Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 46:
Bạch Tiểu Phàn
16/02/2024
Kiều Hữu Hữu yên lặng nén kìm lửa đi, vành mắt đỏ lên, ôm cây run lẩy bẩy: "Tôi không xuống được.”
Người trong thôn đang đứng xung quanh xem liền thở phào nhẹ nhõm: "Tôi nói rồi, tiểu nha đầu này sao có thể đuổi theo đánh đập cha được chứ, đáng yêu quá."
"Vậy sao cha cô ấy lại leo lên cây?"
“Chắc là do Kiều Quốc Khánh lại uống rượu, sợ ông ta ngã chết. Kiều Hữu Hữu đúng là hiếu thảo nhất.”
Mọi người đều tán thành, sau đó có người bước lên hỏi: "Cháu gái, cháu có thể xuống không? Hay là tìm người đến giúp cháu nhé?”
Kiều Hữu Hữu ôm cây nhẹ nhàng lắc đầu: "Cháu không xuống được, cao quá, chân cháu mềm nhũn rồi.”
Mấy thanh niên trẻ tuổi trong thôn thích Kiều Hữu Hữu tranh nhau bước lên trước, còn Kiều Hữu Hữu lại nhìn về phía Lục Thức Châu.
Lục Thức Châu từng đọc qua trong sách “Đôi mắt biết nói”, chưa từng thấy trong hiện thực, hôm nay, lại được nhìn thấy trên người một cô gái nhỏ.
Ánh mắt này, không hề triều mến mà vô cùng khẩn thiết — thầy nhanh ôm em xuống đi!
Sau một hồi chần chờ, thanh niên bên cạnh đã trèo lên cây trước.
Chàng trai này tên là Lâm Quân, là một người giỏi làm ruộng, cực kì nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã trèo gần đến chỗ Kiều Hữu Hữu.
Hắn ta đưa tay định kéo Kiều Hữu Hữu thì cảm giác có thứ gì đó vướng vào mắt mình, mắt hắn ta đau nhức, mở không được.
Hắn ta còn muốn cố thêm chút nữa thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Kiều Hữu Hữu vang lên bên tai: "Anh Lâm Quân, mắt anh khó chịu thì mau xuống đi, lúc xuống nhớ cẩn thận, đừng để ngã.”
Lâm Quân chậm rãi leo xuống.
Sau đó lại có mấy chàng trai trẻ khác leo lên, nhưng tất cả vừa leo được nửa đường đã bị đau mắt, chỉ có thể leo xuống.
Trong nháy mắt, mấy chàng trai trẻ đều ngồi xổm dưới đất dụi mắt.
Kiều Hữu Hữu vứt hết đất trong tay, vốn định cho Kiều Quốc Khánh một cái tát vào mặt.
Cô thầm xin lỗi những chàng trai trẻ này, cô không muốn để người khác tới cứu mình.
Mọi người không nhận ra có gì khác thường. Những cây hoa nở trước cửa thôn, chỉ cần có gió lớn, phấn hoa sẽ bay đi, khiến mắt thấy khó chịu.
Chuyện cấp bách bây giờ là, cô bé này vẫn còn ở trên cây, phía dưới lại không có ai.
Người trong thôn đang đứng xung quanh xem liền thở phào nhẹ nhõm: "Tôi nói rồi, tiểu nha đầu này sao có thể đuổi theo đánh đập cha được chứ, đáng yêu quá."
"Vậy sao cha cô ấy lại leo lên cây?"
“Chắc là do Kiều Quốc Khánh lại uống rượu, sợ ông ta ngã chết. Kiều Hữu Hữu đúng là hiếu thảo nhất.”
Mọi người đều tán thành, sau đó có người bước lên hỏi: "Cháu gái, cháu có thể xuống không? Hay là tìm người đến giúp cháu nhé?”
Kiều Hữu Hữu ôm cây nhẹ nhàng lắc đầu: "Cháu không xuống được, cao quá, chân cháu mềm nhũn rồi.”
Mấy thanh niên trẻ tuổi trong thôn thích Kiều Hữu Hữu tranh nhau bước lên trước, còn Kiều Hữu Hữu lại nhìn về phía Lục Thức Châu.
Lục Thức Châu từng đọc qua trong sách “Đôi mắt biết nói”, chưa từng thấy trong hiện thực, hôm nay, lại được nhìn thấy trên người một cô gái nhỏ.
Ánh mắt này, không hề triều mến mà vô cùng khẩn thiết — thầy nhanh ôm em xuống đi!
Sau một hồi chần chờ, thanh niên bên cạnh đã trèo lên cây trước.
Chàng trai này tên là Lâm Quân, là một người giỏi làm ruộng, cực kì nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã trèo gần đến chỗ Kiều Hữu Hữu.
Hắn ta đưa tay định kéo Kiều Hữu Hữu thì cảm giác có thứ gì đó vướng vào mắt mình, mắt hắn ta đau nhức, mở không được.
Hắn ta còn muốn cố thêm chút nữa thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Kiều Hữu Hữu vang lên bên tai: "Anh Lâm Quân, mắt anh khó chịu thì mau xuống đi, lúc xuống nhớ cẩn thận, đừng để ngã.”
Lâm Quân chậm rãi leo xuống.
Sau đó lại có mấy chàng trai trẻ khác leo lên, nhưng tất cả vừa leo được nửa đường đã bị đau mắt, chỉ có thể leo xuống.
Trong nháy mắt, mấy chàng trai trẻ đều ngồi xổm dưới đất dụi mắt.
Kiều Hữu Hữu vứt hết đất trong tay, vốn định cho Kiều Quốc Khánh một cái tát vào mặt.
Cô thầm xin lỗi những chàng trai trẻ này, cô không muốn để người khác tới cứu mình.
Mọi người không nhận ra có gì khác thường. Những cây hoa nở trước cửa thôn, chỉ cần có gió lớn, phấn hoa sẽ bay đi, khiến mắt thấy khó chịu.
Chuyện cấp bách bây giờ là, cô bé này vẫn còn ở trên cây, phía dưới lại không có ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.