Chương 1: Lộ Mặt
Du Ngôi
30/09/2022
“Rác rưởi nên ở trong đống rác.”
Khi Sở Hồng Nê đứng dậy đi múc nước, đột nhiên lưng bị một bàn tay đẩy mạnh, chật vật ngã vào trong đống rác.
Trong ban có quy định luân phiên trực nhật, nhưng không biết từ khi nào, liền xuất hiện tân quy tắc, không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Tất cả mọi người đều không trực nhật, chỉ chờ người được phân công trực nhật ngày đó, mới đem đống rác chất đống mười ngày nửa tháng cao đến nửa người đem xuống dưới lầu vứt.
Đến hôm nay, rác tích ở góc tường đã được hơn tám ngày, thùng rác đã sớm đầy tràn ra, bên cạnh còn tồn thêm mấy túi rác lớn.
Thậm chí còn có rác không được bọc lại cẩn thận, liền vứt loạn ở đó, một đống lớn nhỏ đầy những chai lọ, khăn giấy bẩn, cơm hộp, hộp mỳ ăn liền….
Đa số cơm hộp cùng hộp mỳ gói đều còn dư lại nước súp không được đổ riêng, mà ném luôn ở thùng rác, nước súp chảy đầy đất, tụ thành một lớp bẩn xanh đỏ, theo thời gian dần bốc lên một mùi tanh tưởi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Mọi người trong lớp đều không để ý, dù sao người ngồi gần thùng rác lại không phải là bọn họ. Nhưng thời gian càng lâu, mùi tanh tưởi càng nồng, mắt thấy sắp đến ngày trực nhật của Sở Hồng Nê, liền có người không ngồi yên được nữa.
Lưng Sở hồng Nê bị va phải những chai lọ lồi lõm cứng rắn, bị đâm đến đau đớn, trên đầu là một mảnh ướt dính, hẳn là bị nước canh hoặc đồ uống thừa đổ xuống.
Cú ngã vừa rồi thật sự rất mạnh, cậu theo phản xạ lấy tay chống xuống đất, liền bị phản lực đến phát đau, có lẽ thực nhanh liền sưng lên.
Dáng người cậu nhỏ gầy, trên cổ tay gầy gò mắt thường thấy được đã bị sưng lên một khối to, giống như một cái màn thầu, nhìn rất dọa người.
Cậu dùng sức vài lần đều không thể đứng dậy, ngược lại tay càng ngày càng đau, như có một tấm sắt mài vào xương cốt, gân cốt trên tay như bị cắt đứt.
Sở Hồng Nê đau đến run rẩy, nhịn không được mà ngồi đó nghẹn ngào, giống như yết hầu bị bóp chặt, vang lên từng hồi réo rắt thảm thiết, làm trong lòng mọi người sinh ra sợ hãi.
“Phanh.”
Đột nhiên một chai nước nện lên bức tường sau lưng Sở Hồng Nê, rơi lên mặt đất vang lên một tiếng đinh tai.
Sở Hồng Nê không chút nghi ngờ, chai nước nếu là đánh trúng đầu cậu, hẳn là sẽ bị đập đến chảy máu.
“Con mẹ nó khóc cái gì.” Từ Chu Dương đạp một chân lên bàn học, nghẹn lửa giận, bị cậu khóc đến tâm phiền ý loạn.
Sở Hồng Nê bị dọa tới mức càng thêm sợ hãi, cắn chặt khớp hàm không dám phát ra âm thanh.
Cậu không dám đắc tội Từ Chu Dương, đắc tội tên giáo bá du côn danh tiếng cực kỳ xấu này, hắn là đại thiếu gia gia thế hiển hách, chỉ cần một ngón tay liền có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục.
Cậu căng chặt toàn thân chịu đựng đau đớn, nhưng vẫn ngăn không được mà nghẹn một tiếng, nước mắt lách tách rơi xuống.
Từ Chu Dương chán ghét lườm cậu, mới miễn cưỡng nhịn xuống không đem di động trong tay cũng hướng Sở Hồng Nê ném đi
Hắn trong lòng mắng mẹ nó.
Cũng không biết tên này như thế nào suốt ngày chọc hắn chán ghét, thật phiền giống như tiểu hài tử. Chẳng lẽ bởi vì lúc mẹ dẫn hắn đi chùa cầu phúc nhưng hắn không chịu quỳ xuống, liền bị gặp báo ứng?
Tóc dài đến tận mũi, cũng không biết có phải dị dạng hay không, từ khai giảng tới giờ đều không thấy mặc được một lần giáo phục sạch sẽ, đến gần còn có thể ngửi thấy một cổ mùi mốc bẩn thỉu, khiến mọi người phải né xa ba mét, người như vậy lại dám thích hắn?
Khi Từ Chu Dương nhìn thấy lá thư trong ngăn bàn, còn tưởng là thư khiêu chiến, hoặc thư đe dọa. Bởi vì với danh tiếng xấu của hắn, dù bề ngoài hắn có đẹp trai, cũng không có nữ sinh nào dám tới gần.
Thời điểm nhìn thấy giấy thư màu hồng nhạt, hắn mí mắt hung hăng co giật, nhất là khi nhìn đến câu “Tôi thích cậu” đôi lông mày càng nhăn chặt. Nhìn đến lạc khoản, hắn mở to hai mắt nhìn, một phen xé nát thư nhét lại vào bàn học.
Từ đó, hắn bắt đầu dẫn theo đàn em, nhằm vào Sở Hồng Nê đang mơ hồ không biết chuyện gì, bắt đầu đối cậu bạo lực học đường. Từ Chu Dương nhìn người nọ bởi vì sợ hãi rụt rè, hèn nhát cuộn mình bên cạnh đống rác, càng nhìn càng chướng mắt, bị loại người này thích, quả thực chính là sỉ nhục.
Từ Chu Dương đang muốn đứng dậy đi đem người từ trong đống rác lôi ra, di động trong tay đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Lâm Y Tuyên.
“Không sai biệt lắm là được, cậu cũng đừng quá mức, nháo lớn lại ảnh hưởng không tốt.”
“Người ta cũng chỉ là thích cậu mà thôi, lại không phải là tội ác tày trời gì.”
Từ Chu Dương cắn răng, tức giận đến mức đem điện thoại màn hình gõ vang lên tiếng trầm đục, “Cậu lại có nói nhẹ nhàng như vậy, con quỷ dơ bẩn kia thích lại không phải là cậu, cậu đương nhiên đứng nói chuyện không đau lưng.”
Một hồi lâu, đối phương nhắn lại: “Nếu là tôi bị loại người này thích, khẳng định sẽ đánh hắn đến răng máu lẫn lộn, nửa đời sau đều hối hận vì đã thích tôi.”
Từ Chu Dương xem như là một trong số ít người gương mặt thật của hắn, sách một tiếng, trả lời: “Được rồi, không nói về dơ quỷ này nữa, mất hứng.”
“Cậu chừng nào thì quay lại? Không có cậu, cả lớp không có ai có thể nói chuyện với tôi, thật buồn chán.
Lần này đối phương nhanh chóng phản hồi: “Khoảng chừng một hai tháng mới có thể về, trao đổi sinh trường đối diện hình như sinh bệnh, còn chưa thể tới trường học chúng ta, hiệu trưởng muốn tôi ở đó thêm một thời gian.
……
Sở Hồng Nê cúi đầu xả nước, bị nước lạnh đến rụt cổ một chút, lông tơ trên người dựng đứng, nhưng cậu vẫn duỗi tay, đem vòi nước mở lớn hơn chút.
Đến khi Sở Hồng Nê cảm thấy dầu mỡ cùng nước bẩn trên đầu đã rửa sạch không sai biệt lắm, thì đầu cậu đã sớm bị đông lạnh đến trướng đau.
Cậu ngẩng đầu, bọt nước theo cổ chảy vào trong lưng áo, giống như muốn theo xương cột sống, đem hắn cả người đều mổ ra.
Mái tóc bị ướt đẫm, cũng không có khăn lông cho cậu lau, ướt dầm dề chảy xuống, làm đôi mắt cậu đều không mở ra được.
Cậu khó chịu chớp chớp mắt, đem tóc trên trán vén lên, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.
Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của mình trong gương, bên trong tràn đầy tơ máu.
Vì cái gì?
Vì cái gì từ lúc cậu đối Lâm Y Tuyên thổ lộ, sinh hoạt của cậu liền trở nên tồi tệ như vậy.
Nhưng cậu không thể bỏ học, thi đại học là con đường duy nhất của cậu, mặc kệ thế nào, cậu cũng phải trở lại lớp, an an phận phận mà ngồi ở bên cạnh cái thùng rác đó.
Cậu run rẩy từng bước một đi vào lớp, nếu có thể, cậu thật hy vọng con đường này cả đời đều đi không xong.
Đáng tiếc con đường từ WC đế n lớp, chỉ có vài chục bước.
Cậu bước vào cửa lớp, liền thấy có người gọi hắn: “Này, Sở Hồng Nê!”
Trong lòng cậu run lên, biết người nọ kêu hắn không phải chuyện tốt gì, chính là cậu biết, nếu cậu không đáp lại, kết cục chỉ có càng thảm hại hơn.
Cậu nhắm mắt lại cứng đờ ngẩng đầu, quả nhiên, một chậu nước đột nhiên đổ thẳng lên mặt cậu, cậu cơ hồ không kịp phản ứng, lạnh lẽo ướt át đã ập tới mặt.
May mắn cậu vừa rồi ở WC đã ngâm nước lạnh một hồi lâu, nên hiện tại cũng không có cảm giác gì quá lớn, mà ngạc nhiên hơn là người cầm chậu nước hắt lên người cậu.
Người nọ ánh mắt giống như gặp quỷ, mở to mắt nhìn cậu, trên tay vẫn giữ nguyên tư thế hắt nước.
Không riêng gì hắn, quần chúng ăn dưa trong lớp cũng đều một bộ dáng ngạc nhiên nhìn cậu. Không khí như đông cứng lại, tĩnh lặng bao trùm lên cả căn phòng.
Bao gồm cả Từ Chu Dương.
Hắn cơ hồ là nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ướt đẫm của Sở Hồng Nê, hô hấp ngừng lại, giống như hắn mới là người bị hất nước, cả người đều cứng đờ, trong xương cốt dâng lên từng trận run rẩy.
Sở Hồng Nê hoảng loạn trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, cũng không rảnh lo quần áo bị nước làm ướt nhẹp dán ở trên người, cậu không biết ánh mắt mọi người xung quanh có ý tứ gì.
Hình như không phải là chán ghét……
Vậy đó là gì?
Một hồi lâu mới nghe được có người hít một hơi, tựa như phá vỡ miếng băng mỏng, thanh âm ồn ào giống như tuyết lở vang lên.
“Oa……”
“Oa trời, cái gì vậy……”
“Thật hay giả a……”
……
Chỉ có Từ Chu Dương nhấp chặt môi không nói gì, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lại không tự giác mà liếc nhìn Sở Hồng Nê đang yên lặng cúi đầu ngồi trong góc.
Khi Sở Hồng Nê đứng dậy đi múc nước, đột nhiên lưng bị một bàn tay đẩy mạnh, chật vật ngã vào trong đống rác.
Trong ban có quy định luân phiên trực nhật, nhưng không biết từ khi nào, liền xuất hiện tân quy tắc, không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Tất cả mọi người đều không trực nhật, chỉ chờ người được phân công trực nhật ngày đó, mới đem đống rác chất đống mười ngày nửa tháng cao đến nửa người đem xuống dưới lầu vứt.
Đến hôm nay, rác tích ở góc tường đã được hơn tám ngày, thùng rác đã sớm đầy tràn ra, bên cạnh còn tồn thêm mấy túi rác lớn.
Thậm chí còn có rác không được bọc lại cẩn thận, liền vứt loạn ở đó, một đống lớn nhỏ đầy những chai lọ, khăn giấy bẩn, cơm hộp, hộp mỳ ăn liền….
Đa số cơm hộp cùng hộp mỳ gói đều còn dư lại nước súp không được đổ riêng, mà ném luôn ở thùng rác, nước súp chảy đầy đất, tụ thành một lớp bẩn xanh đỏ, theo thời gian dần bốc lên một mùi tanh tưởi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Mọi người trong lớp đều không để ý, dù sao người ngồi gần thùng rác lại không phải là bọn họ. Nhưng thời gian càng lâu, mùi tanh tưởi càng nồng, mắt thấy sắp đến ngày trực nhật của Sở Hồng Nê, liền có người không ngồi yên được nữa.
Lưng Sở hồng Nê bị va phải những chai lọ lồi lõm cứng rắn, bị đâm đến đau đớn, trên đầu là một mảnh ướt dính, hẳn là bị nước canh hoặc đồ uống thừa đổ xuống.
Cú ngã vừa rồi thật sự rất mạnh, cậu theo phản xạ lấy tay chống xuống đất, liền bị phản lực đến phát đau, có lẽ thực nhanh liền sưng lên.
Dáng người cậu nhỏ gầy, trên cổ tay gầy gò mắt thường thấy được đã bị sưng lên một khối to, giống như một cái màn thầu, nhìn rất dọa người.
Cậu dùng sức vài lần đều không thể đứng dậy, ngược lại tay càng ngày càng đau, như có một tấm sắt mài vào xương cốt, gân cốt trên tay như bị cắt đứt.
Sở Hồng Nê đau đến run rẩy, nhịn không được mà ngồi đó nghẹn ngào, giống như yết hầu bị bóp chặt, vang lên từng hồi réo rắt thảm thiết, làm trong lòng mọi người sinh ra sợ hãi.
“Phanh.”
Đột nhiên một chai nước nện lên bức tường sau lưng Sở Hồng Nê, rơi lên mặt đất vang lên một tiếng đinh tai.
Sở Hồng Nê không chút nghi ngờ, chai nước nếu là đánh trúng đầu cậu, hẳn là sẽ bị đập đến chảy máu.
“Con mẹ nó khóc cái gì.” Từ Chu Dương đạp một chân lên bàn học, nghẹn lửa giận, bị cậu khóc đến tâm phiền ý loạn.
Sở Hồng Nê bị dọa tới mức càng thêm sợ hãi, cắn chặt khớp hàm không dám phát ra âm thanh.
Cậu không dám đắc tội Từ Chu Dương, đắc tội tên giáo bá du côn danh tiếng cực kỳ xấu này, hắn là đại thiếu gia gia thế hiển hách, chỉ cần một ngón tay liền có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục.
Cậu căng chặt toàn thân chịu đựng đau đớn, nhưng vẫn ngăn không được mà nghẹn một tiếng, nước mắt lách tách rơi xuống.
Từ Chu Dương chán ghét lườm cậu, mới miễn cưỡng nhịn xuống không đem di động trong tay cũng hướng Sở Hồng Nê ném đi
Hắn trong lòng mắng mẹ nó.
Cũng không biết tên này như thế nào suốt ngày chọc hắn chán ghét, thật phiền giống như tiểu hài tử. Chẳng lẽ bởi vì lúc mẹ dẫn hắn đi chùa cầu phúc nhưng hắn không chịu quỳ xuống, liền bị gặp báo ứng?
Tóc dài đến tận mũi, cũng không biết có phải dị dạng hay không, từ khai giảng tới giờ đều không thấy mặc được một lần giáo phục sạch sẽ, đến gần còn có thể ngửi thấy một cổ mùi mốc bẩn thỉu, khiến mọi người phải né xa ba mét, người như vậy lại dám thích hắn?
Khi Từ Chu Dương nhìn thấy lá thư trong ngăn bàn, còn tưởng là thư khiêu chiến, hoặc thư đe dọa. Bởi vì với danh tiếng xấu của hắn, dù bề ngoài hắn có đẹp trai, cũng không có nữ sinh nào dám tới gần.
Thời điểm nhìn thấy giấy thư màu hồng nhạt, hắn mí mắt hung hăng co giật, nhất là khi nhìn đến câu “Tôi thích cậu” đôi lông mày càng nhăn chặt. Nhìn đến lạc khoản, hắn mở to hai mắt nhìn, một phen xé nát thư nhét lại vào bàn học.
Từ đó, hắn bắt đầu dẫn theo đàn em, nhằm vào Sở Hồng Nê đang mơ hồ không biết chuyện gì, bắt đầu đối cậu bạo lực học đường. Từ Chu Dương nhìn người nọ bởi vì sợ hãi rụt rè, hèn nhát cuộn mình bên cạnh đống rác, càng nhìn càng chướng mắt, bị loại người này thích, quả thực chính là sỉ nhục.
Từ Chu Dương đang muốn đứng dậy đi đem người từ trong đống rác lôi ra, di động trong tay đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Lâm Y Tuyên.
“Không sai biệt lắm là được, cậu cũng đừng quá mức, nháo lớn lại ảnh hưởng không tốt.”
“Người ta cũng chỉ là thích cậu mà thôi, lại không phải là tội ác tày trời gì.”
Từ Chu Dương cắn răng, tức giận đến mức đem điện thoại màn hình gõ vang lên tiếng trầm đục, “Cậu lại có nói nhẹ nhàng như vậy, con quỷ dơ bẩn kia thích lại không phải là cậu, cậu đương nhiên đứng nói chuyện không đau lưng.”
Một hồi lâu, đối phương nhắn lại: “Nếu là tôi bị loại người này thích, khẳng định sẽ đánh hắn đến răng máu lẫn lộn, nửa đời sau đều hối hận vì đã thích tôi.”
Từ Chu Dương xem như là một trong số ít người gương mặt thật của hắn, sách một tiếng, trả lời: “Được rồi, không nói về dơ quỷ này nữa, mất hứng.”
“Cậu chừng nào thì quay lại? Không có cậu, cả lớp không có ai có thể nói chuyện với tôi, thật buồn chán.
Lần này đối phương nhanh chóng phản hồi: “Khoảng chừng một hai tháng mới có thể về, trao đổi sinh trường đối diện hình như sinh bệnh, còn chưa thể tới trường học chúng ta, hiệu trưởng muốn tôi ở đó thêm một thời gian.
……
Sở Hồng Nê cúi đầu xả nước, bị nước lạnh đến rụt cổ một chút, lông tơ trên người dựng đứng, nhưng cậu vẫn duỗi tay, đem vòi nước mở lớn hơn chút.
Đến khi Sở Hồng Nê cảm thấy dầu mỡ cùng nước bẩn trên đầu đã rửa sạch không sai biệt lắm, thì đầu cậu đã sớm bị đông lạnh đến trướng đau.
Cậu ngẩng đầu, bọt nước theo cổ chảy vào trong lưng áo, giống như muốn theo xương cột sống, đem hắn cả người đều mổ ra.
Mái tóc bị ướt đẫm, cũng không có khăn lông cho cậu lau, ướt dầm dề chảy xuống, làm đôi mắt cậu đều không mở ra được.
Cậu khó chịu chớp chớp mắt, đem tóc trên trán vén lên, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.
Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của mình trong gương, bên trong tràn đầy tơ máu.
Vì cái gì?
Vì cái gì từ lúc cậu đối Lâm Y Tuyên thổ lộ, sinh hoạt của cậu liền trở nên tồi tệ như vậy.
Nhưng cậu không thể bỏ học, thi đại học là con đường duy nhất của cậu, mặc kệ thế nào, cậu cũng phải trở lại lớp, an an phận phận mà ngồi ở bên cạnh cái thùng rác đó.
Cậu run rẩy từng bước một đi vào lớp, nếu có thể, cậu thật hy vọng con đường này cả đời đều đi không xong.
Đáng tiếc con đường từ WC đế n lớp, chỉ có vài chục bước.
Cậu bước vào cửa lớp, liền thấy có người gọi hắn: “Này, Sở Hồng Nê!”
Trong lòng cậu run lên, biết người nọ kêu hắn không phải chuyện tốt gì, chính là cậu biết, nếu cậu không đáp lại, kết cục chỉ có càng thảm hại hơn.
Cậu nhắm mắt lại cứng đờ ngẩng đầu, quả nhiên, một chậu nước đột nhiên đổ thẳng lên mặt cậu, cậu cơ hồ không kịp phản ứng, lạnh lẽo ướt át đã ập tới mặt.
May mắn cậu vừa rồi ở WC đã ngâm nước lạnh một hồi lâu, nên hiện tại cũng không có cảm giác gì quá lớn, mà ngạc nhiên hơn là người cầm chậu nước hắt lên người cậu.
Người nọ ánh mắt giống như gặp quỷ, mở to mắt nhìn cậu, trên tay vẫn giữ nguyên tư thế hắt nước.
Không riêng gì hắn, quần chúng ăn dưa trong lớp cũng đều một bộ dáng ngạc nhiên nhìn cậu. Không khí như đông cứng lại, tĩnh lặng bao trùm lên cả căn phòng.
Bao gồm cả Từ Chu Dương.
Hắn cơ hồ là nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ướt đẫm của Sở Hồng Nê, hô hấp ngừng lại, giống như hắn mới là người bị hất nước, cả người đều cứng đờ, trong xương cốt dâng lên từng trận run rẩy.
Sở Hồng Nê hoảng loạn trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, cũng không rảnh lo quần áo bị nước làm ướt nhẹp dán ở trên người, cậu không biết ánh mắt mọi người xung quanh có ý tứ gì.
Hình như không phải là chán ghét……
Vậy đó là gì?
Một hồi lâu mới nghe được có người hít một hơi, tựa như phá vỡ miếng băng mỏng, thanh âm ồn ào giống như tuyết lở vang lên.
“Oa……”
“Oa trời, cái gì vậy……”
“Thật hay giả a……”
……
Chỉ có Từ Chu Dương nhấp chặt môi không nói gì, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lại không tự giác mà liếc nhìn Sở Hồng Nê đang yên lặng cúi đầu ngồi trong góc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.