Chương 13: Cơn mưa bắt đầu rơi
Thiên Ái
26/07/2023
Mưa bắt đầu rơi xuống ào ạt, nước chảy thành dòng cuốn trôi luôn những vũng đỏ xuống cống.
Hoàng bế Nguyên đặt lên băng ca, các y tá lập tức đưa vào phòng cấp cứu cố gắng giữ lấy hơi thở cho cô. Mẫn cũng được giúp đỡ băng bó các vết thương.
Mây đen lại dồn vào nhau từng tầng dày đặc, lần nữa che lấp ánh trăng. Hoàng ngẩng đầu nhìn những hạt mưa vã vào mặt. Giọt nước mát lạnh sau chuỗi ngày khốc khô. Thật sảng khoái làm sao!
Trên tầng mười của bệnh viện, Hữu đã hồi phục sức lực hơn nhiều để có thể tự đi lại được, đi cùng Thích đến phòng của viện trưởng Tiến. Lạ thật, giữa đêm rồi ông vẫn làm việc ư?
Thích không gõ cửa, mở đi thẳng vào.
"Cậu.. gì nữa đây?" Ông Tiến có vể chẳng hề biết đến bao diễn biến rầm rộ vừa qua.
"Tôi nghĩ ông đã biết tôi là một thợ săn nanh quỷ." Thích nghiêm túc đi vào trọng tâm vấn đề, ánh mắt anh sắc lẹm hệt như những con dao sinh lực. "Tại sao ông có thể hợp tác với nanh quỷ? Và bằng cách nào lại có thể biến con người thành nanh quỷ?"
"Bác sĩ Thích, cậu đang nói cái quái gì vậy? Ra ngoài đi! Để yên tôi làm việc."
Ông Tiến thoáng giật thót tim khi nhìn vào ánh mắt của Thích. Trước uy phong của một người đã chinh qua hàng chục trận chiến sinh tử, ông Tiến hiển nhiên sợ hãi. Hơn nữa, có vẻ như Thích đã nói đúng những chuyện xấu của lão.
"Các bệnh nhân mắc nan y có thể nhanh chóng được chữa khỏi, điều đó chắc chắn giúp Chuẩn Xác kiếm lời nhiều lắm. Chẳng lẽ, vì tiền tài mà ông bắt tay với cả kẻ thù của nhân loại?"
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
Ông Tiến quay lưng về phía Thích chẳng còn đủ can đảm để chạm mặt. Không chỉ thế, dáng vẻ của ông dường như còn đang lo âu về điều gì đó khiến cho cái gáy trở nên ướt đẫm.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ khiến cả ba con người đều run rẩy.
Sau đó, máu từ bụng ông Tiến phụt ra theo đường cắt ngang người. Phần trên đột ngột bị tách rời và rơi bịch xuống đất.
"Gì.. thế này?" Hữu trố mắt. "Nanh quỷ ư? Tôi không gì cả."
"Một đòn từ xa! Muốn bịt miệng chăng?" Thích cẩn trọng bước đến cửa sổ quan sát bên ngoài.
Ngoài trời tối thui, chỉ có vài ánh đèn nhỏ, Thích chẳng thấy bóng dáng nào khả nghi. Bỗng, tâm trí của anh trở nên thấp thỏm, từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời rồi đứng đơ cả người ra. Hữu thấy khó hiểu nên liền bước đến xem.
Quả nhiên có nanh quỷ. Hắn đang lơ lửng trên bầu trời. Hắn cũng đang nhìn Thích và Hữu, rồi nụ cười rất nhẹ nhàng thay cho lời chào.
Các bó cơ của Hữu chợt cơ rút, tay chân run bần bật không kiểm soát được. Lần đầu tiên Hữu cảm nhận thấy một cái mùi tanh nặc nồng đến thế. Thích cũng chẳng khá hơn, nuốt nước bọt liên tục. Nụ cười nhẹ của tên nanh quỷ không ngờ lại toát ra sự máu lạnh như đến tột cùng. Chỉ mới đối mắt nhìn nhau hắn đã mang đến nỗi sợ hãi cho thợ săn dù cấp Vàng hay Kim Cương.
Phía sau hắn gió thổi vùn vụt, thổi mây đen ung tới nhiều thêm. Một tia sét loé lên, soi sáng khuôn mặt nanh quỷ. Đỏ, xanh dương, vàng, xanh lục, xanh da trời. Kết mạc của hắn có đến năm màu.
Hắn dần hạ xuống trên sân thượng, phải chăng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc thảm sát?
"Ồ! Bất ngờ thật! Khuê Đài thì thôi đi, cả Cự Thạch cũng bị giết rồi à? Khư khư. Có vẻ vui đây." Từng lời nói lạnh hơn cả nước mưa vang trong không khí mang buốt giá đến cho người.
Thích biết có nanh quỷ trên sân thượng, nhưng có thế nào chân chẳng chịu bước. Đường gân lôi kéo nhau nổi lên cuồn cuộn. Bên ngoài mưa ào ạt, bên trong đẫm mồ hôi.
Vừa mới dùng hết sức hạ gục Khuê Đài, thì giờ xuất hiện kẻ khác mạnh hơn gấp bội lần. Hữu chỉ nhìn hắn từ xa mà cơ thể đã hụt hơi, khó khăn thở đừng đợt hổn hển. Cơn gió lạnh ùa đến bóp nghẹt khí quản.
Lúc này, hòa theo tiếng mưa rơi có tiếng bước chân lên sân thượng. Gã nanh quỷ cũng không dời vị trị.
"Á là la. Kẻ can đảm nào đây? Thay vì đứng đợi ta đến kết kiễu như hai tên thợ săn phía dưới thì lại đến tìm ta." Nanh quỷ này là Giới, hắn rất tự tin vào sức mạnh của mình. Cũng phải thôi, bậc năm lận mà.
Tiếng bước chân tới nơi. Dám đối đầu với nanh quỷ cực mạnh hiển nhiên phải là con người cực mạnh. Hoàng để tay trong túi quần, ung dung trao ánh mắt bơ phờ cho Giới. Mẫn đã được đưa đi chữa trị, tức là Hoàng không có kiếm nhưng giọt mồ hôi vừa nhỏ ra lại nằm trên trán của ngũ sắc nhãn nanh quỷ.
"Cho tao hỏi thăm, mày hẳn là kẻ đứng sau vụ này. Rốt cuộc, cái thứ biến con người thành nanh quỷ là gì?" Hoàng vừa lên tới sân thượng liền buông lời hỏi ngay. Có lẽ anh biết rằng thời gian cho cuộc đối thoại này không có nhiều.
"Mày.. là ai?"
Giới nở nụ cười toe toét, nhìn ngang nhìn nhọc nhìn phía sau. Không phải hắn đang cẩn trọng tránh bị đánh úp, mà hắn đang xem xét con đường nào để bỏ chạy nhanh nhất. Đánh một trận sinh tử ở đây có vẻ chả có ích gì với Giới cả.
"Tao chỉ là một gã lười nhác thôi. Trả lời đi nào!"
"Khư khư."
Trong lòng bàn tay của Giới đột nhiên xuất hiện cơn bão dữ dội dần cuộn lại tại điểm trung tâm hình cầu. Cơn lốc nhỏ gọn chỉ bằng lòng ban tay vậy mà tạo ra cơn cuồng phong xung quanh chúng, thanh lan can trên sân thượng sắp bị quật cho cong rồi.
Giới ném cùng lúc quả cầu đựng bão về phía Hoàng. Va chạm lớn nổ ra. Sân thượng bị thủng lỗ to tướng, gạch đá bị gió ghiền nát thành bụi bay ngập không gian.
Hoàng không sao sau đòn đó. Anh quơ tay gạt khói bụi đi để nhìn rõ phía trước.
Nhưng bất ngờ thay, Giới đã bỏ đi rồi. Chỉ có tiếng cười hung ác còn vọng lại.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên chóng vánh thế thôi.
Hoàng thở phào. Thành thật mà nói, Hoàng nào dám chắc đánh bại Giới, huống chi bây giờ chẳng có kiếm trong tay.
"Phù, may mà hắn chỉ làm màu. Chứ đánh thật không khéo liệm rồi."
Không chỉ Hoàng, Hữu và Thích ở tầng dưới cũng thở phào. Khi mùi của Giới biến mất, Hữu sụp cả người xuống sàn.
Trận chiến hôm nay đã kết thúc.
Hoàng bế Nguyên đặt lên băng ca, các y tá lập tức đưa vào phòng cấp cứu cố gắng giữ lấy hơi thở cho cô. Mẫn cũng được giúp đỡ băng bó các vết thương.
Mây đen lại dồn vào nhau từng tầng dày đặc, lần nữa che lấp ánh trăng. Hoàng ngẩng đầu nhìn những hạt mưa vã vào mặt. Giọt nước mát lạnh sau chuỗi ngày khốc khô. Thật sảng khoái làm sao!
Trên tầng mười của bệnh viện, Hữu đã hồi phục sức lực hơn nhiều để có thể tự đi lại được, đi cùng Thích đến phòng của viện trưởng Tiến. Lạ thật, giữa đêm rồi ông vẫn làm việc ư?
Thích không gõ cửa, mở đi thẳng vào.
"Cậu.. gì nữa đây?" Ông Tiến có vể chẳng hề biết đến bao diễn biến rầm rộ vừa qua.
"Tôi nghĩ ông đã biết tôi là một thợ săn nanh quỷ." Thích nghiêm túc đi vào trọng tâm vấn đề, ánh mắt anh sắc lẹm hệt như những con dao sinh lực. "Tại sao ông có thể hợp tác với nanh quỷ? Và bằng cách nào lại có thể biến con người thành nanh quỷ?"
"Bác sĩ Thích, cậu đang nói cái quái gì vậy? Ra ngoài đi! Để yên tôi làm việc."
Ông Tiến thoáng giật thót tim khi nhìn vào ánh mắt của Thích. Trước uy phong của một người đã chinh qua hàng chục trận chiến sinh tử, ông Tiến hiển nhiên sợ hãi. Hơn nữa, có vẻ như Thích đã nói đúng những chuyện xấu của lão.
"Các bệnh nhân mắc nan y có thể nhanh chóng được chữa khỏi, điều đó chắc chắn giúp Chuẩn Xác kiếm lời nhiều lắm. Chẳng lẽ, vì tiền tài mà ông bắt tay với cả kẻ thù của nhân loại?"
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
Ông Tiến quay lưng về phía Thích chẳng còn đủ can đảm để chạm mặt. Không chỉ thế, dáng vẻ của ông dường như còn đang lo âu về điều gì đó khiến cho cái gáy trở nên ướt đẫm.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ khiến cả ba con người đều run rẩy.
Sau đó, máu từ bụng ông Tiến phụt ra theo đường cắt ngang người. Phần trên đột ngột bị tách rời và rơi bịch xuống đất.
"Gì.. thế này?" Hữu trố mắt. "Nanh quỷ ư? Tôi không gì cả."
"Một đòn từ xa! Muốn bịt miệng chăng?" Thích cẩn trọng bước đến cửa sổ quan sát bên ngoài.
Ngoài trời tối thui, chỉ có vài ánh đèn nhỏ, Thích chẳng thấy bóng dáng nào khả nghi. Bỗng, tâm trí của anh trở nên thấp thỏm, từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời rồi đứng đơ cả người ra. Hữu thấy khó hiểu nên liền bước đến xem.
Quả nhiên có nanh quỷ. Hắn đang lơ lửng trên bầu trời. Hắn cũng đang nhìn Thích và Hữu, rồi nụ cười rất nhẹ nhàng thay cho lời chào.
Các bó cơ của Hữu chợt cơ rút, tay chân run bần bật không kiểm soát được. Lần đầu tiên Hữu cảm nhận thấy một cái mùi tanh nặc nồng đến thế. Thích cũng chẳng khá hơn, nuốt nước bọt liên tục. Nụ cười nhẹ của tên nanh quỷ không ngờ lại toát ra sự máu lạnh như đến tột cùng. Chỉ mới đối mắt nhìn nhau hắn đã mang đến nỗi sợ hãi cho thợ săn dù cấp Vàng hay Kim Cương.
Phía sau hắn gió thổi vùn vụt, thổi mây đen ung tới nhiều thêm. Một tia sét loé lên, soi sáng khuôn mặt nanh quỷ. Đỏ, xanh dương, vàng, xanh lục, xanh da trời. Kết mạc của hắn có đến năm màu.
Hắn dần hạ xuống trên sân thượng, phải chăng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc thảm sát?
"Ồ! Bất ngờ thật! Khuê Đài thì thôi đi, cả Cự Thạch cũng bị giết rồi à? Khư khư. Có vẻ vui đây." Từng lời nói lạnh hơn cả nước mưa vang trong không khí mang buốt giá đến cho người.
Thích biết có nanh quỷ trên sân thượng, nhưng có thế nào chân chẳng chịu bước. Đường gân lôi kéo nhau nổi lên cuồn cuộn. Bên ngoài mưa ào ạt, bên trong đẫm mồ hôi.
Vừa mới dùng hết sức hạ gục Khuê Đài, thì giờ xuất hiện kẻ khác mạnh hơn gấp bội lần. Hữu chỉ nhìn hắn từ xa mà cơ thể đã hụt hơi, khó khăn thở đừng đợt hổn hển. Cơn gió lạnh ùa đến bóp nghẹt khí quản.
Lúc này, hòa theo tiếng mưa rơi có tiếng bước chân lên sân thượng. Gã nanh quỷ cũng không dời vị trị.
"Á là la. Kẻ can đảm nào đây? Thay vì đứng đợi ta đến kết kiễu như hai tên thợ săn phía dưới thì lại đến tìm ta." Nanh quỷ này là Giới, hắn rất tự tin vào sức mạnh của mình. Cũng phải thôi, bậc năm lận mà.
Tiếng bước chân tới nơi. Dám đối đầu với nanh quỷ cực mạnh hiển nhiên phải là con người cực mạnh. Hoàng để tay trong túi quần, ung dung trao ánh mắt bơ phờ cho Giới. Mẫn đã được đưa đi chữa trị, tức là Hoàng không có kiếm nhưng giọt mồ hôi vừa nhỏ ra lại nằm trên trán của ngũ sắc nhãn nanh quỷ.
"Cho tao hỏi thăm, mày hẳn là kẻ đứng sau vụ này. Rốt cuộc, cái thứ biến con người thành nanh quỷ là gì?" Hoàng vừa lên tới sân thượng liền buông lời hỏi ngay. Có lẽ anh biết rằng thời gian cho cuộc đối thoại này không có nhiều.
"Mày.. là ai?"
Giới nở nụ cười toe toét, nhìn ngang nhìn nhọc nhìn phía sau. Không phải hắn đang cẩn trọng tránh bị đánh úp, mà hắn đang xem xét con đường nào để bỏ chạy nhanh nhất. Đánh một trận sinh tử ở đây có vẻ chả có ích gì với Giới cả.
"Tao chỉ là một gã lười nhác thôi. Trả lời đi nào!"
"Khư khư."
Trong lòng bàn tay của Giới đột nhiên xuất hiện cơn bão dữ dội dần cuộn lại tại điểm trung tâm hình cầu. Cơn lốc nhỏ gọn chỉ bằng lòng ban tay vậy mà tạo ra cơn cuồng phong xung quanh chúng, thanh lan can trên sân thượng sắp bị quật cho cong rồi.
Giới ném cùng lúc quả cầu đựng bão về phía Hoàng. Va chạm lớn nổ ra. Sân thượng bị thủng lỗ to tướng, gạch đá bị gió ghiền nát thành bụi bay ngập không gian.
Hoàng không sao sau đòn đó. Anh quơ tay gạt khói bụi đi để nhìn rõ phía trước.
Nhưng bất ngờ thay, Giới đã bỏ đi rồi. Chỉ có tiếng cười hung ác còn vọng lại.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên chóng vánh thế thôi.
Hoàng thở phào. Thành thật mà nói, Hoàng nào dám chắc đánh bại Giới, huống chi bây giờ chẳng có kiếm trong tay.
"Phù, may mà hắn chỉ làm màu. Chứ đánh thật không khéo liệm rồi."
Không chỉ Hoàng, Hữu và Thích ở tầng dưới cũng thở phào. Khi mùi của Giới biến mất, Hữu sụp cả người xuống sàn.
Trận chiến hôm nay đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.