Bước Vào Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 10:
Tang Ốc
14/11/2024
"Rầm..."
Cửa phòng trực bị đẩy mạnh.
Một người phụ nữ to béo xuất hiện ngoài cửa, cặp kính dày cộm cũng không che giấu được vẻ mặt hung dữ. Đôi môi xám xịt mím chặt, khóe miệng chảy ròng ròng nước bọt, khuôn mặt béo núc nhúc nhích, ánh mắt dữ tợn nhìn quanh phòng.
"Ai ở đó?"
"Cộp!"
Một tiếng động nhẹ vang lên, chàng trai ôm đầu đứng dậy, vẻ mặt nhăn nhó.
Chiếc kính cũ kỹ trên sống mũi hơi lệch, gò má dính chút bụi bẩn.
"A!"
Như nhìn thấy cứu tinh, mắt chàng trai sáng rực: "Cô Dương, cuối cùng cô cũng đến rồi!"
Vẻ mặt hung dữ của cô Dương hơi chững lại, rõ ràng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này.
"Trưởng khoa bảo tôi đến lấy danh sách học sinh nội trú nhập học kỳ này."
Ôn Giản Ngôn gãi đầu, cười ngượng nghịu: "Hình như có một học sinh chưa đến báo danh, tôi đã sửa lại danh sách. Vì trưởng khoa Thẩm cần gấp nên tôi tự ý vào, thật ngại quá..."
Nhìn streamer mới mặt không đổi sắc nói dối, bình luận im lặng.
Chàng trai đeo lại chiếc kính vừa lấy ra từ gầm tủ. Dù gọng kính hơi lệch nhưng kết hợp với hành động trước đó lại hợp lý đến lạ, như thể hắn thật sự bị dọa choáng váng.
Vẻ nhạy bén, lạnh lùng ban đầu đã biến mất.
Hắn mím môi ngại ngùng, khuôn mặt tuấn tú lấm lem bụi bẩn, cặp kính cận càng khiến hắn trông như một chàng trai ngây ngô, chân chất. Đôi mắt nâu nhạt sau tròng kính lóe lên vẻ chân thành, áy náy khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
Cô Dương nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chàng trai qua cặp kính dày cộm.
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới như chợt nhớ ra: "Ôi, xin lỗi cô, tôi quên giới thiệu bản thân!"
Hắn vội vàng đưa tay ra, nhưng giữa chừng lại rụt tay lại, xoa xoa lên ống quần, vẻ mặt ngại ngùng:
"Tôi là giáo viên thực tập mới đến, cô cứ gọi tôi là Tiểu Ôn."
Nói rồi hắn lại đưa tay ra.
Cô Dương nhìn bàn tay của hắn, không biết có tin hay không.
Chàng trai chớp mắt ngây thơ, hỏi han ân cần:
"Cô sao vậy? Có thấy không khỏe không? Có cần đến phòng y tế không?"
Vừa dứt lời, hắn như chợt nhận ra điều gì, nhíu mày khó xử: "Nhưng hôm nay thầy Vương Bình không có ở đây..."
Mụ phù thủy cuối cùng cũng hừ lạnh một tiếng.
Bà ta bước nhanh về phía trước, lấy cuốn sổ nhỏ nhàu nát từ trong ngăn kéo.
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.
Bà ta liếm ngón tay dính dầu mỡ, lật sổ hỏi:
"Nói xem, học sinh nào chưa báo danh?"
Vừa dứt lời, bình luận ồ ạt trôi qua.
"Đệt! Bà ta tin thật kìa!"
"Đỉnh của chóp! Chơi kiểu này cũng được sao?"
"Phục sát đất! Sao hắn biết nhiều thông tin vậy?"
"Hắn vừa xem hồ sơ giáo viên và thời khóa biểu trực ban mà, lầu trên mới vào à?"
"Dù vậy thì ai mà bịa chuyện trơn tru như thế được? Sốc thật!"
Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không biết phản ứng của khán giả.
Hắn cúi người, ngón tay thon dài chỉ vào một cái tên trên trang giấy.
"Trình Vĩ"... chính là tên trên thẻ thân phận của hắn.
Chàng trai mỉm cười: "Đây ạ."
Lão yêu bà lấy cây bút từ túi áo, viết sau tên Trình Vĩ ba chữ: Chưa báo danh.
Bình luận đang sôi nổi bỗng im bặt.
"..."
"..."
"Cái đệt! Thánh lừa đảo!"
Cửa phòng trực bị đẩy mạnh.
Một người phụ nữ to béo xuất hiện ngoài cửa, cặp kính dày cộm cũng không che giấu được vẻ mặt hung dữ. Đôi môi xám xịt mím chặt, khóe miệng chảy ròng ròng nước bọt, khuôn mặt béo núc nhúc nhích, ánh mắt dữ tợn nhìn quanh phòng.
"Ai ở đó?"
"Cộp!"
Một tiếng động nhẹ vang lên, chàng trai ôm đầu đứng dậy, vẻ mặt nhăn nhó.
Chiếc kính cũ kỹ trên sống mũi hơi lệch, gò má dính chút bụi bẩn.
"A!"
Như nhìn thấy cứu tinh, mắt chàng trai sáng rực: "Cô Dương, cuối cùng cô cũng đến rồi!"
Vẻ mặt hung dữ của cô Dương hơi chững lại, rõ ràng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này.
"Trưởng khoa bảo tôi đến lấy danh sách học sinh nội trú nhập học kỳ này."
Ôn Giản Ngôn gãi đầu, cười ngượng nghịu: "Hình như có một học sinh chưa đến báo danh, tôi đã sửa lại danh sách. Vì trưởng khoa Thẩm cần gấp nên tôi tự ý vào, thật ngại quá..."
Nhìn streamer mới mặt không đổi sắc nói dối, bình luận im lặng.
Chàng trai đeo lại chiếc kính vừa lấy ra từ gầm tủ. Dù gọng kính hơi lệch nhưng kết hợp với hành động trước đó lại hợp lý đến lạ, như thể hắn thật sự bị dọa choáng váng.
Vẻ nhạy bén, lạnh lùng ban đầu đã biến mất.
Hắn mím môi ngại ngùng, khuôn mặt tuấn tú lấm lem bụi bẩn, cặp kính cận càng khiến hắn trông như một chàng trai ngây ngô, chân chất. Đôi mắt nâu nhạt sau tròng kính lóe lên vẻ chân thành, áy náy khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
Cô Dương nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chàng trai qua cặp kính dày cộm.
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới như chợt nhớ ra: "Ôi, xin lỗi cô, tôi quên giới thiệu bản thân!"
Hắn vội vàng đưa tay ra, nhưng giữa chừng lại rụt tay lại, xoa xoa lên ống quần, vẻ mặt ngại ngùng:
"Tôi là giáo viên thực tập mới đến, cô cứ gọi tôi là Tiểu Ôn."
Nói rồi hắn lại đưa tay ra.
Cô Dương nhìn bàn tay của hắn, không biết có tin hay không.
Chàng trai chớp mắt ngây thơ, hỏi han ân cần:
"Cô sao vậy? Có thấy không khỏe không? Có cần đến phòng y tế không?"
Vừa dứt lời, hắn như chợt nhận ra điều gì, nhíu mày khó xử: "Nhưng hôm nay thầy Vương Bình không có ở đây..."
Mụ phù thủy cuối cùng cũng hừ lạnh một tiếng.
Bà ta bước nhanh về phía trước, lấy cuốn sổ nhỏ nhàu nát từ trong ngăn kéo.
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.
Bà ta liếm ngón tay dính dầu mỡ, lật sổ hỏi:
"Nói xem, học sinh nào chưa báo danh?"
Vừa dứt lời, bình luận ồ ạt trôi qua.
"Đệt! Bà ta tin thật kìa!"
"Đỉnh của chóp! Chơi kiểu này cũng được sao?"
"Phục sát đất! Sao hắn biết nhiều thông tin vậy?"
"Hắn vừa xem hồ sơ giáo viên và thời khóa biểu trực ban mà, lầu trên mới vào à?"
"Dù vậy thì ai mà bịa chuyện trơn tru như thế được? Sốc thật!"
Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không biết phản ứng của khán giả.
Hắn cúi người, ngón tay thon dài chỉ vào một cái tên trên trang giấy.
"Trình Vĩ"... chính là tên trên thẻ thân phận của hắn.
Chàng trai mỉm cười: "Đây ạ."
Lão yêu bà lấy cây bút từ túi áo, viết sau tên Trình Vĩ ba chữ: Chưa báo danh.
Bình luận đang sôi nổi bỗng im bặt.
"..."
"..."
"Cái đệt! Thánh lừa đảo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.