Bùn Lầy

Chương 2: Thay Đổi

Du Ngôi

30/09/2022

Vì sao mọi người đều nhìn cậu như vậy.

Sở Hồng Nê bị ánh mắt đánh giá từ mọi phía, có người trực tiếp nhìn, có người lén lút đánh giá khiến cậu đứng ngồi không yên, cả người cậu co rúm lại, cúi đầu đem mặt chôn vào trong cánh tay.

“Này.”

Đột nhiên có người vỗ vỗ bàn cậu, Sở Hồng Nê bị dọa đến giật mình một cái, cơ hồ là từ trên chỗ ngồi giật bắn lên.

Chỉ thấy Từ Chu Dương chống bàn, cong eo dừng ở trước mặt cậu, dùng một loại ánh mắt không rõ ý vị từ trên cao nhìn xuống.

Sở Hồng Nê trong ánh mắt hắn cơ thể dần dần run rẩy, cậu không có biện pháp ức chế sợ hãi đối với Từ Chu Dương, chỉ cảm thấy ánh mắt Từ Chu Dương giống một con dao, đem cậu xẻo thành từng miếng, huyết nhục mơ hồ.

Hắn lại muốn làm gì?

Là muốn đem bàn học của cậu ném vào thùng rác sao, hay là muốn đem sách vở của cậu từ cửa sổ ném xuống?

Hoặc là thứ hắn muốn ném, là cậu?

Sở Hồng Nê sợ đến mức đôi môi trắng bệch, Từ Chu Dương mới phản ứng lại, cau mày, đem giáo phục trên người cởi ra ném cho cậu.

“Cậu trước kia tại sao không ăn mặc sạch sẽ một chút rồi mới cửa?”

“Ít nhất…… Ít nhất cũng nên đem đầu tóc cắt ngắn đi, để dài che mặt giống hệt quỷ, xấu muốn chết.”

Từ Chu Dương biểu tình ghét bỏ, xoay người trở lại chính mình chỗ ngồi, không tiếp tục để ý tới cậu.

Sở Hồng Nê ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, không thể tin được chính mình dễ dàng được buông tha như vậy.

Cậu khẽ nắm giáo phục của Từ Chu Dương, không dám mặc vào, cũng không dám bỏ ra, liền cứ như vậy ngơ ngác cầm.

Khi Từ Chu Dương về chỗ, giống như vô tình mà xuyên qua cửa kính, nhìn Sở Hồng Nê cũng không có mặc vào chiếc áo kia, mà ngây ngốc ôm ở trong tay.

Hắn bĩu môi, ha, thích hắn đến vậy sao?

Chỉ cho cậu kiện giáo phục cũ hỏng cũng đều không dám mặc, còn xem như trân bảo mà ôm.

Sở Hồng Nê ngồi học một chút cũng không nghe vào, trong đầu đều nghĩ đến thái độ khác thường của Từ Chu Dương.

Cậu nghĩ Từ Chu Dương chắc hẳn là nghĩ ra biện pháp mới để chỉnh cậu, nhưng không nghĩ tới cả buổi chiều, không chỉ có Từ Chu Dương, thậm chí là cả lớp, đều không có ai tới bắt nạt cậu.

Chỉ là lúc chuẩn bị về, Từ Chu Dương khoác cặp, quay đầu dùng ánh mắt không thể hiểu được kỳ quái nhìn cậu một cái, mới đi ra khỏi lớp.

“Gần đây trên steam có môt game kinh dị mới, buổi tối có muốn cùng chơi không?”

“Tôi biết cái game kia, hình như là rất khủng bố, tôi có chút không dám chơi.”

“Nhiều người mà, cậu sợ cái gì, lá gan nhỏ như vậy.”

“Ngày mai cậu đi lúc mấy giờ, bảo ba cậu tới đón tôi đi cùng, tôi không muốn đi xe bus a.”



“Buổi tối nhớ đi chơi bóng rổ, chúng ta đều hẹn rồi đấy, đừng cho tôi leo cây!”

“Này Quý Tân mới ra một mẫu giày mới, rất đẹp, chính là số lượng có hạn, xem ra tháng này lại phải gặm bánh bao.”

……

Sở Hồng Nê đi trên đường, nghe nam sinh chung quanh tốp năm tốp ba nói chuyện sức sống dào dạt, nhịn không được cúi đầu, bước nhanh hơn.

Hôm nay cậu không nên ra sớm như vậy, vừa mới tan học, là thời điểm trên đường nhiều người nhất.

Bọn họ luôn là mặt mày hớn hở mà đàm luận những đề tài cậu không hiểu, khi nhìn thấy cậu đi qua, hoặc là khẽ nhíu mày, hoặc khoa trương tránh đi, sau đó cùng người bên cạnh thảo luận cậu quái dị, xấu xí như nào.

Trước kia Sở Hồng Nê đều ở lại đến khi nào trong trường học cơ hồ không còn ai, mới rời khỏi phòng học, chính là hôm nay bầu không khí trong phòng học thật sự quá kỳ quái, khiến cậu hít thở không thông nên chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Cậu hít sâu một hơi, đem đầu cúi đến càng thấp, làm bộ không nghe được tiếng ồn ào mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau ở xung quanh.

Nhưng vẫn có người lớn giọng nói, từng câu rõ ràng để cậu nghe được.

“Trong trường học khi nào có người như vậy a?”

“Chưa thấy từng qua, quá khoa trương đi, thực sự có người lớn lên như vậy sao?”

“Đạt đến trình độ này, cũng quá……”

Trong miệng Sở Hồng Nê đã sớm bị cắn đến bật máu, bước nhanh chân hơn, chỉ muốn nhanh chóng thoát đi nơi này.

Cậu ý thức được tóc mái vẫn bị vén lên, còn chưa thả xuống, vội vàng duỗi tay muốn xả xuống che đi mặt của chính mình, lại nghe thấy có người nói ——

“Này mẹ nó cũng quá xinh đẹp đi, so với minh tinh trên poster còn xinh đẹp hơn.”

“Cậu muốn hỏi phương thức liên hệ của cậu ấy sao?”

“Cậu hỏi xin chữ ký của cậu ấy nói không chừng sẽ được đó ha ha!”

“Chắc sẽ bị từ chối đó, dù sao cũng đẹp như vậy.”

“Muốn hay không chào hỏi một chút a.”

“Cậu đi đi, tôi không dám a.”

“Ai nha các cậu nói nhỏ chút đi, thật xấu hổ, hình như dọa đến cậu ấy rồi, không thấy người ta càng đi càng nhanh sao!”

……

Sở Hồng Nê buông xuống cánh tay đang cứng đờ.

Xinh đẹp?

Là nói cậu sao?



Cậu xinh đẹp sao?

Cho nên nguyên nhân hôm nay mọi người khác thường, là bởi vì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu sao?

Sở Hồng Nê chạy nhanh vào nhà, một phen mở ra cửa WC, nhìn khuôn mặt của chình mình trong gương

Thì ra cậu rất đẹp sao?

Cho tới bây giờ, mỗi lần cậu lộ gương mặt này ra, mẹ giống như bị điên vậy, không ngừng đánh mắng cậu vì sao lớn lên lại giống ba cậu như vậy

Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân mình rất xấu xí, nên người mẹ yêu thương cậu nhất cũng dứt khoát bỏ cậu đi, cậu xấu đến mức không ai thèm yêu thương.

Thì ra, cậu rất đẹp sao?

“Cậu trước kia tại sao không ăn mặc sạch sẽ một chút mới ra cửa?”

“Ít nhất…… Ít nhất cũng nên đem đầu tóc cắt ngắn đi, để dài che mặt giống hệt quỷ, xấu muốn chết.”

Sở Hồng Nê nhớ đến lời nói của Từ Chu Dương, nhìn số tiền ít ỏi trong ngăn kéo, ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng từ bên trong thật cẩn thận lấy ra hai mươi đồng tiền, đi ra cửa.

Ngày hôm sau, khi đến trường học, cậu từ xa liền nhìn thấy Từ Chu Dương, một đám người duy nhất không mặc giáo phục, thực sự rất bắt mắt.

Cậu cúi đầu, muốn tránh đi, nhưng đối phương liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu, vài bước liền chạy tới trước mặt cậu.

“Này.”

“Cậu làm sao vừa nhìn thấy tôi liền tránh đi?”

Từ Chu Dương trừng mắt nhìn cậu nghiến răng nghiến lợi nói, còn nói thích mình, vừa mới cho cậu vài phần sắc mặt liền dám làm phản rồi.

“Không…… Không có.” Sở Hồng Nê lui về phía sau một bước, không dám lớn tiếng nói chuyện với Từ Chu Dương .

“Giáo phục của cậu tôi đã giặt sạch, nhưng còn chưa khô, bởi vì ban công nhà tôi không phải hướng gió, nên quần áo rất lâu khô…..”

“Được rồi, được rồi.” Từ Chu Dương không kiên nhẫn ngắt lời cậu, “Tôi hỏi cậu, tại sao lại tránh tôi.”

Từ Chu Dương nhìn đầu tóc ngắn của cậu, so với ngày hôm qua sạch sẽ hơn không ít, khiến cằm cậu càng thêm nhỏ gầy, toàn bộ làn da đều thực mềm mại trơn bóng lại còn rất trắng, cảm giác giống như có thể véo ra nước.

Từ Chu Dương biết rõ còn cố hỏi: “Cắt tóc?”

“Ân.” Sở Hồng Nê chỉ cảm thấy ánh mắt hắn có chút kỳ quái, không được tự nhiên cúi đầu.

“Bởi vì lời nói ngày hôm qua của tôi?” Từ Chu Dương sờ sờ chóp mũi.

Sở Hồng Nê mím môi, gật gật đầu.

Sắc mặt Từ Chu Dương lập tức trở nên khó có thể miêu tả, như là một đạo sấm sét bổ hắn từ đầu tới chân, cả người đều tê dại.

Hắn cứng đờ đứng đó, một hồi lâu mới nói, “Rất tốt, nhìn…..nhìn rất sạch sẽ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bùn Lầy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook