Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 312: hài tử trong bụng của nàng thật sự là của ngươi sao

A Tiều

10/01/2019

Nếu là thuốc dưỡng thai, hơn nữa hắn còn kiên trì mỗi ngày tự mình nấu thuốc, như vậy hiển nhiên Trần Đại Phu dựa vào năng lực của mình, đang âm thầm bảo vệ Đổng Khanh. Như vậy, tại sao Đổng Khanh lại có dấu hiệu sanh non kéo dài đây? Chuyện này không hợp với lẽ thường hả?"

Đổng Uyển nghe nói thế, sắc mặt không khỏi lặng lẽ thay đổi.

Từ nhỏ Cố Tử Khâm lớn lên ở trong đống thuốc, hắn đối với dược vật phán đoán sẽ không sai. Trần Đại Phu không mượn tay người khác, mỗi ngày kiên trì nấu thuốc dưỡng thai đưa tới, hắn làm như vậy, là lo lắng có người sẽ ở trong quá trình nấu thuốc động tay chân, âm thầm hại nàng.

Ngày đó, nàng hơi bị lạc hồng thì Trần Đại Phu liền khẩn cấp châm cho nàng, chắc là giúp nàng giữ thai.

"Thì ra Trần Đại Phu là một người tốt nhé! Là ta trách lầm hắn. . . . . ." Hồng Ngọc gãi đầu một cái, quay đầu nhìn chủ tử nửa nằm ở trên giường, lúng túng mở miệng nói: "Như vậy, tiểu thư uống thuốc của Trần Đại Phu dưỡng thai, vì sao còn có thể ra máu kéo dài đấy? Đến tột cùng là vấn đề xuất hiện ở nơi nào?"

Cố Tử Khâm vuốt cằm của mình, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặt, thầm nghĩ, chuyện này đúng là kỳ quái.

Khuôn mặt anh tuấn của Lưu Ký, càng lúc càng nặng nề. . . . . .

Nếu không mau sớm tìm ra nguyên nhân bào thai trong bụng Uyển Nhi không yên, sợ rằng sẽ không bảo đảm được hài tử.

***

"Rầm" một tiếng vang thật lớn, cổng chạm trổ màu đỏ thắm bị Lưu Ký cho một chân đạp ra.

Đậu Nguyên Nguyên đang ở trong phòng nhìn thấy Ninh Vương tức giận đằng đằng đi tới, lập tức từ trước bàn trang điểm đứng dậy, tiến về phía phòng ngoài nghênh đón. Ra ngoài dự đoán của nàng, nàng chưa kịp thi lễ thỉnh an, hắn tức giận đùng đùng đã thô bạo níu lấy váy của nàng, một tay xé lấy nàng, giận dữ nói: "Còn không mau đàng hoàng khai ra, đến tột cùng là ngươi dùng biện pháp gì khiến vương phi chảy máu không ngừng hả?"

Đáy mắt hắn thiêu đốt lửa giận, khuôn mặt anh tuấn đã bạo xuất gân xanh.

Thấy thế, sắc mặt của Đậu Nguyên Nguyên thay đổi một lần.

Ninh Vương luôn luôn thương hương tiếc ngọc. Chưa bao giờ đối với nữ nhân thô bạo như thế, lửa giận hừng hực tựa như có lẽ hắn đã mất đi lý trí, Bảo Châu một bên thấy thế. Bị sợ đến lập tức quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Vương thượng, xin bớt giận, thai nhi trong bụng vương phi không yên, ai biết đến tột cùng là sự việc ra sao? Có lẽ là có rất nhiều nguyên nhân tạo thành, có liên quan gì với phu nhân, chuyện này có thể nào giận lây đến trên người của phu nhân nhà ta đây?"

"Trừ nàng, còn có ai sẽ ác độc như thế? !" Ninh Vương lập tức gào thét một tiếng, cả giận nói: "Nếu không muốn chết, lập tức cút ra ngoài cho Bổn vương!"

Bảo Châu bị Ninh Vương lôi đình tức giận, nhất thời bị sợ đến cả người run run một hồi, nhìn tình huống này quả thật không tốt lắm, không cẩn thận có lẽ sẽ bị Ninh Vương đang nổi giận giết đi. Nàng chỉ là nô tỳ nho nhỏ, nói giết liền có thể giết, lưu ở trong phòng nữa, chỉ sợ sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này, Bảo Châu không còn kịp dập đầu nữa. Bị sợ đến chạy trối chết, trực tiếp tông cửa xông ra rồi!

Ninh Vương tức giận, lần này tức giận thật không nhỏ, ở bên trong lòng của Đậu Nguyên Nguyên dấy lên một hồi hoảng sợ, nàng bị sợ đến cả kinh. Lại nhanh chóng ổn định tâm thần một chút, sau khi hỏa tốc ổn định tâm tư, ngược lại lạnh lùng liếc nhìn Lưu Ký, cười lạnh nói: "Nhìn ngươi, diện mạo hẳn là dữ tợn đáng sợ như thế, ngay cả Bảo Châu cũng bị ngươi dọa cho sợ đến cả người phát run, tông cửa xông ra rồi đó?"



Khuôn mặt Lưu Ký tức giận, thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, trầm thấp mở miệng nói: "Có tin Bổn vương nhất định sẽ giết chết ngươi hay không? !"

Đậu Nguyên Nguyên cười khẽ một tiếng, nói: "Giết thì giết đi, thân phận vương gia tôn quý giết chết một thứ thiếp, giống như giết chết một con giun dế nhẹ nhàng linh hoạt. . . . . . , nhưng mà lần này Ninh Vương động lớn như vậy, tức giận đi tới nơi thiếp thất là vì chuyện này đây?"

Lưu Ký gào thét một tiếng nói: "Ngươi tạm thời giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo bổn vương! Tại sao Vương phi lại ra máu không bình thường? Đến tột cùng ngươi lại đang âm thầm làm quỷ kế ác độc gì?"

"Quỷ kế hả?" Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh nói: "Vương thượng có thể có bất kỳ chứng cớ nào sao? Chứng minh thai nhi của Vương phi không yên, tất cả đều là Đậu Nguyên Nguyên ta làm hại sao?"

Lưu Ký trầm giọng nói: "Lòng của ngươi ác độc vô cùng, trừ ngươi ra, còn có ai sẽ âm thầm làm loại chuyện ác độc này? Ngươi nhiều lần muốn hãm hại vương phi, đừng tưởng rằng Bổn vương không biết. Tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão, đừng trách Bổn vương lòng dạ ác độc, Bổn vương phải lập tức giết chết ngươi rồi, chấm dứt hậu hoạn!"

Hai mắt hắn lộ ra một tia sát ý mãnh liệt.

"Vì nàng, cuối cùng ngươi cũng muốn giết ta sao?" Khi nhìn gần ánh mắt hắn sắp giết người, Đậu Nguyên Nguyên đột nhiên phá lên cười, cười cười, vậy mà rơi lệ, ngay sau đó cắn răng nghiến lợi, nói: "sao Điện hạ không cẩn thận suy nghĩ một chút, hài tử trong bụng của nàng thật sự là của ngươi sao? Nàng vào cửa ba tháng, lại mang thai ba tháng, thai nhi trong bụng nàng quả thật là của ngươi sao? Mà ngươi lại vì chủng loại của nam nhân khác, lại chạy tới sát hại mẫu thân Nhi tử ruột của mình!"

"Ngươi câm mồm!" Nghe vậy, Lưu Ký lập tức nóng giận công tâm, hắn không lưu tình một chút nào, dùng sức bóp cổ của Đậu Nguyên Nguyên, trong miệng nổi giận mắng: "Ngươi câm mồm! Ngươi câm mồm cho Bổn vương! Thai nhi trong bụng Vương phi là hài tử của Bổn vương! Ngươi chớ có ám hại Hài tử của Bổn vương! Nữ nhân ghê tởm này đừng mơ tưởng hại hài nhi của ta! Hôm nay không giết ngươi, hài tử của ta làm sao Bình an?"

Lưu Ký thịnh nộ không dứt, sức lực của hắn cực lớn, Đậu Nguyên Nguyên bị hắn bóp cơ hồ đều không hít thở được, không bao lâu sau, sắc mặt của nàng đã từ từ ửng hồng, chỉ có thể miễn cưỡng dùng cổ họng minh nuốt mấy tiếng, ý thức được mình rất có thể sẽ hủy tánh mạng ở trong cơn giận dữ của Ninh Vương, thế là nàng đưa tay liều chết đẩy hắn ra, hết sức giùng giằng. . . . . .

Mắt thấy hơi thở càng lúc càng yếu ớt, Đậu Nguyên Nguyên tuyệt vọng nhìn hắn, trong mắt doanh nước mắt, mang theo vạn phần cầu xin.

Vì thai nhi trong bụng Đổng Uyển, vậy mà lần này hắn lại tuyệt tình hạ quyết tâm rồi!

Mệnh đang giữa lúc nguy cấp, đột nhiên, sau trướng truyền tới tiếng Túc nhi gào khóc.

Thân thể nho nhỏ của Lưu túc đứng ở sau trướng, mở to hai mắt nhìn phụ vương đang thắt cổ mẫu thân, khuôn mặt hắn cực kì kinh hãi, lập tức bị sợ đến lớn tiếng khóc .

"Minh oa ~~~~ minh oa ~~~"

Nghe tiếng Túc nhi khóc, ở bên trong lòng của Lưu Ký kinh sợ, bỗng chốc hắn phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng hồi phục lý trí, buông hai tay bóp ở cổ Đậu Nguyên Nguyên ra, sau đó đi đến sau trướng, một tay ôm lấy Nhi tử khóc đỏ cái mũi vào trong lòng, sờ vuốt đầu của hắn, vội vàng trấn an nói: "Con ta! Thật xin lỗi, phụ vương quên con đang ở trong căn phòng, bị dọa sợ chứ?"

"Phụ vương! Phụ vương!" Lưu túc chưa tỉnh hồn lau nước mắt, sau đó rút vào trong ngực hắn, hít hít mũi, nức nở nghẹn ngào khóc ròng nói: "Túc nhi hơi sợ!"

"Là lỗi của phụ vương, nhất thời xúc động, không ngờ tới con ở nơi này, làm cho con sợ hãi. . . . . ."Lưu Ký vội vàng trấn an con còn tấm bé.



"Minh minh. . . . . . Phụ vương, Túc nhi hơi sợ. . . . . ." Lưu túc khóc làm nũng, vừa nói vừa lớn tiếng khóc .

"Minh oa ~~~ oa ~~~"

Trẻ nhỏ nho nhỏ thật bị tình cảnh mới vừa rồi làm cho sợ hãi, hắn gào thét khóc lớn, tiếng khóc không ngừng, vô luận Lưu Ký trấn an ra sao, Túc nhi còn khóc không ngừng.

Đậu Nguyên Nguyên thấy thế, lập tức lại gần, đưa tay vuốt mặt của Nhi tử, dụ dỗ nói: "Túc nhi ngoan, thân mẫu ở chỗ này đây, đừng sợ. . . . . ."

Túc nhi rơi nước mắt, thút tha thút thít nhìn nàng, sau đó lại không nhịn được lớn tiếng khóc, nói: "Thân mẫu, Túc nhi hơi sợ. . . . . . , ô oa ~~~"

Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn Lưu Ký, lạnh lùng nói: "Đừng quên, cái này mới là máu mủ ruột thịt của ngươi! Thứ trong bụng Vương phi không phải!"

"Ngươi càn rỡ! Chớ có nói bậy nữa!" Lưu Ký tức giận mắng một tiếng, rồi lại cố kỵ ấu tử trong ngực, chỉ đành phải nhịn hết lửa giận, liền ôm Túc nhi quay người bỏ đi, đồng thời bỏ xuống một câu tàn nhẫn.

"nếu đứa nhỏ trong bụng Vương phi không giữ được, Bổn vương chắc chắn lập tức tới lấy tánh mạng của ngươi, nếu thai nhi gặp vạn nhất, ngươi phải chôn theo một hài tử khác của Bổn vương!"

Dứt lời, hắn liền khoa trương đi.

Sau khi Ninh Vương rời đi, cuối cùng Đậu Nguyên Nguyên cũng thở ra một hơi, lúc này nàng lại đột nhiên cả người xụi lơ, trong nháy mắt đã ngã trên mặt đất, đột nhiên thở hổn hển.

"Tiểu thư, ngươi xảy ra chuyện gì?" Bảo Châu thấy Ninh Vương mang theo Túc nhi tức giận đằng đằng rời đi, lúc này mới chạy vội đi vào, thấy chủ tử vậy mà ngã trên mặt đất, gương mặt kinh ngạc, vẻ mặt hơi có vẻ mờ mịt, nàng lập tức kề trước dìu chủ tử lên, buồn bực nói: "sao ngươi đột nhiên ngã xuống đây?"

"Không phải ngã xuống, ta là bị Ninh Vương dọa cho nhất thời xụi lơ. . . . . ." Nhớ tới chuyện vừa mới rồi, trong nháy mắt đáy mắt Đậu Nguyên Nguyên lại giương lên một tia kinh hoảng nói: "Mới vừa rồi ta kém một chút liền bị Ninh Vương giết đi. . . . . . . Lần này, hắn là thật muốn giết ta! Không dung tình chút nào muốn giết ta! Hắn lại là thật muốn giết chết ta! Ta kém một chút liền bị hắn giết! Trước kia không phải hắn yêu ta sao? Sao hắn trở nên vô tình như thế? Sao hắn trở nên tàn nhẫn như thế? Hắn thật tổn thương lòng của ta. . . . . ."

Bảo Châu cắn răng một cái, nói: "chắc là Vương thượng không thể nhịn được nữa. Tiểu thư, gần đây chúng ta phải cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng trêu chọc hắn! Chuyện như vậy còn có thể một lần nữa sao? Lần sau chỉ sợ cũng sẽ mất mạng!"

Đậu Nguyên Nguyên vuốt ngực, liên tiếp thở hổn hển mấy cái nói: "giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hoàn hảo Túc nhi khóc, ấy là hài tử ta mang về từ thâm sơn cùng cốc, ở lúc hết sức nguy cấp đã cứu ta một mạng!"

"mới vừa rồi ta nghe ở ngoài cửa, vương thượng trước khi rời đi quẳng xuống tàn nhẫn, nếu vương phi thật bất hạnh sảy thai, hắn sẽ lập tức giết chết tiểu thư." Bảo Châu cau mày nói: "Ninh Vương đã tuyệt tình hạ quyết tâm rồi, không hề cố niệm ngươi là mẫu thân túc Vương tử nữa. Xem thế này, chúng ta phải nghĩ biện pháp giữ được đứa nhỏ trong bụngvương phi, mới có thể sống sót!"

"Giữ được hài tử trong bụng của nàng hả? Hừ, đừng mơ tưởng!" Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Nàng vào cửa ba tháng, mang thai ba tháng. Ngươi nói, đứa nhỏ trong bụng Đổng tiện nhân là của Ninh Vương hay sao? Hay là của hoàng thượng?"

Bảo Châu nhún vai nói: "Hoàng thượng đã từng chiếm đoạt qua Ninh Vương phi, mang theo nàng bỏ trốn tới Hành cung Ly Sơn, về sau vương phi chủ động rời khỏi hoàng thượng, trở lại bên người ninh Vương. Tính tình Ninh Vương tiểu thư cũng đã biết, hắn nhất định sẽ nhanh chóng đoạt lấy vương phi, tới biểu thị công khai mình mới là nam nhân chân chính của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook