Chương 69
Laz [E]
26/05/2014
MẤT TÍCH
Cả hai đều là những con người ích kỉ.
Vì tình yêu, các người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình...
Chẳng thèm đoái hoài đến cảm nhận của người khác.
Nhưng.
Cũng giống như ghen tuông vậy...
Ích kỉ - Phải chăng cũng là biểu hiện của một tình yêu sâu sắc và mãnh liệt?
* * * * * * *
Vài ngày trước sinh nhật lần thứ hai hai của Meme.
Tại căn biệt thự của dòng họ Kintaru trên con phố Omotesando nổi tiếng...
- Phu nhân, làm ơn hãy giúp con.
Tiếng con gái vang lên đứt quãng, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.
- Mik... Mik-kun đã không còn ở bên con nữa, anh ấy đã đem lòng yêu người khác rồi...
- Yêu người khác ư? - Một giọng phụ nữ lạnh lùng, vô cảm đáp lại.
- Vâng, một cô gái Việt Nam...
Một cái chớp mắt.
Vết thương tưởng như đã lành từ lâu giờ bỗng nứt ra...
Máu. Đau đớn.
Chẳng lẽ chuyện xưa kia giờ lại xảy ra một lần nữa?
- Anh ấy đã biến mất hơn một tuần nay. - Giọng cô gái run rẩy, giống như sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc - Con không biết anh ấy đã đi đâu... Anh ấy vẫn còn ốm... Cô gái đó cũng biến mất... Nhưng Myu không chịu nói cho con biết...
Những câu nói chả ăn nhập với nhau, những giọt nước mắt hoà cùng với máu.
- Yuki... - Tiếng gọi khe khẽ. Lạnh buốt.
- Vâng, Phu nhân?
- Con không muốn giống như ta chứ?
Ngạc nhiên.
Ngập ngừng.
Rồi là một cái lắc đầu...
- Vậy con có thể vì Mik-kun mà hy sinh tất cả? - Từng ngón tay thon dài chạm khẽ lên đôi má phớt màu hồng của cô gái trẻ - Có thể giống như ta vì ông ấy mà làm tất cả?
Lặng im.
Rồi là một cái gật đầu khẳng định.
- Vậy... ta sẽ giúp con.
Ở đời, đôi khi người ta có những tình huống không thể chọn lựa. Những người đó bị đẩy vào tình thế phải chọn cái mà họ không hề muốn... Đó là những người bất hạnh.
Ở đời, đôi khi cũng có những người được quyền chọn lựa cho mình những quyết định đúng đắn. Nhưng mặc kệ lời khuyên ở xung quanh, họ tự gán vào số phận mình những bánh xe khắc nghiệt... Đó là những người ích kỉ.
* * * * * * *
Trở lại với thời điểm hiệm tại.
- Thái... Thái Vũ...
Tiếng Mike nói bị ngắt thành từng quãng, đủ biết anh đang bất ngờ và sửng sốt đến nhường nào. Anh không nghĩ Thái Vũ sẽ tìm ra nơi này, cũng như không nghĩ anh sẽ là người giáp mặt với cậu trước cả Kim My... Hình như ngoài chuyện tìm Búp bê tóc đen, Thái Vũ còn có chuyện khác muốn nói riêng với anh. Nhưng rõ ràng ban nãy cậu ta vẫn hỏi về Kim My trước tiên, có lẽ Mike đang suy nghĩ theo hướng sai lầm mất rồi.
- Sao cậu lại biết nơi này? - Mike hỏi lại - Có phải... Myu...?
- Không! - Thái Vũ phủ nhận ngay lập tức - Không phải cô ta nói, là tự tôi nhờ Takara tìm ra. Mỗi năm anh đều đến đây một lần cùng với em gái, vì vậy nếu thân quen với hai người thì chuyện biết nơi này chẳng có gì khó khăn.
Mike im lặng một lúc, rồi anh ôn tồn đáp lại:
- Cậu nói dối, nơi này là chỗ bí mật của tôi và Myu, đến cả Yuki còn không biết thì sao Takara biết được. -
Mike cười nhạt, giống như anh đang mỉa mai lời nói dối của Thái Vũ vậy.
Thái Vũ chợt chột dạ, cậu không ngờ bài của mình lại bị vỡ lở nhanh chóng như thế. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại bình tĩnh và nói:
- Tổng giám đốc, chẳng phải việc mang người mẫu nữ đi chơi trong thời gian làm việc là vi phạm vào hợp đồng hai bên sao? - Thái Vũ cười nửa miệng, nụ cười như có như không - Rồi anh sẽ phải bồi thường một khoản đắt giá cho mà xem.
- Hợp đồng hai bên? - Mike cũng nhướng mày hỏi lại, dường như anh đang muốn trêu đùa Thái Vũ - Tôi nhớ là mình chỉ đưa người yêu đi chơi, rõ ràng là chẳng có hợp đồng nào ở đây cả.
Nghe đến đây, Thái Vũ nghiến răng. Cậu lao vào Mike như một con thú, hai tay nắm chặt lấy cổ áo anh:
- Mày đang muốn chọc tức tao đấy à?
Mike cười khì, vẻ vô tội hiện rõ trên nét mặt:
- Có vẻ thời gian vừa qua vẫn không dạy cho cậu cách cư xử có phép tắc đối với người lớn tuổi hơn mình thì phải?
- Mày! - Thái Vũ trợn mắt, dường như cơn tức giận đã tăng cao đến đỉnh điểm.
"Bốp!" - Một tiếng động vang lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhưng thật may quanh đó cũng ít người nên Thái Vũ chưa đến nỗi bị gô cổ vào đồn cảnh sát vì lí do đơn giản: Hành hung người vô (số) tội ==".
- Đừng nói với tao bằng cái giọng đó! Đừng làm như Kim My là của mày vậy! - Thái Vũ hét lên, mặc kệ ánh nhìn từ những người qua đường.
Mike lặng lẽ lau vệt máu rỉ ra từ khoé miệng. Tanh lợm. Tự dưng trong anh trào lên cảm giác không yên... "Meme, anh sẽ sớm đón em. Anh đã quyết định rồi, em hãy chờ anh!" - Nghĩ tới thế, Mike chợt nhoẻn miệng cười - một nụ cười hạnh phúc. Dường như gương mặt cùng nụ cười ấm áp của cô đang trở thành sức mạnh trong anh, giúp anh đối mặt với những khó khăn và gian khổ đang chờ đợi ở phía trước.
Lặng im hồi lâu, rồi Mike từ từ giơ hai tấm vé tàu về Tokyo lên ngang tầm mắt Thái Vũ:
- Thái Vũ, tôi... sẽ cùng Kim My trở về.
Ánh mắt Thái Vũ chuyển dần từ tấm vé sang gương mặt Mike - một gương mặt hơi sưng lên với ánh nhìn chân thành và kiên nghị. Bỗng chốc, Thái Vũ thấy hơi xao động:
- Thời gian qua ở bên cô ấy tuy không lâu, nhưng cũng đủ giúp tôi hiểu ra cái gì mới thật sự quan trọng với mình... - Người Mike hơi run lên, có lẽ anh sợ sẽ làm tổn thương Vũ nhưng ánh mắt anh thì chân thành và nghiêm túc hơn bao giờ hết - Lần này, tôi nhất định sẽ không buông cô ấy ra, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, sẽ cùng cô ấy vượt qua tất cả mọi chuyện... Thái Vũ, cậu có thể tha thứ cho tôi và Kim My không?
Thái Vũ chết sững. Trời đất, cậu đang nghe thấy cái gì thế này? Và liệu hình ảnh trước mặt cậu có đúng không? Liệu hình ảnh Mike Kintaru mạnh mẽ đứng vững bằng đôi chân mình ở trước mặt cậu có phải là sự thật?
Trước đây, vốn dĩ Thái Vũ chỉ thấy Mike qua hình ảnh một kẻ nhu nhược, một kẻ đã yêu sâu sắc nhưng không dám đấu tranh giành lấy tình yêu, một con chó chỉ dám cụp đuôi sống dưới danh thế cái dòng họ Kintaru đốn mạt ấy, một thằng đàn ông hèn nhát chỉ biết để người ta lợi dụng sức lực vì muốn bảo vệ mạng sống cho em gái mình... Một Mike Kintaru như thế có phải là Mike Kintaru đang đứng trước mặt cậu lúc này?
Tại sao ánh mắt anh ta lại kiên nghị như thế? Tại sao anh ta lại tự tin như vậy? Đây có còn là Mike Kintaru hèn nhát mà cậu từng biết?
Trong một thoáng, Thái Vũ chợt không biết nên làm gì, nói gì, thậm chí cậu còn không biết nên suy nghĩ như thế nào. Liệu việc cậu đến đây là đúng hay là sai, liệu cậu có nên làm theo lời của cô gái ấy?
"Mike và Kim My đang ở Chubu."
"Tại sao lại nói với tôi? Chẳng phải hôm qua cô mới cố sống cố chết không chịu nói cho tôi nơi họ trốn hay sao?"
"Chỉ là tôi chợt nghĩ, rằng nếu cậu tới đó, có lẽ cậu sẽ hiểu tình yêu Mike dành cho Kim My to lớn tới nhường nào. Trốn tránh nhiều cũng không phải cách hay..."
"Bây giờ cô mới chịu thừa nhận chuyện này à?"
"Hơn nữa, tôi muốn cậu biết Mike không phải một người yếu đuối và hèn nhát, chỉ là vì có quá nhiều thứ trói buộc anh ấy, có quá nhiều người cần tới anh ấy... Vì vậy, Mike khó có thể chọn lựa..."
"Nhiều người cần tới anh ta... Vậy, rốt cuộc, sẽ có ai cần tới tôi đây?"
"Yul à, cậu thật ngốc... Đưa tay phải của cậu cho tôi đi."
"Làm gì chứ?"
"Mau đưa cho tôi!"
Khẽ nắm chặt bàn tay phải, Thái Vũ băn khoăn vì quyết định của mình. Dường như hơi ấm của cô ấy vẫn còn vương đâu đây... Thật ngốc, rốt cuộc cậu đang định nghĩ tới cái gì kia chứ? Chỉ vì một hành động nhỏ nhặt của cô ta mà cậu thấy xao xuyến tới tận giờ này hay sao? Rốt cuộc cái gì đã khiến Thái Vũ trở nên thế này?
Chẳng phải cậu đã thề trong trái tim bốn ngăn của mình sẽ chỉ chứa riêng hình bóng một Phương kim My...
Vậy tình cảm kì lạ với Myu Kintaru này thì nên giải thích ra sao đây? Hay phải chăng vì cô ta là người đầu tiên nói với cậu những lời ấy, phải chăng là vì hành động của cô ấy?
Bất chợt, giọng Mike tiếp tục vang đều bên tai cậu:
- Mà không, kể cả cho dù cậu có không tha thứ đi chăng nữa thì tôi cũng nhất quyết ở bên Kim My! - Giọng
Mike có phần cao hơn, vang hơn so với ban nãy - Vì đây chính là tình yêu ích kỉ mà tôi dành cho cô ấy!
"Tình yêu ích kỉ ư?" - Thái Vũ tự nhủ - "Phải rồi, mình cũng có một tình yêu ích kỉ như thế đối với Phương Kim My."
Nhắm mắt một lúc như muốn lấy lại tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Thái Vũ nghiêng đầu cười với Mike:
- Vậy... Tình yêu ích kỉ đối với anh là sẵn sàng hy sinh mặng sống của em gái mình cho một người khác? Đó là tình yêu ích kỉ mà anh đang đề cập tới đấy à?
Nghe dứt lời Thái Vũ, Mike thần ra giây lát:
- Cậu... Cậu nói vậy là có ý gì?
Thái Vũ ngập ngừng như lấy hơi, tiếp đó cậu nói:
- Ý tôi là... em gái anh sắp chết rồi đó!
Trời quang mây tạnh.
Nhưng không hiểu sao sau khi nghe xong câu nói của Thái Vũ, bầu trời lúc này đối với Mike Kintaru không khác gì một ông thần Sấm đang giận dữ trút mưa gió xuống đầu những sinh linh tội nghiệp...
Kim My à, có phải anh lại quyết định sai rồi hay không?
Ở đời, đôi khi người ta có những tình huống không thể chọn lựa. Những người đó bị đẩy vào tình thế phải chọn cái mà họ không hề muốn... Đó là những người bất hạnh.
Ở đời, đôi khi cũng có những người được quyền chọn lựa cho mình những quyết định đúng đắn. Nhưng mặc kệ lời khuyên ở xung quanh, họ tự gán vào số phận mình những bánh xe khắc nghiệt... Đó là những người ích kỉ.
* * * * * * *
"Ào!"
Nếu như tôi đoán không lầm thì một chậu nước lạnh vừa được ai đó dội thẳng vào người tôi... Cảm giác ướt át thật là khó chịu! Tôi khẽ cựa mình, mặt nhăn lại tỏ vẻ không đồng ý. Mùi ẩm mốc quanh đây bất giác làm tôi lạnh sống lưng, tôi nhớ rõ ràng mình đâu hề ở một nơi có mùi ẩm mốc nồng như vậy?
Gắng hết sức kéo hai mí mắt lên, tôi buột miệng hỏi:
- Đây... là đâu?
- Cô tỉnh rồi sao?
Đáp lại tôi là một giọng phụ nữ lạnh băng, không chút cảm xúc. Tôi mơ hồ nghĩ người đang nói chuyện với mình giống như một u hồn sảnh nữ trong các câu chuyện kinh dị của Trung Quốc thời xưa.
Khi mở to được hai mắt, việc đầu tiên tôi làm là quay quắt hết bên này đến bên khác. Hình như ở đây là một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu? - Tôi vừa tự nhủ, vừa tự mường tượng lại mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Đúng rồi, tôi đã bị bắt cóc!
- Nếu đã tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện.
Tiếng người đàn bà thu hút sự chú ý của tôi về một góc. Nơi ấy đang bầy một chiếc ghế làm bằng da. Và ngồi trên chiếc ghế sang trọng đó là một phụ nữ cũng quý phái không kém, bà ấy có một khí chất cao quý khiến tôi phải nể sợ.
Và dường như, ánh mắt bà ấy hiện giờ nói lên một điều hiển nhiên, rằng bà ấy chẳng hề ưa tôi chút nào.
Xung quanh bà ta còn có thêm mấy người đàn ông to cao lực lưỡng, không những mặc đồ đen lại mỗi người cầm trên tay một đồ vật, nào roi, nào dao, nào thanh gỗ... Giống như những đồ vật dùng để tra tấn người ta vậy!
Tôi rùng mình. Rốt cuộc họ là ai?
- Bà... bà là ai? - Tôi đánh bạo hỏi liều, ít ra trước khi chết cũng nên biết ai là người giết mình, để sau này có thành ma tôi cũng nhất định ám bà ta suốt đời.
- Ta là mẹ của Mike Kintaru, Kasumi Kintaru. Rất hân hạnh được gặp cô.
Vậy... Vậy ra người phụ nữ này chính là mẹ của Mike hay sao? Nhưng bà ta định làm gì tôi trong tình trạng này kia chứ?
- Đừng lo, chúng ta sẽ sớm quen thân thôi. - Bà ta dịu dàng trấn an tôi bằng một nụ cười mỉm chi, nhưng đáy mắt bà ta không hề có ánh cười.
- Bà... bà định làm gì tôi? - Tôi run giọng hỏi lại.
Và đáp lại tôi chỉ có tiếng roi da quất mạnh vào người. Trong không gian đặc quánh mùi thuốc súng đó, tôi mơ hồ nghe thấy chính tiếng thét đau đớn của mình...
Cả hai đều là những con người ích kỉ.
Vì tình yêu, các người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình...
Chẳng thèm đoái hoài đến cảm nhận của người khác.
Nhưng.
Cũng giống như ghen tuông vậy...
Ích kỉ - Phải chăng cũng là biểu hiện của một tình yêu sâu sắc và mãnh liệt?
* * * * * * *
Vài ngày trước sinh nhật lần thứ hai hai của Meme.
Tại căn biệt thự của dòng họ Kintaru trên con phố Omotesando nổi tiếng...
- Phu nhân, làm ơn hãy giúp con.
Tiếng con gái vang lên đứt quãng, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.
- Mik... Mik-kun đã không còn ở bên con nữa, anh ấy đã đem lòng yêu người khác rồi...
- Yêu người khác ư? - Một giọng phụ nữ lạnh lùng, vô cảm đáp lại.
- Vâng, một cô gái Việt Nam...
Một cái chớp mắt.
Vết thương tưởng như đã lành từ lâu giờ bỗng nứt ra...
Máu. Đau đớn.
Chẳng lẽ chuyện xưa kia giờ lại xảy ra một lần nữa?
- Anh ấy đã biến mất hơn một tuần nay. - Giọng cô gái run rẩy, giống như sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc - Con không biết anh ấy đã đi đâu... Anh ấy vẫn còn ốm... Cô gái đó cũng biến mất... Nhưng Myu không chịu nói cho con biết...
Những câu nói chả ăn nhập với nhau, những giọt nước mắt hoà cùng với máu.
- Yuki... - Tiếng gọi khe khẽ. Lạnh buốt.
- Vâng, Phu nhân?
- Con không muốn giống như ta chứ?
Ngạc nhiên.
Ngập ngừng.
Rồi là một cái lắc đầu...
- Vậy con có thể vì Mik-kun mà hy sinh tất cả? - Từng ngón tay thon dài chạm khẽ lên đôi má phớt màu hồng của cô gái trẻ - Có thể giống như ta vì ông ấy mà làm tất cả?
Lặng im.
Rồi là một cái gật đầu khẳng định.
- Vậy... ta sẽ giúp con.
Ở đời, đôi khi người ta có những tình huống không thể chọn lựa. Những người đó bị đẩy vào tình thế phải chọn cái mà họ không hề muốn... Đó là những người bất hạnh.
Ở đời, đôi khi cũng có những người được quyền chọn lựa cho mình những quyết định đúng đắn. Nhưng mặc kệ lời khuyên ở xung quanh, họ tự gán vào số phận mình những bánh xe khắc nghiệt... Đó là những người ích kỉ.
* * * * * * *
Trở lại với thời điểm hiệm tại.
- Thái... Thái Vũ...
Tiếng Mike nói bị ngắt thành từng quãng, đủ biết anh đang bất ngờ và sửng sốt đến nhường nào. Anh không nghĩ Thái Vũ sẽ tìm ra nơi này, cũng như không nghĩ anh sẽ là người giáp mặt với cậu trước cả Kim My... Hình như ngoài chuyện tìm Búp bê tóc đen, Thái Vũ còn có chuyện khác muốn nói riêng với anh. Nhưng rõ ràng ban nãy cậu ta vẫn hỏi về Kim My trước tiên, có lẽ Mike đang suy nghĩ theo hướng sai lầm mất rồi.
- Sao cậu lại biết nơi này? - Mike hỏi lại - Có phải... Myu...?
- Không! - Thái Vũ phủ nhận ngay lập tức - Không phải cô ta nói, là tự tôi nhờ Takara tìm ra. Mỗi năm anh đều đến đây một lần cùng với em gái, vì vậy nếu thân quen với hai người thì chuyện biết nơi này chẳng có gì khó khăn.
Mike im lặng một lúc, rồi anh ôn tồn đáp lại:
- Cậu nói dối, nơi này là chỗ bí mật của tôi và Myu, đến cả Yuki còn không biết thì sao Takara biết được. -
Mike cười nhạt, giống như anh đang mỉa mai lời nói dối của Thái Vũ vậy.
Thái Vũ chợt chột dạ, cậu không ngờ bài của mình lại bị vỡ lở nhanh chóng như thế. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại bình tĩnh và nói:
- Tổng giám đốc, chẳng phải việc mang người mẫu nữ đi chơi trong thời gian làm việc là vi phạm vào hợp đồng hai bên sao? - Thái Vũ cười nửa miệng, nụ cười như có như không - Rồi anh sẽ phải bồi thường một khoản đắt giá cho mà xem.
- Hợp đồng hai bên? - Mike cũng nhướng mày hỏi lại, dường như anh đang muốn trêu đùa Thái Vũ - Tôi nhớ là mình chỉ đưa người yêu đi chơi, rõ ràng là chẳng có hợp đồng nào ở đây cả.
Nghe đến đây, Thái Vũ nghiến răng. Cậu lao vào Mike như một con thú, hai tay nắm chặt lấy cổ áo anh:
- Mày đang muốn chọc tức tao đấy à?
Mike cười khì, vẻ vô tội hiện rõ trên nét mặt:
- Có vẻ thời gian vừa qua vẫn không dạy cho cậu cách cư xử có phép tắc đối với người lớn tuổi hơn mình thì phải?
- Mày! - Thái Vũ trợn mắt, dường như cơn tức giận đã tăng cao đến đỉnh điểm.
"Bốp!" - Một tiếng động vang lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhưng thật may quanh đó cũng ít người nên Thái Vũ chưa đến nỗi bị gô cổ vào đồn cảnh sát vì lí do đơn giản: Hành hung người vô (số) tội ==".
- Đừng nói với tao bằng cái giọng đó! Đừng làm như Kim My là của mày vậy! - Thái Vũ hét lên, mặc kệ ánh nhìn từ những người qua đường.
Mike lặng lẽ lau vệt máu rỉ ra từ khoé miệng. Tanh lợm. Tự dưng trong anh trào lên cảm giác không yên... "Meme, anh sẽ sớm đón em. Anh đã quyết định rồi, em hãy chờ anh!" - Nghĩ tới thế, Mike chợt nhoẻn miệng cười - một nụ cười hạnh phúc. Dường như gương mặt cùng nụ cười ấm áp của cô đang trở thành sức mạnh trong anh, giúp anh đối mặt với những khó khăn và gian khổ đang chờ đợi ở phía trước.
Lặng im hồi lâu, rồi Mike từ từ giơ hai tấm vé tàu về Tokyo lên ngang tầm mắt Thái Vũ:
- Thái Vũ, tôi... sẽ cùng Kim My trở về.
Ánh mắt Thái Vũ chuyển dần từ tấm vé sang gương mặt Mike - một gương mặt hơi sưng lên với ánh nhìn chân thành và kiên nghị. Bỗng chốc, Thái Vũ thấy hơi xao động:
- Thời gian qua ở bên cô ấy tuy không lâu, nhưng cũng đủ giúp tôi hiểu ra cái gì mới thật sự quan trọng với mình... - Người Mike hơi run lên, có lẽ anh sợ sẽ làm tổn thương Vũ nhưng ánh mắt anh thì chân thành và nghiêm túc hơn bao giờ hết - Lần này, tôi nhất định sẽ không buông cô ấy ra, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, sẽ cùng cô ấy vượt qua tất cả mọi chuyện... Thái Vũ, cậu có thể tha thứ cho tôi và Kim My không?
Thái Vũ chết sững. Trời đất, cậu đang nghe thấy cái gì thế này? Và liệu hình ảnh trước mặt cậu có đúng không? Liệu hình ảnh Mike Kintaru mạnh mẽ đứng vững bằng đôi chân mình ở trước mặt cậu có phải là sự thật?
Trước đây, vốn dĩ Thái Vũ chỉ thấy Mike qua hình ảnh một kẻ nhu nhược, một kẻ đã yêu sâu sắc nhưng không dám đấu tranh giành lấy tình yêu, một con chó chỉ dám cụp đuôi sống dưới danh thế cái dòng họ Kintaru đốn mạt ấy, một thằng đàn ông hèn nhát chỉ biết để người ta lợi dụng sức lực vì muốn bảo vệ mạng sống cho em gái mình... Một Mike Kintaru như thế có phải là Mike Kintaru đang đứng trước mặt cậu lúc này?
Tại sao ánh mắt anh ta lại kiên nghị như thế? Tại sao anh ta lại tự tin như vậy? Đây có còn là Mike Kintaru hèn nhát mà cậu từng biết?
Trong một thoáng, Thái Vũ chợt không biết nên làm gì, nói gì, thậm chí cậu còn không biết nên suy nghĩ như thế nào. Liệu việc cậu đến đây là đúng hay là sai, liệu cậu có nên làm theo lời của cô gái ấy?
"Mike và Kim My đang ở Chubu."
"Tại sao lại nói với tôi? Chẳng phải hôm qua cô mới cố sống cố chết không chịu nói cho tôi nơi họ trốn hay sao?"
"Chỉ là tôi chợt nghĩ, rằng nếu cậu tới đó, có lẽ cậu sẽ hiểu tình yêu Mike dành cho Kim My to lớn tới nhường nào. Trốn tránh nhiều cũng không phải cách hay..."
"Bây giờ cô mới chịu thừa nhận chuyện này à?"
"Hơn nữa, tôi muốn cậu biết Mike không phải một người yếu đuối và hèn nhát, chỉ là vì có quá nhiều thứ trói buộc anh ấy, có quá nhiều người cần tới anh ấy... Vì vậy, Mike khó có thể chọn lựa..."
"Nhiều người cần tới anh ta... Vậy, rốt cuộc, sẽ có ai cần tới tôi đây?"
"Yul à, cậu thật ngốc... Đưa tay phải của cậu cho tôi đi."
"Làm gì chứ?"
"Mau đưa cho tôi!"
Khẽ nắm chặt bàn tay phải, Thái Vũ băn khoăn vì quyết định của mình. Dường như hơi ấm của cô ấy vẫn còn vương đâu đây... Thật ngốc, rốt cuộc cậu đang định nghĩ tới cái gì kia chứ? Chỉ vì một hành động nhỏ nhặt của cô ta mà cậu thấy xao xuyến tới tận giờ này hay sao? Rốt cuộc cái gì đã khiến Thái Vũ trở nên thế này?
Chẳng phải cậu đã thề trong trái tim bốn ngăn của mình sẽ chỉ chứa riêng hình bóng một Phương kim My...
Vậy tình cảm kì lạ với Myu Kintaru này thì nên giải thích ra sao đây? Hay phải chăng vì cô ta là người đầu tiên nói với cậu những lời ấy, phải chăng là vì hành động của cô ấy?
Bất chợt, giọng Mike tiếp tục vang đều bên tai cậu:
- Mà không, kể cả cho dù cậu có không tha thứ đi chăng nữa thì tôi cũng nhất quyết ở bên Kim My! - Giọng
Mike có phần cao hơn, vang hơn so với ban nãy - Vì đây chính là tình yêu ích kỉ mà tôi dành cho cô ấy!
"Tình yêu ích kỉ ư?" - Thái Vũ tự nhủ - "Phải rồi, mình cũng có một tình yêu ích kỉ như thế đối với Phương Kim My."
Nhắm mắt một lúc như muốn lấy lại tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Thái Vũ nghiêng đầu cười với Mike:
- Vậy... Tình yêu ích kỉ đối với anh là sẵn sàng hy sinh mặng sống của em gái mình cho một người khác? Đó là tình yêu ích kỉ mà anh đang đề cập tới đấy à?
Nghe dứt lời Thái Vũ, Mike thần ra giây lát:
- Cậu... Cậu nói vậy là có ý gì?
Thái Vũ ngập ngừng như lấy hơi, tiếp đó cậu nói:
- Ý tôi là... em gái anh sắp chết rồi đó!
Trời quang mây tạnh.
Nhưng không hiểu sao sau khi nghe xong câu nói của Thái Vũ, bầu trời lúc này đối với Mike Kintaru không khác gì một ông thần Sấm đang giận dữ trút mưa gió xuống đầu những sinh linh tội nghiệp...
Kim My à, có phải anh lại quyết định sai rồi hay không?
Ở đời, đôi khi người ta có những tình huống không thể chọn lựa. Những người đó bị đẩy vào tình thế phải chọn cái mà họ không hề muốn... Đó là những người bất hạnh.
Ở đời, đôi khi cũng có những người được quyền chọn lựa cho mình những quyết định đúng đắn. Nhưng mặc kệ lời khuyên ở xung quanh, họ tự gán vào số phận mình những bánh xe khắc nghiệt... Đó là những người ích kỉ.
* * * * * * *
"Ào!"
Nếu như tôi đoán không lầm thì một chậu nước lạnh vừa được ai đó dội thẳng vào người tôi... Cảm giác ướt át thật là khó chịu! Tôi khẽ cựa mình, mặt nhăn lại tỏ vẻ không đồng ý. Mùi ẩm mốc quanh đây bất giác làm tôi lạnh sống lưng, tôi nhớ rõ ràng mình đâu hề ở một nơi có mùi ẩm mốc nồng như vậy?
Gắng hết sức kéo hai mí mắt lên, tôi buột miệng hỏi:
- Đây... là đâu?
- Cô tỉnh rồi sao?
Đáp lại tôi là một giọng phụ nữ lạnh băng, không chút cảm xúc. Tôi mơ hồ nghĩ người đang nói chuyện với mình giống như một u hồn sảnh nữ trong các câu chuyện kinh dị của Trung Quốc thời xưa.
Khi mở to được hai mắt, việc đầu tiên tôi làm là quay quắt hết bên này đến bên khác. Hình như ở đây là một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu? - Tôi vừa tự nhủ, vừa tự mường tượng lại mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Đúng rồi, tôi đã bị bắt cóc!
- Nếu đã tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện.
Tiếng người đàn bà thu hút sự chú ý của tôi về một góc. Nơi ấy đang bầy một chiếc ghế làm bằng da. Và ngồi trên chiếc ghế sang trọng đó là một phụ nữ cũng quý phái không kém, bà ấy có một khí chất cao quý khiến tôi phải nể sợ.
Và dường như, ánh mắt bà ấy hiện giờ nói lên một điều hiển nhiên, rằng bà ấy chẳng hề ưa tôi chút nào.
Xung quanh bà ta còn có thêm mấy người đàn ông to cao lực lưỡng, không những mặc đồ đen lại mỗi người cầm trên tay một đồ vật, nào roi, nào dao, nào thanh gỗ... Giống như những đồ vật dùng để tra tấn người ta vậy!
Tôi rùng mình. Rốt cuộc họ là ai?
- Bà... bà là ai? - Tôi đánh bạo hỏi liều, ít ra trước khi chết cũng nên biết ai là người giết mình, để sau này có thành ma tôi cũng nhất định ám bà ta suốt đời.
- Ta là mẹ của Mike Kintaru, Kasumi Kintaru. Rất hân hạnh được gặp cô.
Vậy... Vậy ra người phụ nữ này chính là mẹ của Mike hay sao? Nhưng bà ta định làm gì tôi trong tình trạng này kia chứ?
- Đừng lo, chúng ta sẽ sớm quen thân thôi. - Bà ta dịu dàng trấn an tôi bằng một nụ cười mỉm chi, nhưng đáy mắt bà ta không hề có ánh cười.
- Bà... bà định làm gì tôi? - Tôi run giọng hỏi lại.
Và đáp lại tôi chỉ có tiếng roi da quất mạnh vào người. Trong không gian đặc quánh mùi thuốc súng đó, tôi mơ hồ nghe thấy chính tiếng thét đau đớn của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.