Chương 70
Laz [E]
26/05/2014
A SLICE OF LOVE
Em hỏi anh:
“Tình yêu có thể chia thành từng lát mỏng như bánh mì không?”
“Dĩ nhiên!” – Anh đáp – “Trong cuộc đời mỗi người, đâu thể chỉ yêu một người và có duy nhất một người quan trọng được. Còn có gia đình này, bạn bè này, sở thích này, vật cưng này… Đó là từng lát nhỏ của một chiếc bánh, từ những lát mỏng đó sẽ hợp thành một chiếc bánh mì hoàn thiện – tương tự như trái tim mỗi người vậy”
“Đáng ghét!” – Em bĩu môi – “ Vậy tức là với anh, em cũng chỉ là một lát mỏng của chiếc bánh mì?”
Biết em dỗi, anh xoa đầu em và cuời:
“À, riêng cái bánh mì của anh thì khác”
“Khác thế nào?”
“Đối với anh, mọi người xung quanh là vỏ bánh. Từng người, từng người giống như từng miếng nhỏ của chiếc vỏ. Còn riêng em…”
“Em sao?” – Hào hứng chờ đợi.
“Em là toàn bộ ruột bánh bênh trong!”
Tiếp sau đó là một gương mặt toe toét nụ cười.
* * * * * * *
Trên đời này, duy nhất chỉ ba việc mới có thể khiến cho Tiểu thư độc nhất nhà Hanagakushi sửng sốt và khâm phục. Việc thứ nhất là cô không ngờ rằng trên đời lại có thể sinh ra một người hoàn hảo về mọi mặt như mình (thông cảm, bệnh tự sướng là bệnh chung của mọi người ==”); việc thứ hai là ông trời cũng giúp cô gặp một người con trai hoàn hảo không kém gì mình và có hôn ước đáng ngưỡng mộ với người ấy… Và điều thứ ba, một điều hoàn toàn chưa bao giờ cô nghĩ tới trong đời, giờ lại đang hiện hữu ngay trước mắt cô:
Lòng dũng cảm và sự kiên định của cô gái trước mặt thực sự làm cô ngỡ ngàng và khâm phục!
- Khụ… Khụ…
Yuki nuốt nước bọt đánh “ực” trong cổ họng, đây là lần đầu cô gặp người cứng đầu như con nhỏ này. Mặc cho toàn thân bị dày vò bởi cơn ho dai dẳng, mặc cho những vết thương còn rướm máu tươi ở sau lưng do roi da để lại, mặc cho những hành hạ về thể xác mà ngày qua phải chịu đựng không khác gì cực hình… Người con gái trước mặt Yuki vẫn hiên ngang như một bà Hoàng, khe khẽ liếc đôi mắt to tròn long lanh nước nhưng không kém phần mạnh mẽ chiếu thẳng vào cô.
- Tại sao… - Yuki run giọng – Tại sao cô vẫn không chịu bỏ cuộc? Tại sao chỉ vì một người đàn ông mới quen chưa được ba tháng mà cô nhẫn nhịn chịu đựng những thứ này?
Nghe tiếng Yuki văng vẳng trong khu nhà hoang, cuối cùng thì Kim My cũng có thể lấy lại chút tỉnh táo.
Dường như Kim My đau đến nỗi cô không còn sức để cảm nhận nỗi đau nữa… Từ ngày cô bị người đàn bà đó bắt đến đây, rốt cuộc là đã qua bao lâu rồi? Kim My không biết, cô thậm chí còn chưa được một lần nhìn thấy ánh mặt trời… Hình như ban nãy cô vừa cảm thấy rất đói, nhưng bây giờ thì không còn nữa, đầu lưỡi cô chỉ vương lại vị tanh tanh của máu.
Chậm chạp cử động đôi chân mình, chợt nhận ra cả hai cổ chân đều bị kềm kẹp bởi xích sắt; lúc ấy mới nhận ra đó chính là lí do tại sao cô cảm thấy cổ chân mình tê cứng lại, hoàn toàn chẳng còn chút cảm giác nào…
Nhưng cũng may bọn chúng chưa đến nỗi tàn nhẫn hết thuốc chữa, ít ra chúng còn chừa đôi tay cô lại mà không trói bằng bất cứ dụng cụ nào. Kim My thầm thở phào, cả người tựa hồ dựa hẳn vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng.
My lờ mờ nhận ra người đứng trước mặt mình lúc này là Yuki. Cố dùng hết sức bình sinh, Kim My lặng lẽ ngước nhìn vị Tiểu thư quý phái trước mặt:
- Nói đi, tại sao lại như thế? – Giọng Yuki vẫn tràn đầy sự hoảng hốt và tức giận.
- … - Kim My mấp máy môi, nhưng không đủ âm lượng để Yuki nghe được.
Nhận thấy Kim My muốn nói gì đó, Yuki thận trọng tiến từng bước về phía cô gái nhỏ. Cô hướng tai mình về phía môi Kim My, bản thân không ngừng thúc giục:
- Cô muốn nói gì thì mau nói đi! – Rồi như nghĩ ra cái gì, Yuki cười khẩy – Hay là cô muốn xin tôi tha cho? Cũng được thôi, chỉ cần cô chịu từ bỏ Mike thì…
Nhưng Yuki còn chưa kịp hoàn thành câu nói của mình thì chất giọng yếu ớt như tiếng mèo con kêu than lúc đói của Kim My vang lên đã chắn ngang tất cả:
- Mik… Mi… ke… sao rồi?
Nghe dứt câu nói của Kim My, Yuki lạnh lùng quay ngoắt lại nhìn cô như phải đỉa. Trời đất, rốt cuộc thì người con gái trước mặt cô lúc này đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì vậy, cô ta không nhận ra được tình trạng bản thân lúc này hay sao? Cô ta đang bị thương, kiệt sức vì bị bỏ đói và có thể chết bất kì lúc nào duới sự tra tẫn dã man của Phu nhân… Đáng lẽ nếu là một người bình thường, trong trường hợp này, đơn nhất sẽ lo lắng cho bản thân mình là quan trọng. Vậy mà cô ta – Phương Kim My – lại có thể dễ dàng thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho người khác? Hoặc cô ta bị điên, không thì là do cô ấy quá can đảm?
Chung quy thì điều gì mới là đúng đây?
- Cô… Cô không còn chút tỉnh táo nào nữa đúng không? – Mặt Yuki tái đi.
Kim My không trả lời – hay nói đúng hơn là chẳng còn sức để mà đối đáp nữa. Kim My cảm thấy cổ họng mình bỏng rát bởi tràng ho dữ dội, môi thì khô nẻ do thiếu nước... Trong tiềm thức mấy ngày qua, nhất định cũng đã từng nghĩ tới sự an nguy của tính mạng mình; nhưng không hiểu sao lúc gặp Yuki, chuyện hỏi đầu tiên lại
liên quan đến sức khỏe người con trai cô yêu.
Cái này, có phải gọi là yêu mù quáng không đây?
Bất chợt, sự lấp lánh phát ra từ chiếc cổ trắng ngần của Yuki thu hút sự chú ý của Kim My. Nói cho chính xác hơn thì vật đang hiện diện trên cổ Yuki làm Kim My kinh ngạc…
- Dây… dâ… chuy…ền…
Kim My nói không thành tiếng, bàn tay vương máu vô thức giơ về phía trước, đôi mắt dường như chỉ còn nhìn thấy duy nhất một vật ấy. Dường như trong đầu óc chỉ còn vương lại duy nhất suy nghĩ: “Anh ấy đã tìm lại sợi dây chuyền? Ngày hôm đó anh ấy đã ném nó xuống sông... Nhưng anh ấy đã tìm lại nó?”
- Cô… cô muốn gì? – Nhận thấy bàn tay Kim My đang ngày càng tiến gần về phía mình, Yuki cảnh giác hỏi.
- Củ… a… t… - Cố gắng dồn nén cơn đau ở sau lưng, Kim My thở sâu – C…ủa tôi...
- Cái gì là của cô cơ chứ? – Yuki nhăn mặt, hơi lui người về phía sau.
- Dây chuyền… - Dường như có thể ăn nói lưu loát hơn một chút, Kim My càng gắng gượng chìa bàn tay về phía Yuki – Trả cho tôi… Đó là dây chuyền của tôi…
Yuki vô thức nắm lấy sợi dây có hình mặt búp bê trên cổ - đó đích xác là sợi dây chuyền cô đã lấy từ chiếc túi nâu của Mike cách đây vài tháng. Lẽ nào… lẽ nào người chủ thực sự của nó không phải cô mà là Phương Kim My? Không! Không lí nào lại như vậy được, rõ ràng Mike đã coi trọng sợi dây chuyền này đến thế… Nó phải dành cho cô chứ không phải cho đứa con gái mà anh ấy mới quen!
- Đừng có nói bậy! – Yuki gằn giọng, cố xua tan ý nghĩ đáng sợ vừa xuất hiện trong đầu – Sợi dây chuyền này rõ ràng là Mike tặng cho tôi, cô đừng có tưởng tượng linh tinh nữa!
- Tôi… tôi không nói linh tinh… - Kim My ho lên vài tiếng, rồi cô tiếp tục đưa tay về phía trước – Tôi có thể chứng minh nó là dây chuyền của tôi… Đằng… Khục…. Đằng sau mặt dây chuyền có khắc… Khục… M2L… Là
chữ do tôi khắc...
Yuki sững người nhìn vào mặt sau con búp bê, quả thực có ba chữ: “M2L”.
- Là… là tôi đã khắc nó vào. – Yuki vẫn cố gắng phủ nhận.
- Vậy… cô… cô biết ý nghĩa của ba chữ đó chứ?
Cứng họng. Yuki chẳng còn biết nên đối đáp ra sao nữa.
“M2L”?
“M2L” là gì? Nó có nghĩa là cái quái gì chứ? Đúng rồi, hình như Yuki đã từng thấy ở đâu đó cũng có ba chữ này… Bỗng chốc, trí óc cô mường tượng lại dòng chữ màu trắng nổi bật trên chiếc vòng tay màu đen của
Mike. Chiếc vòng tay mà anh cũng rất trân trọng, chiếc vòng anh không cho phép bất kì ai động vào – kể cả cô, Phu nhân hay thậm chí là Myu-chan…
- “M2L” có nghĩa là My love Mike… Mike love My…
Mặc dù toàn bộ cơ thể đều đang đau nhức như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim xuyên thấu, Tiểu Kim My vẫn có thể nở một nụ cười hạnh phúc khi cô nói ra câu vừa rồi. Dường như gương mặt, nụ cười, hơi ấm, kỉ niệm với anh là động lực to lớn nhất giúp cô tạm quên đi tất cả đau đớn hiện giờ…
- Nói dối… - Yuki lắc mạnh đầu – Tất cả đều là giả dối!
Trong một khắc, Yuki giật đứt sợi dây chuyền trên cổ mình, ném nó xuống đất và dùng chân dẫm mạnh lên nó. Cô ta giẫm đạp, và gào khóc như một đứa trẻ:
- Nói dối! Đừng làm ra vẻ hiểu Mike hơn tôi! Cô làm sao có thể hiểu được tôi đã yêu anh ấy tới nhường nào?
Một người chỉ mới quen Mike chưa đến ba tháng như cô làm sao có thể so sánh bằng tình yêu mười lăm năm tôi dành cho anh ấy? – Đôi mắt Yuki nhòe nước, đôi guốc gót nhọn càng dẫm đạp nhẫn tâm hơn – Cô làm sao hiểu được những việc tôi đã làm để có thể ở bên anh ấy? Vì Mike, tôi đã chấp nhận học tất cả mọi thứ để trở thành một cô gái tốt, để có thể trở thành Phu nhân đời kế tiếp của dòng họ Kintaru; vì Mike, từ năm tám tuổi tôi đã cố gắng học Tiếng Việt vì tôi biết Mike rất thích thứ tiếng này… Vì Mike, tôi đã từ bỏ rất nhiều sở thích của mình để có thể gần anh ấy hơn…
Ngừng một lát, Yuki lau nước mắt, cô chiếu những tia nhìn sắc lạnh về phía Kim My:
- Cô làm sao hiểu được nỗi đau của tôi khi phải bất lực đứng nhìn anh ấy đến với cô? Cô làm sao hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy sâu nặng tới nhường nào… Cô làm sao biết tôi đau thế nào khi anh ấy bỏ tôi để lo lắng cho cô? Cô có hiểu được không?
Rồi Yuki tiếp tục nghiến chân vào mặt dây chuyền tội nghiệp đang nằm im lìm dưới đất:
- Cái gì mà tình yêu sâu nặng chứ? Cái gì mà có thể vì nhau hy sinh tất cả? – Yuki lại bật khóc, cô nhớ đến cuộc hội ngộ ba ngày trước giữa cô và Mike.
“Là em đúng không? Là em đã giấu Kim My?”
“Anh vội vàng chạy tới gặp em chỉ vì chuyện này thôi sao? Thậm chí anh còn chẳng hỏi thăm em tới một lời…”
“Kim My đâu? Cô ấy đâu rồi? Các người đã giấu cô ấy đi đâu rồi?”
“Mike Kintaru! Anh làm ơn hãy nhìn lại bản thân mình đi, anh giống như không còn là anh nữa! Anh điên thật rồi sao? Anh có biết em gái anh đang cận kề cái chết không, vậy mà anh vẫn còn lo lắng cho cô ta…”
“Làm ơn… Làm ơn đi… Hãy trả cô ấy cho anh! Đừng cướp của anh bất kì thứ gì nữa, đừng…”
“Em ghét anh, Mike! Em hận anh…”
“Anh xin em, Yuki”
“Được, nếu anh chịu lấy em thì chẳng những em sẽ thả Phương Kim My ra, hơn nữa, em cũng sẽ xin Phu
nhân cứu lấy mạng sống Myu! Điều kiện này, anh thấy thế nào?”
“Anh…”
- Cô… Cô là ai mà có thể khiến Mike trở nên như vậy? – Yuki càng nói càng phẫn nộ, cường độ dậm chân ngày càng tăng – Tại sao? Tại sao lại không thể là tôi? Tại sao lại là cô?!!
Tưởng như khi mặt dây chuyền vỡ nát ra vì gót guốc của Yuki, thì một bàn tay trắng hồng còn vương máu đã nhanh chóng vươn ra và nắm chặt lấy nó. Yuki thoáng sững người, nhưng không kịp nữa rồi…
“Cộp!” – Kim My nghe buốt nhói một tiếng khi gót giày nhọn hoắt của Yuki nghiến sâu vào mu bàn tay cô.
Màu máu đỏ tươi bắt đầu thấm vào nền đất lạnh lẽo, mùi tanh tưởi xông vào tận trong lá phổi… Yuki tím tái mặt mày, cô run rẩy nhấc chân ra khỏi bàn tay mềm mại và mỏng manh, để lại trên màu trắng hồng ấy một vết lõm với mảng màu kinh người.
- Đau… có phải ý cô đau là thế này không? – Kim My chậm rãi cất tiếng, lòng bàn tay siết thật chặt mặt dây chuyền – Ý cô đau là cảm giác mỗi khi nhìn thấy một cảnh đẹp nhưng không thể chia sẻ cùng anh ấy? Có phải đau là cảm giác khi cô nghĩ tới anh, vô thức nở nụ cười rồi mới phát hiện vỏ áo gối đã ướt đầy nước mắt? Hay đau là cảm giác khi cô nhìn đâu cũng ra bóng hình anh ấy, tưởng như không thể sống nổi…? Hoặc đau chỉ đơn giản là những phút vu vơ, cô chợt lặng yên suy nghĩ và phát hiện dường như trí não cô đã tê liệt khi nó ngập tràn nụ cười của anh?
Thân người Yuki run mãnh liệt hơn, cơ hồ như không thể chịu nổi:
- Nếu nỗi đau cô từng cảm nhận là như vậy, thì ba năm qua, không lúc nào cái đau ấy không bầu bạn với
tôi. – Kim My nhìn thẳng vào mắt Yuki, ánh mắt chân thành và tràn đầy cảm xúc – Cô nói đúng, có thể thời gian tôi bên Mike không dài bằng cô, cũng như tôi không thể thấu hiểu anh ấy bằng cô… Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nỗi đau tôi đã từng chịu không hề thua kém cô!
“Ahhh!” – Yuki thét lên một tiếng rồi chạy ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.
Là Phương Kim My đã sai ư? Là trách nhiệm của Mike ư? Hay là lỗi của cô, là cô đã thực sự sai rồi? Rốt cuộc là Kim My đã chen vào giữa cô với Mike, hay thực chất cô chính là người đã tước đoạt đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của hai người họ…?
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
* * * * * * *
Buổi tối.
Tại bệnh viện tư nhân của ông Hyoshi Watanabe.
Tiếng leng keng phát ra từ chiếc chuông gió treo trên của sổ bệnh viện, cụ thể là phòng 301 của bệnh nhân Myu Kintaru. Bên cạnh chiếc giường bệnh phủ toàn một màu trắng với những máy móc tinh vi hiện đại, một người con trai đang lặng yên ngồi trên ghế.
Anh ta ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Myu lâu thật lâu, giống như muốn ghi trọn khoảnh khắc này vào trong tim mình vậy. Cô em gái đáng yêu của anh có một gương mặt hơi tròn, đôi má phúng phính rất đáng yêu, chiếc mũi cao giống như anh và một đôi mắt sâu đầy tình cảm. Anh khẽ chạm tay lên má Myu, cảm nhận thân nhiệt em gái đang ngày càng lạnh đi – giống như mạng sống của Myu bé bỏng cũng sắp rời xa anh như vậy.
- Myu, có phải là anh lại sai rồi không? – Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng vuốt dọc theo từng đường nét trên cái trán rộng của em gái – Có phải chính tình yêu ích kỉ của anh đã hại em và cô ấy? Có phải là anh không nên có hạnh phúc không?
Không một câu trả lời, không bất kì tiếng động nào vang lên ngoại trừ tiếng chuông va đập với gió tạo nên
những âm thanh u uất.
- Ừ… Là anh đã sai, là anh đã ích kỉ bỏ em lại. – Mike siết lấy bàn tay với những ngón tay thon dài của Myu, khẽ áp nó lên má mình – Là anh sai rồi, anh xin lỗi. Cầu xin em, xin em hãy mau tỉnh lại… Mau trở lại là em gái
Myu đáng yêu của anh.
Vẫn không có tiếng người đáp lại.
- Từ giờ anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em nữa, hãy mau tỉnh lại đi Myu, lại gọi anh một tiếng onii-chan đi… - Mặt Mike nhăn lại như đang phải chịu một nỗi đau vô hình nào đó, tay anh ngày càng siết chặt hơn bàn tay
Myu – Làm ơn đi, nếu không có em thì anh phải làm sao đây?
Mi mắt Myu hơi động đậy, nhưng Mike không nhận ra việc này. Anh vẫn cúi gằm mặt xuống giường và nói:
- Là em trách onii-chan đã bỏ rơi em đúng không? Em muốn anh phải chuộc lỗi đúng không?
Dứt lời, Mike khẽ quay đầu về phía tủ cạnh giường. Trến chiếc tủ đó bày nào lọ hoa, hoa quả, những vật dụng linh tinh và một con dao nhỏ dùng để gọt trái cây. Mike lặng lẽ cầm lấy con dao, rồi quay về phía Myu:
- Em muốn onii-chan xin lỗi em đúng không?
Vẫn không có tiếng trả lời.
Mike cười – nụ cười như có như không, con dao như tự tìm đến sợi gân xanh nổi lên ở cổ tay trái. Chỉ một nhát rạch thôi là tất cả sẽ kết thúc, sẽ không còn gì để lo lắng và suy nghĩ, sẽ không còn đau khổ và mất mát… Chỉ cần một nhát rạch, là có thể ngay lập tức gặp được bố mẹ, có thể cùng chờ Myu để đoàn tụ gia đình; sẽ không còn phải đối mặt với những con người giả tạo, sẽ không còn phải đối mặt với đớn đau…
Mũi dao sắc nhọn nhấn nhẹ lên chỗ da non, một giọt máu tươi hiện ra dưới ánh đèn mập mờ trong căn phòng bệnh viện. Rồi, tiếp tục đi nào, chỉ cần kéo dài và sâu thêm một chút…
“Tôi… Tôi đã dựa vào anh hả? Lần trước, cả lần trước nữa?”
“Ehh… Em là Phương Kim My, từ nay xin được giúp đỡ!”
“Anh thích ăn kem chứ? Em sẽ bao anh để xin lỗi vì đã bắt anh chờ hôm nay…”
“Em… em nói Me đó! Me có nghĩa là “Mi” trong Tiếng anh, là tá lả tùm lum đó!”
“Em đồng ý, nhưng trong ba ngày này anh phải dạy em múa!”
“Em… em thích anh!”
“M2L” có nghĩ là Mike love My, My love Mike đó… Coi như đó là dấu hiệu đặc biệt của tụi mình đi!”
Không biết từ đâu, kí ức trước đây như dòng thác đổ ào về trong tấm trí anh. Mike bất chợt dừng tay, ánh mắt không hiểu đã chuyển qua chiếc vòng đen trên cổ tay phải từ lúc nào.
“Anh không nhận ra em sao? Em là Phương Kim My, là cô gái anh đã gặp ở Việt Nam”
“Bỏ cuộc? Anh tưởng em sẽ nói thế? Từ bây giờ, mặc kệ anh có xua đuổi em như thế nào, em nhất định không bao giờ buông tay anh ra!”
“Có bao giờ anh thử nghĩ sẽ dùng toàn bộ sức mình để yêu em? Tình yêu ích kỉ như vậy, có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu em như thế?”
“Có lẽ, đây chính là tình yêu ích kỉ mà anh dành cho em!”
Tiếng khóc bật ra, cũng là lúc con dao trên tay rơi xuống đất.
Đêm ấy, không phải chỉ có một người khóc…
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
* * * * * * *
Sáng sớm ngày hôm sau, cả bệnh viện đã nhộn nhịp hẳn lên vì sự xuất hiện bất ngờ của siêu mẫu Yul – Hàn Thái Vũ. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Thái Vũ tới bệnh viện này, nhưng hẳn nhiên lần nào cũng gây ra những cuộc xung đột cực lớn giữa bệnh nhân và các y tá trẻ có tâm hồn yếu đuối và hay mơ mộng. Dạo gần đây vì album sắp phát hành của mình, Thái Vũ đã nhuộm lại mái tóc đỏ thành màu đen truyền thống – dĩ nhiên điều này càng làm các fan nữ của cậu ta điên cuồng hơn.
Bỏ qua sự hâm mộ thái quá của mọi người xung quanh, Thái Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình và bước vào phòng bệnh số 301.
- Vẫn không tìm thấy… - Thái Vũ nghiến răng kèn kẹt, hàng lông mày nhíu lại thể hiện nối lo lắng to lớn lúc này của cậu – Tôi đã nhờ mấy tay thám tử và cả sở cảnh sát nhưng vẫn không tìm ra cô ấy… Đã hơn bốn
ngày rồi, liệu có chuyện gì xảy ra với cô ấy hay không?
Mike không trả lời, mắt vẫn chăm chú vào từng cử động của cô gái nằm trên giường. Cổ tay anh đã được băng lại bằng một tấm gạc trắng, có vẻ vết thương không nặng lắm.
- Giờ anh tính sao? – Dù không muốn nhưng Thái Vũ vẫn phải quay ra hỏi ý kiến Mike.
Không gian yên lặng thêm một lát, rồi Mike bỗng đứng lên và bước ra ngoài cửa:
- Hi vọng trong lúc tôi đi vắng, cậu sẽ thay tôi chăm sóc cho Myu – Mike không quay đầu lại nhìn Thái Vũ, dường như anh muốn giấu kín hoàn toàn cảm xúc của mình lúc này – Tệ thật, hình như lần nào cũng là tôi nhờ cậu chăm sóc cho những người thân yêu của tôi. Rõ ràng cậu đã làm rất tốt, nhưng tôi lại chẳng biết lấy gì báo đáp cậu. Hơn nữa, tôi còn phản bội lại cậu…
Giọng Mike khàn đi.
Thái Vũ nhìn dáng lưng Mike một lúc, rồi cậu chậm chạp thở dài, kéo cái ghế ra và ngồi xuống đối mặt với Myu:
- Anh biết không… - Thái Vũ hơi ngừng lại, như muốn xác định xem Mike đã đi hay chưa – Tôi không ghét anh… lúc anh nói anh yêu cô ấy thật lòng và sẽ cùng cô ấy trở về. Tôi nói điều này không có nghĩa là ủng hộ anh và Kim My đâu, tôi sẽ chờ anh mang cô ấy về và chúng ta tiếp tục so tài.
Một cảm giác cay cay trào lên nơi sống mũi, nhưng rất nhanh, Mike bỏ qua nó và bước thẳng ra ngoài.
Sau khi Mike rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thái Vũ và Myu, không gian bỗng trở nên có đôi chút ngại ngùng.
Thở ra một cái, Thái Vũ khéo léo hết mức có thể để đắp lại tấm chăn cho Myu, cậu cẩn thận sợ làm nhỏ thức giấc. Đắp chăn, chỉnh gối… Xong xuôi hết mọi việc, cậu mới bắt đầu vò khăn và nhẹ nhàng thấm chúng lên gương mặt hơi tái đi của Myu.
Khi lau tới đôi mắt đang khép chặt của nhỏ, Thái Vũ bỗng nhớ lại sau hàng mi cong vút kia từng là đôi mắt trong veo khiến cậu xao động. Bất chợt, cậu rướn người và hôn khẽ lên đó.
- Cô ngốc, mau tỉnh dậy đi. Cô còn nợ tôi một lời hứa đó.
Nói rồi, Thái Vũ chầm chậm ngước mắt xuống lòng tay phải của mình, vô thức nở một nụ cười.
“Tôi nghe người ta nói, nếu vẽ vòng tròn vào tay người mình yêu thì kiếp sau sẽ được gặp lại nhau. Bây giờ
tôi vẽ một vòng tròn vào tay anh, hi vọng kiếp sau có thể cùng anh đi tới tận cùng Trái đất… Yul ngốc nghếch, anh có biết là tôi rất cần anh hay không?”
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
* * * * * * *
- Con có chuyện gì cần gặp ta và Yuki-chan chứ?
Tiếng người đàn bà đó vẫn lạnh lùng và vô cảm như thế, dường như không gì có thể khiến bà ta thay đổi sự nhẫn tâm và độc ác của mình. Yuki ngồi bên cạnh Phu nhân, lòng cô xót xa khi thấy dáng vẻ như muốn bệnh của Mike:
- Phu nhân, là người đã bắt cóc Kim My đúng không? – Mike không vội vã, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại.
Bà ta không trả lời, chầm chậm húp một ngụm trà đào trong chiếc cốc bằng gốm có hình phượng hoàng. Yuki
giật nảy mình khi nghe tới hai tiếng Kim My, cô thầm mường tượng lại gương mặt đầy vết xước và cơ thể bị tra tấn bằng roi da của Búp bê tóc đen… Thật kinh khủng!
- Phu nhân, người có thể nói cho con biết cô ấy đang ở đâu hay không?
- Nếu ta nói thì ta được gì? – Ánh mắt người đàn bà khẽ lay động, bà ta nhìn Mike từ trên xuống dưới như đang đánh giá một món hàng.
Im lặng một lát, rồi Mike tiếp tục:
- Con hứa sẽ làm tất cả mọi việc Phu nhân sai bảo, bao gồm cả chuyện kết hôn với Yuki và tranh chấp Công ty với Hàn Thái Vũ.
Tới lúc này, Phu nhân Kasumi mới bật cười lớn:
- Haha, đứa con ngoan, quả nhiên biết nghe lời. Vậy chúng ta quyết định hôn lễ sẽ được tổ chức vào Thứ bảy tuần này nhé, ta muốn mọi chuyện càng sớm càng tốt. – Phu nhân khẽ khàng lướt tay trên má Mike –
Con trai ta, con quả là anh tuấn; đứng cùng với Tiểu thư nhà Hanagakushi thì đúng là rồng phượng một đôi, trai tài gái sắc.
“Con trai? Chỉ lúc này tôi mới là con trai của bà hay sao?”
- Vậy còn…
- Còn về chuyện con bé kia thì con cứ yên tâm. Trước khi hôn lễ bắt đầu khoảng hai tiếng, ta nhất định nói cho con nơi ta giấu con bé đó. – Như nhận thấy Mike còn chưa yên tâm, bà ta trấn an thêm – Con cứ yên tâm là ta chưa làm gì cô ta cả, ta bắt cô ta chỉ vì muốn dọa con trai ta một phen thôi.
- Vậy… con xin phép lui ra ngoài. – Mike cúi đầu hành lễ.
- Ừ, mấy ngày nay con cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi. – Phu nhân cười tươi, vẻ vô cùng hạnh phúc.
Trước khi Mike bước ra ngoài, bà ta còn nói với thêm:
- Còn chuyện Myu-chan thì ta nhất định tìm bác sĩ tốt nhất điều trị cho nó. Con cứ yên tâm chuẩn bị cho hôn lễ.
Mike khe khẽ gật đầu.
Nghe thấy Phu nhân nói như vậy, không hiểu sao Yuki bỗng thấy bất an; cô bỗng gọi giật Mike lại:
- Khoan đã!
Nhưng cô đang định làm gì thế này? Cô vì nhớ tới sự kiên định của Kim My mà muốn nói cho Mike toàn bộ sự thật hay sao? Cô định bán đi hạnh phúc cả đời của mình chăng?
- Sao vậy? – Mike quay lại nhìn Yuki.
- À… à không, chỉ là em muốn hỏi chiều nay anh có thể cùng em đi chọn nhẫn và váy cưới không thôi. – Yuki
lấp liếm, cuối cùng thì cô vẫn không có đủ can đảm để rời xa người con trai này.
- Có thể... – Mike đáp rồi quay đi.
Khi chỉ còn Phu nhân Kasumi và Yuki, bà ta mới nắm lấy bàn tay Yuki và nói:
- Quyết định đúng đắn lắm, Yuki-chan. Ta hi vọng con sẽ hạnh phúc, chứ không như ta.
- Vâ… Vâng.
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
Em hỏi anh:
“Tình yêu có thể chia thành từng lát mỏng như bánh mì không?”
“Dĩ nhiên!” – Anh đáp – “Trong cuộc đời mỗi người, đâu thể chỉ yêu một người và có duy nhất một người quan trọng được. Còn có gia đình này, bạn bè này, sở thích này, vật cưng này… Đó là từng lát nhỏ của một chiếc bánh, từ những lát mỏng đó sẽ hợp thành một chiếc bánh mì hoàn thiện – tương tự như trái tim mỗi người vậy”
“Đáng ghét!” – Em bĩu môi – “ Vậy tức là với anh, em cũng chỉ là một lát mỏng của chiếc bánh mì?”
Biết em dỗi, anh xoa đầu em và cuời:
“À, riêng cái bánh mì của anh thì khác”
“Khác thế nào?”
“Đối với anh, mọi người xung quanh là vỏ bánh. Từng người, từng người giống như từng miếng nhỏ của chiếc vỏ. Còn riêng em…”
“Em sao?” – Hào hứng chờ đợi.
“Em là toàn bộ ruột bánh bênh trong!”
Tiếp sau đó là một gương mặt toe toét nụ cười.
* * * * * * *
Trên đời này, duy nhất chỉ ba việc mới có thể khiến cho Tiểu thư độc nhất nhà Hanagakushi sửng sốt và khâm phục. Việc thứ nhất là cô không ngờ rằng trên đời lại có thể sinh ra một người hoàn hảo về mọi mặt như mình (thông cảm, bệnh tự sướng là bệnh chung của mọi người ==”); việc thứ hai là ông trời cũng giúp cô gặp một người con trai hoàn hảo không kém gì mình và có hôn ước đáng ngưỡng mộ với người ấy… Và điều thứ ba, một điều hoàn toàn chưa bao giờ cô nghĩ tới trong đời, giờ lại đang hiện hữu ngay trước mắt cô:
Lòng dũng cảm và sự kiên định của cô gái trước mặt thực sự làm cô ngỡ ngàng và khâm phục!
- Khụ… Khụ…
Yuki nuốt nước bọt đánh “ực” trong cổ họng, đây là lần đầu cô gặp người cứng đầu như con nhỏ này. Mặc cho toàn thân bị dày vò bởi cơn ho dai dẳng, mặc cho những vết thương còn rướm máu tươi ở sau lưng do roi da để lại, mặc cho những hành hạ về thể xác mà ngày qua phải chịu đựng không khác gì cực hình… Người con gái trước mặt Yuki vẫn hiên ngang như một bà Hoàng, khe khẽ liếc đôi mắt to tròn long lanh nước nhưng không kém phần mạnh mẽ chiếu thẳng vào cô.
- Tại sao… - Yuki run giọng – Tại sao cô vẫn không chịu bỏ cuộc? Tại sao chỉ vì một người đàn ông mới quen chưa được ba tháng mà cô nhẫn nhịn chịu đựng những thứ này?
Nghe tiếng Yuki văng vẳng trong khu nhà hoang, cuối cùng thì Kim My cũng có thể lấy lại chút tỉnh táo.
Dường như Kim My đau đến nỗi cô không còn sức để cảm nhận nỗi đau nữa… Từ ngày cô bị người đàn bà đó bắt đến đây, rốt cuộc là đã qua bao lâu rồi? Kim My không biết, cô thậm chí còn chưa được một lần nhìn thấy ánh mặt trời… Hình như ban nãy cô vừa cảm thấy rất đói, nhưng bây giờ thì không còn nữa, đầu lưỡi cô chỉ vương lại vị tanh tanh của máu.
Chậm chạp cử động đôi chân mình, chợt nhận ra cả hai cổ chân đều bị kềm kẹp bởi xích sắt; lúc ấy mới nhận ra đó chính là lí do tại sao cô cảm thấy cổ chân mình tê cứng lại, hoàn toàn chẳng còn chút cảm giác nào…
Nhưng cũng may bọn chúng chưa đến nỗi tàn nhẫn hết thuốc chữa, ít ra chúng còn chừa đôi tay cô lại mà không trói bằng bất cứ dụng cụ nào. Kim My thầm thở phào, cả người tựa hồ dựa hẳn vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng.
My lờ mờ nhận ra người đứng trước mặt mình lúc này là Yuki. Cố dùng hết sức bình sinh, Kim My lặng lẽ ngước nhìn vị Tiểu thư quý phái trước mặt:
- Nói đi, tại sao lại như thế? – Giọng Yuki vẫn tràn đầy sự hoảng hốt và tức giận.
- … - Kim My mấp máy môi, nhưng không đủ âm lượng để Yuki nghe được.
Nhận thấy Kim My muốn nói gì đó, Yuki thận trọng tiến từng bước về phía cô gái nhỏ. Cô hướng tai mình về phía môi Kim My, bản thân không ngừng thúc giục:
- Cô muốn nói gì thì mau nói đi! – Rồi như nghĩ ra cái gì, Yuki cười khẩy – Hay là cô muốn xin tôi tha cho? Cũng được thôi, chỉ cần cô chịu từ bỏ Mike thì…
Nhưng Yuki còn chưa kịp hoàn thành câu nói của mình thì chất giọng yếu ớt như tiếng mèo con kêu than lúc đói của Kim My vang lên đã chắn ngang tất cả:
- Mik… Mi… ke… sao rồi?
Nghe dứt câu nói của Kim My, Yuki lạnh lùng quay ngoắt lại nhìn cô như phải đỉa. Trời đất, rốt cuộc thì người con gái trước mặt cô lúc này đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì vậy, cô ta không nhận ra được tình trạng bản thân lúc này hay sao? Cô ta đang bị thương, kiệt sức vì bị bỏ đói và có thể chết bất kì lúc nào duới sự tra tẫn dã man của Phu nhân… Đáng lẽ nếu là một người bình thường, trong trường hợp này, đơn nhất sẽ lo lắng cho bản thân mình là quan trọng. Vậy mà cô ta – Phương Kim My – lại có thể dễ dàng thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho người khác? Hoặc cô ta bị điên, không thì là do cô ấy quá can đảm?
Chung quy thì điều gì mới là đúng đây?
- Cô… Cô không còn chút tỉnh táo nào nữa đúng không? – Mặt Yuki tái đi.
Kim My không trả lời – hay nói đúng hơn là chẳng còn sức để mà đối đáp nữa. Kim My cảm thấy cổ họng mình bỏng rát bởi tràng ho dữ dội, môi thì khô nẻ do thiếu nước... Trong tiềm thức mấy ngày qua, nhất định cũng đã từng nghĩ tới sự an nguy của tính mạng mình; nhưng không hiểu sao lúc gặp Yuki, chuyện hỏi đầu tiên lại
liên quan đến sức khỏe người con trai cô yêu.
Cái này, có phải gọi là yêu mù quáng không đây?
Bất chợt, sự lấp lánh phát ra từ chiếc cổ trắng ngần của Yuki thu hút sự chú ý của Kim My. Nói cho chính xác hơn thì vật đang hiện diện trên cổ Yuki làm Kim My kinh ngạc…
- Dây… dâ… chuy…ền…
Kim My nói không thành tiếng, bàn tay vương máu vô thức giơ về phía trước, đôi mắt dường như chỉ còn nhìn thấy duy nhất một vật ấy. Dường như trong đầu óc chỉ còn vương lại duy nhất suy nghĩ: “Anh ấy đã tìm lại sợi dây chuyền? Ngày hôm đó anh ấy đã ném nó xuống sông... Nhưng anh ấy đã tìm lại nó?”
- Cô… cô muốn gì? – Nhận thấy bàn tay Kim My đang ngày càng tiến gần về phía mình, Yuki cảnh giác hỏi.
- Củ… a… t… - Cố gắng dồn nén cơn đau ở sau lưng, Kim My thở sâu – C…ủa tôi...
- Cái gì là của cô cơ chứ? – Yuki nhăn mặt, hơi lui người về phía sau.
- Dây chuyền… - Dường như có thể ăn nói lưu loát hơn một chút, Kim My càng gắng gượng chìa bàn tay về phía Yuki – Trả cho tôi… Đó là dây chuyền của tôi…
Yuki vô thức nắm lấy sợi dây có hình mặt búp bê trên cổ - đó đích xác là sợi dây chuyền cô đã lấy từ chiếc túi nâu của Mike cách đây vài tháng. Lẽ nào… lẽ nào người chủ thực sự của nó không phải cô mà là Phương Kim My? Không! Không lí nào lại như vậy được, rõ ràng Mike đã coi trọng sợi dây chuyền này đến thế… Nó phải dành cho cô chứ không phải cho đứa con gái mà anh ấy mới quen!
- Đừng có nói bậy! – Yuki gằn giọng, cố xua tan ý nghĩ đáng sợ vừa xuất hiện trong đầu – Sợi dây chuyền này rõ ràng là Mike tặng cho tôi, cô đừng có tưởng tượng linh tinh nữa!
- Tôi… tôi không nói linh tinh… - Kim My ho lên vài tiếng, rồi cô tiếp tục đưa tay về phía trước – Tôi có thể chứng minh nó là dây chuyền của tôi… Đằng… Khục…. Đằng sau mặt dây chuyền có khắc… Khục… M2L… Là
chữ do tôi khắc...
Yuki sững người nhìn vào mặt sau con búp bê, quả thực có ba chữ: “M2L”.
- Là… là tôi đã khắc nó vào. – Yuki vẫn cố gắng phủ nhận.
- Vậy… cô… cô biết ý nghĩa của ba chữ đó chứ?
Cứng họng. Yuki chẳng còn biết nên đối đáp ra sao nữa.
“M2L”?
“M2L” là gì? Nó có nghĩa là cái quái gì chứ? Đúng rồi, hình như Yuki đã từng thấy ở đâu đó cũng có ba chữ này… Bỗng chốc, trí óc cô mường tượng lại dòng chữ màu trắng nổi bật trên chiếc vòng tay màu đen của
Mike. Chiếc vòng tay mà anh cũng rất trân trọng, chiếc vòng anh không cho phép bất kì ai động vào – kể cả cô, Phu nhân hay thậm chí là Myu-chan…
- “M2L” có nghĩa là My love Mike… Mike love My…
Mặc dù toàn bộ cơ thể đều đang đau nhức như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim xuyên thấu, Tiểu Kim My vẫn có thể nở một nụ cười hạnh phúc khi cô nói ra câu vừa rồi. Dường như gương mặt, nụ cười, hơi ấm, kỉ niệm với anh là động lực to lớn nhất giúp cô tạm quên đi tất cả đau đớn hiện giờ…
- Nói dối… - Yuki lắc mạnh đầu – Tất cả đều là giả dối!
Trong một khắc, Yuki giật đứt sợi dây chuyền trên cổ mình, ném nó xuống đất và dùng chân dẫm mạnh lên nó. Cô ta giẫm đạp, và gào khóc như một đứa trẻ:
- Nói dối! Đừng làm ra vẻ hiểu Mike hơn tôi! Cô làm sao có thể hiểu được tôi đã yêu anh ấy tới nhường nào?
Một người chỉ mới quen Mike chưa đến ba tháng như cô làm sao có thể so sánh bằng tình yêu mười lăm năm tôi dành cho anh ấy? – Đôi mắt Yuki nhòe nước, đôi guốc gót nhọn càng dẫm đạp nhẫn tâm hơn – Cô làm sao hiểu được những việc tôi đã làm để có thể ở bên anh ấy? Vì Mike, tôi đã chấp nhận học tất cả mọi thứ để trở thành một cô gái tốt, để có thể trở thành Phu nhân đời kế tiếp của dòng họ Kintaru; vì Mike, từ năm tám tuổi tôi đã cố gắng học Tiếng Việt vì tôi biết Mike rất thích thứ tiếng này… Vì Mike, tôi đã từ bỏ rất nhiều sở thích của mình để có thể gần anh ấy hơn…
Ngừng một lát, Yuki lau nước mắt, cô chiếu những tia nhìn sắc lạnh về phía Kim My:
- Cô làm sao hiểu được nỗi đau của tôi khi phải bất lực đứng nhìn anh ấy đến với cô? Cô làm sao hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy sâu nặng tới nhường nào… Cô làm sao biết tôi đau thế nào khi anh ấy bỏ tôi để lo lắng cho cô? Cô có hiểu được không?
Rồi Yuki tiếp tục nghiến chân vào mặt dây chuyền tội nghiệp đang nằm im lìm dưới đất:
- Cái gì mà tình yêu sâu nặng chứ? Cái gì mà có thể vì nhau hy sinh tất cả? – Yuki lại bật khóc, cô nhớ đến cuộc hội ngộ ba ngày trước giữa cô và Mike.
“Là em đúng không? Là em đã giấu Kim My?”
“Anh vội vàng chạy tới gặp em chỉ vì chuyện này thôi sao? Thậm chí anh còn chẳng hỏi thăm em tới một lời…”
“Kim My đâu? Cô ấy đâu rồi? Các người đã giấu cô ấy đi đâu rồi?”
“Mike Kintaru! Anh làm ơn hãy nhìn lại bản thân mình đi, anh giống như không còn là anh nữa! Anh điên thật rồi sao? Anh có biết em gái anh đang cận kề cái chết không, vậy mà anh vẫn còn lo lắng cho cô ta…”
“Làm ơn… Làm ơn đi… Hãy trả cô ấy cho anh! Đừng cướp của anh bất kì thứ gì nữa, đừng…”
“Em ghét anh, Mike! Em hận anh…”
“Anh xin em, Yuki”
“Được, nếu anh chịu lấy em thì chẳng những em sẽ thả Phương Kim My ra, hơn nữa, em cũng sẽ xin Phu
nhân cứu lấy mạng sống Myu! Điều kiện này, anh thấy thế nào?”
“Anh…”
- Cô… Cô là ai mà có thể khiến Mike trở nên như vậy? – Yuki càng nói càng phẫn nộ, cường độ dậm chân ngày càng tăng – Tại sao? Tại sao lại không thể là tôi? Tại sao lại là cô?!!
Tưởng như khi mặt dây chuyền vỡ nát ra vì gót guốc của Yuki, thì một bàn tay trắng hồng còn vương máu đã nhanh chóng vươn ra và nắm chặt lấy nó. Yuki thoáng sững người, nhưng không kịp nữa rồi…
“Cộp!” – Kim My nghe buốt nhói một tiếng khi gót giày nhọn hoắt của Yuki nghiến sâu vào mu bàn tay cô.
Màu máu đỏ tươi bắt đầu thấm vào nền đất lạnh lẽo, mùi tanh tưởi xông vào tận trong lá phổi… Yuki tím tái mặt mày, cô run rẩy nhấc chân ra khỏi bàn tay mềm mại và mỏng manh, để lại trên màu trắng hồng ấy một vết lõm với mảng màu kinh người.
- Đau… có phải ý cô đau là thế này không? – Kim My chậm rãi cất tiếng, lòng bàn tay siết thật chặt mặt dây chuyền – Ý cô đau là cảm giác mỗi khi nhìn thấy một cảnh đẹp nhưng không thể chia sẻ cùng anh ấy? Có phải đau là cảm giác khi cô nghĩ tới anh, vô thức nở nụ cười rồi mới phát hiện vỏ áo gối đã ướt đầy nước mắt? Hay đau là cảm giác khi cô nhìn đâu cũng ra bóng hình anh ấy, tưởng như không thể sống nổi…? Hoặc đau chỉ đơn giản là những phút vu vơ, cô chợt lặng yên suy nghĩ và phát hiện dường như trí não cô đã tê liệt khi nó ngập tràn nụ cười của anh?
Thân người Yuki run mãnh liệt hơn, cơ hồ như không thể chịu nổi:
- Nếu nỗi đau cô từng cảm nhận là như vậy, thì ba năm qua, không lúc nào cái đau ấy không bầu bạn với
tôi. – Kim My nhìn thẳng vào mắt Yuki, ánh mắt chân thành và tràn đầy cảm xúc – Cô nói đúng, có thể thời gian tôi bên Mike không dài bằng cô, cũng như tôi không thể thấu hiểu anh ấy bằng cô… Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nỗi đau tôi đã từng chịu không hề thua kém cô!
“Ahhh!” – Yuki thét lên một tiếng rồi chạy ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.
Là Phương Kim My đã sai ư? Là trách nhiệm của Mike ư? Hay là lỗi của cô, là cô đã thực sự sai rồi? Rốt cuộc là Kim My đã chen vào giữa cô với Mike, hay thực chất cô chính là người đã tước đoạt đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của hai người họ…?
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
* * * * * * *
Buổi tối.
Tại bệnh viện tư nhân của ông Hyoshi Watanabe.
Tiếng leng keng phát ra từ chiếc chuông gió treo trên của sổ bệnh viện, cụ thể là phòng 301 của bệnh nhân Myu Kintaru. Bên cạnh chiếc giường bệnh phủ toàn một màu trắng với những máy móc tinh vi hiện đại, một người con trai đang lặng yên ngồi trên ghế.
Anh ta ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Myu lâu thật lâu, giống như muốn ghi trọn khoảnh khắc này vào trong tim mình vậy. Cô em gái đáng yêu của anh có một gương mặt hơi tròn, đôi má phúng phính rất đáng yêu, chiếc mũi cao giống như anh và một đôi mắt sâu đầy tình cảm. Anh khẽ chạm tay lên má Myu, cảm nhận thân nhiệt em gái đang ngày càng lạnh đi – giống như mạng sống của Myu bé bỏng cũng sắp rời xa anh như vậy.
- Myu, có phải là anh lại sai rồi không? – Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng vuốt dọc theo từng đường nét trên cái trán rộng của em gái – Có phải chính tình yêu ích kỉ của anh đã hại em và cô ấy? Có phải là anh không nên có hạnh phúc không?
Không một câu trả lời, không bất kì tiếng động nào vang lên ngoại trừ tiếng chuông va đập với gió tạo nên
những âm thanh u uất.
- Ừ… Là anh đã sai, là anh đã ích kỉ bỏ em lại. – Mike siết lấy bàn tay với những ngón tay thon dài của Myu, khẽ áp nó lên má mình – Là anh sai rồi, anh xin lỗi. Cầu xin em, xin em hãy mau tỉnh lại… Mau trở lại là em gái
Myu đáng yêu của anh.
Vẫn không có tiếng người đáp lại.
- Từ giờ anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em nữa, hãy mau tỉnh lại đi Myu, lại gọi anh một tiếng onii-chan đi… - Mặt Mike nhăn lại như đang phải chịu một nỗi đau vô hình nào đó, tay anh ngày càng siết chặt hơn bàn tay
Myu – Làm ơn đi, nếu không có em thì anh phải làm sao đây?
Mi mắt Myu hơi động đậy, nhưng Mike không nhận ra việc này. Anh vẫn cúi gằm mặt xuống giường và nói:
- Là em trách onii-chan đã bỏ rơi em đúng không? Em muốn anh phải chuộc lỗi đúng không?
Dứt lời, Mike khẽ quay đầu về phía tủ cạnh giường. Trến chiếc tủ đó bày nào lọ hoa, hoa quả, những vật dụng linh tinh và một con dao nhỏ dùng để gọt trái cây. Mike lặng lẽ cầm lấy con dao, rồi quay về phía Myu:
- Em muốn onii-chan xin lỗi em đúng không?
Vẫn không có tiếng trả lời.
Mike cười – nụ cười như có như không, con dao như tự tìm đến sợi gân xanh nổi lên ở cổ tay trái. Chỉ một nhát rạch thôi là tất cả sẽ kết thúc, sẽ không còn gì để lo lắng và suy nghĩ, sẽ không còn đau khổ và mất mát… Chỉ cần một nhát rạch, là có thể ngay lập tức gặp được bố mẹ, có thể cùng chờ Myu để đoàn tụ gia đình; sẽ không còn phải đối mặt với những con người giả tạo, sẽ không còn phải đối mặt với đớn đau…
Mũi dao sắc nhọn nhấn nhẹ lên chỗ da non, một giọt máu tươi hiện ra dưới ánh đèn mập mờ trong căn phòng bệnh viện. Rồi, tiếp tục đi nào, chỉ cần kéo dài và sâu thêm một chút…
“Tôi… Tôi đã dựa vào anh hả? Lần trước, cả lần trước nữa?”
“Ehh… Em là Phương Kim My, từ nay xin được giúp đỡ!”
“Anh thích ăn kem chứ? Em sẽ bao anh để xin lỗi vì đã bắt anh chờ hôm nay…”
“Em… em nói Me đó! Me có nghĩa là “Mi” trong Tiếng anh, là tá lả tùm lum đó!”
“Em đồng ý, nhưng trong ba ngày này anh phải dạy em múa!”
“Em… em thích anh!”
“M2L” có nghĩ là Mike love My, My love Mike đó… Coi như đó là dấu hiệu đặc biệt của tụi mình đi!”
Không biết từ đâu, kí ức trước đây như dòng thác đổ ào về trong tấm trí anh. Mike bất chợt dừng tay, ánh mắt không hiểu đã chuyển qua chiếc vòng đen trên cổ tay phải từ lúc nào.
“Anh không nhận ra em sao? Em là Phương Kim My, là cô gái anh đã gặp ở Việt Nam”
“Bỏ cuộc? Anh tưởng em sẽ nói thế? Từ bây giờ, mặc kệ anh có xua đuổi em như thế nào, em nhất định không bao giờ buông tay anh ra!”
“Có bao giờ anh thử nghĩ sẽ dùng toàn bộ sức mình để yêu em? Tình yêu ích kỉ như vậy, có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu em như thế?”
“Có lẽ, đây chính là tình yêu ích kỉ mà anh dành cho em!”
Tiếng khóc bật ra, cũng là lúc con dao trên tay rơi xuống đất.
Đêm ấy, không phải chỉ có một người khóc…
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
* * * * * * *
Sáng sớm ngày hôm sau, cả bệnh viện đã nhộn nhịp hẳn lên vì sự xuất hiện bất ngờ của siêu mẫu Yul – Hàn Thái Vũ. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Thái Vũ tới bệnh viện này, nhưng hẳn nhiên lần nào cũng gây ra những cuộc xung đột cực lớn giữa bệnh nhân và các y tá trẻ có tâm hồn yếu đuối và hay mơ mộng. Dạo gần đây vì album sắp phát hành của mình, Thái Vũ đã nhuộm lại mái tóc đỏ thành màu đen truyền thống – dĩ nhiên điều này càng làm các fan nữ của cậu ta điên cuồng hơn.
Bỏ qua sự hâm mộ thái quá của mọi người xung quanh, Thái Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình và bước vào phòng bệnh số 301.
- Vẫn không tìm thấy… - Thái Vũ nghiến răng kèn kẹt, hàng lông mày nhíu lại thể hiện nối lo lắng to lớn lúc này của cậu – Tôi đã nhờ mấy tay thám tử và cả sở cảnh sát nhưng vẫn không tìm ra cô ấy… Đã hơn bốn
ngày rồi, liệu có chuyện gì xảy ra với cô ấy hay không?
Mike không trả lời, mắt vẫn chăm chú vào từng cử động của cô gái nằm trên giường. Cổ tay anh đã được băng lại bằng một tấm gạc trắng, có vẻ vết thương không nặng lắm.
- Giờ anh tính sao? – Dù không muốn nhưng Thái Vũ vẫn phải quay ra hỏi ý kiến Mike.
Không gian yên lặng thêm một lát, rồi Mike bỗng đứng lên và bước ra ngoài cửa:
- Hi vọng trong lúc tôi đi vắng, cậu sẽ thay tôi chăm sóc cho Myu – Mike không quay đầu lại nhìn Thái Vũ, dường như anh muốn giấu kín hoàn toàn cảm xúc của mình lúc này – Tệ thật, hình như lần nào cũng là tôi nhờ cậu chăm sóc cho những người thân yêu của tôi. Rõ ràng cậu đã làm rất tốt, nhưng tôi lại chẳng biết lấy gì báo đáp cậu. Hơn nữa, tôi còn phản bội lại cậu…
Giọng Mike khàn đi.
Thái Vũ nhìn dáng lưng Mike một lúc, rồi cậu chậm chạp thở dài, kéo cái ghế ra và ngồi xuống đối mặt với Myu:
- Anh biết không… - Thái Vũ hơi ngừng lại, như muốn xác định xem Mike đã đi hay chưa – Tôi không ghét anh… lúc anh nói anh yêu cô ấy thật lòng và sẽ cùng cô ấy trở về. Tôi nói điều này không có nghĩa là ủng hộ anh và Kim My đâu, tôi sẽ chờ anh mang cô ấy về và chúng ta tiếp tục so tài.
Một cảm giác cay cay trào lên nơi sống mũi, nhưng rất nhanh, Mike bỏ qua nó và bước thẳng ra ngoài.
Sau khi Mike rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thái Vũ và Myu, không gian bỗng trở nên có đôi chút ngại ngùng.
Thở ra một cái, Thái Vũ khéo léo hết mức có thể để đắp lại tấm chăn cho Myu, cậu cẩn thận sợ làm nhỏ thức giấc. Đắp chăn, chỉnh gối… Xong xuôi hết mọi việc, cậu mới bắt đầu vò khăn và nhẹ nhàng thấm chúng lên gương mặt hơi tái đi của Myu.
Khi lau tới đôi mắt đang khép chặt của nhỏ, Thái Vũ bỗng nhớ lại sau hàng mi cong vút kia từng là đôi mắt trong veo khiến cậu xao động. Bất chợt, cậu rướn người và hôn khẽ lên đó.
- Cô ngốc, mau tỉnh dậy đi. Cô còn nợ tôi một lời hứa đó.
Nói rồi, Thái Vũ chầm chậm ngước mắt xuống lòng tay phải của mình, vô thức nở một nụ cười.
“Tôi nghe người ta nói, nếu vẽ vòng tròn vào tay người mình yêu thì kiếp sau sẽ được gặp lại nhau. Bây giờ
tôi vẽ một vòng tròn vào tay anh, hi vọng kiếp sau có thể cùng anh đi tới tận cùng Trái đất… Yul ngốc nghếch, anh có biết là tôi rất cần anh hay không?”
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
* * * * * * *
- Con có chuyện gì cần gặp ta và Yuki-chan chứ?
Tiếng người đàn bà đó vẫn lạnh lùng và vô cảm như thế, dường như không gì có thể khiến bà ta thay đổi sự nhẫn tâm và độc ác của mình. Yuki ngồi bên cạnh Phu nhân, lòng cô xót xa khi thấy dáng vẻ như muốn bệnh của Mike:
- Phu nhân, là người đã bắt cóc Kim My đúng không? – Mike không vội vã, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại.
Bà ta không trả lời, chầm chậm húp một ngụm trà đào trong chiếc cốc bằng gốm có hình phượng hoàng. Yuki
giật nảy mình khi nghe tới hai tiếng Kim My, cô thầm mường tượng lại gương mặt đầy vết xước và cơ thể bị tra tấn bằng roi da của Búp bê tóc đen… Thật kinh khủng!
- Phu nhân, người có thể nói cho con biết cô ấy đang ở đâu hay không?
- Nếu ta nói thì ta được gì? – Ánh mắt người đàn bà khẽ lay động, bà ta nhìn Mike từ trên xuống dưới như đang đánh giá một món hàng.
Im lặng một lát, rồi Mike tiếp tục:
- Con hứa sẽ làm tất cả mọi việc Phu nhân sai bảo, bao gồm cả chuyện kết hôn với Yuki và tranh chấp Công ty với Hàn Thái Vũ.
Tới lúc này, Phu nhân Kasumi mới bật cười lớn:
- Haha, đứa con ngoan, quả nhiên biết nghe lời. Vậy chúng ta quyết định hôn lễ sẽ được tổ chức vào Thứ bảy tuần này nhé, ta muốn mọi chuyện càng sớm càng tốt. – Phu nhân khẽ khàng lướt tay trên má Mike –
Con trai ta, con quả là anh tuấn; đứng cùng với Tiểu thư nhà Hanagakushi thì đúng là rồng phượng một đôi, trai tài gái sắc.
“Con trai? Chỉ lúc này tôi mới là con trai của bà hay sao?”
- Vậy còn…
- Còn về chuyện con bé kia thì con cứ yên tâm. Trước khi hôn lễ bắt đầu khoảng hai tiếng, ta nhất định nói cho con nơi ta giấu con bé đó. – Như nhận thấy Mike còn chưa yên tâm, bà ta trấn an thêm – Con cứ yên tâm là ta chưa làm gì cô ta cả, ta bắt cô ta chỉ vì muốn dọa con trai ta một phen thôi.
- Vậy… con xin phép lui ra ngoài. – Mike cúi đầu hành lễ.
- Ừ, mấy ngày nay con cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi. – Phu nhân cười tươi, vẻ vô cùng hạnh phúc.
Trước khi Mike bước ra ngoài, bà ta còn nói với thêm:
- Còn chuyện Myu-chan thì ta nhất định tìm bác sĩ tốt nhất điều trị cho nó. Con cứ yên tâm chuẩn bị cho hôn lễ.
Mike khe khẽ gật đầu.
Nghe thấy Phu nhân nói như vậy, không hiểu sao Yuki bỗng thấy bất an; cô bỗng gọi giật Mike lại:
- Khoan đã!
Nhưng cô đang định làm gì thế này? Cô vì nhớ tới sự kiên định của Kim My mà muốn nói cho Mike toàn bộ sự thật hay sao? Cô định bán đi hạnh phúc cả đời của mình chăng?
- Sao vậy? – Mike quay lại nhìn Yuki.
- À… à không, chỉ là em muốn hỏi chiều nay anh có thể cùng em đi chọn nhẫn và váy cưới không thôi. – Yuki
lấp liếm, cuối cùng thì cô vẫn không có đủ can đảm để rời xa người con trai này.
- Có thể... – Mike đáp rồi quay đi.
Khi chỉ còn Phu nhân Kasumi và Yuki, bà ta mới nắm lấy bàn tay Yuki và nói:
- Quyết định đúng đắn lắm, Yuki-chan. Ta hi vọng con sẽ hạnh phúc, chứ không như ta.
- Vâ… Vâng.
Rốt cuộc, tình yêu ích kỉ, là đúng hay là sai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.