác nhận.
Trước giờ, Mursili vẫn luôn tự tin về sự phán đoán của mình. Chỉ có một việc mà dù bao nhiêu chứng cứ bày ra trước mặt, hoàng tử vẫn muốn mình đã đoán sai.
Tranh luận hơn thua đến cùng về mọi thứ trên đời là một chuyện, đứng giữa chiến trường cầm kiếm chém giết lẫn nhau lại là chuyện khác.
Cái gật đầu của Mars xóa tan mọi hy vọng cuối cùng trong lòng hoàng tử. Anh không nói thêm câu gì, mỉm cười chua chát nhìn ra cửa sổ.
- Năm đó, ai cũng ca ngợi công chúa mới mười lăm tuổi đã một mình thu phục được một thành trì vững chãi. – Mars nhắc lại chuyện cũ bằng một giọng trầm buồn. – Không có ai nhắc đến việc cô ấy đã đánh đổi những gì.
- Hôm đó cô bé bảo ta dẫn đi mua trang sức nhưng không đến. Anh cũng mất tích theo.
- Khi nhận được tin Hittites muốn dụ hàng Carchemish, Ella đã kiên quyết tiếp cận chủ thành trước. Ta không thể để con bé một mình.
- Hôn lễ của cô bé và chủ thành chính là thời cơ tấn công tốt nhất? – Mursili nói ra những điều anh thắc mắc đã lâu.
- Điều bọn ta không ngờ, là chủ thành thực sự yêu thương Ella, đến mức dùng thân mình đỡ cho con bé một nhát kiếm của quân lính Carchemish, bị thương rất nặng.
- Nếu vậy, cánh tay…
- Là bị một mũi tên tẩm độc bắn trúng. – Mars hơi xúc động.
Mursili sững người một lúc.
- Cô bé ấy… đỡ mũi tên cho chủ thành Carchemish?! – Mursili chờ đợi một lời xác nhận.
- Con bé hiểu rất rõ chất độc ấy không có thuốc giải, vì do một tay nó điều chế, chỉ có thể đều đặn uống thuốc để ngăn chất độc không hủy hoại cơ thể. Còn bả vai nó bị mũi tên cắm vào, bây giờ tuy cánh tay vẫn có thể cử động như bình thường, nhưng đã không còn sức, không thể bắn cung, cũng không thể dùng ám khí được. – Mars ngừng một lúc. – Dùng tay trái… bây giờ ngay cả việc chuẩn bị một bữa ăn như thế này cũng là khó khăn với nó rồi.
Mursili đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt. Trong đầu hoàng tử hiện lên hình ảnh ngạo nghễ của cô bé trên lưng ngựa, kiêu hãnh giương cung. Còn có những lần, người chưa đến mà chiếc ám khí nho nhỏ hình ngôi sao đã bay đến trước.
- Cô bé không muốn mang nợ với chủ thành, không muốn bản thân day dứt, nên mới đỡ cho hắn mũi tên đó.
- Đúng vậy. – Nụ cười buồn của Mars bỗng ánh lên nét tự hào. – Có điều không ai ngờ đến, là trong lúc chủ thành Carchemish đang ôm lấy con bé mà hỏi tại sao, thì đoản kiếm trong tay con bé đã cắm sâu vào ngực hắn rồi.
Mursili nghe đến đây thì hơi sửng sốt, sau đó phá lên cười.
- Đỡ cho hắn một mũi tên là vì tình nghĩa, còn đâm hắn ta một nhát lại là vì nhiệm vụ.
Mars gật gật đầu, khi nhớ lại những chuyện này cũng không biết nên cười hay nên khóc.
- Ta nghĩ đến lúc chết, chủ thành Carchemish vẫn không hiểu được người vợ chưa cưới này của mình là loại người gì.
Mursili sau trận cười giòn lại trở nên trầm ngâm.
- Là con bé Hãy-đợi-đấy, chứ còn là gì nữa.
Mars lại rót đầy rượu cho cả hai người.
- Lần đó, Ella bị thương rất nặng. Nó mất nửa năm mới dần khỏe lại, lại mất gần một năm để làm quen với mọi sinh hoạt bằng tay trái. Đến giờ vết thương của nó thỉnh thoảng vẫn còn đau…
- Ta biết. – Mursili nhớ lại nét đau đớn trong ánh mắt của cô bé lúc chiều. – Mitanni các người hết người rồi sao, lại để một cô nhóc trong tình trạng như vậy chạy đến hoàng cung Hittites?!
- Ngài đâu phải không biết tính ngang bướng của con bé. Hơn nữa… Đối với Mitanni mà nói, công chúa Danuhepa không hẳn là một cô nhóc mới mười mấy tuổi. – Mars nói những lời này với một niềm kiêu hãnh không giấu được.
- Ta cũng từng nghe tiếng. – Mursili nhớ lại những lời đồn đãi mà từ lâu anh đã cố không liên hệ đến cô bé tóc nâu kia.
- Thật ra, ngài cũng đừng nên tiếc nuối nhiều cho con bé. – Mars bỗng dưng muốn an ủi Mursili. – Sức khỏe của Ella từ lúc mới sinh ra đã không được như mọi người, tay chân cũng không linh hoạt. Những gì ngài nhìn thấy trước đây đều là do con bé tập luyện rất chăm chỉ mà thành. Lần này xem như là làm lại từ đầu, nó sẽ nhanh chóng trở lại hoạt bát như xưa, và sớm quen với việc làm mọi thứ bằng tay trái mà thôi.
Khi những suy nghĩ trong lòng từ trước đến giờ được Mars xác nhận, Mursili không khỏi cảm phục cô bé con lắm trò kia.
Tiếc nuối… làm sao tránh khỏi?!
Cả hai cùng đến bên cửa sổ, im lặng nhìn lên bầu trời bàng bạc ánh trăng.
Một lúc sau, Mursili chào Mars ra về, không quên để lại một lời trấn an, cũng là một lời hứa:
- Cô bé đã cầu cứu ta và Zannanza, thì bọn ta nhất định không để cô ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào. Anh không cần lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.