Bước Vào Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 15:
Tang Ốc
14/11/2024
Chiếc răng trắng bệch nằm trên nền vải đỏ trông thật kỳ quái. Ôn Giản Ngôn cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống vài độ.
Đúng lúc này, âm thanh "leng keng" quen thuộc vang lên: "Chúc mừng streamer đã lấy được đạo cụ ẩn trong phó bản (Mức độ: khó)!"
[Tiến độ thu thập: 1/3]
“Tìm được đạo cụ ẩn có thưởng không?” Ôn Giản Ngôn thầm hỏi hệ thống trong đầu. Ví dụ như tích phân đổi thời gian sinh tồn chẳng hạn.
Hắn nín thở chờ đợi.
Giọng nữ máy móc của hệ thống vang lên: "Rất nhiều phần thưởng đang chờ mở khóa."
Ôn Giản Ngôn: "..."
“Hừm… chắc là không có tích phân rồi.”
Thôi thì có còn hơn không.
Hắn thở dài, cột chiếc túi lại rồi cất vào túi, sau đó cẩn thận đặt ngăn kéo về chỗ cũ.
Ở nơi streamer không nhìn thấy, bình luận đang sôi sục.
"Hình như phó bản tân thủ này có ba đạo cụ ẩn, một dễ, một khó, một sử thi phải không?"
"Đệt mợ, mấy streamer khác liều mạng xông pha mới kiếm được đạo cụ, vậy mà hắn ta chỉ cần lượn lờ vài cái là có rồi?"
"Quá đỉnh! Đây là người mới đầu tiên lấy được đạo cụ cấp khó đấy. Tên này không phải dạng vừa đâu."
"Lầu trên mới vào hả? Nhìn là biết không phải người mới rồi, chắc là acc clone của đại thần nào đó."
Ôn Giản Ngôn rời khỏi phòng, đi về phía ký túc xá.
Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa ra, ghé mắt nhìn trộm.
Bầu trời đen kịt, bóng tối bao trùm khắp khuôn viên trường học. Đúng như hắn dự đoán, ngôi trường khá nhỏ. Cách đó không xa là tòa nhà dạy học bốn tầng, sân tập thể dục nhỏ xíu tồi tàn, và một cái hồ nhân tạo chẳng mấy ấn tượng.
Toàn bộ khu dạy học đều tắt đèn.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn phát hiện… có một bóng đen đang đứng im lìm trước cửa sổ tầng bốn.
Trong bóng tối, hình dáng con người càng trở nên mơ hồ, đáng sợ.
Nó đứng im như tượng, không nhúc nhích.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy như nó đang nhìn mình.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn nổi da gà.
Đúng lúc này, bóng đen từ từ giơ tay lên, đặt lên bậu cửa sổ. Một khuôn mặt trắng bệch mơ hồ hiện ra từ trong bóng tối, chậm rãi áp sát vào cửa kính…
"Cốc!"
Một tiếng đập cửa đột ngột vang lên, cánh cửa trước mặt Ôn Giản Ngôn suýt bật tung.
Đệch mợ!
Da đầu Ôn Giản Ngôn tê rần, tóc gáy dựng đứng.
Cánh cửa bật mở, thân hình đồ sộ của mụ phù thủy hiện ra trong bóng tối. Bà ta vừa lau tay lên chiếc váy bẩn thỉu vừa nhìn Ôn Giản Ngôn với vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Thực tập, cậu đã giao danh sách chưa?"
Tim Ôn Giản Ngôn đập thình thịch, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Tôi đưa rồi ạ."
"Nhanh vậy?"
"Không phải cô cần người giúp sao…" Ôn Giản Ngôn làm bộ xấu hổ, sờ gáy. "Nên tôi quay lại sớm nhất có thể."
Mụ phù thủy đánh giá Ôn Giản Ngôn từ đầu đến chân, rồi hừ lạnh một tiếng.
"Coi như cậu còn biết điều."
Bà ta lướt qua Ôn Giản Ngôn. "Đi theo tôi."
Cánh cửa ký túc xá đóng sầm lại sau lưng mụ phù thủy.
Ôn Giản Ngôn vô thức nhìn lại phía cửa sổ tầng bốn… trống trơn.
Đúng lúc này, âm thanh "leng keng" quen thuộc vang lên: "Chúc mừng streamer đã lấy được đạo cụ ẩn trong phó bản (Mức độ: khó)!"
[Tiến độ thu thập: 1/3]
“Tìm được đạo cụ ẩn có thưởng không?” Ôn Giản Ngôn thầm hỏi hệ thống trong đầu. Ví dụ như tích phân đổi thời gian sinh tồn chẳng hạn.
Hắn nín thở chờ đợi.
Giọng nữ máy móc của hệ thống vang lên: "Rất nhiều phần thưởng đang chờ mở khóa."
Ôn Giản Ngôn: "..."
“Hừm… chắc là không có tích phân rồi.”
Thôi thì có còn hơn không.
Hắn thở dài, cột chiếc túi lại rồi cất vào túi, sau đó cẩn thận đặt ngăn kéo về chỗ cũ.
Ở nơi streamer không nhìn thấy, bình luận đang sôi sục.
"Hình như phó bản tân thủ này có ba đạo cụ ẩn, một dễ, một khó, một sử thi phải không?"
"Đệt mợ, mấy streamer khác liều mạng xông pha mới kiếm được đạo cụ, vậy mà hắn ta chỉ cần lượn lờ vài cái là có rồi?"
"Quá đỉnh! Đây là người mới đầu tiên lấy được đạo cụ cấp khó đấy. Tên này không phải dạng vừa đâu."
"Lầu trên mới vào hả? Nhìn là biết không phải người mới rồi, chắc là acc clone của đại thần nào đó."
Ôn Giản Ngôn rời khỏi phòng, đi về phía ký túc xá.
Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa ra, ghé mắt nhìn trộm.
Bầu trời đen kịt, bóng tối bao trùm khắp khuôn viên trường học. Đúng như hắn dự đoán, ngôi trường khá nhỏ. Cách đó không xa là tòa nhà dạy học bốn tầng, sân tập thể dục nhỏ xíu tồi tàn, và một cái hồ nhân tạo chẳng mấy ấn tượng.
Toàn bộ khu dạy học đều tắt đèn.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn phát hiện… có một bóng đen đang đứng im lìm trước cửa sổ tầng bốn.
Trong bóng tối, hình dáng con người càng trở nên mơ hồ, đáng sợ.
Nó đứng im như tượng, không nhúc nhích.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy như nó đang nhìn mình.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn nổi da gà.
Đúng lúc này, bóng đen từ từ giơ tay lên, đặt lên bậu cửa sổ. Một khuôn mặt trắng bệch mơ hồ hiện ra từ trong bóng tối, chậm rãi áp sát vào cửa kính…
"Cốc!"
Một tiếng đập cửa đột ngột vang lên, cánh cửa trước mặt Ôn Giản Ngôn suýt bật tung.
Đệch mợ!
Da đầu Ôn Giản Ngôn tê rần, tóc gáy dựng đứng.
Cánh cửa bật mở, thân hình đồ sộ của mụ phù thủy hiện ra trong bóng tối. Bà ta vừa lau tay lên chiếc váy bẩn thỉu vừa nhìn Ôn Giản Ngôn với vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Thực tập, cậu đã giao danh sách chưa?"
Tim Ôn Giản Ngôn đập thình thịch, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Tôi đưa rồi ạ."
"Nhanh vậy?"
"Không phải cô cần người giúp sao…" Ôn Giản Ngôn làm bộ xấu hổ, sờ gáy. "Nên tôi quay lại sớm nhất có thể."
Mụ phù thủy đánh giá Ôn Giản Ngôn từ đầu đến chân, rồi hừ lạnh một tiếng.
"Coi như cậu còn biết điều."
Bà ta lướt qua Ôn Giản Ngôn. "Đi theo tôi."
Cánh cửa ký túc xá đóng sầm lại sau lưng mụ phù thủy.
Ôn Giản Ngôn vô thức nhìn lại phía cửa sổ tầng bốn… trống trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.