Bước Vào Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 14:
Tang Ốc
14/11/2024
Cuối cùng, ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại ở một bình luận, đọc to như vô tình:
"Có phải đây là lần đầu streamer chơi không? Không phải là tài khoản phụ của…"
Hắn đột ngột im bặt, mỉm cười nhìn vào màn hình, thản nhiên nói: "A, xin lỗi. Tôi dừng lâu quá, phải tiếp tục rồi."
Nói xong, không đợi khán giả kịp phản ứng, Ôn Giản Ngôn dứt khoát ẩn bình luận.
"???"
"!!!???"
"Khoan đã! Hình như tôi nhận ra gì đó rồi!"
"Có ai đi xem hôm nay ở công hội lớn có streamer nào từ cấp B trở lên không live không!"
"Cái màn nôn khan lúc nãy chắc chắn là diễn!"
Bình luận bùng nổ, vô số suy đoán được đưa ra. Số lượng người xem tăng vọt, từ hơn ba trăm lên gần tám trăm, và con số này vẫn tiếp tục tăng.
Mặc dù ẩn bình luận, nhưng Ôn Giản Ngôn không tắt màn hình. Nghe tiếng "ting ting" của quà tặng, hắn khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ cười ranh mãnh. Đúng là những con cá nhỏ dễ mắc câu.
“Nhưng mà… vẫn còn quá ít.” Hắn thầm nghĩ. “Thôi thì cứ vỗ béo đã, vỗ béo xong rồi thịt.”
Đột nhiên, ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại ở một góc màn hình. Nơi đó có một icon hình chậu hoa tí hon, chính là cây táo giống mà cái hệ thống ngốc nghếch kia tặng.
Nhưng mà… hình như đất trong chậu hơi phồng lên thì phải?
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào icon một lúc. “Chắc là mình nhìn nhầm.” Icon quá nhỏ.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, tắt màn hình. Hắn đứng dậy, chân vẫn hơi mềm nhũn nhưng đã khá hơn lúc trước.
Trước khi rời đi, hắn nhịn không được liếc nhìn vào gương. Dù đã qua rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hắn vẫn còn thấy hơi rợn người. Trong tấm gương vỡ một nửa, khuôn mặt trắng bệch mỉm cười đã biến mất, chỉ còn lại cánh cửa tủ quần áo hé mở.
…Tủ quần áo?
Ôn Giản Ngôn chợt nảy ra một ý tưởng. Danh sách học sinh được lấy ra từ đây… biết đâu trong tủ còn manh mối gì khác?
Nghĩ là làm, Ôn Giản Ngôn bước tới, cúi xuống lục lạo trong tủ quần áo lộn xộn. Lúc nãy vì quá hoảng loạn, hắn chỉ tìm kiếm sơ sài, giờ mới có thời gian khám phá kỹ càng.
"Cạch."
Một tiếng động nhỏ vang lên, một ngăn kéo ẩn dưới đáy tủ được mở ra.
“Quả nhiên…” Ôn Giản Ngôn mím môi, cố gắng kiềm chế sự phấn khích, cúi đầu xem xét bên trong.
Ngăn kéo phủ đầy bụi, chất đống những thứ linh tinh vớ vẩn: ảnh cũ ố vàng, vài tờ tiền lẻ nhàu nát, chiếc lược đỏ gãy răng, mảnh giấy vụn, vải rách, đồ thủy tinh… chẳng có gì đáng chú ý.
Ngoại trừ…
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại ở một góc ngăn kéo. Nằm lẻ loi giữa đống đồ cũ kỹ là một chiếc túi nhỏ màu đỏ máu, nổi bật đến chói mắt giữa nền xám xịt của bụi bặm, như một vết thương đang rỉ máu.
Hắn chần chừ một chút, rồi cẩn thận cầm chiếc túi lên. Nó chỉ lớn bằng móng tay cái, miệng túi được buộc bằng một sợi chỉ đen mảnh, toát lên vẻ quỷ dị khó tả.
Ôn Giản Ngôn mở túi.
Tấm vải đỏ lặng lẽ trải ra, để lộ một đoạn tóc ngắn màu đen được buộc bằng dây đỏ, cùng với… một chiếc răng hàm.
"Có phải đây là lần đầu streamer chơi không? Không phải là tài khoản phụ của…"
Hắn đột ngột im bặt, mỉm cười nhìn vào màn hình, thản nhiên nói: "A, xin lỗi. Tôi dừng lâu quá, phải tiếp tục rồi."
Nói xong, không đợi khán giả kịp phản ứng, Ôn Giản Ngôn dứt khoát ẩn bình luận.
"???"
"!!!???"
"Khoan đã! Hình như tôi nhận ra gì đó rồi!"
"Có ai đi xem hôm nay ở công hội lớn có streamer nào từ cấp B trở lên không live không!"
"Cái màn nôn khan lúc nãy chắc chắn là diễn!"
Bình luận bùng nổ, vô số suy đoán được đưa ra. Số lượng người xem tăng vọt, từ hơn ba trăm lên gần tám trăm, và con số này vẫn tiếp tục tăng.
Mặc dù ẩn bình luận, nhưng Ôn Giản Ngôn không tắt màn hình. Nghe tiếng "ting ting" của quà tặng, hắn khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ cười ranh mãnh. Đúng là những con cá nhỏ dễ mắc câu.
“Nhưng mà… vẫn còn quá ít.” Hắn thầm nghĩ. “Thôi thì cứ vỗ béo đã, vỗ béo xong rồi thịt.”
Đột nhiên, ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại ở một góc màn hình. Nơi đó có một icon hình chậu hoa tí hon, chính là cây táo giống mà cái hệ thống ngốc nghếch kia tặng.
Nhưng mà… hình như đất trong chậu hơi phồng lên thì phải?
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào icon một lúc. “Chắc là mình nhìn nhầm.” Icon quá nhỏ.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, tắt màn hình. Hắn đứng dậy, chân vẫn hơi mềm nhũn nhưng đã khá hơn lúc trước.
Trước khi rời đi, hắn nhịn không được liếc nhìn vào gương. Dù đã qua rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hắn vẫn còn thấy hơi rợn người. Trong tấm gương vỡ một nửa, khuôn mặt trắng bệch mỉm cười đã biến mất, chỉ còn lại cánh cửa tủ quần áo hé mở.
…Tủ quần áo?
Ôn Giản Ngôn chợt nảy ra một ý tưởng. Danh sách học sinh được lấy ra từ đây… biết đâu trong tủ còn manh mối gì khác?
Nghĩ là làm, Ôn Giản Ngôn bước tới, cúi xuống lục lạo trong tủ quần áo lộn xộn. Lúc nãy vì quá hoảng loạn, hắn chỉ tìm kiếm sơ sài, giờ mới có thời gian khám phá kỹ càng.
"Cạch."
Một tiếng động nhỏ vang lên, một ngăn kéo ẩn dưới đáy tủ được mở ra.
“Quả nhiên…” Ôn Giản Ngôn mím môi, cố gắng kiềm chế sự phấn khích, cúi đầu xem xét bên trong.
Ngăn kéo phủ đầy bụi, chất đống những thứ linh tinh vớ vẩn: ảnh cũ ố vàng, vài tờ tiền lẻ nhàu nát, chiếc lược đỏ gãy răng, mảnh giấy vụn, vải rách, đồ thủy tinh… chẳng có gì đáng chú ý.
Ngoại trừ…
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại ở một góc ngăn kéo. Nằm lẻ loi giữa đống đồ cũ kỹ là một chiếc túi nhỏ màu đỏ máu, nổi bật đến chói mắt giữa nền xám xịt của bụi bặm, như một vết thương đang rỉ máu.
Hắn chần chừ một chút, rồi cẩn thận cầm chiếc túi lên. Nó chỉ lớn bằng móng tay cái, miệng túi được buộc bằng một sợi chỉ đen mảnh, toát lên vẻ quỷ dị khó tả.
Ôn Giản Ngôn mở túi.
Tấm vải đỏ lặng lẽ trải ra, để lộ một đoạn tóc ngắn màu đen được buộc bằng dây đỏ, cùng với… một chiếc răng hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.