Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong
Chương 22: Khoảnh Khắc Kinh Hoàng Nhất Trong Khi Hành Nghề Của Pháp Y: Gặp Người Quen Tại Hiện Trường Án Mạng (cuối)
Dạ Hành Giả Trần Chuyết Đẳng
10/08/2022
10.
Ngày 1 tháng 3 năm 2019 là ngày thứ sáu Trần Hân Dư về nhà.
Trần Vũ âm thần trộn thuốc vào bữa sáng, liều lượng không đủ để vợ con ngất đi nhưng có thể làm giảm sức chống sự của bọn họ.
Hàng xóm cho biết, chiều hôm đó bọn họ đã nghe thấy cuộc cãi vã dữ dội trong nhà Trần Vũ. Sau đó, người luôn nho nhã như Trần Vũ dùng búa giết chết vợ con mình.
Ông ta là người ưa sĩ diện, thích sạch sẽ. Sau khi rửa sạch hung khí gây án còn đi tắm một lần.
Sau khi làm xong mọi việc, Trần Vũ để lại một bức di thư, sau khi uống thuốc liền lặng lẽ nằm trên giường chờ chết. Nhưng đến nửa đêm, ông ta vẫn chưa chết, ông ta đo huyết áp và kiểm tra chỉ số sinh tồn của bản thân.
Không hiểu vì sao, Trần Vũ lại xuống giường đi ra ngoài nhưng cuối cùng chỉ có nửa người trườn ra khỏi phòng ngủ.
"Tôi phải làm gì để xứng với vợ hiền con ngoan đây? Không có đáp án! Tôi là tội nhân!”
Trong di thư, Trần Vũ viết hơn mười cái tên, có tên của họ hàng, cũng có tên của đồng nghiệp: “Nếu được cho phép, có thể cho những người sau đây đến xem tôi có phải là tội nhân không?"
Trần Vũ để lại mấy di nguyện. Một là ông ta hy vọng chấp pháp viên có thể nghiên cứu căn bệnh của con gái mình: “Tôi là một bác sĩ, tôi biết mọi người vẫn luôn xem nhẹ bệnh tâm thần. Có rất nhiều căn bệnh đều do “bị” mà trở thành bi kịch!”
Tiếp theo, ông ta liệt kê tài sản của mình, bao gồm khoản tiết kiệm hơn mấy trăm nghìn, hai ngôi nhà và một chiếc xe hơi, ông ta đều đã sắp xếp ổn thỏa – “quyên hết sung vào công quỹ.”
Cuối cùng, ông ta còn viết một dòng chữ to: Đầu óc rối bời, không giữ lại tro cốt.
Trong bức thư của Trần Vũ, tôi chỉ đọc được sự ích kỷ và yếu đuối, đọc xong thì để xuống. Nhưng tôi lại đọc bức thư của Trần Hân Dư rất nhiều lần.
Trong thư, cô ấy có nói rằng sau khi về nhà mấy ngày cô ấy cảm thấy "thất vọng và tự phủ nhận bản thân rất nhiều lần."
Cô ấy nhìn thẳng vào bản thân, nhận thức rõ ràng: "Tâm trí của tôi rất yếu ớt. Cũng có những lúc đâm chồi nảy lộc nhưng sau khi chồi bị cắt đi liền không có dũng khí và sức lực để nảy mầm một lần nữa. Sao bông hoa có thể mỉm cười với mặt trời, sao có thể khiến lòng người ngọt ngào đây?
Trong bức di thư có sợ hãi cuộc sống nhưng tôi đoán chắc rằng Trần Hân Dư yêu bản thân, yêu cuộc sống. Cô ấy đã nhận xét cuộc đời của mình như thế này: “Tôi không có lối sống cao cả cũng chưa từng sống qua loa.”
Ngày 1 tháng 3 năm 2019 là ngày thứ sáu Trần Hân Dư về nhà.
Trần Vũ âm thần trộn thuốc vào bữa sáng, liều lượng không đủ để vợ con ngất đi nhưng có thể làm giảm sức chống sự của bọn họ.
Hàng xóm cho biết, chiều hôm đó bọn họ đã nghe thấy cuộc cãi vã dữ dội trong nhà Trần Vũ. Sau đó, người luôn nho nhã như Trần Vũ dùng búa giết chết vợ con mình.
Ông ta là người ưa sĩ diện, thích sạch sẽ. Sau khi rửa sạch hung khí gây án còn đi tắm một lần.
Sau khi làm xong mọi việc, Trần Vũ để lại một bức di thư, sau khi uống thuốc liền lặng lẽ nằm trên giường chờ chết. Nhưng đến nửa đêm, ông ta vẫn chưa chết, ông ta đo huyết áp và kiểm tra chỉ số sinh tồn của bản thân.
Không hiểu vì sao, Trần Vũ lại xuống giường đi ra ngoài nhưng cuối cùng chỉ có nửa người trườn ra khỏi phòng ngủ.
"Tôi phải làm gì để xứng với vợ hiền con ngoan đây? Không có đáp án! Tôi là tội nhân!”
Trong di thư, Trần Vũ viết hơn mười cái tên, có tên của họ hàng, cũng có tên của đồng nghiệp: “Nếu được cho phép, có thể cho những người sau đây đến xem tôi có phải là tội nhân không?"
Trần Vũ để lại mấy di nguyện. Một là ông ta hy vọng chấp pháp viên có thể nghiên cứu căn bệnh của con gái mình: “Tôi là một bác sĩ, tôi biết mọi người vẫn luôn xem nhẹ bệnh tâm thần. Có rất nhiều căn bệnh đều do “bị” mà trở thành bi kịch!”
Tiếp theo, ông ta liệt kê tài sản của mình, bao gồm khoản tiết kiệm hơn mấy trăm nghìn, hai ngôi nhà và một chiếc xe hơi, ông ta đều đã sắp xếp ổn thỏa – “quyên hết sung vào công quỹ.”
Cuối cùng, ông ta còn viết một dòng chữ to: Đầu óc rối bời, không giữ lại tro cốt.
Trong bức thư của Trần Vũ, tôi chỉ đọc được sự ích kỷ và yếu đuối, đọc xong thì để xuống. Nhưng tôi lại đọc bức thư của Trần Hân Dư rất nhiều lần.
Trong thư, cô ấy có nói rằng sau khi về nhà mấy ngày cô ấy cảm thấy "thất vọng và tự phủ nhận bản thân rất nhiều lần."
Cô ấy nhìn thẳng vào bản thân, nhận thức rõ ràng: "Tâm trí của tôi rất yếu ớt. Cũng có những lúc đâm chồi nảy lộc nhưng sau khi chồi bị cắt đi liền không có dũng khí và sức lực để nảy mầm một lần nữa. Sao bông hoa có thể mỉm cười với mặt trời, sao có thể khiến lòng người ngọt ngào đây?
Trong bức di thư có sợ hãi cuộc sống nhưng tôi đoán chắc rằng Trần Hân Dư yêu bản thân, yêu cuộc sống. Cô ấy đã nhận xét cuộc đời của mình như thế này: “Tôi không có lối sống cao cả cũng chưa từng sống qua loa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.