Bước Vào Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 9:
Tang Ốc
14/11/2024
Ngăn kéo, tủ khóa lần lượt được mở ra rồi đóng lại.
Danh sách học sinh cũ.
Lịch làm việc của giáo viên.
Âm thanh "Tin tức đã được thu hoạch" liên tục vang lên.
Khán giả bừng tỉnh:
"Ồ, hắn đang kiếm tiến độ thăm dò."
"Mấy người phải chơi vài màn mới biết có thể kiếm tích phân bằng cách này. Không ngờ hắn tự biết. Khá đấy, có tiềm năng."
"Không chừng hắn sẽ đổi đủ thời gian."
"Đừng vội mừng, xem còn mấy phút kìa."
Bình luận lại im bặt.
Thời gian trôi qua thật tàn nhẫn, nhất là khi chỉ có vỏn vẹn hai mươi phút. Dù Ôn Giản Ngôn hành động rất nhanh, nhưng thời gian vẫn không ngừng giảm xuống.
Trên màn hình livestream, thời gian còn lại của streamer được hiển thị, chỉ còn chưa đầy sáu phút.
Năm phút cuối cùng là bước ngoặt sinh tử. Nếu thời gian sinh tồn của streamer dưới năm phút, hắn sẽ trở thành mục tiêu của toàn bộ phó bản, thu hút sự chú ý của tất cả những thứ không phải người – dù là NPC hay quái vật.
Giống như cầm cờ nhỏ vẫy tay hét lớn: "Tớ ở đây, đến bắt tớ đi!"
Một khi rơi vào tình trạng này, độ nguy hiểm sẽ tăng vọt. Hầu hết đều không thể sống sót qua năm phút này.
Khi đồng hồ điểm 05:00, các con số chuyển sang màu đỏ chói lọi.
Ôn Giản Ngôn đang đứng trước bàn, động tác lật tài liệu hơi khựng lại.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh. Căn phòng ẩm mốc bỗng trở nên lạnh lẽo thấu xương. Cái lạnh như lưỡi dao cứa vào da thịt, len lỏi vào tận xương tủy.
Cảm giác bị theo dõi từ phía sau ập đến. Ôn Giản Ngôn gần như theo bản năng quay đầu lại...
Trong chiếc gương trang điểm trên bàn, hắn thấy bóng mình mờ ảo trong bóng tối. Một bàn tay trắng bệch áp sát vào tường, lặng lẽ thò ra từ khe tủ phía sau.
Lướt qua vai mình, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một khuôn mặt hiện ra từ bóng tối.
Một khuôn mặt mỉm cười. Lớp nền trắng toát như sáp nóng chảy, ngũ quan đơn giản trên bề mặt nhẵn nhụi, như một chiếc mặt nạ cười quái dị, đang lặng lẽ nhìn hắn.
Mái tóc đen nhánh như đám rắn nhớp nhúa, những giọt nước chảy dọc theo tóc nhỏ xuống sàn nhà.
Tách, tách.
Nó từ từ bước ra khỏi tủ, chậm rãi tiến về phía chàng trai.
Một bước, hai bước.
Càng gần, chi tiết trên mặt nạ càng rõ ràng.
Càng giống…
Ôn Giản Ngôn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ bên ngoài cánh cửa phòng trực đang hé mở. Mỗi tiếng bước chân đều đều như tiếng trống dồn dập, mang theo dự cảm chẳng lành.
"Cộp", "Cộp", "Cộp".
Một tiếng ngân nga xa xăm vọng lại.
Giai điệu cổ quái mà vui tươi, theo tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, nghe thật quỷ dị giữa không gian vắng lặng, tối tăm.
Vừa nghe thấy tiếng ngân nga đặc trưng này, bình luận của những khán giả biết trước cốt truyện lập tức sôi nổi.
"Mụ phù thủy! Là mụ phù thủy!"
"Tên này xui tận mạng, gặp ngay quái vật và NPC khó nhằn nhất. Chưa thấy ai xui như vậy."
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng trực.
Một giây sau, tiếng ngân nga im bặt.
Sự im lặng bao trùm lên tất cả.
Ôn Giản Ngôn như vừa bừng tỉnh, đột nhiên chui tọt xuống gầm bàn, nép mình vào chiếc tủ đang hé mở.
Bình luận vốn vắng vẻ bỗng náo nhiệt trở lại.
"Cười chết mất, ngây thơ thật."
"Bình thường thì chui vào tủ hay gầm giường có thể tránh được NPC, nhưng giờ hắn đang ở trạng thái thu hút NPC 100%, chắc chắn bị phát hiện."
"Tiếc thật, nếu không phải mới vào đã cho ít thời gian thì hắn cũng có tiềm năng."
"Đừng than thở nữa, ít ra cũng có cái xem."
Danh sách học sinh cũ.
Lịch làm việc của giáo viên.
Âm thanh "Tin tức đã được thu hoạch" liên tục vang lên.
Khán giả bừng tỉnh:
"Ồ, hắn đang kiếm tiến độ thăm dò."
"Mấy người phải chơi vài màn mới biết có thể kiếm tích phân bằng cách này. Không ngờ hắn tự biết. Khá đấy, có tiềm năng."
"Không chừng hắn sẽ đổi đủ thời gian."
"Đừng vội mừng, xem còn mấy phút kìa."
Bình luận lại im bặt.
Thời gian trôi qua thật tàn nhẫn, nhất là khi chỉ có vỏn vẹn hai mươi phút. Dù Ôn Giản Ngôn hành động rất nhanh, nhưng thời gian vẫn không ngừng giảm xuống.
Trên màn hình livestream, thời gian còn lại của streamer được hiển thị, chỉ còn chưa đầy sáu phút.
Năm phút cuối cùng là bước ngoặt sinh tử. Nếu thời gian sinh tồn của streamer dưới năm phút, hắn sẽ trở thành mục tiêu của toàn bộ phó bản, thu hút sự chú ý của tất cả những thứ không phải người – dù là NPC hay quái vật.
Giống như cầm cờ nhỏ vẫy tay hét lớn: "Tớ ở đây, đến bắt tớ đi!"
Một khi rơi vào tình trạng này, độ nguy hiểm sẽ tăng vọt. Hầu hết đều không thể sống sót qua năm phút này.
Khi đồng hồ điểm 05:00, các con số chuyển sang màu đỏ chói lọi.
Ôn Giản Ngôn đang đứng trước bàn, động tác lật tài liệu hơi khựng lại.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh. Căn phòng ẩm mốc bỗng trở nên lạnh lẽo thấu xương. Cái lạnh như lưỡi dao cứa vào da thịt, len lỏi vào tận xương tủy.
Cảm giác bị theo dõi từ phía sau ập đến. Ôn Giản Ngôn gần như theo bản năng quay đầu lại...
Trong chiếc gương trang điểm trên bàn, hắn thấy bóng mình mờ ảo trong bóng tối. Một bàn tay trắng bệch áp sát vào tường, lặng lẽ thò ra từ khe tủ phía sau.
Lướt qua vai mình, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một khuôn mặt hiện ra từ bóng tối.
Một khuôn mặt mỉm cười. Lớp nền trắng toát như sáp nóng chảy, ngũ quan đơn giản trên bề mặt nhẵn nhụi, như một chiếc mặt nạ cười quái dị, đang lặng lẽ nhìn hắn.
Mái tóc đen nhánh như đám rắn nhớp nhúa, những giọt nước chảy dọc theo tóc nhỏ xuống sàn nhà.
Tách, tách.
Nó từ từ bước ra khỏi tủ, chậm rãi tiến về phía chàng trai.
Một bước, hai bước.
Càng gần, chi tiết trên mặt nạ càng rõ ràng.
Càng giống…
Ôn Giản Ngôn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ bên ngoài cánh cửa phòng trực đang hé mở. Mỗi tiếng bước chân đều đều như tiếng trống dồn dập, mang theo dự cảm chẳng lành.
"Cộp", "Cộp", "Cộp".
Một tiếng ngân nga xa xăm vọng lại.
Giai điệu cổ quái mà vui tươi, theo tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, nghe thật quỷ dị giữa không gian vắng lặng, tối tăm.
Vừa nghe thấy tiếng ngân nga đặc trưng này, bình luận của những khán giả biết trước cốt truyện lập tức sôi nổi.
"Mụ phù thủy! Là mụ phù thủy!"
"Tên này xui tận mạng, gặp ngay quái vật và NPC khó nhằn nhất. Chưa thấy ai xui như vậy."
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng trực.
Một giây sau, tiếng ngân nga im bặt.
Sự im lặng bao trùm lên tất cả.
Ôn Giản Ngôn như vừa bừng tỉnh, đột nhiên chui tọt xuống gầm bàn, nép mình vào chiếc tủ đang hé mở.
Bình luận vốn vắng vẻ bỗng náo nhiệt trở lại.
"Cười chết mất, ngây thơ thật."
"Bình thường thì chui vào tủ hay gầm giường có thể tránh được NPC, nhưng giờ hắn đang ở trạng thái thu hút NPC 100%, chắc chắn bị phát hiện."
"Tiếc thật, nếu không phải mới vào đã cho ít thời gian thì hắn cũng có tiềm năng."
"Đừng than thở nữa, ít ra cũng có cái xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.