Chương 13
LynVan
21/09/2015
Ánh sáng nhè nhẹ len lỏi vào từng góc khuất của căn phòng... Những
tia nắng lon ton bay nhảy trên đôi môi nhợt nhạt của người con gái....
Không hiểu vì lí do gì mà dạo gần đây cô có vẻ tiều tụy hẳn đi....
Nhón gót nhẹ nhàng xuống giường trong bộ váy ngủ trắng toát, giờ
đây cô như một thiên thần hoàn toàn tinh khiết, một mảnh thủy tinh dể vỡ nhưng lại không bị bất cứ ảnh hưởng nào của ngoại cảnh... Khuôn mặt lơ đễnh nhìn xa xăm như người mất hồn... Lấy lại khí chất của thường
ngày, trong cơn mộng mị cô vỗ vỗ thật mạnh bàn tay lên khuôn mặt nhỏ
nhắn, bước về phía phòng tắm vệ sinh cá nhân
Reng...reng...reng...
- Điện thoại reo ??? _ cái ''Bá '' lại làm ông thầy toán nổi điên nữa rồi, nhưng chắc ổng cũng không giận được lâu đâu :))
- Điện thoại tôi reo...phiền ông à ??? _ Từng lời anh thốt ra vô hồn đến nghẹt thở
- Không phiền cậu Thiên cứ t... _ Mặt mày lão đã tái mét không còn một giọt máu vì cái ngữ khí cao ngạo của ai đó từ này đến giờ nhưng lại bị cắt ngan lời bằng vàng ngọc ấy nữa trên khuôn mặt hốc hác già nua tái nhớt đi....
- Đi thôi Nhật !!! Chúng ta có việc _ Sau khi ngắt lời thầy Toán, sao khi chặn được cái miệng lắm lời của ông thầy , anh đứng phác dậy , sải bước cao ngạo bước ra cửa...
Cùng lúc đó ở một góc khuất của phòng học, một người con gái nhỏ nhắn , trên môi cô giờ đây luôn ân hiện nét cười bất chợt, bỗng từ sau một cánh tay trắng nõn thò ra.....
Giật thật mạnh cổ áo của cô ra phía sau .....và cứ như thế cái tên âm binh đó xách đầu cô ra khói hiện trường lớp học trước sự ngỡ ngàn và ngưỡng mộ của biết bao người khác....... -__- Nhưng những người khác đó nào thấu cho tâm trạng của cô lúc bấy giờ :'(
Cứ thế mà cô vừa đi theo cái bóng dáng cao ngạo đó vừa mếu máo ...trầm tư suy diễn : “ Phim vì sao đưa anh đến đã rất nổi rồi giờ mình có nên làm bộ mới mang tên vì sao không đưa anh đi xuống.......... ăn khách lắm đây??'' rồi cô cứ vậy mà cười hí hửng
Trên xe.
- Thiên, sao vậy ?_ Bá Nhật thấy có dự báo bất thường vừa lên xe nhanh chóng hỏi tình hình...
- Chúng muốn đối đầu với tao... Đệt .... _Đôi chân mày thanh tú của hai người con trai chau lại
- Lin đâu???_ Bá Nhật vội tìm trở thủ giúp đỡ vì giờ đây chỉ có duy nhất Lin có thể giúp anh việc này.
- Ở nhà _ Bảo Bảo ngồi bấm điện thoại đáp nhẹ.
- Mau gọi cô ấy tới trụ sở_ Minh Thiên cau có gắt.
- Sao thế ???Làm gì ghê vậy tui làm liền đây nè ạ _ Bảo Bảo bĩu môi.
15' sau.
- Có gì gấp vậy mà gọi ta, lúc ta đang..... _ Lin từ từ chạy vào trong nét mặt khó chịu gay gắt.... Vừa bước vào cô đã lóng ngóng không biết việc gì đang sảy ra thì từ đâu da thịt của ai đó chạm vào cổ tay cô... Chưa kịp định thần cô đã choáng váng đi theo ai đó một cách vô thần... Trong lòng cô dấy lên một thứ cảm giác dường như đã quen nhau lâu lắm rồi... Cái vóc dáng phía trước cô,thân ảnh cao lớn vững chắc làm cô mơ hồ và cả sự ngộ nhận trong cô... Nhưng cô lại không biết điều mà chính mình đang ngộ nhận là gì....nó quá mờ ảo....
- Hệ thống an ninh bị phá hủy ??? Không thể nào_ Bảo Bảo bất ngờ nhìn màn hình máy tính mà chua sót, hệ thống mình gầy dựng mấy ngày đêm cày cú giờ đây lại bị phá hủy một cách dễ dàng thật quá dễ dàng. Cô không thể có thể tin tưởng nổi ở đất Việt Nam này lại có kẻ lợi hại đến vậy ( chị này rớt là tự tin về tài năng của mình đấy ợ thông cảm :)).
- Tình hình sao rồi?? _ Minh Thiên nói gấp trước thái độ bất ngờ của cô
- Dùng mìn hai người đó chế đưa cho chúng ta khi nãy _ Mặc dù đang nói nhưng đôi tay và đôi mắt cô vẫn hướng về cái máy tính với hy vọng nhỏ nhoi từ.... .
- Hai người đó đâu??? _ Minh Thiên nói .
- Chết tiệt... KKKôôôôôônnnngggg... _ từ trong khóe mắt một thứ nước mặn chát trào ra ngoài không ngừng không chờ cho ai đó có thể kìm nén lại cảm xúc của mình.
Nhìn theo hướng camera.....từ màn hình một thứ ánh sáng lóe lên bất ngờ.....
Làm cho trái tim của hai con người ngồi trong căn phòng tối dường như ngừng đập...
Ngọn lửa bùng lên một cách mạnh bạo....không điểm dừng ....không kết thúc.........
Nó cứ cháy như vậy bao trùm cả màng đêm u tối...cứ vậy cho đến khi lính cứu hỏa tới.....
Reng...reng...reng...
- Điện thoại reo ??? _ cái ''Bá '' lại làm ông thầy toán nổi điên nữa rồi, nhưng chắc ổng cũng không giận được lâu đâu :))
- Điện thoại tôi reo...phiền ông à ??? _ Từng lời anh thốt ra vô hồn đến nghẹt thở
- Không phiền cậu Thiên cứ t... _ Mặt mày lão đã tái mét không còn một giọt máu vì cái ngữ khí cao ngạo của ai đó từ này đến giờ nhưng lại bị cắt ngan lời bằng vàng ngọc ấy nữa trên khuôn mặt hốc hác già nua tái nhớt đi....
- Đi thôi Nhật !!! Chúng ta có việc _ Sau khi ngắt lời thầy Toán, sao khi chặn được cái miệng lắm lời của ông thầy , anh đứng phác dậy , sải bước cao ngạo bước ra cửa...
Cùng lúc đó ở một góc khuất của phòng học, một người con gái nhỏ nhắn , trên môi cô giờ đây luôn ân hiện nét cười bất chợt, bỗng từ sau một cánh tay trắng nõn thò ra.....
Giật thật mạnh cổ áo của cô ra phía sau .....và cứ như thế cái tên âm binh đó xách đầu cô ra khói hiện trường lớp học trước sự ngỡ ngàn và ngưỡng mộ của biết bao người khác....... -__- Nhưng những người khác đó nào thấu cho tâm trạng của cô lúc bấy giờ :'(
Cứ thế mà cô vừa đi theo cái bóng dáng cao ngạo đó vừa mếu máo ...trầm tư suy diễn : “ Phim vì sao đưa anh đến đã rất nổi rồi giờ mình có nên làm bộ mới mang tên vì sao không đưa anh đi xuống.......... ăn khách lắm đây??'' rồi cô cứ vậy mà cười hí hửng
Trên xe.
- Thiên, sao vậy ?_ Bá Nhật thấy có dự báo bất thường vừa lên xe nhanh chóng hỏi tình hình...
- Chúng muốn đối đầu với tao... Đệt .... _Đôi chân mày thanh tú của hai người con trai chau lại
- Lin đâu???_ Bá Nhật vội tìm trở thủ giúp đỡ vì giờ đây chỉ có duy nhất Lin có thể giúp anh việc này.
- Ở nhà _ Bảo Bảo ngồi bấm điện thoại đáp nhẹ.
- Mau gọi cô ấy tới trụ sở_ Minh Thiên cau có gắt.
- Sao thế ???Làm gì ghê vậy tui làm liền đây nè ạ _ Bảo Bảo bĩu môi.
15' sau.
- Có gì gấp vậy mà gọi ta, lúc ta đang..... _ Lin từ từ chạy vào trong nét mặt khó chịu gay gắt.... Vừa bước vào cô đã lóng ngóng không biết việc gì đang sảy ra thì từ đâu da thịt của ai đó chạm vào cổ tay cô... Chưa kịp định thần cô đã choáng váng đi theo ai đó một cách vô thần... Trong lòng cô dấy lên một thứ cảm giác dường như đã quen nhau lâu lắm rồi... Cái vóc dáng phía trước cô,thân ảnh cao lớn vững chắc làm cô mơ hồ và cả sự ngộ nhận trong cô... Nhưng cô lại không biết điều mà chính mình đang ngộ nhận là gì....nó quá mờ ảo....
- Hệ thống an ninh bị phá hủy ??? Không thể nào_ Bảo Bảo bất ngờ nhìn màn hình máy tính mà chua sót, hệ thống mình gầy dựng mấy ngày đêm cày cú giờ đây lại bị phá hủy một cách dễ dàng thật quá dễ dàng. Cô không thể có thể tin tưởng nổi ở đất Việt Nam này lại có kẻ lợi hại đến vậy ( chị này rớt là tự tin về tài năng của mình đấy ợ thông cảm :)).
- Tình hình sao rồi?? _ Minh Thiên nói gấp trước thái độ bất ngờ của cô
- Dùng mìn hai người đó chế đưa cho chúng ta khi nãy _ Mặc dù đang nói nhưng đôi tay và đôi mắt cô vẫn hướng về cái máy tính với hy vọng nhỏ nhoi từ.... .
- Hai người đó đâu??? _ Minh Thiên nói .
- Chết tiệt... KKKôôôôôônnnngggg... _ từ trong khóe mắt một thứ nước mặn chát trào ra ngoài không ngừng không chờ cho ai đó có thể kìm nén lại cảm xúc của mình.
Nhìn theo hướng camera.....từ màn hình một thứ ánh sáng lóe lên bất ngờ.....
Làm cho trái tim của hai con người ngồi trong căn phòng tối dường như ngừng đập...
Ngọn lửa bùng lên một cách mạnh bạo....không điểm dừng ....không kết thúc.........
Nó cứ cháy như vậy bao trùm cả màng đêm u tối...cứ vậy cho đến khi lính cứu hỏa tới.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.