Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 47:
Bạch Tiểu Phàn
16/02/2024
Thím Trương nhìn thấy Lục Thức Châu đang đứng trong đám người: "Cậu Lục, không biết cậu có thể lên giúp Hữu Hữu không? Cô ấy tuổi còn nhỏ, sức cũng yếu, rất dễ bị ngã xuống.”
Lục Thức Châu ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn chằm chằm anh, trong mắt viết hai chữ thật to — cứu em.
Lục Thức Châu: "..." Là ảo giác sao? Sao cô ấy không nhìn người khác mà lại nhìn chằm chằm vào mình?
Cuối cùng Lục Thức Châu cũng đầu hàng, bước lên giúp Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu nhìn Lục Thức Châu đang trèo lên, vươn một tay về phía cô, thản nhiên nói: "Nào, tôi giúp em.”
Kiều Hữu Hữu rơi nước mắt: "Ừm, anh giúp em đi.”
Khi Kiều Hữu Hữu đặt tay cô vào lòng bàn tay Lục Thức Châu, Lục Thức Châu cảm thấy lòng bàn tay anh đang nóng lên.
Lúc đầu anh còn tưởng là do hơi ấm từ tay Kiều Hữu Hữu, nhưng nhìn lại, đó là do những giọt nước mắt của cô bé này.
Cái này là, bị dọa cho khóc sao?
Hai người cuối cùng cũng an toàn leo xuống, mọi người trong thôn đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả giải tán.
Lục Thức Châu thấy Kiều Hữu Hữu không bị gì, dường như có chút sợ hãi nên đưa cô về nhà.
Trên đường đi, Lục Thức Châu nhịn không được hỏi: "Ba em thường xuyên đánh em sao?"
Đôi mắt Kiều Hữu Hữu đỏ lên, cúi đầu nói chuyện, trông cực kì đáng thương.
“Nếu ông ta còn đánh em, cứ tới tìm tôi.”
Kiều Hữu Hữu gật đầu thật mạnh.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, người dân trong làng cũng bàn tán vô cùng ồn ào.
"Kiều Quốc Khánh đúng là đồ không ra gì, đánh con gái gần như sắp chết, còn gây rắc rối cho cả gia đình!"
“Đúng vậy, đáng đời ông ta, cho ông ta ở trên ngọn cây mãi mãi không xuống được! Nếu có ngã chết cũng đỡ mang tai họa đến cho gia đình.”
"Nói như vậy... không lẽ Kiều Quốc Khánh vẫn còn ở trên ngọn cây?"
*
Một trận gió lạnh thổi qua, Kiều Quốc Khánh ở trên ngọn cây run rẩy.
Lạnh quá.
Muốn về nhà, nhưng lại không dám leo xuống.
Ai biết Kiều Hữu Hữu phát điên cái gì, còn muốn đánh chết ông ta, ông ta dĩ nhiên không đủ sức lực để đánh trả!
Ông ta ở trên cây thêm một lúc nữa, đến khi trời lạnh chịu không nổi và cái đói ập đến, ông ta mới khập khiễng đi về nhà.
Lục Thức Châu ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn chằm chằm anh, trong mắt viết hai chữ thật to — cứu em.
Lục Thức Châu: "..." Là ảo giác sao? Sao cô ấy không nhìn người khác mà lại nhìn chằm chằm vào mình?
Cuối cùng Lục Thức Châu cũng đầu hàng, bước lên giúp Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu nhìn Lục Thức Châu đang trèo lên, vươn một tay về phía cô, thản nhiên nói: "Nào, tôi giúp em.”
Kiều Hữu Hữu rơi nước mắt: "Ừm, anh giúp em đi.”
Khi Kiều Hữu Hữu đặt tay cô vào lòng bàn tay Lục Thức Châu, Lục Thức Châu cảm thấy lòng bàn tay anh đang nóng lên.
Lúc đầu anh còn tưởng là do hơi ấm từ tay Kiều Hữu Hữu, nhưng nhìn lại, đó là do những giọt nước mắt của cô bé này.
Cái này là, bị dọa cho khóc sao?
Hai người cuối cùng cũng an toàn leo xuống, mọi người trong thôn đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả giải tán.
Lục Thức Châu thấy Kiều Hữu Hữu không bị gì, dường như có chút sợ hãi nên đưa cô về nhà.
Trên đường đi, Lục Thức Châu nhịn không được hỏi: "Ba em thường xuyên đánh em sao?"
Đôi mắt Kiều Hữu Hữu đỏ lên, cúi đầu nói chuyện, trông cực kì đáng thương.
“Nếu ông ta còn đánh em, cứ tới tìm tôi.”
Kiều Hữu Hữu gật đầu thật mạnh.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, người dân trong làng cũng bàn tán vô cùng ồn ào.
"Kiều Quốc Khánh đúng là đồ không ra gì, đánh con gái gần như sắp chết, còn gây rắc rối cho cả gia đình!"
“Đúng vậy, đáng đời ông ta, cho ông ta ở trên ngọn cây mãi mãi không xuống được! Nếu có ngã chết cũng đỡ mang tai họa đến cho gia đình.”
"Nói như vậy... không lẽ Kiều Quốc Khánh vẫn còn ở trên ngọn cây?"
*
Một trận gió lạnh thổi qua, Kiều Quốc Khánh ở trên ngọn cây run rẩy.
Lạnh quá.
Muốn về nhà, nhưng lại không dám leo xuống.
Ai biết Kiều Hữu Hữu phát điên cái gì, còn muốn đánh chết ông ta, ông ta dĩ nhiên không đủ sức lực để đánh trả!
Ông ta ở trên cây thêm một lúc nữa, đến khi trời lạnh chịu không nổi và cái đói ập đến, ông ta mới khập khiễng đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.