Chương 14: Kí Ức
LynVan
29/09/2015
- Pun ơi ??? anh đâu rồi _ cô bé nhỏ nhắn nhìn dáo dát xung quanh như tìm một thứ gì đó trong vô định ...chợt từ đằng sau một bóng dáng cao
gầy tiến lại gần cô....bất chợt bịt đi đôi mắt ngấn lệ của cô, trong
tiếng nấc cô cảm thấy vô cùng bất lực và ngỡ ngàn. Còn chàng trai vẫn
đứng đó im lặng...hàng nước mắt của cô tuôn ngày một nhiều thấm đẫm lên
từng da thịt anh.....nó cứ mem theo chỉ tay mà rơi khỏi lòng bàn tay anh một cách vội vàng, anh chua sót nhìn bóng người sau lưng của cô
gái...một bóng hình quen thuộc, một bóng hình mà anh rất muốn trân trọng và nâng niu sợ nếu không làm vậy nó sẽ mỏng manh đến vỡ vụn ra....
Anh xoay cô lại ...im lặng xoa đầu cô...rồi nhẹ nhàng lau đi hàng mi ẩm ướt của cô.....
Cô biết là anh ...cái cảm xúc vỡ oà trong vô định ...cô cảm giác sợ lắm...sợ người con trai trước mặt mình.....sợ anh sẽ bỏ cô bơ vơ giữ thế gian lạnh lẽo này....cô chỉ biết có một mình anh.......
Màng đêm bao trùm , bao trùm cả hai đôi mắt u buồn ảm đạm.....
Đây có lẻ là ngày duy nhất anh thấy cô khóc...lần đầu tiên anh thấy người con gái bé nhỏ đó khóc.......khi 5 tuổi lúc ở nhà trẻ. Mặt dù ,còn rất nhỏ nhưng khi cô té lúc chơi cầu trượt đổ máu rất nhiều ở phần đầu nhưng cô chỉ nhăng mặt nhẹ nhàng rồi đi vào phòng y tế không một tiếng khóc la như bao đứa bạn cùng trang lứa khác.....cô mang một vẻ kiên cường làm vỏ bọc vô cùng xuất sắc trước mọi người xung quanh. Nhưng cố gắn mấy thì con người vẫn có sức chịu đựng riêng của nó.....trước cái cảnh tượng đó cô không thể cầm lòng được ...đau lòng...mất mác......và cả sự khinh rẻ cuộc đời.....những con người bạc bẽo......
Cô chỉ còn tin tưởng mỗi người con trai đó......vậy nên cô mới chạy đi tìm anh....
1 tháng sau....
- Làm gì đấy nhóc _ nhìn thấy cô trầm lắng anh có chút chua sót, cóc nhẹ vào vầng trán non nớt anh đưa cô về với hiện thực...
- Đâu em lắm biết không ? _ Cô sợ anh lo kéo miệng lên cười nhẹ nhàng rồi hết mũi lên cực kì dễ thường.....
Cười xoà trước hành động của cô, anh thấy nhẹ lòng hẳn đi......nắm nhẹ tay cô đứng dậy khỏi mớ kí ức đau lòng......anh kêu lái xe riêng chuẩn bị xe rồi đưa cô ra ngoại ô cho khuây khoả .....
Trên đường đi ..... tràn ngập xe là tiếng cười rúc rích đôi khi vỡ oà trong tất của của anh và cả cô.......
- Xè tay ra nào _ anh vẫn cười , nhìn cô với đôi mắt độc địa...
- Tha cho em đi Pun _ mếu máo cô giở trò cún con dụ dỗ anh hòng được tha mạng...
- Pu này !!! *cóc nhẹ vào trán* thua rồi phải chịu phạt chứ
- Hà Pun ăn hiếp Pu ...ứ chịu đâu ......chú ơi chú........_ cô nhìn người lái xe già khao khát được bênh vực....
- Cô thua phải chịu thui... _ Ông qua kính chiếu hậu nhìn người con gái mắt vô cùng buồn thảm.....rồi cất giọng giảng hoà
- Cô cậu chủ tới nơi rồi hai người xuống đi bô lên đấy là vừa......
Trước mắt anh và cô là một khu đồi nhỏ....cỏ xanh mướt, trên đồi có một cái cây kỉ niệm vô cung sâu sắc mà cô không thể nào có thể từ bỏ thứ kí ức đó được.....
Hai người bước từng bước lên đồi....gió cũng bất giác luồn vào rồi tung tăng đùa giỡn trên từng lọn tóc của cô......
- Ha!!! ba mẹ ở con tới rồi này...chắc ba mẹ nhớ con lắm nhỉ một tháng rồi còn gì ^^ Con cũng nhớ ba mẹ lắm nè ......_ Cô cười tươi rói lấy tay xoa xoa cây tùng, lúc này cay cũng không lớn lắm.....
- Ba mẹ thấy không ? Con gái ba mẹ lắm lời quá đấy.....lại còn lúc nào cũng cười như con điên vây _ Anh nhìn cô lại thấy cô cười ...trong lòng lại gợn lên cảm giác thanh thản nhẹ nhàng dẫu biết là cô đang cô cho ba mẹ mình thấy cô vẫn sống tốt và vui vẻ khi không có họ ở bên...
- Này này.....anh nói ai lắm lời ai điên...chính xác phải dùng từ hồn nhiên chứ >< hừ.....còn nữa ba mẹ em không phải của anh... _ cô cáu gắt nhìn anh....
- Ơ em hứa gã cho anh rồi cơ mà
- Khi nào? _ cô vặn vẹo
- Được rồi ....anh thua ....._ anh não nề nhìn cô ...có chút buốn
Chợt đằng sau một lực vô cùng nặng dồn anh tới phía trước ( mém chút dập mặt rồi )
- Em nặng thế ? _ anh quay sang nhìn cô...
- Nặng để làm cục nợ đời anh đấy nhớ cho rõ em không phải là vợ anh sau này mà là cục nợ của anh bây giờ và trong tương lai ...nhớ cho rõ....._ Cô nói xong thì mỉm cười thật tươi choàng tay vào cánh tay anh.....
Còn anh chỉ vẫn im lặng và cười tận hưởng hạnh phúc ở hiện tại....
Mặt trời ...buổi hoàng hôn tĩnh lặng...và cả cây tùng trước mắt ...nó sẽ minh chứng cho tình cảm của hai đứa bé này ...không phải một thứ tình yêu mãnh liệt mà là một tình cảm vô cùng trong sáng của tuổi nhò........
Màn đêm buông xuống nhẹ nhàng.....anh và cô xuống đồi vẫn tiếng cười rút rích đến tận khi lên xe.......hai bàn tay lồng vào nhau nhẹ nhàng không xiết chặc ràng buộc.
- Nắm chặc tay anh nhất định không đươ.................Không _ Bóng dáng người con gái khuất trong làng sóng biển.....
Trời vẫn tiếp tục mưa.........anh ngôi gục xuống giữa xa lộ........tình hình nguy cấp khi nảy.......
- Cậu chủ !!! Cậu cùng cô chủ nhảy ra xe đi không thì không kịp........_ Ông tài xế gấp gáp giọng lạc đi
- Không không được.......
Bổng chiếc xe lệch bánh ngay lúc đó cánh cửa xe sau tung xa.......anh và cô bị đẩy mạnh ra khỏi xe...chiếc xe lao nhanh như cắt ùm mình xuống dòng nước biến...còn anh và cô níu lấy thanh chắn bên đường ...máu từ tay anh rỉ ra......đoán chắc anh không trụ được nữa .....cô không muốn cả hai cùng phải chết...ít nhất cũng phải có một người sống nhất định là vậy
- Pun chăm sóc ba mẹ giúp Pu nha!!! Pu thương Pun nhiều lắm cô sống tất tốt cho sau này nha.....sống hộ cuộc đời của Pu...... _ rồi cô tách nhẹ lòng bàn tay anh ra......
Bất lực nhìn người con gái mình thương lao mình trước dòng nước lạnh lẽo ...... anh thật sự không thể nào chịu đựng được......gào hét dữ dội trong mưa.....sau khi lên được trên đường lô ...kiệt hết sức lực và anh cũng vô thức chiềm trong giấc ngủ
Anh xoay cô lại ...im lặng xoa đầu cô...rồi nhẹ nhàng lau đi hàng mi ẩm ướt của cô.....
Cô biết là anh ...cái cảm xúc vỡ oà trong vô định ...cô cảm giác sợ lắm...sợ người con trai trước mặt mình.....sợ anh sẽ bỏ cô bơ vơ giữ thế gian lạnh lẽo này....cô chỉ biết có một mình anh.......
Màng đêm bao trùm , bao trùm cả hai đôi mắt u buồn ảm đạm.....
Đây có lẻ là ngày duy nhất anh thấy cô khóc...lần đầu tiên anh thấy người con gái bé nhỏ đó khóc.......khi 5 tuổi lúc ở nhà trẻ. Mặt dù ,còn rất nhỏ nhưng khi cô té lúc chơi cầu trượt đổ máu rất nhiều ở phần đầu nhưng cô chỉ nhăng mặt nhẹ nhàng rồi đi vào phòng y tế không một tiếng khóc la như bao đứa bạn cùng trang lứa khác.....cô mang một vẻ kiên cường làm vỏ bọc vô cùng xuất sắc trước mọi người xung quanh. Nhưng cố gắn mấy thì con người vẫn có sức chịu đựng riêng của nó.....trước cái cảnh tượng đó cô không thể cầm lòng được ...đau lòng...mất mác......và cả sự khinh rẻ cuộc đời.....những con người bạc bẽo......
Cô chỉ còn tin tưởng mỗi người con trai đó......vậy nên cô mới chạy đi tìm anh....
1 tháng sau....
- Làm gì đấy nhóc _ nhìn thấy cô trầm lắng anh có chút chua sót, cóc nhẹ vào vầng trán non nớt anh đưa cô về với hiện thực...
- Đâu em lắm biết không ? _ Cô sợ anh lo kéo miệng lên cười nhẹ nhàng rồi hết mũi lên cực kì dễ thường.....
Cười xoà trước hành động của cô, anh thấy nhẹ lòng hẳn đi......nắm nhẹ tay cô đứng dậy khỏi mớ kí ức đau lòng......anh kêu lái xe riêng chuẩn bị xe rồi đưa cô ra ngoại ô cho khuây khoả .....
Trên đường đi ..... tràn ngập xe là tiếng cười rúc rích đôi khi vỡ oà trong tất của của anh và cả cô.......
- Xè tay ra nào _ anh vẫn cười , nhìn cô với đôi mắt độc địa...
- Tha cho em đi Pun _ mếu máo cô giở trò cún con dụ dỗ anh hòng được tha mạng...
- Pu này !!! *cóc nhẹ vào trán* thua rồi phải chịu phạt chứ
- Hà Pun ăn hiếp Pu ...ứ chịu đâu ......chú ơi chú........_ cô nhìn người lái xe già khao khát được bênh vực....
- Cô thua phải chịu thui... _ Ông qua kính chiếu hậu nhìn người con gái mắt vô cùng buồn thảm.....rồi cất giọng giảng hoà
- Cô cậu chủ tới nơi rồi hai người xuống đi bô lên đấy là vừa......
Trước mắt anh và cô là một khu đồi nhỏ....cỏ xanh mướt, trên đồi có một cái cây kỉ niệm vô cung sâu sắc mà cô không thể nào có thể từ bỏ thứ kí ức đó được.....
Hai người bước từng bước lên đồi....gió cũng bất giác luồn vào rồi tung tăng đùa giỡn trên từng lọn tóc của cô......
- Ha!!! ba mẹ ở con tới rồi này...chắc ba mẹ nhớ con lắm nhỉ một tháng rồi còn gì ^^ Con cũng nhớ ba mẹ lắm nè ......_ Cô cười tươi rói lấy tay xoa xoa cây tùng, lúc này cay cũng không lớn lắm.....
- Ba mẹ thấy không ? Con gái ba mẹ lắm lời quá đấy.....lại còn lúc nào cũng cười như con điên vây _ Anh nhìn cô lại thấy cô cười ...trong lòng lại gợn lên cảm giác thanh thản nhẹ nhàng dẫu biết là cô đang cô cho ba mẹ mình thấy cô vẫn sống tốt và vui vẻ khi không có họ ở bên...
- Này này.....anh nói ai lắm lời ai điên...chính xác phải dùng từ hồn nhiên chứ >< hừ.....còn nữa ba mẹ em không phải của anh... _ cô cáu gắt nhìn anh....
- Ơ em hứa gã cho anh rồi cơ mà
- Khi nào? _ cô vặn vẹo
- Được rồi ....anh thua ....._ anh não nề nhìn cô ...có chút buốn
Chợt đằng sau một lực vô cùng nặng dồn anh tới phía trước ( mém chút dập mặt rồi )
- Em nặng thế ? _ anh quay sang nhìn cô...
- Nặng để làm cục nợ đời anh đấy nhớ cho rõ em không phải là vợ anh sau này mà là cục nợ của anh bây giờ và trong tương lai ...nhớ cho rõ....._ Cô nói xong thì mỉm cười thật tươi choàng tay vào cánh tay anh.....
Còn anh chỉ vẫn im lặng và cười tận hưởng hạnh phúc ở hiện tại....
Mặt trời ...buổi hoàng hôn tĩnh lặng...và cả cây tùng trước mắt ...nó sẽ minh chứng cho tình cảm của hai đứa bé này ...không phải một thứ tình yêu mãnh liệt mà là một tình cảm vô cùng trong sáng của tuổi nhò........
Màn đêm buông xuống nhẹ nhàng.....anh và cô xuống đồi vẫn tiếng cười rút rích đến tận khi lên xe.......hai bàn tay lồng vào nhau nhẹ nhàng không xiết chặc ràng buộc.
- Nắm chặc tay anh nhất định không đươ.................Không _ Bóng dáng người con gái khuất trong làng sóng biển.....
Trời vẫn tiếp tục mưa.........anh ngôi gục xuống giữa xa lộ........tình hình nguy cấp khi nảy.......
- Cậu chủ !!! Cậu cùng cô chủ nhảy ra xe đi không thì không kịp........_ Ông tài xế gấp gáp giọng lạc đi
- Không không được.......
Bổng chiếc xe lệch bánh ngay lúc đó cánh cửa xe sau tung xa.......anh và cô bị đẩy mạnh ra khỏi xe...chiếc xe lao nhanh như cắt ùm mình xuống dòng nước biến...còn anh và cô níu lấy thanh chắn bên đường ...máu từ tay anh rỉ ra......đoán chắc anh không trụ được nữa .....cô không muốn cả hai cùng phải chết...ít nhất cũng phải có một người sống nhất định là vậy
- Pun chăm sóc ba mẹ giúp Pu nha!!! Pu thương Pun nhiều lắm cô sống tất tốt cho sau này nha.....sống hộ cuộc đời của Pu...... _ rồi cô tách nhẹ lòng bàn tay anh ra......
Bất lực nhìn người con gái mình thương lao mình trước dòng nước lạnh lẽo ...... anh thật sự không thể nào chịu đựng được......gào hét dữ dội trong mưa.....sau khi lên được trên đường lô ...kiệt hết sức lực và anh cũng vô thức chiềm trong giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.