Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 313: chớ trúng kế mượn đao giết người

A Tiều

10/01/2019

Bảo Châu nhún vai nói: "Hoàng thượng đã từng chiếm đoạt qua Ninh Vương phi, mang theo nàng bỏ trốn tới Hành cung Ly Sơn, về sau vương phi chủ động rời khỏi hoàng thượng, trở lại bên người ninh Vương. Tính tình Ninh Vương tiểu thư cũng đã biết, hắn nhất định sẽ nhanh chóng đoạt lấy vương phi, tới biểu thị công khai mình mới là nam nhân chân chính của nàng. Trên đường trở về Giang Nam, nhất định là. . . . . . . Bây giờ, thật sự là rất khó đi đến kết luận, đến tột cùng nàng mang thai chính là hài tử của ai?"

Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh nói: "Đến tột cùng là hài tử của ai không cần gấp gáp, liên quan gì với Đậu Nguyên Nguyên ta chứ? Quan trọng là khiến Thái phu nhân nghi ngờ, tin tưởng máu mủ trong bụng của nàng không phải của Ninh vương. Kể từ đó, còn cần ta động thủ sao? Sẽ để cho Thái phu nhân ra mặt giết đi tiểu nghiệt chủng trong bụng của nàng!"

Dứt lời, nàng dịch bước tới trước gương đồng trên bàn trang điểm, đưa tay khép lại một búi tóc, phân phó nói: "Mau! Đi lấy một cái áo khoác xinh đẹp tới đây, ta cũng nên đi tới chào hỏi Thái phu nhân rồi."

Thái phu nhân khẳng định đã hoài nghi máu mủ trong bụng của vương phi đến tột cùng là của người nào? Bây giờ, nàng chỉ phải đi đến thêm chút sức liền có thể thuận lợi diệt trừ nàng ta.

***

Gió nhẹ từ từ thổi vào trong nhà, màn lụa giương nhẹ, Hồng Ngọc đưa tay đóng cửa sổ lại, lúc này, lại liếc thấy Thái phu nhân kéo lên làn váy, chậm rãi bước lên cầu thang tẩm điện, phía sau bà là thị nữ Tuyết Nhạn bưng một chén thuốc đen nghịt.

Sắc mặt của Thái phu nhân hết sức âm trầm, Hồng Ngọc ở sau cửa sổ thấy thế, sắc mặt thay đổi, lập tức chạy về phòng trong, vẻ mặt gấp rút đối với chủ tử nửa nằm ở trên giường an thai, bẩm báo: "Tiểu thư, Thái phu nhân tới, chỉ là sắc mặt của bà cũng không rất dễ nhìn thì sao? Giống như lại xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Cố Tử Khâm đang dạo bước phòng ngoài giơ tay lên nghe, lập tức dò xét ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy vẻ mặt kinh người quả nhiên không đúng lắm, giữa mặt mày, hình như có một cổ khí tức xơ xác, hắn hãi kinh, liền nhanh chóng chạy vào bên trong phòng nói: "vì sao sắc mặt của Thái phu nhân khó coi?"

Hồng Ngọc "Xuy" hắn một tiếng nói: "vì sao sắc mặt của Thái phu nhân khó coi, sao ta biết chứ? Không phải là ngươi học y sao? Sao không đi giúp bà ta xem mạch đây? Xem xem bà vừa chỗ nào không đúng sức lực? Duy trì dáng vẻ lộ ra rất muốn phiền toái tiểu thư hả?"

Đổng Uyển đứng dậy từ trên giường, ngước mắt nói: "Ninh Vương đâu? Bây giờ hắn đang ở chỗ nào?"

Hồng Ngọc lập tức đáp lời: "Nghe nói không biết đến tột cùng Túc Vương tử làm sao vậy, sợ quá mức. Vậy mà khóc thét không ngừng, dụ dỗ cũng dỗ không được. Trong lòng Ninh Vương nóng nảy, liền tự mình mang theo hắn đi tới bên trong tòa miếu lớn cho bớt sợ rồi."

Nghe vậy, vẻ mặt Đổng Uyển khẽ biến, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ninh Vương rời khỏi vương phủ rồi hả? Thái phu nhân có biết chuyện Túc nhi không?"

Hồng Ngọc vuốt cằm nói: "Hẳn là biết chứ? Ở trong vương phủ, có ai không biết Túc Vương tử là kim tôn bảo bối của Thái phu nhân, hắn bị kinh sợ, người phía dưới sao dám đè nén không bẩm báo với bà đây? Thái phu nhân không có lý do gì không biết chuyện à?"

Chính là bởi vì Kim tôn bảo bối. Thái phu nhân không có lòng như lửa đốt đi theo Ninh Vương cùng nhau tiến về phía miếu lớn, ngược lại thừa dịp Ninh Vương không có ở trong vương phủ, đặc biệt đến nơi nàng!



Rất dễ nhận thấy, Thái phu nhân hoài nghi hài tử trong bụng của nàng không phải của Ninh Vương. Thế là đặc biệt thừa dịp lúc Ninh Vương ra cửa, tính toán sử dụng phương thức cưỡng chế giải quyết thai nhi trong bụng của nàng.

Người đến không có ý tốt, Đổng Uyển không sợ hãi, ngược lại thái độ trầm ổn, quay đầu lại phân phó với Hồng Ngọc. Nói: "Đi, đi ra cửa nghênh Thái phu nhân vào cửa."

Hồng Ngọc nghe ngẩn người, hơi có vẻ chần chờ, nói: "Ah, tiểu thư. Sắc mặt của Thái phu nhân khó coi, không biết đến tột cùng là muốn làm gì, nói không chừng lại bị khích bác rồi, cho nên chạy đến tìm ngươi làm phiền. Cố tình bây giờ Ninh Vương vừa không có ở trong phủ, ngươi lại có thai. . . . . . , ta có dự cảm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không tốt. Tình huống xem ra, giống như không tốt lắm? Ta xem chúng ta hạ quyết tâm, đóng cửa chính lại, đóng chặt, vô luận là người nào gõ cửa đều không để ý tới, mặc kệ bà ta có phải Vương thái hậu hay không, mặc kệ bà ta tức giận, chúng ta cắn răng, gượng chống đỡ, chờ Ninh Vương trở lại! Chỉ cần Ninh Vương trở lại, chúng ta được cứu!"

"Ngươi ở đây nói bậy cái gì? Có thể nào không để cho Thái phu nhân vào cửa chứ?" Đổng Uyển quở nhẹ một tiếng, nói: "Còn không mau đi nghênh đón Thái phu nhân!"

Lúc này Hồng Ngọc mới không cam tâm, không muốn chạy ra ngoài, đợi ở cửa ra vào, không bao lâu sau, Thái phu nhân liền dẫn Tuyết Nhạn vào cửa.

"Cung nghênh Thái phu nhân." Hồng Ngọc hạ thấp người nói.

Lúc này, Đổng Uyển đã nhanh chóng bò dậy từ trên giường, nàng hơi sửa lại quần áo của mình, liền nghênh đón, vén áo thi lễ với bà.

Thái phu nhân cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vài tia nghiêm trang, cũng không phí lời nói hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề, liền lạnh lùng mở miệng nói: "hôm nay ta mang theo chén thuốc tới đây, ngươi uống đi."

Thái phu nhân lấy giọng ra lệnh hạ lệnh, cố ý cho thấy uy nghiêm của Vương thái hậu.

Chốc lát, Tuyết Nhạn liền đem chén thuốc đến trước mặt Đổng Uyển, nhỏ giọng nói: "Vương phi, xin dùng thuốc đi!"

Một mùi thuốc nồng đậm nhất thời xông vào mũi, vào thời khắc này xem ra nước canh đen nghịt, nhưng mà lại như huyết sắc đỏ thẫm, làm người ta nhìn thấy mà ghê. . . . . .

Thông tuệ như nàng, trong lòng tự nhiên rất hiểu, chén thuốc kia đến tột cùng là cái gì.

Đổng Uyển tự mình đứng dậy, nghiêm mặt nói với Thái phu nhân: "thuốc dưỡng thai hôm nay, ta đã uống rồi, chén thuốc không nên quá lượng, vẫn là thỉnh Thái phu nhân lấy về đi!"

Nàng lại dám mở miệng cự tuyệt!



Thái phu nhân ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Chắc hẳn ngươi đã biết chứa trong chén thuốc này là cái gì? Ngươi thường ngày rất biết rõ đạo lý, là một người hiểu nặng nhẹ, cho nên ta mới không có khiến tổng quản theo tới, ngươi chính là nhanh lên một chút thuận theo uống vào đi, đừng làm cho ta đánh, phái người đi vào ép ngươi uống, làm cho khó coi như thế, không chỉ là lăng nhục người của Ninh Vương, ngươi còn là Vương phi nữa nhé!"

Vẻ mặt Đổng Uyển nghiêm nghị nói: "máu mủ khúc thịt trong bụng ta, Nhi tử trưởng của Ninh vương, cũng là tôn tử của Thái phu nhân, ngươi có thể nào bị người khích bác liền tùy ý giết chết? Mà trước đó không chứng thực đây?"

Thái phu nhân nghe nói thế, ánh mắt khẽ nhúc nhích, quả thật bà không dám chắc hài tử trong bụng của nàng đến tột cùng là của người nào, lại vẫn trầm giọng nói: "Chính bởi vì là Nhi tử trưởng, cho nên ta không thể không thận trọng, ta phải tránh tất cả khả năng. . . . . . . Tóm lại, cái người này một thai không thể lưu, ngươi và Ninh Vương cũng còn trẻ tuổi, sinh tiếp đều không có vấn đề, chảy mất thai này, ngươi sở sinh thai thứ hai, chính là con của chánh thê ninh Vương, không chỉ có thân phận tôn quý, còn là một Thế tử, ta tất nhiên sẽ yêu thương phải phép. Liên quan đến chuyện này, ta cũng có lỗi, cho nên ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, cũng sẽ không trách cứ ngươi, lần này nếu như ngươi chịu thuận theo nghe lời, ta cam kết tương lai nhất định sẽ bồi thường ngươi thật tốt."

Thái độ Đổng Uyển kiên quyết, chậm rãi mở miệng nói: "Thái phu nhân có biết thuốc phá thai tổn thương thân thể ra sao không? Nếu ăn vào thuốc này, không chỉ có hài tử vô tội, tương lai có thể sinh con lần nữa hay không, còn là một vấn đề lớn, huống chi, mất đi thai này, sau này thật có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử sao? Chẳng lẽ không là nữ nhi sao? Tính tình của Ninh Vương, Thái phu nhân còn phải rõ ràng hơn so với ai khác, ngoại trừ ta ra, hắn sẽ không có ai khác ngoài chánh thê rồi, chẳng lẽ ngươi để dưới gối hắn không Nhi tử trưởng sao? Vì bảo vệ hài tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận Túc nhi là Nhi tử trưởng, cho dù ta không có con, ta cũng sẽ làm như thế! Ninh Vương không Nhi tử trưởng, như vậy sau khi hắn trăm năm, Vương tước trả lại cho triều đình, do tử tôn tông tộc Lưu thị nào đó thừa kế, như vậy, con nối dòng huệ Đế không chỉ có mất đi Hoàng vị, đến cuối cùng ngay cả Vương tước cũng không giữ được. Huống chi, hài tử trong bụng ta, vốn của Ninh Vương."

Thái phu nhân nghe nàng vậy mà quyết liệt muốn cho hậu tự Ninh Vương mất đi Vương tước, nhất thời sắc mặt một hồi xanh mét, giận đến nặng nề vỗ lên bàn, cắn răng nói: "Thật là to gan, ngươi lại dám uy hiếp ta?"

"Không phải uy hiếp, mà là vì sức mạnh của mẫu thân, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cố ý giết hài tử của ta." Đối mặt Thái phu nhân thịnh nộ, Đổng Uyển không kinh không sợ, thái độ kiên định nói: "Nếu như Thái phu nhân vẫn không cách nào dung hạ ta, như vậy Đổng Uyển ta lập tức rời khỏi Phủ Ninh Vương là được."

Dứt lời, nàng liền phân phó nói với Hồng Ngọc: "Đi sửa sang một chút, chúng ta lập tức rời đi!"

"Vâng" Hồng Ngọc vén áo thi lễ, liền chạy vào phòng trong, cầm một tấm vải bắt đầu thu thập đồ nữ trang.

Thái phu nhân trầm mặt, nhìn chằm chằm chủ tớ hai người.

Mắt thấy, vương phi sắp rời khỏi vương phủ, Tuyết Nhạn một bên thấy thế, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ với Thái phu nhân: "Thái phu nhân, tính tình Vương phi nô tỳ đã biết, nàng cũng không phải dọa người, ngươi không lên tiếng ngăn cản, nàng sẽ rời khỏi vương phủ thật. Ngươi cũng biết tính tình gia thế nào, hắn sẽ giận dữ, sẽ nổi điên, sau đó sẽ không cần để ý lập tức đi tìm vương phi về, từ đó vứt bỏ Vương tước, bí mật ẩn trong giang hồ. . . . . . , , chuyện đến trình độ này, đừng nói Vương tước nữa, ngay cả Ninh Vương cũng bị mất." Nói xong, Tuyết Nhạn nhanh chóng liếc vương phi một cái, ngừng lại một chút, nói tiếp: "Huống chi, Đậu phu nhân chỉ vì lợi ích, hơi sớm theo như lời nói với Thái phu nhân, trong đó có mấy câu nói có thể tin đây? Ngay cả gia cũng không có cảm thấy hoài nghi, nàng bằng cái gì có thể một mực chắc chắn chứ? Nàng càng như thế, ta liền càng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng vương phi nhất định là của gia không có sai, nàng muốn lợi dụng Thái phu nhân tới thay nàng diệt trừ hài tử, đừng quên nàng vừa mới hãm hại qua vương phi đấy. Còn nữa, tướng mạo Túc Vương tử giống Ninh Vương như thế, vì vậy đạt được Thái phu nhân vô cùng yêu thích, vương phi sinh ra hài tử, chẳng lẽ còn sẽ thua hắn sao?"

Một câu nói, nhắc nhở Thái phu nhân.

Từ đầu đến cuối, trong nội tâm bà dĩ nhiên hiểu rõ ràng, Đậu Nguyên Nguyên vì ích lợi bản thân, lợi dụng tay bà là Vương thái hậu, tới uy hiếp vương phi đánh rụng hài tử.

Mà bà, lo lắng Vương tước Ninh Vương sẽ rơi vào trong tay của ngoại nhân, để bảo đảm huyết thống Ninh Vương, tất nhiên cũng sẽ làm như vậy.

Sử dụng thủ đoạn ép buộc, vương phi sẽ liều chết hộ tử, mặc kệ hài tử có thể thuận lợi đánh rụng hay không, hành động lần này cũng sẽ lật đổ vương phi, một khi nàng rời đi. . . . . . Đến lúc đó sẽ đưa đến ngay cả Ninh Vương cũng mất. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Tuyết Nhạn nói rất có đạo lý, thai Vương phi cũng không ổn, vẫn còn ra máu đứt quãng, hài tử có lẽ sẽ rất nhanh chảy mất rồi. Nếu không, đợi sanh ra, cẩn thận coi trộm diện mạo một chút, cũng có thể đoán được, đến tột cùng là của người nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook