Quyển 16 - Chương 6: Kinh Hồn Ở Nhà Xác
Đạo Môn Lão Cửu
09/03/2024
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư, hai người vẫn đang liên tục niệm chú, Bạch Mi thiền sư tay nắm chuỗi phật châu, Lý mặt rỗ và Sở Sở vẫn đang đau đớn lăn lộn. Tôi biết chuyện này chưa kết thúc, nhưng lại không giúp đỡ được gì, chỉ có thể đứng đấy nhìn họ mà thêm phần lo lắng. Tôi chờ rất lâu, cuối cùng Lý mặt rỗ và Sở Sở đã ngồi dậy. Tôi mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy lại, hỏi Lý mặt rỗ bây giờ hắn thế nào, đã ổn hơn chưa? Nhưng Lý mặt rỗ lại đột nhiên túm lấy vai tôi, ngón tay hắn như muốn bóp nát vai tôi, như một cái kềm sắt muốn xé nát vai tôi ra. Tôi càng đau đớn dãy dụa, Lý mặt rỗ lại càng siết mạnh hơn! Bạch Mi thiền sư quát lớn, lấy chuỗi phật châu trong tay quật vào mặt Lý mặt rỗ ,lập tức hắn ta hét thảm một tiếng đầy đau đớn, rồi đẩy mạnh tôi ngã qua một bên.
Tôi bị hắn đẩy mạnh ra lại đụng phải ghế, rồi ngã sóng xoài trên mặt đất. Bị ngã khá đau, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều rơi ra theo, vất vả mới từ từ bò dậy được… Lúc Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư niệm xong chú ngữ, Sở Sở cũng dần tỉnh lại, phun ra một ngụm máu đen, toàn thân nằm nằm ngửa ra đất. Tôi vội vàng đỡ nàng lên hỏi nàng sao rồi? Sở Sở lại đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn Lý mặt rỗ, có vẻ như nàng cũng không đủ sức nói thành lời, tôi đành phải an ủi nàng nói hắn đã ổn, nguy hiểm đã qua, để nàng thêm phần yên tâm mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Lý mặt rỗ vẫn toàn thân cứng ngắc lại còn bốc mùi hôi thối, bất luận Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ niệm chú thế nào cũng không hề mở mắt. Hắn đứng như một pho tượng đá, vẻ như muốn công kích tất thảy những người ở đây!
Cuối cùng Bạch Mi thiền sư hô lớn "Vu sư Thái Lan cuồng loạn kia, ngươi điên rồi sao? Tà thuật của ngươi đã bị ta phá, mạng chắc chỉ giữ được nửa phần, cớ sao còn muốn liều chết đối đầu với chúng ta?” Sau khi nói xong, ngài liền bước tới, đá một cước khiến Lý mặt rỗ rạp xuống đất, dùng phật châu ghìm mạnh vào cổ Lý mặt rỗ, làm cho hắn không thể động đậy. Nhất Sơ thì lạnh lùng nhìn tôi quát lớn "Trương Cửu Lân, mau hút hết máu đã tiêm vào người Lý mặt rỗ ra, hút hết là hắn sẽ không sao." Tôi toàn thân không tự chủ được, run rẩy đáp "Dùng miệng ư?" Nhất Sơ nói "Nhanh lên, Bạch Mi thiền sư không trụ được lâu nữa đâu..." Quả nhiên, 'bịch' một tiếng, Bạch Mi thiền sư đã bị Lý mặt rỗ đẩy văng ra một bên, dù sao cũng là người xuất gia đã có tuổi, làm sao có thể ngang sức với một kẻ trúng tà như Lý mặt rỗ?
Thấy đại sư có vẻ không ổn, tôi biết đại sư sẽ không khống chế hắn được lâu nữa. Nhất Sơ vọt tới như tia chớp đè hai tay Lý mặt rỗ xuống, quay về phía tôi quát lớn “Nhanh!” Mẹ nó, không nghĩ nữa! Tôi lập tức miệng đối miệng, ôm lấy Lý mặt rỗ mà hút. Tôi cảm giác một lượng lớn chất lỏng bị tôi hút ra, làm cho bản thân tởm lợm buồn nôn vô cùng, vội vàng nôn mửa một chút, sau đó tiếp tục hút. Khí lực Lý mặt rỗ cũng từ từ biến mất, cơ thể hắn bắt đầu mềm nhũn ra, co quắp mà nằm dưới đất, tôi rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh hắn mà thở hồng hộc. Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư có vẻ như thể lực đã tiêu hao mất phân nửa. Tôi lấy trong tủ lạnh ra ba chai nước khoáng đưa cho mọi người, sau đó khẽ hỏi Nhất Sơ "Đã giải quyết xong sao?" Nhất Sơ gật đầu "Có lẽ vậy..."
Tôi tí nữa thổ huyết vì tức giận, con mẹ nó chứ nụ hôn đầu đời đã mất vì Lý mặt rỗ, mà hắn nói với tôi là không sao? Đây là có ý gì? Tôi nhịn không được, đành cười nhạt nhẽo, thật không biết nên làm gì bây giờ. Nhất Sơ liền nói "Việc lớn đã thành, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, để ngày mai thu dọn cũng không sao." Nghe Nhất Sơ an ủi, trong lòng tôi phần nào thêm an tâm, sau khi uống nước, liền đem Lý mặt rỗ và Sở Sở dìu lên giường nghỉ, tôi cùng Nhất Sơ, Bạch Mi thiền sư nằm xoài ra mặt đất mà nghỉ. Trời vừa sáng, tôi thấy thân thể không còn gì đáng ngại, liền vội vàng đứng lên xoay người cho giãn gân cốt. Nhìn thoáng qua Lý mặt rỗ, phát hiện Lý mặt rỗ còn đang mê man ngủ, còn những người khác đều không có trong phòng. Ra ngoài đã thấy Sở Sở đang chuẩn bị đồ ăn sáng, thần sắc có vẻ tốt hơn nhiều, Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ thì đang ngồi uống trà, trầm ngâm không nói gì.
Tôi liền vội vàng chạy lại hỏi "Lý mặt rỗ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi chăng? Sao lúc này hắn vẫn đang ngủ mê man?" Nhất Sơ cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói cơm nước xong cùng hắn đến nhà xác một chuyến, giải quyết một chút hậu quả mà tối qua để lại. Tôi lập tức gật gật đầu. Khi mọi người ăn sáng xong, Lý mặt rỗ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ giống như người mệt quá mà ngủ thiếp đi, nằm trên giường không động đậy. Tôi hỏi Nhất Sơ, Lý mặt rỗ đã thật sự ổn hay chưa? Nhất Sơ khẳng định đã ổn, lúc này tôi mới yên tâm đi tới nhà xác. Lúc chúng tôi đi tới nhà xác tìm lão Tề, bảo vệ ở đó lại tức hổn hển mắng "Mấy người tìm lão Tề hả! Hắn ta không biết đã đi đâu rồi, thi thể giờ chất thành hàng mà không có ai thiêu."
Tôi đành phải gọi điện thoại cho lão Tề. Chuông đổ liên tục, gọi mấy lần đều không có người nghe máy, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng bất an. Lão Tề không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Tôi hiểu rất rõ lão Tề, mình hắn gánh vác công việc nuôi gia đình, hắn rất quý trọng công việc này, thậm chí công việc quý như tính mạng. Mười năm qua hắn luôn chăm chỉ, càng không có chuyện đột nhiên biến mất như vậy. Rốt cục lão Tề đã đi đâu? Lúc này, Nhất Sơ vỗ vai ta hỏi “Ngày thường lão Tề cũng sẽ vô duyên vô cớ biến mất như vậy sao?” Tôi lập tức lắc đầu. Nhất Sơ hít sâu một hơi, rồi tôi dẫn hắn đi xem thi thể thai phụ kia ra sao. Tôi gọi điện hỏi đồ đệ Lão tề, nhờ hắn ta hỗ trợ. Đồ đệ lão Tề không nói nhiều, liền dẫn chúng tôi vào nhà xác.
Bên trong nhà xác vẫn lạnh lẽo như trước, tôi tự ôm chặt mình, căn bản không muốn bước vào đây. Mới đầu không bước vào, chốc lát sau lại bước vào cứ như một tên ngốc. Sau khi đi vào, Nhất Sơ liền nhíu mày, tới trước một ngăn tủ nói "Thi phụ kia ở trong này?" Tôi có chút giật mình, Nhất Sơ làm sao mà biết? Mặc dù trên mặt mỗi tủ đều có số hiệu, nhưng Nhất Sơ không thể nào biết được số hiệu của thi phụ kia. Đồ đệ lão Tề lập tức gật đầu "Ừm, đúng, ngay ở chỗ này." Nhất Sơ thở sâu một hơi, rồi lại đi ra khỏi nhà xác. Tôi vội vàng đuổi theo hỏi "Làm sao vậy, sao không kiểm tra thi phụ đó?" Nhất Sơ dừng lại, quay người nói với tôi "Bên trong, không phải là thi phụ đó..." - "Không phải?" Tôi rất kinh ngạc hỏi hắn "Làm sao ngươi biết." Nhất Sơ nói "Chớ để ý, không muốn gây phiền toái thì nhanh theo ta rời đi." Tôi biết Nhất Sơ làm như vậy là có lý do riêng của hắn, lập tức nghe theo nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc.
Nhất Sơ làm sao biết trong đó không phải là thi thể người phụ nữ mang thai kia? Còn nữa, hắn nói mở tủ lạnh ra sẽ rước lấy phiền phức, đây là ý gì? Hẳn là vong hồn người phụ nữ đó sẽ quấn lên chúng tôi? Vừa đi không bao xa, nghi vấn của tôi đã được giải đáp. Tôi chỉ nghe thấy bên trong nhà xác có tiếng thét chói tai của đồ đệ lão Tề "Có quỷ! Cứu mạng, cứu mạng." Sau đó, đồ đệ lão Tề liền hoảng sợ chạy ra. Tôi sợ hãi, vội vàng ngăn lại hắn hỏi "Sao vậy?" - "Trong ngăn tủ...là...là...sư phụ ta." Đồ đệ Lão Tề trừng to mắt nói. "Người đâu mau tới đây, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi." Tôi thở dài, đưa ánh mắt về phía Nhất Sơ. Nhất Sơ chầm chậm giải thích "Ta thật là xem thường bọn hắn! Đám người Thái Lan kia trộm thi thể người phụ nữ mang thai, chuẩn bị cho việc ăn miếng trả miếng. Lão Tề rất có thể là phát hiện ra bọn hắn đang trộm thi thể, cho nên mới bị diệt khẩu."
"Súc sinh, đám người này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, tùy tiện hạ sát người vô tội." Tôi mắng một câu. "Hồi nãy ngươi mới vừa nói, mở tủ ra chúng ta sẽ rước lấy phiền phức là chuyện gì?" - "Nhà xác có camera giám sát, nếu như chúng ta đụng vào ngăn tủ đó, cảnh sát khẳng định sẽ tìm tới cửa. Đi nhanh đi! Xem ra Lý mặt rỗ không may rồi." Nói xong, hắn liền vội vàng rời đi. Tôi bỗng nhiên thấy bội phần lo lắng, nghĩ rằng sự tình đã chấm dứt, không ngờ lại gây thêm rủi ro. Đám người kia rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với tôi, cớ sao phải hao tâm tổn sức như vậy, không màng cả chuyện giết người? Tôi cảm giác mơ hồ rằng có một bàn tay của thế lực nào đó, không bóp nát được tôi thì không để yên.
Tôi bị hắn đẩy mạnh ra lại đụng phải ghế, rồi ngã sóng xoài trên mặt đất. Bị ngã khá đau, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều rơi ra theo, vất vả mới từ từ bò dậy được… Lúc Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư niệm xong chú ngữ, Sở Sở cũng dần tỉnh lại, phun ra một ngụm máu đen, toàn thân nằm nằm ngửa ra đất. Tôi vội vàng đỡ nàng lên hỏi nàng sao rồi? Sở Sở lại đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn Lý mặt rỗ, có vẻ như nàng cũng không đủ sức nói thành lời, tôi đành phải an ủi nàng nói hắn đã ổn, nguy hiểm đã qua, để nàng thêm phần yên tâm mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Lý mặt rỗ vẫn toàn thân cứng ngắc lại còn bốc mùi hôi thối, bất luận Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ niệm chú thế nào cũng không hề mở mắt. Hắn đứng như một pho tượng đá, vẻ như muốn công kích tất thảy những người ở đây!
Cuối cùng Bạch Mi thiền sư hô lớn "Vu sư Thái Lan cuồng loạn kia, ngươi điên rồi sao? Tà thuật của ngươi đã bị ta phá, mạng chắc chỉ giữ được nửa phần, cớ sao còn muốn liều chết đối đầu với chúng ta?” Sau khi nói xong, ngài liền bước tới, đá một cước khiến Lý mặt rỗ rạp xuống đất, dùng phật châu ghìm mạnh vào cổ Lý mặt rỗ, làm cho hắn không thể động đậy. Nhất Sơ thì lạnh lùng nhìn tôi quát lớn "Trương Cửu Lân, mau hút hết máu đã tiêm vào người Lý mặt rỗ ra, hút hết là hắn sẽ không sao." Tôi toàn thân không tự chủ được, run rẩy đáp "Dùng miệng ư?" Nhất Sơ nói "Nhanh lên, Bạch Mi thiền sư không trụ được lâu nữa đâu..." Quả nhiên, 'bịch' một tiếng, Bạch Mi thiền sư đã bị Lý mặt rỗ đẩy văng ra một bên, dù sao cũng là người xuất gia đã có tuổi, làm sao có thể ngang sức với một kẻ trúng tà như Lý mặt rỗ?
Thấy đại sư có vẻ không ổn, tôi biết đại sư sẽ không khống chế hắn được lâu nữa. Nhất Sơ vọt tới như tia chớp đè hai tay Lý mặt rỗ xuống, quay về phía tôi quát lớn “Nhanh!” Mẹ nó, không nghĩ nữa! Tôi lập tức miệng đối miệng, ôm lấy Lý mặt rỗ mà hút. Tôi cảm giác một lượng lớn chất lỏng bị tôi hút ra, làm cho bản thân tởm lợm buồn nôn vô cùng, vội vàng nôn mửa một chút, sau đó tiếp tục hút. Khí lực Lý mặt rỗ cũng từ từ biến mất, cơ thể hắn bắt đầu mềm nhũn ra, co quắp mà nằm dưới đất, tôi rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh hắn mà thở hồng hộc. Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư có vẻ như thể lực đã tiêu hao mất phân nửa. Tôi lấy trong tủ lạnh ra ba chai nước khoáng đưa cho mọi người, sau đó khẽ hỏi Nhất Sơ "Đã giải quyết xong sao?" Nhất Sơ gật đầu "Có lẽ vậy..."
Tôi tí nữa thổ huyết vì tức giận, con mẹ nó chứ nụ hôn đầu đời đã mất vì Lý mặt rỗ, mà hắn nói với tôi là không sao? Đây là có ý gì? Tôi nhịn không được, đành cười nhạt nhẽo, thật không biết nên làm gì bây giờ. Nhất Sơ liền nói "Việc lớn đã thành, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, để ngày mai thu dọn cũng không sao." Nghe Nhất Sơ an ủi, trong lòng tôi phần nào thêm an tâm, sau khi uống nước, liền đem Lý mặt rỗ và Sở Sở dìu lên giường nghỉ, tôi cùng Nhất Sơ, Bạch Mi thiền sư nằm xoài ra mặt đất mà nghỉ. Trời vừa sáng, tôi thấy thân thể không còn gì đáng ngại, liền vội vàng đứng lên xoay người cho giãn gân cốt. Nhìn thoáng qua Lý mặt rỗ, phát hiện Lý mặt rỗ còn đang mê man ngủ, còn những người khác đều không có trong phòng. Ra ngoài đã thấy Sở Sở đang chuẩn bị đồ ăn sáng, thần sắc có vẻ tốt hơn nhiều, Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ thì đang ngồi uống trà, trầm ngâm không nói gì.
Tôi liền vội vàng chạy lại hỏi "Lý mặt rỗ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi chăng? Sao lúc này hắn vẫn đang ngủ mê man?" Nhất Sơ cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói cơm nước xong cùng hắn đến nhà xác một chuyến, giải quyết một chút hậu quả mà tối qua để lại. Tôi lập tức gật gật đầu. Khi mọi người ăn sáng xong, Lý mặt rỗ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ giống như người mệt quá mà ngủ thiếp đi, nằm trên giường không động đậy. Tôi hỏi Nhất Sơ, Lý mặt rỗ đã thật sự ổn hay chưa? Nhất Sơ khẳng định đã ổn, lúc này tôi mới yên tâm đi tới nhà xác. Lúc chúng tôi đi tới nhà xác tìm lão Tề, bảo vệ ở đó lại tức hổn hển mắng "Mấy người tìm lão Tề hả! Hắn ta không biết đã đi đâu rồi, thi thể giờ chất thành hàng mà không có ai thiêu."
Tôi đành phải gọi điện thoại cho lão Tề. Chuông đổ liên tục, gọi mấy lần đều không có người nghe máy, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng bất an. Lão Tề không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Tôi hiểu rất rõ lão Tề, mình hắn gánh vác công việc nuôi gia đình, hắn rất quý trọng công việc này, thậm chí công việc quý như tính mạng. Mười năm qua hắn luôn chăm chỉ, càng không có chuyện đột nhiên biến mất như vậy. Rốt cục lão Tề đã đi đâu? Lúc này, Nhất Sơ vỗ vai ta hỏi “Ngày thường lão Tề cũng sẽ vô duyên vô cớ biến mất như vậy sao?” Tôi lập tức lắc đầu. Nhất Sơ hít sâu một hơi, rồi tôi dẫn hắn đi xem thi thể thai phụ kia ra sao. Tôi gọi điện hỏi đồ đệ Lão tề, nhờ hắn ta hỗ trợ. Đồ đệ lão Tề không nói nhiều, liền dẫn chúng tôi vào nhà xác.
Bên trong nhà xác vẫn lạnh lẽo như trước, tôi tự ôm chặt mình, căn bản không muốn bước vào đây. Mới đầu không bước vào, chốc lát sau lại bước vào cứ như một tên ngốc. Sau khi đi vào, Nhất Sơ liền nhíu mày, tới trước một ngăn tủ nói "Thi phụ kia ở trong này?" Tôi có chút giật mình, Nhất Sơ làm sao mà biết? Mặc dù trên mặt mỗi tủ đều có số hiệu, nhưng Nhất Sơ không thể nào biết được số hiệu của thi phụ kia. Đồ đệ lão Tề lập tức gật đầu "Ừm, đúng, ngay ở chỗ này." Nhất Sơ thở sâu một hơi, rồi lại đi ra khỏi nhà xác. Tôi vội vàng đuổi theo hỏi "Làm sao vậy, sao không kiểm tra thi phụ đó?" Nhất Sơ dừng lại, quay người nói với tôi "Bên trong, không phải là thi phụ đó..." - "Không phải?" Tôi rất kinh ngạc hỏi hắn "Làm sao ngươi biết." Nhất Sơ nói "Chớ để ý, không muốn gây phiền toái thì nhanh theo ta rời đi." Tôi biết Nhất Sơ làm như vậy là có lý do riêng của hắn, lập tức nghe theo nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc.
Nhất Sơ làm sao biết trong đó không phải là thi thể người phụ nữ mang thai kia? Còn nữa, hắn nói mở tủ lạnh ra sẽ rước lấy phiền phức, đây là ý gì? Hẳn là vong hồn người phụ nữ đó sẽ quấn lên chúng tôi? Vừa đi không bao xa, nghi vấn của tôi đã được giải đáp. Tôi chỉ nghe thấy bên trong nhà xác có tiếng thét chói tai của đồ đệ lão Tề "Có quỷ! Cứu mạng, cứu mạng." Sau đó, đồ đệ lão Tề liền hoảng sợ chạy ra. Tôi sợ hãi, vội vàng ngăn lại hắn hỏi "Sao vậy?" - "Trong ngăn tủ...là...là...sư phụ ta." Đồ đệ Lão Tề trừng to mắt nói. "Người đâu mau tới đây, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi." Tôi thở dài, đưa ánh mắt về phía Nhất Sơ. Nhất Sơ chầm chậm giải thích "Ta thật là xem thường bọn hắn! Đám người Thái Lan kia trộm thi thể người phụ nữ mang thai, chuẩn bị cho việc ăn miếng trả miếng. Lão Tề rất có thể là phát hiện ra bọn hắn đang trộm thi thể, cho nên mới bị diệt khẩu."
"Súc sinh, đám người này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, tùy tiện hạ sát người vô tội." Tôi mắng một câu. "Hồi nãy ngươi mới vừa nói, mở tủ ra chúng ta sẽ rước lấy phiền phức là chuyện gì?" - "Nhà xác có camera giám sát, nếu như chúng ta đụng vào ngăn tủ đó, cảnh sát khẳng định sẽ tìm tới cửa. Đi nhanh đi! Xem ra Lý mặt rỗ không may rồi." Nói xong, hắn liền vội vàng rời đi. Tôi bỗng nhiên thấy bội phần lo lắng, nghĩ rằng sự tình đã chấm dứt, không ngờ lại gây thêm rủi ro. Đám người kia rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với tôi, cớ sao phải hao tâm tổn sức như vậy, không màng cả chuyện giết người? Tôi cảm giác mơ hồ rằng có một bàn tay của thế lực nào đó, không bóp nát được tôi thì không để yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.