Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 17:
Bạch Tiểu Phàn
29/01/2024
Kiều Hữu Hữu đi vài vòng ở phía sau núi, quả nhiên phát hiện một mảng lớn màu đỏ tía giống như hạt tiêu dại, bọn nhỏ trong thôn thường xuyên lên núi đào rau dại, nhưng mùi vị hạt tiêu dại không được ngon cho lắm, bọn họ nếm qua rồi vứt bỏ, dần dần không ai hỏi thăm, mới có thể sinh trưởng rậm rạp như thế.
Hạt tiêu dùng để nấu thịt sẽ khử mùi tanh, hơn nữa kích thích ra mùi thơm của thịt, tuy rằng người trong thôn sẽ không dùng tiền mua những thứ này, nhưng rất dễ bán trong trấn.
Kiều Hữu Hữu đưa tay hái xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở bên tai.
“Đinh, hệ thống thu nhặt nhận định: Đây là loại hạt tiêu tươi mới có chất lượng cao, có thể bổ sung mỹ vị, hạ huyết áp và bài trừ ký sinh trùng.”
Có thể hạ huyết áp và loại bỏ ký sinh trùng?
Kiều Hữu Hữu lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Vào cuối những năm 1970, ký sinh trùng trong làng là một vấn đề phổ biến, nhưng những người bị nhiễm bệnh nhẹ không có triệu chứng gì, vì vậy tất cả mọi người không để ý, một số triệu chứng nghiêm trọng, khi đến bệnh viện thì đã vô phương cứu chữa.
Phương thuốc bình dân này có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Bán chúng sẽ thu được rất nhiều tiền, chỉ cần đừng để nhà họ Kiều phát hiện, cô có thể tiết kiệm được khoản tiền đầu tiên, sớm ngày rời khỏi nhà họ Kiều.
Khi cô đưa tay hái, bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở.
“Đinh, hệ thống thu nhặt ve chai nhận định: Vật phẩm thu được có thể trồng trọt, trạm thu hồi ve chai mở ra.”
Đột nhiên tiến vào một không gian rộng rãi, đập vào mắt là một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống có một nhà xưởng bỏ hoang rất lớn, trong nhà xưởng bày đầy kệ hàng.
Trung tâm nhà máy là một bộ xử lý khổng lồ.
Trạm xử lý rác à?
Kiều Hữu Hữu từng đi qua trạm xử lý rác cỡ lớn, rất giống với trong không gian, điểm khác biệt duy nhất là, nhà máy này không có rác.
Cô nhìn tới nhìn lui, hơi do dự nhìn cỗ máy khổng lồ kia, rất muốn thử xem, nhưng lại không nỡ ném hạt tiêu trong tay mình vào.
Cô đi lòng vòng nửa ngày, cũng không tìm được thứ gì có thể thu hồi, cuối cùng cắn răng một cái, cởi một chiếc giày của mình ném vào.
Hạt tiêu dùng để nấu thịt sẽ khử mùi tanh, hơn nữa kích thích ra mùi thơm của thịt, tuy rằng người trong thôn sẽ không dùng tiền mua những thứ này, nhưng rất dễ bán trong trấn.
Kiều Hữu Hữu đưa tay hái xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở bên tai.
“Đinh, hệ thống thu nhặt nhận định: Đây là loại hạt tiêu tươi mới có chất lượng cao, có thể bổ sung mỹ vị, hạ huyết áp và bài trừ ký sinh trùng.”
Có thể hạ huyết áp và loại bỏ ký sinh trùng?
Kiều Hữu Hữu lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Vào cuối những năm 1970, ký sinh trùng trong làng là một vấn đề phổ biến, nhưng những người bị nhiễm bệnh nhẹ không có triệu chứng gì, vì vậy tất cả mọi người không để ý, một số triệu chứng nghiêm trọng, khi đến bệnh viện thì đã vô phương cứu chữa.
Phương thuốc bình dân này có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Bán chúng sẽ thu được rất nhiều tiền, chỉ cần đừng để nhà họ Kiều phát hiện, cô có thể tiết kiệm được khoản tiền đầu tiên, sớm ngày rời khỏi nhà họ Kiều.
Khi cô đưa tay hái, bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở.
“Đinh, hệ thống thu nhặt ve chai nhận định: Vật phẩm thu được có thể trồng trọt, trạm thu hồi ve chai mở ra.”
Đột nhiên tiến vào một không gian rộng rãi, đập vào mắt là một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống có một nhà xưởng bỏ hoang rất lớn, trong nhà xưởng bày đầy kệ hàng.
Trung tâm nhà máy là một bộ xử lý khổng lồ.
Trạm xử lý rác à?
Kiều Hữu Hữu từng đi qua trạm xử lý rác cỡ lớn, rất giống với trong không gian, điểm khác biệt duy nhất là, nhà máy này không có rác.
Cô nhìn tới nhìn lui, hơi do dự nhìn cỗ máy khổng lồ kia, rất muốn thử xem, nhưng lại không nỡ ném hạt tiêu trong tay mình vào.
Cô đi lòng vòng nửa ngày, cũng không tìm được thứ gì có thể thu hồi, cuối cùng cắn răng một cái, cởi một chiếc giày của mình ném vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.