Chương 12: Kiếm sĩ Huyền Thoại
Thiên Ái
26/07/2023
Nhịp thở của Nguyên dần trở lại. Nhờ Mẫn giúp cầm máu nên giữ được mạng sống cho cô.
Nguyên tờ mờ mở mắt, thấy Hoàng đang chiến đấu với Cự Thạch. Cô mỉm cười. Hoàng có lẽ cũng là hi vọng cuối cùng của cô.
Mắt hé được chút xíu thì vội nhắm ngay bởi một đường kiếm lửa rực lên trong không gian, sáng cả vùng trời đêm tại Chuẩn Xác. Ngọn lửa nóng cứ như Mặt Trời giáng thế, cộng thêm lực vung kiếm của Hoàng, từng tảng đá của Cự Thạch dù to lớn đến mấy đều bị Hoàng cắt và nung ra thành những cục nhỏ.
Tuy nhiên, thanh kiếm trong tay cũng chịu ảnh hưởng tương tự. Lưỡi kiếm đỏ rực rồi nóng chảy thành dạng lỏng.
"Ném kiếm tới đây!" Hoàng la to như ra lệnh, Mẫn vội làm theo.
"Ồ, biết rồi nhá." Cự Thạch nở nụ cười để che lấp đi những giọt mồ hôi trên trán. "Mấy thanh kiếm đó không chịu nổi sức mạnh của mày nhỉ? Đó là thời cơ của tao!"
Cự Thạch phóng hàng loạt giáo bằng đá từ dưới đất lên đến Hoàng, bao quanh ở cả tứ phía. Hoàng không có kiếm đành phải cố tránh né nhưng số lượng đá nhọn là quá nhiều, một trong số đó xượt nhẹ qua vai trái của anh, lượng lớn máu bỗng phụt ra.
Hoàng ôm lấy vai lộn nhào tiếp tục né đòn và lui người về vị trí của Mẫn, nét mặt đau đớn.
"Ôi trời ơi! Tôi đã làm gì thế này?" Nguyên quan sát vết thương của Hoàng rồi đưa các ngón tay lên miệng ngậm lấy. Đôi mắt hoảng hốt và hối lỗi.
"Đưa tôi kiếm, hai thanh!" Hoàng chìa hai tay ra phía sau, Hoàng muốn thì Mẫn có, thêm hai thanh kiếm được đặt vào. Số lượng của kiếm của Mẫn nhiều thật, anh đã tích trữ thời gian dài rồi.
Về phần Cự Thạch, đối đầu với Hoàng khác hoàn toàn so với Nguyên và Mẫn. Cự Thạch hiểu rằng mình phải quyết trận này thật nhanh nếu không hậu quả khó lường. Từ nãy đến giờ, Mặc dù hắn đã dùng rất nhiều sinh lực, tung ra rất nhiều đòn nhưng chỉ có thể khiến Hoàng đổ ít máu.
"Đứng chung một chỗ thì chết một lượt đi!" Cự Thạch chụp hai tay lại đưa ra phía trước. Mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó trồi lên tận mười cánh tay đá khổng lồ. "Tuyệt kĩ, Thập Quyền!"
Tiếng hô hào rất quyết liệt, cả mười cái đồng loạt lao tới. Trong tầm nhìn của Nguyên, bầu trời đã bị chúng che lấp hoàn toàn.
"Cái quể gì vậy?" Hoàng nhăn nhó đảo thanh kiếm bên trái để lưỡi kiếm hai bên ngược chiểu nhau. "Thế này cũng gọi là tuyệt kĩ? Có khác gì nãy giờ đâu?"
Hoàng không hề chế nhạo, chỉ là thấy khó hiểu thôi.
Anh hít thở thật sâu, không khí bao quanh bắt đầu biến động. Bên phải nóng rực còn hơn ngày hè Mặt Trời lên thiên đỉnh. Bên trái nặng nề như trọng lực hành tinh tăng gấp bội lần.
"Uy Hoàng tuyệt kĩ, Song Kiếm, Hữu Nhật Tả Nguyên."
Ý nói, tay phải chỉ Mặt Trời, tay trái chỉ Mặt Trăng.
Ánh lên trong không gian liên tục những nhát chém màu tím và màu cam. Số lượng phải lên đến hàng trăm nhát dù chỉ trong tít tắc.
Mười cánh tay đá khổng lồ mà Cự Thạch gọi là tuyệt kĩ rất nhanh chỉ còn là đống xà bần lộn xộn trong đôi mắt hoảng loạn.
Đống đất đá rơi lịch bịch xuống đất gây ra âm thanh rầm rộ chẳng thua kém gì tiếng rền vang trên trời cao. Có tảng đá bị chém có một nhát thôi nhưng lại vỡ ra thành chục phần. Có tảng đá vừa bị cắt đôi vừa bị nung chảy tạo ra những hình thù xù xì.
Và hai thanh kiếm lần lượt trái phải của Hoàng có kết cục y hệt.
Hoàng quẳng chúng đi, rồi lại đưa ray ra hiệu cho Mẫn.
Nguyên dụi mắt liên hồi, không thể tin vào mắt mình. Cô vừa chứng kiến một sức mạnh phi thường của phi thường.
* * *
Phương nam gió táo bão bùng, phương bắc gió mát trăng thanh.
Tiếng bước chân chạy rầm rộ chốn cung đình trang nghiêm. Uy Chính dường như quẳng mất vai vế Vương Tử của mình chạy hồng hộc hơn bị ma đuổi, hướng đến văn phòng còn sáng đèn của vua cha. Khuôn mặt của anh cũng tươi sáng như đèn.
"Vua cha!" Chính mặc kệ các phép tắc, mở cửa xông vào.
"Chính! Còn ra thể thống gì?" Tiếng mở cửa ầm ập khiến Canh Uy chói tai.
"Thưa cha, một thợ săn ở phương nam có tin báo."
"Nanh quỷ ở đó đã dẹp chưa mà báo, hay là cần thêm viện trợ?" Đấng quân vương trầm mặc trong lúc xem một sắp tấu chương.
"Không.. không phải ạ."
"Vậy tin gì mà con gấp gáp thế?"
"Hoàng! Người này đã gặp Hoàng, báo rằng Hoàng vẫn khoẻ." Đứa em mất tích lâu ngày nay đã có tin tức, Chính vui mừng khôn xiết.
"Cái gì!" Vua chúa gì tầm này, Canh Uy đứng phắt dậy suýt nữa đã làm đổ ly trà trên bàn, mừng rỡ đến há cả mồm. "Thật không? Tin chuẩn không?"
"Dạ, chuẩn xác ạ."
"Tốt lắm, tốt lắm! Mau lệnh cho người vào nam đón nó về."
Người cha nghe tin người con vẫn sống tốt, vui mừng rạng rỡ như ánh sao xa. Tấu sớ văn chương còn chưa xem nốt, dẫu là vua thì cũng vẫn là cha.
Uy Chính nghe lời lập tức rời phòng. Dáng chạy không thay đổi, thân phận con vua chắc đã bay theo cơn gió mát rồi.
Canh Uy ngắm trời bên cửa sổ. Ông đang cảm thấy hạnh phúc vì Hoàng vẫn còn sống sót sau cuộc chiến năm ngoái. Sự hỗ trợ của Hoàng có vẻ là cực kỳ cần thiết cho triều đình lúc này. Đống tấu sớ chất thành đống trên bàn kia, tương lai sắp đến ắt sẽ biến động không ngừng.
"Hoàng, mau trở về bên cạnh ta. Ta thực sự cần con. Bởi vì con là.."
* * *
Trận chiến còn quá sớm để gọi là kết thúc. Cự Thạch nào có chịu thua. Hắn đấm mạnh xuống nền sân, xung quanh đất đá văng lên rồi hợp vào cơ thể hắn hóa thành lớp giáp cứng cáp.
Ỷ vào lớp giáp đó, Cự Thạch quyết định đánh giáp lá cà. Hắn cắm đầu lao vút nhanh tới khiến cho bụi đất bay mù mịt, mà đâu hay biết rằng hai thanh kiếm trên Hoàng đang chờ chực sẵn.
"Uy Hoàng tuyệt kĩ, Nguyệt Kiếm, Bạo Thái Lang!"
Hoàng vung cùng lúc cả hai thanh kiếm thẳng vào cục đá đi động đang đà lao tới. Lần này, sinh lực của Hoàng chỉ tỏa lên màu tím đầy bí hiểm. Không khí xung quanh thì bị đè xuống bời áp lực nặng nề.
Choảng! Choang! Âm thanh đổ vỡ liên tục vang lên. Kiếm vỡ, giáp đá vỡ.
Nhưng Hoàng vẫn sừng sững, trong khi tên nanh quỷ huênh hoang khi nào lại hộc đầy máu ra.
"Rốt cuộc.. gã này.. mạnh đến mức nào chứ?" Nguyên nuốt nước bọt, cô đang vui nhưng không giấu nỗi sự sừng sờ.
"Bởi vì con là.." Canh Uy hướng mắt tự hào khoe mẽ với Trăng. "Thợ săn nanh quỷ mạnh nhất thế giới!"
Không có kiếm để chém thì Hoàng dùng võ để đánh Cự Thạch. Cú đá ngay vào bụng khiến hắn nôn nhiều máu hơn. Cú đấm móc vào cằm tung cơ thể hắn bay lên cao.
Đúng lúc này, Mẫn ném tới hai thanh kiếm khác. Hoàng nhịp nhàng bắt lấy, đồng thời bậc người nhảy lên theo Cự Thạch.
Hoàng xoay vòng, đường kiếm rực lửa tạo thành hình tròn, chia đôi rồi chia ba cơ thể nanh quỷ. Chém đá như chém chuối.
"Uy Hoàng tuyệt kĩ, Nhật Kiếm, Hỏa Luân Xa."
Nhát chém hình bánh xe lửa chém đứt đầu của Cự Thạch, cơ thể vừa bị cắt vừa bị bỏng. Tiếng thét ầm toát lên sự tuyệt vọng. Hắn không thể tin được, nanh quỷ bậc ba như hắn lại bị hạ dễ dàng như thế. Làm sao có thể cam lòng? Giá như hắn cẩn trọng hơn..
Đầu hắn rơi xuống đất, lăn lông lốc vài vòng rồi dừng lại. Vừa hay mắt hắn hướng lên trời cao kia.
Khung cảnh cuối cùng đọng lại trong mắt hắn là ánh trăng.
Cự Thạch nhắm mắt chấp nhận rời bỏ hồng trần. Một giọt nước ấm nhỏ xuống mặt hắn như giúp an ủi nỗi buồn tủi. Rồi lại thêm vài giọt nữa, đó là hạt mưa nhưng rất ấm. Không chỉ đầu Cự Thạch, mây đen trên bầu trời cũng bị chia cắt dạt ra hai bên, mở ra khoảng trống cho Mặt Trăng treo trên đỉnh rọi xuống nhân gian. Mưa lấm tấm rơi.
Nguyên tờ mờ mở mắt, thấy Hoàng đang chiến đấu với Cự Thạch. Cô mỉm cười. Hoàng có lẽ cũng là hi vọng cuối cùng của cô.
Mắt hé được chút xíu thì vội nhắm ngay bởi một đường kiếm lửa rực lên trong không gian, sáng cả vùng trời đêm tại Chuẩn Xác. Ngọn lửa nóng cứ như Mặt Trời giáng thế, cộng thêm lực vung kiếm của Hoàng, từng tảng đá của Cự Thạch dù to lớn đến mấy đều bị Hoàng cắt và nung ra thành những cục nhỏ.
Tuy nhiên, thanh kiếm trong tay cũng chịu ảnh hưởng tương tự. Lưỡi kiếm đỏ rực rồi nóng chảy thành dạng lỏng.
"Ném kiếm tới đây!" Hoàng la to như ra lệnh, Mẫn vội làm theo.
"Ồ, biết rồi nhá." Cự Thạch nở nụ cười để che lấp đi những giọt mồ hôi trên trán. "Mấy thanh kiếm đó không chịu nổi sức mạnh của mày nhỉ? Đó là thời cơ của tao!"
Cự Thạch phóng hàng loạt giáo bằng đá từ dưới đất lên đến Hoàng, bao quanh ở cả tứ phía. Hoàng không có kiếm đành phải cố tránh né nhưng số lượng đá nhọn là quá nhiều, một trong số đó xượt nhẹ qua vai trái của anh, lượng lớn máu bỗng phụt ra.
Hoàng ôm lấy vai lộn nhào tiếp tục né đòn và lui người về vị trí của Mẫn, nét mặt đau đớn.
"Ôi trời ơi! Tôi đã làm gì thế này?" Nguyên quan sát vết thương của Hoàng rồi đưa các ngón tay lên miệng ngậm lấy. Đôi mắt hoảng hốt và hối lỗi.
"Đưa tôi kiếm, hai thanh!" Hoàng chìa hai tay ra phía sau, Hoàng muốn thì Mẫn có, thêm hai thanh kiếm được đặt vào. Số lượng của kiếm của Mẫn nhiều thật, anh đã tích trữ thời gian dài rồi.
Về phần Cự Thạch, đối đầu với Hoàng khác hoàn toàn so với Nguyên và Mẫn. Cự Thạch hiểu rằng mình phải quyết trận này thật nhanh nếu không hậu quả khó lường. Từ nãy đến giờ, Mặc dù hắn đã dùng rất nhiều sinh lực, tung ra rất nhiều đòn nhưng chỉ có thể khiến Hoàng đổ ít máu.
"Đứng chung một chỗ thì chết một lượt đi!" Cự Thạch chụp hai tay lại đưa ra phía trước. Mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó trồi lên tận mười cánh tay đá khổng lồ. "Tuyệt kĩ, Thập Quyền!"
Tiếng hô hào rất quyết liệt, cả mười cái đồng loạt lao tới. Trong tầm nhìn của Nguyên, bầu trời đã bị chúng che lấp hoàn toàn.
"Cái quể gì vậy?" Hoàng nhăn nhó đảo thanh kiếm bên trái để lưỡi kiếm hai bên ngược chiểu nhau. "Thế này cũng gọi là tuyệt kĩ? Có khác gì nãy giờ đâu?"
Hoàng không hề chế nhạo, chỉ là thấy khó hiểu thôi.
Anh hít thở thật sâu, không khí bao quanh bắt đầu biến động. Bên phải nóng rực còn hơn ngày hè Mặt Trời lên thiên đỉnh. Bên trái nặng nề như trọng lực hành tinh tăng gấp bội lần.
"Uy Hoàng tuyệt kĩ, Song Kiếm, Hữu Nhật Tả Nguyên."
Ý nói, tay phải chỉ Mặt Trời, tay trái chỉ Mặt Trăng.
Ánh lên trong không gian liên tục những nhát chém màu tím và màu cam. Số lượng phải lên đến hàng trăm nhát dù chỉ trong tít tắc.
Mười cánh tay đá khổng lồ mà Cự Thạch gọi là tuyệt kĩ rất nhanh chỉ còn là đống xà bần lộn xộn trong đôi mắt hoảng loạn.
Đống đất đá rơi lịch bịch xuống đất gây ra âm thanh rầm rộ chẳng thua kém gì tiếng rền vang trên trời cao. Có tảng đá bị chém có một nhát thôi nhưng lại vỡ ra thành chục phần. Có tảng đá vừa bị cắt đôi vừa bị nung chảy tạo ra những hình thù xù xì.
Và hai thanh kiếm lần lượt trái phải của Hoàng có kết cục y hệt.
Hoàng quẳng chúng đi, rồi lại đưa ray ra hiệu cho Mẫn.
Nguyên dụi mắt liên hồi, không thể tin vào mắt mình. Cô vừa chứng kiến một sức mạnh phi thường của phi thường.
* * *
Phương nam gió táo bão bùng, phương bắc gió mát trăng thanh.
Tiếng bước chân chạy rầm rộ chốn cung đình trang nghiêm. Uy Chính dường như quẳng mất vai vế Vương Tử của mình chạy hồng hộc hơn bị ma đuổi, hướng đến văn phòng còn sáng đèn của vua cha. Khuôn mặt của anh cũng tươi sáng như đèn.
"Vua cha!" Chính mặc kệ các phép tắc, mở cửa xông vào.
"Chính! Còn ra thể thống gì?" Tiếng mở cửa ầm ập khiến Canh Uy chói tai.
"Thưa cha, một thợ săn ở phương nam có tin báo."
"Nanh quỷ ở đó đã dẹp chưa mà báo, hay là cần thêm viện trợ?" Đấng quân vương trầm mặc trong lúc xem một sắp tấu chương.
"Không.. không phải ạ."
"Vậy tin gì mà con gấp gáp thế?"
"Hoàng! Người này đã gặp Hoàng, báo rằng Hoàng vẫn khoẻ." Đứa em mất tích lâu ngày nay đã có tin tức, Chính vui mừng khôn xiết.
"Cái gì!" Vua chúa gì tầm này, Canh Uy đứng phắt dậy suýt nữa đã làm đổ ly trà trên bàn, mừng rỡ đến há cả mồm. "Thật không? Tin chuẩn không?"
"Dạ, chuẩn xác ạ."
"Tốt lắm, tốt lắm! Mau lệnh cho người vào nam đón nó về."
Người cha nghe tin người con vẫn sống tốt, vui mừng rạng rỡ như ánh sao xa. Tấu sớ văn chương còn chưa xem nốt, dẫu là vua thì cũng vẫn là cha.
Uy Chính nghe lời lập tức rời phòng. Dáng chạy không thay đổi, thân phận con vua chắc đã bay theo cơn gió mát rồi.
Canh Uy ngắm trời bên cửa sổ. Ông đang cảm thấy hạnh phúc vì Hoàng vẫn còn sống sót sau cuộc chiến năm ngoái. Sự hỗ trợ của Hoàng có vẻ là cực kỳ cần thiết cho triều đình lúc này. Đống tấu sớ chất thành đống trên bàn kia, tương lai sắp đến ắt sẽ biến động không ngừng.
"Hoàng, mau trở về bên cạnh ta. Ta thực sự cần con. Bởi vì con là.."
* * *
Trận chiến còn quá sớm để gọi là kết thúc. Cự Thạch nào có chịu thua. Hắn đấm mạnh xuống nền sân, xung quanh đất đá văng lên rồi hợp vào cơ thể hắn hóa thành lớp giáp cứng cáp.
Ỷ vào lớp giáp đó, Cự Thạch quyết định đánh giáp lá cà. Hắn cắm đầu lao vút nhanh tới khiến cho bụi đất bay mù mịt, mà đâu hay biết rằng hai thanh kiếm trên Hoàng đang chờ chực sẵn.
"Uy Hoàng tuyệt kĩ, Nguyệt Kiếm, Bạo Thái Lang!"
Hoàng vung cùng lúc cả hai thanh kiếm thẳng vào cục đá đi động đang đà lao tới. Lần này, sinh lực của Hoàng chỉ tỏa lên màu tím đầy bí hiểm. Không khí xung quanh thì bị đè xuống bời áp lực nặng nề.
Choảng! Choang! Âm thanh đổ vỡ liên tục vang lên. Kiếm vỡ, giáp đá vỡ.
Nhưng Hoàng vẫn sừng sững, trong khi tên nanh quỷ huênh hoang khi nào lại hộc đầy máu ra.
"Rốt cuộc.. gã này.. mạnh đến mức nào chứ?" Nguyên nuốt nước bọt, cô đang vui nhưng không giấu nỗi sự sừng sờ.
"Bởi vì con là.." Canh Uy hướng mắt tự hào khoe mẽ với Trăng. "Thợ săn nanh quỷ mạnh nhất thế giới!"
Không có kiếm để chém thì Hoàng dùng võ để đánh Cự Thạch. Cú đá ngay vào bụng khiến hắn nôn nhiều máu hơn. Cú đấm móc vào cằm tung cơ thể hắn bay lên cao.
Đúng lúc này, Mẫn ném tới hai thanh kiếm khác. Hoàng nhịp nhàng bắt lấy, đồng thời bậc người nhảy lên theo Cự Thạch.
Hoàng xoay vòng, đường kiếm rực lửa tạo thành hình tròn, chia đôi rồi chia ba cơ thể nanh quỷ. Chém đá như chém chuối.
"Uy Hoàng tuyệt kĩ, Nhật Kiếm, Hỏa Luân Xa."
Nhát chém hình bánh xe lửa chém đứt đầu của Cự Thạch, cơ thể vừa bị cắt vừa bị bỏng. Tiếng thét ầm toát lên sự tuyệt vọng. Hắn không thể tin được, nanh quỷ bậc ba như hắn lại bị hạ dễ dàng như thế. Làm sao có thể cam lòng? Giá như hắn cẩn trọng hơn..
Đầu hắn rơi xuống đất, lăn lông lốc vài vòng rồi dừng lại. Vừa hay mắt hắn hướng lên trời cao kia.
Khung cảnh cuối cùng đọng lại trong mắt hắn là ánh trăng.
Cự Thạch nhắm mắt chấp nhận rời bỏ hồng trần. Một giọt nước ấm nhỏ xuống mặt hắn như giúp an ủi nỗi buồn tủi. Rồi lại thêm vài giọt nữa, đó là hạt mưa nhưng rất ấm. Không chỉ đầu Cự Thạch, mây đen trên bầu trời cũng bị chia cắt dạt ra hai bên, mở ra khoảng trống cho Mặt Trăng treo trên đỉnh rọi xuống nhân gian. Mưa lấm tấm rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.